“Buông hắn ra!”
Mấy người nọ nghe thấy tiếng tiêu đi vào trong viện. Nhâm Viên đi đến đoạt lấy Nhạc Thu Hàn từ ***g ngực Lệnh Hồ Diêu, lạnh lùng mở miệng, ”Ngươi không xứng chạm vào hắn!”
Trong lòng quýnh lên, hắn đưa tay muốn đoạt người lại cũng không nghĩ lại bị người hung hăng đánh một chưởng vào ngực, lui về phía sau vài bước, nâng đầu nhìn lên, nguyên lai là Vạn Sĩ Thương. Tên nam tử xưa nay gương mặt bất biến giờđây trong đôi mắt lại lộ thần sắc cuồng nộ, đứng chắn trước mặt hắn.
“Thương, ta đến!”, Phó Vô Thương rút ra trường kiếm tinh hồng, mị nhãn, ”Thu Hàn đã chịu không ít thống khổ, chúng ta mang hắn về!”
Ánh mắt Lệnh Hồ Diêu gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tái nhợt mà Nhâm Viên đang ôm trong lòng, không quan tâm đến xích phong kiếm sắc bén kềở cạnh sườn, chậm rãi mở miệng, ”Nhạc Thu Hàn.”
Nhạc Thu Hàn rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên, nhợt nhạt nhìn Lệnh Hồ Diêu một hồi, nhếch môi tạo ra một nụ cười mà như không cườim, nhắm mắt lại, ”Tất cả không quan hệ gìđến hắn”
“Viên, giúp ta tìm người đem Tiêu Viễn hảo chôn cất được không?”
“Ân.”
Nhạc Thu Hàn thiển nhiên cười, chậm rãi cúi đầu. Nhâm Viên nhạ nHhng ôm lấy Nhạc Thu Hàn, xoay người đi đến nơi Thượng Quan Vu cùng Lưu Phong đứng cách đó không xa, ”Thu Hàn thúc dục chân khí làm cho ‘Đoạn Hồn’ mạnh mẽ rót vào phế phủ, Vu……”
“Ta biết.”, Thượng Quan Vu ngẩng đầu thản nhiên nhìn thẳng vào con ngươi của Lệnh Hồ Diêu, thở dài một hơi, ”Thương, Vô Thương, chúng ta đi……”
“Đứng lại!”, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên xông lên một phen giữ chặt Nhâm Viên, ”Ngươi nói cái gì ‘Đoạn Hồn’! Ngươi muốn đưa Hàn đi đâu?!”
“Hồi Tiêu Diêu Lâu.”
“Ta không cho phép!”
“Ba!”, Văn Kình nãy giờ vẫn trầm mặc đứng bên cạnh tiến đến hung hăng tát Lệnh Hồ Diêu một bạt tay, cười lạnh nói, ”Ngươi lấy tư cách gì nói không cho phép. Hắn vì bảo hộ ngươi không tiếc vi phản lâu quy, đuổi giết Dương Lê! Vì muốn ở bên ngươi mà bỏ mặc tánh mạng, nhất quyết không rời đi! Ngươi có biết nguyên bản hắn có cơ hội giữđược mạng sống, chỉ cần lựa chọn ‘Vong Xuyên’đoạn tình tuyệt ái, thì không tổn hại gì mà trở về Tiêu Diêu Lâu! Nhưng hắn vì không muốn quên ngươi, tình nguyện phíđi tất cả công lực, nội trong ba mươi ngày gân mạch toàn hủy mà chết, lựa chọn ‘Đoạn Hồn’!”
Cái gì?!
Lệnh Hồ Diêu đầu óc trống rỗng, cái gì Vong Xuyên, cái gìĐoạn Hồn! Ai bảo ngươi làm điều ngu ngốc đó!
Hiện tại, ta chỉ muốn ngươi nhìn ta.
Chỉ cần ngươi lại nói yêu ta.
Nhạc Thu Hàn! Ngươi nói đi! Mở miệng đi!
Trước mắt hắn đột nhiên một mảnh mê mông, lúc ẩn lúc hiện, tất cảđều là cặp mắt thâm tình dứt khoát kia. Một Nhạc Thu Hàn cuồng vọng lần đầu gặp mặt, một Nhạc Thu Hàn thổi Phượng Cầu Hoàn, một Nhạc Thu Hàn cười tươi mà nói y yêu mình……
Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vanh vảnh bên tai, trịch địa hữu thanh.
“Có yêu ta không?”
“Nhạc Thu Hàn khinh thường thứ tình ái bố thí……”
“Người khác muốn gì nghĩ gì có quan hệ gì với ta? Ta yêu ai hận ai, thì sao nào? Ta chính là yêu Lệnh Hồ Diêu, ngươi, bọn hắn, người trong thiên hạ, kẻ nào có thể khó dễ được ta.”
“Cả đời này, Nhạc Thu Hàn yêu là yêu, không lưu nửa phần hối tiếc…… Ngay cả chết…… Cũng thay ngươi hàm một ngụm Mạnh bà thang……”
“Lệnh Hồ Diêu! Ta yêu ngươi.”
Yêu……
Mờ mịt ngẩng đầu nhìn dung nhan tái nhợt trong ***g ngực Nhâm Viên, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên rơi lệ, suy sụp lui ra phía sau hai bước, tựa vào thân cây, ”Ta không hiểu, ta chính là không hiểu a!!”
