*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Galanthus
Beta: Đằng Yên
Khi đến trước của nhà mình, Đổng Mặc nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng Ôn, anh biết địa chỉ nhà tôi sao?” Vừa mới nói ra, Đổng Mặc mới nghĩ đến chắc chắn là cha nói cho anh biết.
Ôn Hành Viễn xuống xe, vừa bước cùng cô lên cầu thang vừa sửa lời cô: “Chú Ôn!”
Đổng Mặc nhẹ nhàng ừm một tiếng, cô hiểu được, Ôn Hành Viễn muốn nói với cô rằng, ở đội hình cảnh, anh là đội trưởng Ôn, không có quan hệ gì với cô, dù sao cũng không cần khiến cho mọi việc quá phức tạp. Cô cũng rất đồng ý với quyết định này, cô không dám nghĩ nếu mọi người biết được quan hệ giữa cô và Ôn Hành Viễn cuộc sống của cô sẽ trở nên như thế nào.
Ngày đầu tiên cùng cha đến thành phố A cô đã thuê căn phòng này, dù sao cô cũng chỉ sống một mình nên yêu cầu cũng không cao, chỉ cần có giường cùng với một số vật dụng cần thiết là được. Phòng này cách bệnh viện không xa lắm, cũng chỉ qua hai trạm xe bus là tới, hơn nữa cảnh vật xung quanh không đến nỗi nào, đây là một tiểu khu cũ cho nên rất ít người đến, phòng trống nhiều, và không gian yên tĩnh, phòng cô thuê còn là phòng gác lửng đón ánh sáng, cho nên Đổng Mặc rất vừa lòng với căn phòng này.
Nhưng đối với Ôn Hành Viễn, căn phòng này quá đơn sơ, chiều rộng còn chưa đến 40m2, chiếc giường nhỏ được đặt gọn gàng, trên chiếc tủ đầu giường là mấy bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, còn có mấy cuốn sách về tội phạm. Ôn Hành Viễn đi một vòng quanh phòng, phòng tắm sạch sẽ không một hạt bụi, rèm cửa rõ ràng là vừa được giặt cẩn thận.
“Hành lý của em chắc hẳn không nhiều lắm, mau dọn vào túi, chúng ta đến bệnh viện một chuyến rồi theo tôi về nhà.”
Ôn Hành Viễn vén một góc chăn, nhẹ nhàng ngồi xuống nói với Đổng Mặc. Đổng Mặc sửng sốt mất một lúc: “Về nhà với chú?”
“Không phải tôi đã đưa chìa khoá cho em sao? Có phải vì lúc đó tôi chưa phải là cấp trên của em nên em không bỏ vào tai lời của tôi phải không? Tôi đã nói, nếu đến thành phố A thì việc đầu tiên phải làm là bấm số 1 gọi cho tôi.” Nếu anh nhớ không nhầm, chính tay anh đã cài đặt số mình thành số quay số nhanh trong máy Đổng Mặc. Thấy bộ dáng ngẩn người của Đổng Mặc, Ôn Hành Viễn bất đắc dĩ thở dài, nhún vai nói: “Được rồi, chuyện lúc trước em có thể quên, nhưng bây giờ tôi vừa là cấp trên, vừa là chú Ôn, lời của tôi chính là mệnh lệnh, tranh thủ thời gian, nhanh chóng hành động.”
“Chú Ôn, không phải là cháu quên những lời chú nói, chỉ là cháu không hiểu tại sao lại phải đến chỗ chú, cháu cảm thấy chỗ này rất tốt, nếu chú cảm thấy nó quá đơn sơ, cháu…”
“Đổng Mặc, quan hệ hiện tại giữa chúng ta là gì?”