Nhạc Thu Hàn nghiêng đầu im lặng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngã vào hai cánh tay vươn ra của Vạn Sĩ Thương, ”Hồi Tiêu Diêu Lâu.”
“Hắn nếu có chuyện không hay xảy ra! Ta……”
“Ta theo hắn.”, Lệnh Hồ Diêu thản nhiên mở miệng, lại tràn đầy ôn nhu. ”Hắn đãđáp ứng ta, thế ta hàm một ngụm Mạnh bà thang……”
Mọi người ngẩn ra, không biết nên như thế nào mở miệng.
Thượng Quan Vu chăm chú nhìn Lệnh Hồ Diêu một hồi, xoay người đi ra ngoài viện, ”Đi.”
Mọi người không hề lưu lại, xoay người theo Thượng Quan Vu rời đi. Duy chỉ có Nhâm Viên đi được hai bước liền quay đầu, nhìn Lệnh Hồ Diêu lạnh lùng cười, ”Lệnh Hồ Diêu, ngươi phải đem Tiểu Thất của ngươi hại chết mấy hồi mới cam tâm?!”
“Tiểu Thất?”, người thiếu niên gầy yếu kia trong trí nhớ?
Thiếu niên mắt đầy lệ cầu ta chớ quên hắn. Người thiếu niên bên ánh lửa ôn nhu mỉm cười với ta?
Là……
“Chính là Nhạc Thu Hàn!”, Nhâm Viên cười lạnh mở miệng, ”Uổng hắn vì ngươi tu luyện võ công, khổ công tìm ngươi cả mười năm!”
“Ngươi nói bậy! Tiểu Thất đã chết, hắn chết ngay trước mặt ta!”, Lệnh Hồ Diêu nhất thời không thể chấp nhận được sự thật Nhạc Thu Hàn chính là Tiểu Thất, đột nhiên cười rộ lên, ”Nhạc Thu Hàn không phải là Tiểu Thất, Nhạc Thu Hàn…… chính là…… Nhạc Thu Hàn.”
Nhâm Viên hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Gió đêm ô yết thổi qua, lưu lại một viện thê lãnh. Lệnh Hồ Diêu một mình ngơ ngác đứng ở giữa viện, đôi mắt trương cuồng vô thố nhìn về phía trước……
*
Sau khi phụ tử Trầm Lực Phương chết, tin tức truyền đi trong giang hồ khiến người người huyên náo.
Nói là ngày đó Thiếu chủ Thiên sơn kiếm phái chính là một trong các sát thủ Tiêu Diêu Lâu, cũng có người vừa đi qua thấy y sau khi dùng kiếm pháp cực kỳ ngoan lệ chém giết mấy người thìđem Nguyệt kiếm thu vào bên trong Hàn Băng Nộ Long Tiêu.
Thậm chí còn nói huyết y kiếm kia cùng Cuồng Đao có quan hệái muội……
Tóm lại lời này ý nọ, nhất thời cả giang hồ giống như nổ tung. Bởi vì Trầm Lực Phương mới vừa chết, đàn long vô thủ. Tứđại danh môn chính phái trên giang hồ liên hợp dẫn dắt võ lâm, triệu tập thiên hạ quần hùng hướng đến tổng đàn của Thiên Sơn kiếm phái, hướng Thiếu chủ Thiên Sơn kiếm phái – Nhạc Thu Hàn đòi giải thích.
“Nhạc thí chủ, đối với lời đồn trước đây trên giang hồ, có thểđối với các vịởđây cho một lời giải thích?”, người lên tiếng chính là nhân vật đức cao trọng vọng trong chốn võ lâm, Thiếu Lâm phương trượng Giác Viễn, tuy đã qua tuổi ngũ tuần nhưng lại như trước tinh thần quắc thước, trung khí thập phần, ngắn ngủn nói mấy lời đã khoáy động không khí, ầm ầm rung động.
Quần hùng trong lòng khâm phục, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tĩnh tọa ở giữa đang uống rượu trước mặt, âm thầm kinh ngạc. Thiếu chủ Thiên Sơn kiếm phái này, trong chốn giang hồít có mấy người gặp qua, cũng không nghĩ Tuyết Y Kiếm danh chấn giang hồ lại là một thanh niên tuấn mỹ lạnh như băng như vậy!
Phục trang phác tố lam y, tuy không hoa lệ lại nhã trí dị thường, mái tóc dài như tơ không có chút chuế sức ở phía sau, mi phong cao ngất, ánh mắt lạnh lùng, ngạo khí trương cuồng không che dấu cuồng vọng hiêu trương. Y hơi hơi nghiêng đầu đem Giác Viễn kia cao thấp đánh giá một lần, khóe miệng tuyệt mỹ hơi hơi nhếch lên, hừ lạnh một tiếng. ”Thế nào, cho rằng mấy người các ngươi tới thì Thiên Sơn kiếm phái liền sợ các ngươi sao?”
“Xin Nhạc thí chủ ngôn trọng. Chúng ta thầm nghĩ đến giao đãi cùng Nhạc thí chủ, cho nên nếu như quý phái thực cùng Tiêu Diêu Lâu kia không có quan hệ, chúng ta liền sẽ rời đây.”
“Rời đây?”, Nhạc Thu Hàn bỏ xuống chén bạch ngọc tửu trong tay, lạnh lùng ngẩng mặt, ”Thiên Sơn kiếm phái ta các ngươi nói đến liền đến, nói đi liền đi sao? Đệ tử kiếm phái ta bị các ngươi vô cớ tru sát thì phải tính thế nào?”
“Điều này……”, Giác Viễn chần chờ một chút không biết nên trả lời như thế nào liền nghe thấy trong đám có người lãng thanh mở miệng, ”Nhạc Thu Hàn, vài tên đệ tử kia của ngươi là do lão gia động thủ, còn đòi công đạo cái gì? Giác Viễn đại sư lệnh ngươi trả lời thì ngươi mau trả lời, chớđể chậm trễ chuyện của chúng ta!”
Nhạc Thu Hàn nhíu nhíu mi, mị mắt nhìn hướng đám người kia, ”Kẻ nào?”
Một nam tử thô lỗ bát khai đám người đi ra, thân người ước chừng cao sáu thước, tu mi nộ phát, hướng về phía Nhạc Thu Hàn mở miệng, ”Lão gia chính là Thần kiếm vô song Vũ Tư Uyên.” Người nọ bước đi đến trước mặt Nhạc Thu Hàn nhìn y cao thấp đánh giá một phen đột nhiên mở miệng cười nói, ”Ta cứ nghĩ không biết Tuyết Y Kiếm đời thực ra thế nào, lại nguyên lai là một tên tiểu tử nhìn như một ả nữ nhân, thật……”
Người nọ lời còn chưa dứt, đột nhiên không còn hơi thở, ngã xuống trên mặt đất, trong nháy mắt cái đầu đứt đoạn khỏi thân thể lăn long lóc ra ngoài.
Kiếm pháp nhanh đến mức khiến cho người ta không biết y ra tay lúc nào!
Mọi người hít một hơi lãnh khí lui lại sau mấy bước, nhìn Nhạc Thu Hàn vẫn lạnh như băng như trước, kiếm pháp của Vũ Tư Uyên kia, trong chốn giang hồ chỉít người có thểđối chiêu, cũng tính là thượng đẳng cao thủ trên chốn giang hồ, cũng không nghĩ ngay cả hắn cũng không kịp rút ra thanh kiếm bình sinh đắc ý thì mệnh đã xuống hoàng tuyền! Võ công Thiên Sơn kiếm phái thật khiến người kinh hãi!
Nhạc Thu Hàn liếc mắt đánh giá bọn kia một cái, cười lạnh một tiếng ngồi xuống mở miệng, ”Bổn tọa nghĩ hắn có khả năng gì mà dám cư nhiên tổn thương đệ tử bổn tọa, chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh……”
Sắc mặt Giác Viễn một trận trắng xanh, mới vừa định mở miệng lại nghe Nhạc Thu Hàn nói, ”Về phần đại sư ngươi muốn hướng bổn tọa đòi công đạo, câu trả lời của bổn tọa đó là không thể phụng cáo……”
“Ngươi……”, bọn người xung quanh xôn xao cả lên, ánh mắt nhất trí nhìn về phía Giác Viễn, chờ mong hắn có thể ra mặt giáo huấn tên chủ nhân Thiên Sơn kiếm phái cuồng vọng tự phụ này mà hạ uy phong của y! Không nghĩ Nhạc Thu Hàn mủi chân khinh điểm đáp xuống trước mặt Giác Viễn, nâng tay vỗ lên vai phải hắn nghiêng đầu cười nói, ”Huống chi bổn phái cùng võ lâm và các đại bang phái vốn không oán cừu, đại sư nói xem?”
Giác Viễn một đầu lạnh lão, trên trán gân xanh bạo phát, vừa nhìn liền biết đang thúc dục nội lực cùng Nhạc Thu Hàn giao đấu, mọi người nín thở không nói đứng xem diễn biến. Sau thời gian nửa chén trà, Giác Viễn lui về phía sau vài bước được đệ tử phía sau phù trụ, vẻ mặt khâm phục, ”Nhạc thí chủ quả nhiên cao thủ hiếm có, lão nạp hổ thẹn.”
Nhạc Thu Hàn thu tay, cười nhạt. ”Đa tạ, theo nội công hùng hậu không hề có trọc khí của đại sư liền biết đại sư là người thản đãng vô tư, tại hạ mới thật sự hổ thẹn.”
Giác Viễn khẽ lắc đầu thở dài, hai tay chấp lại, ”A di đà phật, Nhạc thí chủ lệ khí quá nặng cùng linh khiếu bị dược vật sở chế, hoàn toàn vứt bỏ tình ái ôn lương, đáng tiếc, đáng tiếc……”
Nhạc Thu Hàn trứu mi, tuy trong đầu tựa hồ nhớ tới điều gì nhưng trong giây lát lại biến mất, chỉ ngẩng đầu cười nói, ”Tình ái vi không, các ngươi là người xuất gia không phải đều đã vứt bỏ tình ái sao?”