Ôn Hành Viễn cắt ngang lời giải thích của cô mà hỏi lại. Cô chắc chắn phải đến ở cùng anh. Bởi vì anh không biết, liệu Đổng Mặc ở một mình có an toàn hay không, nói không chừng cô sống một mình có ngày lại bị tên kia hãm hại, để cho chắc chắn… chỉ có thể để cô ở bên cạnh anh. Nhưng lại không thể nói cho cô lý do đó, chỉ có thể dùng biện pháp khác mà thuyết phục cô mà thôi.
Đổng Mặc hơi cúi đầu, cũng không hỏi thêm điều gì, ngoan ngoãn mở tủ quần áo, lấy quần áo xếp gọn gàng vào trong vali.
Ôn Hành Viễn nhìn cô xếp đồ thật gọn gàng vào vali, sau đó mới giúp cô mang theo hành lí bước ra khỏi phòng: “Khi nào rảnh rỗi thì qua nói với chủ nhà một tiếng.”
Đồ đạc vốn không nhiều, cho nên Đổng Mặc sửa soạn rất nhanh. Nhìn lại căn phòng đã tắt đèn, bước chân cô có chút do dự.
Lúc đầu, Ôn Hành Viễn định ghé qua bệnh viện một chuyến để hỏi thăm Đổng Nghiễn, chỉ có điều, bây giờ cũng đã khuya, nghĩ rằng ông đã ngủ nên anh cũng không đến bệnh viện mà trực tiếp đi dọc theo ven sông hướng về căn hộ của mình. Căn hộ mà Ôn Hành Viễn đang ở là căn hộ mà trước đây cha anh đã từng sống ở thành phố A, được xây dựng riêng biệt gần bờ sông, căn hộ này tuy cách sở cảnh sát không xa, nhưng vì xung quanh đã có một số khu du lịch được xây dựng, nên cũng mất chút thời gian.
Thành phố A được xem như là trung tâm của làng du lịch, chia thành nhiều bộ phận. Ở đây mọi người không những có thể thưởng thức phong cảnh mà còn có thể tham gia một số khu vui chơi lớn xung quanh. Phòng của Ôn Hành Viễn là phòng ven bờ sông của khu du lịch, cho nên cũng không có nhiều người qua lại, có nữa thì cũng chỉ là chủ nhân của những căn biệt thự khác bên cạnh, hoặc là nhân viên bảo an mà thôi.
Bây giờ đã gần nửa đêm, không gian càng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, nhìn ra xa xa chỉ thấy một mảnh tối đen, không có lấy một ánh đèn, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng đèn xe ở phía trước.
“Đèn đường đang được sửa chữa, cho nên mấy ngày hôm nay cũng không được chiếu sáng.” Ôn Hành Viễn phá vỡ không khí trầm mặc trong xe, giải thích với Đổng Mặc. Cô gật đầu đáp lại.
Đi theo Ôn Hành Viễn vào nhà, Đổng Mặc đứng ở cửa quan sát xung quanh một chút, cô thấy căn hộ này còn rất trống trải. Đối với cô mà nói, căn phòng này quả thật quá rộng rãi. Nội thất bên trong cũng rất đơn giản, căn phòng thậm chí chỉ có tông màu trắng xám, mặc dù nhìn qua thì có chút lạnh lẽo, nhưng lại rất thích hợp với người đàn ông độc thân như Ôn Hành Viễn.
Chỉ là, đồ dùng màu trắng cũng dính không ít bụi.
Ôn Hành Viễn cất chìa khoá vào ngăn tủ phía trên, cởi áo khoác ngoài treo lên giá sau đó mới giúp cô mang hành lý lên tầng hai: “Em ở phòng bên cạnh phòng tôi, tôi cũng không hay về đây nên nhà có hơi bẩn một chút, để lúc khác tôi sẽ dọn dẹp, trước hết em cứ mang đồ lên trước đi.”