Giác Viễn thở dài một hơi xoay người mang theo đệ tử Thiếu Lâm hướng đi ra cửa, ”Nhạc thí chủ không có trói buộc tựa như thanh kiếm hai lưỡi, hại mình hại người, ngày sau hảo tự làm tự biết. A di đà phật……”
Âm thanh phật pháp vang vọng đại điện, Nhạc Thu Hàn nheo mắt lại nghiền ngẫm ý tứ lão hòa thượng, sau lại xoay người chậm rãi đi lên ngồi xuống thủ tọa, cười lạnh mở miệng, ” Bổn tọa đến bây giờ vẫn không hiểu được các vị hào kiệt muốn tới hỏi bổn tọa điều gì, là hỏi chuyện Tiêu Diêu Lâu? Hay là Cuồng Đao?”
“Toàn bộ!” bên dưới có người mở miệng kêu lên, lại bịánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thu Hàn quét ngang liền nhanh chóng cúi đầu.
“Hảo, bổn tọa hôm nay liền nói minh minh bạch bạch!”, Nhạc Thu Hàn cười trong ánh mắt hiện lên vẻ tà mị, ”Bổn tọa đúng là Xuy Sầu của Tiêu Diêu Lâu, không liên can đến đệ tử bên dưới. Muốn báo thù hay khiếu chiến thì cứđến, nhưng mà……”
Hừ lạnh một tiếng, y nâng tay chậm rãi chỉ hướng thi thểđầy huyết vốn của Vũ Tư Uyên, ”Nhưng mà, nếu như thương tổn đệ tử vô tội, bổn tọa nhất định bắt hắn nợ máu trả bằng máu!”
Quần hùng một mảnh nhiên nhiên, ai cũng không nghĩ Nhạc Thu Hàn lại trả lời như vậy, nhất thời hai mặt nhìn nhau không biết nên nói gì. Dù sao thảm kịch Tiêu Diêu Lâu năm đó cũng đã quá rõ ràng, Thiên Sơn kiếm phái lại nguyên là môn phái của Thiên Sơn cô lão Mạc Kỳ Phong, Tuyết Y Kiếm cũng làđệ tử chân truyền của hắn, huống chi ngay cả Giác Viễn đại sư cũng không làđối thủ của y, dù tất cả cùng liên thủ cũng khó yên ổn mà rời Thiên Sơn……
“Về phần Cuồng Đao”, Nhạc Thu Hàn ý bảo đệ tửđứng dậy, lại chậm rãi mở miệng, ”Kẻ như hắn cũng xứng cùng ta đề luận? Huống chi ta ngay cả người này là ai cũng không nhận thức, vì sao lại nói đến chuyện đoạn tụ?!”
Thấy y nói như vậy, lại biết tuyệt không phải đối thủ của y hoặc là sợ ngày sau Tiêu Diêu Lâu trả thù, bọn người kia bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau tính toán rút lui, còn chưa đi tới cửa, đã bị trường kiếm của đệ tử trước cửa ngăn trở.
“Nhạc Thiếu chủ, ngươi đây là cóý tứ gì?!”
Nhạc Thu Hàn cười một cái, phất tay lệnh cho đệ tử lui ra, bước xuyên qua mấy người kia, chậm rãi đi đến cửa, nhìn Tuyết Lĩnh xa xa thật lâu rồi nheo mắt quay đầu lại, ”Bổn tọa nói còn chưa xong, các vị liền như vậy chuẩn bị rời đi?”
“Thế nào, chúng ta còn không được đi?!”, một đệ tử Thiên Tịnh bang lên tiếng.
Cơn gió thu quét qua, không khí lạnh lẽo, ”Phái Thiên Sơn ta là tửu quán sao, ngươi nói đến liền đến, nói đi liền đi!”
Mọi người thần sắc biến đổi, lui về phía sau hai bước tuy cóý khiếp đảm nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ phẫn nộ quát, ”Ngươi muốn thế nào!”
“Ha ha ha ha……”, Nhạc Thu Hàn tiếp nhận Hàn Băng Nộ Long Tiêu từ tay đệ tử, chậm rãi nâng tay quá vai, rút ra Nguyệt Kiếm trong suốt, ”Kẻ nào muốn tìm Xuy Sầu báo thù tuyết hận hoặc là muốn giết Tuyết Y Kiếm nổi danh thiên hạ, hôm nay cứ việc ra tay, từ nay về sau, nếu như bất luận kẻ nào không thỉnh tựđến Thiên Sơn kiếm phái ta, hay là chỉ nửa bước bước vào Thiên Sơn, đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Bọn người kia nhìn nhau rồi rối rít cướp đường chạy ra, không đến thời gian một chén trà ngắn ngủi, khung cảnh trong phạm vi trước mắt liền sạch sẽ bóng người.
Nhạc Thu Hàn khinh miệt cười, đem kiếm thu vào trong tiêu, quay đầu nhìn kiếm phái đệ tửđứng ở trong đại điện, thở dài một hơi nói, ”Nhạc Thu Hàn cô phụ sư phụ, hôm nay thiếu chủ kiếm phái liền tuyển người khác đi!”
Nghe thấy lời ấy, tất cả bạch y đệ tử toàn bộ tề tề quỳ xuống, muôn miệng đồng thanh, ”Đệ tử Thiên Sơn kiếm phái, quyết ýđi theo Thiếu chủ, thành ma thành phật không oán không hối!”
“……”
“Thỉnh Thiếu chủ thành toàn!”
Nhạc Thu Hàn nhợt nhạt cười, xoay người hướng ngoài điện đi, ”Cũng được, ngày sau ta trở về sẽ cho các ngươi một cái công đạo.”
“Thiếu chủ!”
Thấy y không hề vướng bận phiêu nhiên màđi, chúng đệ tử tự biết lưu y không được, xoay người nhất tề quỳ xuống, ”Cung thỉnh Thiếu chủ.”
Dưới táng tùng không xa đại điện, là một hắc y nhân thân hình tiều tụy, con ngươi thâm sâu trực trực nhìn thân ảnh đang chậm rãi đến gần của Nhạc Thu Hàn, trong mắt lộ ra một mảnh cô thanh.
Đúng vậy, nam tử dưới tán tùng kia chính là kẻđã nhiều ngày tìm kiếm Nhạc Thu Hàn, Lệnh Hồ Diêu.
Ngày ấy Nhạc Thu Hàn được người Tiêu Diêu Lâu mang đi, hắn như kẻ điên đuổi theo tới Tiệt Vân Lĩnh, tốn hao vài ngày không yên không nghỉ mới thật vất vả phá Thiên Tâm trận đánh vào cửa thứ hai, cũng không nghĩ lại gặp phải kẻ mà hắn đã gặp trước đó hai lần, Vạn Sĩ Thương……
“Ngươi cũng có bản lãnh, cư nhiên có thể phá Thiên Tâm trận.”
“Ta muốn gặp hắn.”
Thương lạnh lùng cười, trừng trừng nhìn nam tử một thân huyết ô trước mặt,” Gặp thì sao, hắn vốn là người chờ chết, lại bị nội lực sinh sôi thúc dục kịch độc trong cơ thể khuếch tán, ngươi không thấy thi thể hắn thì không cam tâm?”
“Ta muốn gặp hắn!”, Lệnh Hồ Diêu từng bước đi về phía trước, nắm chặt trường đao trong tay, ánh mắt chước chước nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt,”Hắn là của ta!”
“Của ngươi?”, Thương hơi hơi mị nhãn, quanh thân sát khí càng sâu,”Hắn từ khi nào là của ngươi? Ngươi nghĩ hắn vẫn là Tiểu Thất của mười năm trước?”
“Ta……”
“Ta đã sớm nói, lần sau tái kiến ta nhất định phải thay Thu Hàn đòi nợ! Chịu chết đi!”
Huyền thiết trường đao đột nhiên ra khỏi vỏ khởi lên một đạo kình phong, hướng đánh vào mặt Lệnh Hồ Diêu! Lệnh Hồ Diêu không dám có chút đãi chậm, vội vàng huy đao lên đỡ, hai người vốn đều dụng đao, võ công nội lực tu vi không phân cao thấp, nhưng Lệnh Hồ Diêu từ lúc phá đi tầng thứ nhất của Thiên Tâm trận liền hao phí không ít thể lực, làm sao còn có thể ngăn được đao thức của Vạn Sĩ Thương!
Chưa quá mười chiêu, Lệnh Hồ Diêu rõ ràng đã chậm hơn hắn vài phần, trong lòng quýnh lên, định xuất ra Vấn Thiên đao pháp ngoan lệ, cũng là loại đao pháp tự tổn thương chính mình – ‘Vô Ngữ Vấn Thiên’!
Vạn Sĩ Thương sắc mặt rùng mình vội lui ra sau mấy trượng né tránh sát ý sắc bén, hung hãn vung một đao –
“Ách!”
Lệnh Hồ Diêu lui về phía sau hai bước, quỳ sụp xuống, con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn Vạn Sĩ Thương đứng cách đó vài trượng,”Ta muốn gặp hắn!”
Vạn Sĩ Thương nhíu nhíu mày, nhìn vết thương kéo dài từ vái trái đến bụng của hắn, xoay người nhặt lên bạch cân mới vừa rồi vứt trên mặt đất, lau chùi vết máu trên đao,”Hắn sẽ không gặp ngươi.”
“Ta…… nhất định phải gặp…… hắn!”
Thấy hắn như thế quật cường, Vạn Sĩ Thương đột nhiên nhớ tới hình ảnh bi thương của Nhạc Thu Hàn đêm đó huyết mạch không còn tiếng động, đột nhiên cảm thấy tức giận bùng phát,”Hảo! Ta đây thành toàn ngươi! Để Thu Hàn không phải cô đơn một mình đi xuống hoàng tuyền!”
Lệnh Hồ Diêu vốn định tiếp chiêu hắn, đột nhiên nghe hắn nói đến hoàng tuyền, trong đầu đột nhiên trống rỗng……
Nhạc Thu Hàn, y…… chết?
Người nam tử luôn mang sầu dung lại vì ta cười mà thổi khúc Thiên Nhai.
Người nam tử thanh trong nhưng lạnh lùng, cô tiêu ngạo thế.
Người nam tử có đôi mắt trầm tĩnh nhiếp phách lòng người lại mang ý cười thê đạm nhìn ta.
Đã chết rồi sao?
Ta rốt cuộc không thể nhìn thấy nụ cười của y, không thể nhìn thấy gương mặt u sầu của y, không thể nghe thấy tiếng tiêu của y……
Y rõ ràng đã hứa với ta, bất luận thế nào, cũng vì ta hàm một ngụm Mạnh bà thang……
“Hàn……”
Hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng không biết vì sao lại hiện rõ một mảnh thanh minh.