Đổng Mặc thay giày, đi theo sau Ôn Hành Viễn lên tầng hai vào căn phòng mà cô sẽ ở, bên trong có một chiếc giường hình tròn, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, cô nhận lấy hành lý của mình, nói một tiếng cảm ơn với Ôn Hành Viễn rồi mới sắp xếp lại mọi thứ xung quanh. Ôn Hành Viễn liền đi xuống lầu tìm trong tủ lạnh xem còn có gì để ăn không, đêm nay mọi người còn đang định liên hoan, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, đừng nói Đổng Mặc, ngay cả một người đàn ông như Ôn Hành Viễn cũng thấy dạ dày trống rỗng.
Tuy nhiên, khi mở tủ lạnh ra Ôn Hành Viễn ngẩn cả người, trong tủ lạnh ngoài một số rau và thịt đã bị hỏng thì cái gì cũng không có. Ngửi phải mùi khó chịu, dạ dày dường như có axit pantothenic, chỉ nhìn thoáng qua, Ôn Hành Viễn liền vứt hết vào thùng rác. Anh nghĩ thầm, chắc ngày mai phải thuê một người giúp việc theo giờ đến quét dọn một chút, chính xác thì cũng đã gần một tháng anh chưa về nhà. Trước đó thì bởi vì có môt vụ án giết người nên ngủ ngay tại cục, sau đó thì lại đi công tác, tới hôm nay mới trở lại đây.
Ôn Hành Viễn có chút đau đầu, sớm biết thế này thì trên đường về đã dừng lại mua chút đồ ăn, bây giờ đã là nửa đêm, chẳng lẽ lại ra ngoài mua thức ăn? Suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là trong nhà còn có mì sợi, tuy rằng dùng mì đón tiếp Đổng Mặc thì cũng thật sơ suất. Lúc đầu anh vốn định mời cô một bữa ăn thật ngon, thế nhưng bây giờ nghĩ mãi cũng không có cách nào khác.
Cho nên, đợi đến lúc Đổng Mặc sửa soạn xong mọi thứ đi xuống lầu đã thấy hai bát mì trên quầy bar ở phòng bếp.
Ôn Hành Viễn cảm thấy hơi khó xử đưa cho cô đôi đũa: “Trong nhà không có gì ăn, em cũng đói bụng rồi, qua đây ăn tạm đi, no bụng là chính.”
“Dạ!” Đổng Mặc đưa tay tiếp nhận đôi đũa, ngồi trên ghế bắt đầu ăn từng miếng. Đối với ăn uống, cô cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần có thể no bụng cô đều ăn được, hơn nữa chú Ôn đã có lòng tốt nấu mì cho cô, cho dù sợi mì không có hương vị gì cô cũng không thấy khó ăn, hơn nữa, tuy rằng hương vị của mì này không quá ngon, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Cô vốn đang đói bụng, thế nên cũng không chút khách khí mà ăn sạch cả bát mì.
Ôn Hành Viễn cười cười nhìn cô nói: “Cô bé, quả thật ăn rất giỏi đấy, có thể giải quyết bát mì nhanh như vậy.”
Đổng Mặc chờ Ôn Hành Viễn ăn xong, cương quyết mang bát đi rửa sạch sẽ rồi mới đi lên lầu.
Trước đây, việc luyện tập thể lực của Đổng Mặc luôn được cha cô quan tâm rất nhiều, vì thế mỗi ngày cô đều dậy từ sáng sớm, chạy vài vòng quanh tiểu khu, thói quen này cô vẫn giữ được đến bây giờ không thay đổi. Cho dù có chuyển đến thành phố A, cô vẫn tập đều đặn như cũ. Cho nên, ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Đổng Mặc đã dậy mặc quần áo thể thao, khoác thêm một cái áo rồi đi ra cửa. Lúc mở cửa, vì sợ phiền Ôn Hành Viễn đang ngủ ở phòng bên cạnh nên cô đi rất nhẹ nhàng. Vừa ra khỏi cửa, Đổng Mặc đã thấy một làn gió lạnh thổi tới, bầu trời buổi sáng vẫn còn bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Đổng Mặc nhanh chóng kéo khoá áo khoác, đội mũ lên, dậm chân tại chỗ một lúc rồi mới bắt đầu chạy về phía trước.