Có lẽ hiện tại, ta có thể nói với ngươi, ta thật sự, thật sự yêu thương ngươi.
Chính là ngươi không thể nghe thấy.
Như vậy, đến phiên ta đuổi theo ngươi.
Không sợ kiếp độ hồng trần, triển chuyển vạn thế, ta cũng muốn nói với ngươi một lời, rằng ta thật sự, thật sự yêu ngươi……
Đương!
Lệnh Hồ Diêu, vốn tưởng rằng có thể giải thoát, mở mắt, đã thấy một thanh trường kiếm trong suốt hoành ở trước mặt mình ngăn trở, Vạn Sĩ Thương vẻ mặt giận dữ nhìn Phó Vô Thương đã ngăn đao thế của hắn,”Có ý gì?”
“Là ý của Vu.”
“Buông tha hắn?”
Phó Vô Thương lạnh lùng liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Diêu một cái, ”Thu Hàn sẽ tự mình động thủ, chúng ta sao lại tước đi lạc thú của y?”
“Đành vậy.”
Nghe hấy hai người bọn họ nói chuyện, Lệnh Hồ Diêu mơ hồ hiểu được một việc: Nhạc Thu Hàn vẫn còn ở nhân gian! Không khỏi trong lòng vui mừng như điên,”Hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Vạn Sĩ Thương cùng Phó Vô Thương quay đầu đi một tiếng cũng không nói, chứ đừng nói đến chuyện trả lời hắn.
“Ách……,” hắn đứng dậy, muốn ngăn hai người kia lại khiến động đến phần ngực đang trọng thương, lảo đảo một chút lại té ngã trên đất, không cam lòng dùng đao chống đỡ đứng dậy, thanh âm đã suy yếu chí cực,”Ta phải…… gặp hắn.”
“Thiên Sơn.”
Từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ôn nhuận, mông lung lướt qua đầu hắn,”Thiên Sơn?”
Thượng Quan Vu nhíu nhíu mày nhìn Lệnh Hồ Diêu rõ ràng mất máu quá nhiều, thân thể đã hao tổn nội lực, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, từ trong ngực áo lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn,”Sớm biết hôm nay, sao khi xưa còn vậy? Từ bỏ đi thôi.”
Lệnh Hồ Diêu không lên tiếng, thu đao vào vỏ, xé hạ y trang bừa bãi che lên vết thương trên ngực, hướng đi đến chân núi.
Thượng Quan Vu lại mở miệng nói,”Trên người ngươi có Mộc Hồ Điệp?”
Lệnh Hồ Diêu cước bộ tiếp tục tiến về phía trước, lại nghe y tiếp tục nói,”Nếu như ngươi trong lòng vô hận, mỗi ngày sớm tối nuốt vào Linh Hoa Thảo, sau một giờ lấy máu tự chi, năm mươi ngày sau có thể luyện thành thiên hạ kì dược, khiến người chết sống lại, nhục bạch cốt, hóa thế gian kì độc!”
“!!!”
“Thu Hàn sau khi nuốt Đoạn Hồn được ta mang về Tiêu Diêu Lâu, mọi người dùng công lực và nuốt vào Vong Xuyên mới miễn cưỡng cứu được tánh mạng, nhưng hắn lại phải quên đi tình ái, nếu không ắt bị Vong Xuyên phản phệ! Nhưng vào đêm trăng mười lăm mỗi tháng, Vong Xuyên cùng dược lực ở trong cơ thể va chạm, sống không bằng chết, nếu ngươi thật sự muốn giúp hắn……”
“Ta hiểu ……”, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên tươi cười,”Ta nhất định luyện thành Mộc Hồ Điệp, nếu như không thể giải trừ Vong Xuyên, cũng tuyệt không hề xâm nhập cuộc sống của hắn, loạn tâm thần hắn……”
“Hiểu được thì tốt. Hôm qua hắn cũng đã nuốt vào Vong Xuyên, hắn ắt cũng đã quên đi cảm tình với ngươi, ngươi chính mình cũng tự bảo trọng.”
“Đa tạ.”
Nếu trên đời này thật có thứ cảm giác tâm đau như giảo thì Lệnh Hồ Diêu lần này cũng đã lĩnh hội. Loại cảm giác không thể cóđược cảm tình của Nhạc Thu Hàn, loại cảm giác đau đớn khi rõ ràng yêu y nhưng chỉ có thểđứng nhìn mà không thể tới gần……
Từng bước đến gần y, nhìn thấy dung nhan y vẫn tuấn mỹ như trước nhưng lại thấp thoáng nhiều nét xa lạ…
Theo Tiệt Vân Lĩnh tìm đến Thiên Sơn cũng phải trải qua ngàn dặm đường! Thân thể vốn đã mang trọng thương nhưng hắn vẫn ngày đêm đi không ngơi nghỉ, nên không đến hai tháng đã tới được chân núi Thiên Sơn, Mộc HồĐiệp kia cũng từ màu xám nguyên sơ chuyển thành đỏ sậm……
Nhớ rõ lúc rời đi Tiệt Vân Lĩnh, Vu từng nói, Linh Hoa Thảo, vốn là một trong thiên hạ chíđộc, người có nội lực thâm hậu tuy sẽ không mất mạng nhưng nội lực sẽ dần tiêu tan đến mức không còn. Dùng độc huyết luyện Mộc HồĐiệp, sắc đỏ của dược hòa cùng sắc đen của độc, tạo thành linh dược thiên hạ khó cầu, có thể giúp Hàn thoát khỏi khổải bị tra tấn mỗi tháng.
Nghĩ đến đây, thân thể mệt mỏi của Lệnh Hồ Diêu cũng cảm thấy phấn chấn lên, mạnh mẽáp chế huyến khíđương muốn tuôn trào trong ***g ngực, chăm chăm nhìn Nhạc Thù Hàn đang đến gần, ”Ách……”
Nhạc Thu Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lệnh Hồ Diêu, đứng lại cách hắn không xa, mở miệng nói màđầu cũng không quay qua nhìn. ”Các hạ vẫn chưa tính rời Thiên Sơn?”
Lệnh Hồ Diêu lần đầu tiên nghe thấy Nhạc Thu Hàn dùng loại thanh tuyến lạnh như băng này nói với mình, trong lòng đau đớn, ”Hàn?”
“Hàn?”
Nhạc Thu Hàn chậm rãi quay đầu lại, dùng con ngươi tà lệ quyến cuồng một phen đánh giá Lệnh Hồ Diêu, đột nhiên mở miệng cười lạnh nói, ”Ngươi là ai mà cũng dám dùng ngữ khí thân mật gọi tục danh bổn tọa!”
Trông thấy nụ cười của y, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên trong lòng một trận quặn đau, đã bao lâu, đã bao lâu không nhìn thấy y tươi cười?
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi lại như xa xôi một đời. Nắm chặt trong tay linh dược dùng tâm huyết luyện thành, hắn mạnh mẽáp chếđau đớn trong lòng mà tươi cười mở miệng, ”Ta là Lệnh Hồ Diêu, ngươi nhất định không nhớ rõ.”
Y quả nhiên toàn bộđều đã quên hết sao?
Quên y như vậy quyến ta, như vậy yêu ta. Vong Xuyên vô tình, liền như vậy giết chết thâm tình khắc cốt ghi tâm kia? Là vui hay buồn? Chỉ biết trong ***g ngực từng trận đau nhức, phảng phất như vạn tiễn xuyên tâm.
“Lệnh Hồ Diêu?”, Nhạc Thu Hàn hơi hơi nghiêng đầu, một trận gió thổi qua đung đưa mái tóc dài, lướt qua gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn miệng hoàn mỹ nhếch lên một chút nhưng không mang ý cười, ”Ngươi chính là Lệnh Hồ Diêu?”
“Ngươi nhớ ta?!”, Lệnh Hồ Diêu trong lòng hoan hỉ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi con ngươi long lanh như nước.
“Cuồng Đao Lệnh Hồ Diêu.”, đôi con ngươi xinh đẹp của Nhạc Thu Hàn một phen đánh giá hắn, rồi lại cười lạnh, ”Bổn tọa nghe trong miệng bọn hắn rằng nhân vật anh hùng Cuồng Đao cùng bổn tọa có quan hệái muội, lại nguyên lai chỉ là như thế! Thứ người phàm phu tục tử như ngươi mà cũng xứng cùng bổn tọa đề luận?”
“ Ta……”, Lệnh Hồ Diêu một trận chua xót, cuối cùng mỉm cười tự giễu cợt mình. ”Người khác nói bậy, ngươi cũng đừng tin.”
“Bổn tọa đương nhiên không tin!”, những sợi tóc theo cửđộng thân người mà phất phơ hai bên gò má, đôi con ngươi tuyệt lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngập tràn vẻ cuồng ngạo, ”Nhưng không có lửa sao lại có khói, ngươi hôm nay tiến vào Thiên Sơn kiếm phái của ta là cóý gì?”
Nắm chặt Mộc HồĐiệp trong tay, hắn từng bước chậm rãi đến gần Nhạc Thu Hàn, mỗi bước đi tâm liền càng thêm nặng nề, không khó phát hiện sựđề phòng cùng sát khí toát ra từ Nhạc Thu Hàn, khiến hắn càng thêm thống khổ. Nhìn vào con ngươi thâm thúy chỉ thấy ngoài vẻđau đớn tự trách cùng cảm tình nồng đậm, Nhạc Thu Hàn hơi hơi cau mày, gương mặt tên nam tử tiều tụy trước mặt tựa hồ có chút quen thuộc, lại không biết đã nhìn thấy ở nơi nào……
Đột nhiên trong đầu hiện lên một cảnh tượng, hình ảnh trạch viện bị thiêu đốt, một đôi con ngươi bi sảng……
“Ách……”, trái tim y đột nhiên một trận đau nhức, giống như bị kẻ nào hung hăng dùng dao xuyên qua, mơ hồ trào ra một cảm giác ngọt ngào, lảo đảo lui lại mấy bước, còn chưa trấn tỉnh lại đột nhiên thấy một bóng đen tóm lấy–
Không chút nghĩ ngợi, y theo bản năng rút ra Nguyệt kiếm, xuất chưởng đánh về phía người đang đi tới, người nọ lại giống như không hề có nội lực bị y đánh trúng, ném tới dưới tàng cây.