Đổng Mặc chỉ mặc áo phông bên trong, khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài, nên lúc mới bắt đầu chạy, cô chạy rất nhanh, mới chạy được một lúc, cơ thể đã bắt đầu nóng lên, không còn lạnh như trước. Cũng bởi vì trời còn rất sớm, con đường không có lấy một bóng người, bầu trời từ màu đen đã bắt đầu chầm chậm ánh lên chút ánh sáng hồng nơi chân trời, đến khi Đổng Mặc chạy đến đỉnh núi, mặt trời đã dần ló dạng, cô thở hổn hển dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên, cô nghe được tiếng bước chân đang tiến lại gần, theo bản năng, cô nhìn về phía phát ra âm thanh. Trời vẫn còn đầy sương, cô không nhìn thấy một bóng người nào, thế nhưng âm thanh càng ngày càng rõ ràng hơn. Bởi vì thính giác của cô vốn rất nhạy cảm, thế nên đôi khi cô cũng cảm thấy xung quanh mình thật ồn ào, có lẽ chính vì vậy nên tính cách của cô mới trở nên trầm lặng như thế.
Đổng Mặc chỉ thấy hình ảnh kia đang chạy lại gần cô, bước chân mạnh mẽ, cô tập trung nhìn thật kĩ, khi thấy được đó là Ôn Hành Viễn cô không khỏi ngẩn người.
Ôn Hành Viễn cũng đã thấy cô từ trước, liền hướng về phía cô, thong thả bước lại gần Đổng Mặc mới dừng lại, tháo tai nghe ra vòng trên cổ, nhìn thấy trán Đổng Mặc đẫm mồ hôi mới lấy ra một cái khăn đưa cho cô “Cùng chạy đi!”. Anh cũng không nghĩ cô bé này lại dậy sớm như vậy để chạy bộ, sáng sớm nhìn thấy cô, tâm trạng anh dường như cũng không tệ.
Đổng Mặc nhìn vào khắn tay của Ôn Hành Viễn rồi lắc đầu, lấy một cái khăn từ túi của mình ra: “Không cần đâu ạ, cám ơn chú, cháu có rồi.”
Ôn Hành Viễn thấy cô cầm khăn tay của mình lau mồ hôi, cười nói: “Xem ra chúng ta cũng có thói quen giống nhau.” Bây giờ còn có ai mang theo khăn tay bên mình chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ có khăn che mặt mà thôi. Anh cũng đã từng bị cục trưởng chế giễu vì điều này, một người đàn ông không có hứng thú với nghệ thuật còn giả vờ cái gì chứ.
Anh nghe thấy cũng chỉ xem như chuyện đùa. Đối với anh, khăn tay có một ý nghĩa không hề đơn giản, cũng từ Đổng Nghiễn mà ra, thấy ông mỗi lần đến hiện trường đều lấy khăn ra lau tay trước. Lúc đó anh vẫn không hiểu rõ lắm, cho đến lần đầu tiên anh trực tiếp dẫn mọi người đến hiện trường điều tra án, đối mặt với những vụ án giết người càng ngày càng tàn nhẫn, anh cũng không dám nhìn thẳng, sau đó anh mới hiểu được tại sao Đổng Nghiễn lúc nào cũng mang theo khăn tay.
Khoé miệng Đổng Mặc hiện lên một nụ cười không dễ nhận thấy, cô đem khăn tay cất vào túi sau rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Sau đó, hai người chạy vài vòng quanh sườn núi, Ôn Hành Viễn chân dài, mỗi bước đều xa hơn Đổng Mặc rất nhiều, cho nên lúc nào cũng là Ôn Hành Viễn và Đổng Mặc một trước một sau. Đổng Mặc không muốn cách Ôn Hành Viễn quá xa, chỉ có thể nỗ lực chạy nhanh hơn một chút. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đuổi theo phía sau, bước chân Ôn Hành Viễn không khỏi bước chậm lại đợi cô.