Khi thần trí tỉnh táo, y định nhãn nhìn lại đã thấy tên Cuồng Đao kia đưa tay lên ngực, đang cố sức xoay người tựa hồ muốn tìm cái gì. Đột nhiên nhớ tới kẻ mới vừa rồi muốn tập kích mình, y không khỏi trong lòng cuồng nộ, không chút nghĩ ngợi bước tới phía trước, một phen túm lấy Lệnh Hồ Diêu, ”Tiểu nhân vô sỉ! Với võ công tầm thương như ngươi mà cũng vọng tưởng tập kích bổn tọa?!”
Lệnh Hồ Diêu tựa hồ vẫn chưa khôi phục ý thức, không nghe thấy Nhạc Thu Hàn nói gì, con ngươi tối đen tiêu chước nhìn quanh phiến đá, đột nhiên con ngươi sáng ngời, hơi hơi vừa động liền chuẩn bị ngồi dậy, cũng không nghĩđột nhiên cảm nhận một trận đau nhức ởđầu vai, lúc này mới định thần nhìn vẻ mặt ngoan lệ của Nhạc Thu Hàn……
“Hàn?…… Ách……”
Cúi đầu, nhìn Nguyệt Kiếm đang xuyên qua bả vai, hắn tựa như quên mất đau đớn, ngẩng nhìn gương mặt trước mắt, mới mỉm cười yếu ớt dùng chút sức còn lại cửđộng tay phải nhẹ nhàng vươn tới gương mặt đối diện.
Tinh tế, tinh tế hiện lên gương mặt một mực khắc sâu trông óc, trong yết hầu cảm nhận vị tinh ngọt, hắn thở dài, ”……Đừng khóc……”
Lần thứ hai bất đắc dĩ nhìn thấy ngươi khóc……
Ta thật sự thống hận chính mình khiến ngươi vô thanh rơi lệ, rõ ràng đã thề không tổn thương ngươi, rồi lại khiến cho một kẻ cao ngạo như ngươi khóc……
Ta phải làm thế nào? Như thế nào mới có thể khiến ngươi không u sầu?
Cuống họng đột nhiên dâng lên một thứ hương vịđặc quánh, hắn muốn ép xuống cũng đã không kịp, chất lỏng theo khóe miệng rĩ xuống, nhìn thanh Nguyệt Kiếm trước nay chưa từng hướng mình hạ thủ, mặt hắn tự nhiên nhăn nhúm lại……
Thực xin lỗi, ngươi rõ ràng thề kiếp này không muốn cùng ta đao kiếm đối mặt, ta lại bức ngươi hạ thủ.
Khiến ngươi thương tâm đến vậy……
Con ngươi hé mở, đưa tay chỉ vào thứ màu đỏ sậm chói mắt, ”Nhận nó…… Cóđược không?”
Không biết vì sao, Nhạc Thu Hàn nhìn thấy mình khiến cho Lệnh Hồ Diêu quần áo xốc xếch, vết thương ở vai trái nhìn thấy ghê người, ở chính giữa miệng vết thương sưng tấy chính là thanh trường kiếm của mình, trong lòng chợt một trận quặn đau, giống như có thứ gì từng đợt từng đợt siết chặt nơi nào đó thật sâu trong tim, đến khi y phục hồi tinh thần thì lệđã rơi đầy mặt…
Dùng bàn tay lạnh như băng chùi đi dòng lệ, y lại xuy một tiếng như tự giễu cợt mình. Vươn tay rút kiếm, né tránh dòng máu đỏ tươi ứa ra, lấy ra bạch mạt trong ngực chùi đi sắc đỏ trên thân kiếm, rồi vứt xuống chân Lệnh Hồ Diêu.
Lúc này mới nghiêng đầu nhìn thứđồ vật mà Lệnh Hồ Diêu mới chỉ, xoay người nhặt lên xem, cười lạnh một tiếng, ”Thứđồ vật rẻ tiền này mà cũng muốn tặng người?”
Lệnh Hồ Diêu mắt mở to, không thể tin khi nhìn tay y vung lên không, ném đi Huyết Mộc HồĐiệp mà chính mình dùng huyết dưỡng dục gần hai tháng, trong lòng một trận đau nhức, không chút nghĩ ngợi tiến về phía Mộc HồĐiệp rơi xuống, hai tay đem nóôm vào ngực……
Lệnh Hồ Diêu ngày đêm kiên trì hướng đến Thiên Sơn, dù thân thể khỏe mạnh cũng không chịu được lao khổ như vậy, huống chi tại Tiệt Vân Lĩnh bị thương nặng đến nay chưa hảo hảo chữa trị, mỗi ngày lại nuốt vào Linh Hoa Thảo, dùng độc huyết mà luyện Mộc HồĐiệp khiến khí lực đã sớm tổn hao, vốn hướng Thiên Sơn chỉ bằng ý niệm trong lòng, lần này ngã xuống bên phiến đá, không thể nghi ngờ tuyết thượng gia sương……
Xoay người dựa vào phiến đá bên cạnh, con ngươi tối đen nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Nhạc Thu Hàn cũng đang nhìn hắn.
Đời người như giấc mộng dài, cuối cùng cũng chỉ là vôích, kiếp này sợ phải phụ lòng ngươi.
Kiếp sau, ta thật muốn, thà làm một gốc cổ thụ trăm năm, đơn độc, thanh tu một đời. Trả nợ tình duyên một đời cho ngươi, cóđược không