*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Do mặt đường kết băng nên xe đang đi đến khu nhà xảy ra tai nạn cũng không thể di chuyển được. Với lại, lúc đó lại là trời tối, trên đường chật hẹp lại nhiều xe nên càng thêm bị cản trở. Cuối cùng hai người cũng đến được hiện trường như đã định. Xe vừa đỗ, Ôn Hành Viễn đã nhanh chóng xuống xe chạy lên phía trước.
Xung quanh trừ những người cảnh sát canh gác vòng ngoài thì không có mấy người dân, những người vây xem đều đã được khuyên trở về. Đổng Mặc chạy theo sau Ôn Hành Viễn, mấy người cảnh sát nhìn thấy đội trưởng Ôn đến đều vội vàng nhường đường.
Phương Dĩ Nam nhanh chóng đi đến giữ chặt tay Ôn Hành Viễn, lông mày nhíu chặt, trong mắt không có ánh sáng, nhỏ giọng nói: “Người chết là vợ lão Viên, đầu… bị…” Anh ta làm pháp y bao nhiêu năm, thảm án gì cũng từng gặp qua nhưng chuyện này lại xảy ra với người thân của người mà mình quen thuộc, anh ta cảm thấy không đành lòng.
Ôn Hành Viễn mím chặt môi. Đổng Mặc cẩn thận đi lên phía trước, ở bên ngoài ranh giới màu vàng nhìn thấy lão Viên trước đó còn tươi cười thỏa mãn bây giờ đang quỳ gối bên cạnh nạn nhân, cúi đầu xuống không nhìn thấy rõ mặt. Mà người đang nằm trên mặt đất, từ quần áo có thể nhận ra đây là người phụ nữ dịu dàng ngồi đối diện với Đổng Mặc lúc nãy, xung quanh là một vũng máu lớn lênh láng. Ánh mắt cô tiếp tục di chuyển lên đến trên người cô ấy, đột nhiên cổ họng Đổng Mặc nghẹn lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mắt đỏ lên.
Rõ ràng mấy chục phút trước còn là một người sống sờ sờ, vậy mà bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy trên đầu đã được che bằng tấm vải trắng nhưng từ tấm vải trắng thấm đẫm chất lỏng màu đỏ để đoán, đầu chỉ sợ đã bị…
Mặc dù càng khuya trời càng rét đâm nhưng trong không khí mùi máu tươi vẫn kéo dài không tan. Ôn Hành Viễn nhíu chặt mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh phân công công việc cho từng bộ phận. Đổng Mặc đeo găng tay, kéo ra đường ranh giới, đi đến gần thi thể, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất kiểm tra túi sách màu hồng nâu của nạn nhân ở bên cạnh. Bên trong để không nhiều đồ, chỉ có ví tiền và một ít đồ trang điểm. Cô cắn môi dưới, không tìm thấy điện thoại di động của nạn nhân, hơn nữa tiền trong ví cũng không cánh mà bay. Cô đau lòng cố nén dòng nước mắt sắp trào ra. Phương Dĩ Nam ngồi xổm xuống bên cạnh cô, do dự một chút cuối cùng vẫn kéo tấm khăn trắng chùm đầu của nạn nhân ra.
Cả người Đổng Mặc run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi mà vì tức giận. Đầu người chết gần như nát vụn, miệng mở ra, răng bên trong toàn bộ bị dập nát, xương sọ trên đỉnh đầu có nhiều chỗ sụp xuống… Hung thủ quá mức tàn nhẫn, một xác hai mạng cũng không để cho nạn nhân được toàn bộ thi thể…
Bỗng nhiên lòng bàn tay cô bị người khác nắm chặt, quay mặt sang thì thấy chú Ôn kéo tay cô lần lượt ngồi xổm xuống, cầm tay cô, mắt nhìn Phương Dĩ Nam. Chỉ thấy Phương Dĩ Nam đưa tay đặt nhẹ lên cổ và bả vai người chết, lông mày nhíu chặt, vừa nhìn vừa nói nhỏ với Ôn Hành Viễn: “Sau cổ của nạn nhân mờ mờ thấy dấu vết bị siết.” Ánh mắt anh ta di chuyển xuống hai bên cánh tay, một lúc lại nói: “Góc ngón giữa bàn tay trái có vết hình tròn, da của cả ngón tay bị thương nhẹ.”
Anh ta nói như vậy, cả Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn đều nghĩ đến nguyên nhân cái chết là gì. Dấu vết này, rõ ràng là do hung thủ cố sức kéo nhẫn và vòng cổ trên người nạn nhân mà tạo thành. Phương Dĩ Nam nói xong liền buông tay nạn nhân xuống, đi đến trước mặt lão Viên chuẩn bị đưa tay vỗ lưng an ủi anh ta nhưng tay đưa lên giữa chừng lại dừng lại.
Hiện tại Đổng Mặc giống như một pho tượng điêu khắc, cô không biết phải làm gì với tình huống trước mặt này. Sinh mệnh thật sự chỉ trong chớp mắt, cô cảm thấy hoảng hốt lại càng oán hận hung thủ hơn. Nhìn thấy lão Viên mặt không chút thay đổi quỳ gối bên cạnh vợ mình, trong lòng cô càng thấy khó chịu. Dừng một lúc, cô đứng lên, có lẽ tiếp tực điều tra xung quanh là việc duy nhất cô có thể làm. Vừa mới đi được vài bước, đột nhiên một người đàn ông từ xa chạy đến, quỳ gối trước mặt thi thể nạn nhân, không thể đè nén được cảm xúc liền gào khóc, vừa túm lấy quần áo lão Viên vừa liên tục nói xin lỗi: “Lão Viên! Là anh có lỗi với chú, anh không để ý xem Tâm Ý đã đi vào nhà hay chưa, là lỗi của anh!”
Anh ta cứ lặp đi lặp lại như vậy, Đổng Mặc nhìn anh ta nước mắt giàn giụa đầy mặt còn lão Viên vẫn thờ ơ, im lặng, cố gắng bắt mình quay đầu đi. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vưu Nhiên không biết đứng sau lưng mình từ lúc nào. Đổng Mặc phát hiện, Vưu Nhiên cũng khác ngày thường, giống như tính cách ẩn nhẫn bao lâu nay sắp bùng nổ, trên trán nổi gân xanh, môi nhếch lên, hốc mắt đỏ bừng. Cô ấy cẩn thận bước tới, lách qua người Đổng Mặc, quỳ gối bên cạnh nạn nhân. Đổng Mặc thấy vai đội phó run rẩy nhưng cô ấy vẫn luôn cúi đầu.
Lúc này, không khí xung quanh đặc biệt nặng nề, đè nén khiến người ta gần như không thở nổi. Đổng Mặc cảm thấy giống như bị nhốt trong một thế giới tối đen không một tiếng động. Nếu lúc trước cô không biết người chết, cũng không biết quan hệ của cô ấy với đội cảnh sát, có lẽ tâm trạng của cô cũng không khó chịu như vậy. Chính vì trước đó có tiếp xúc, dù ngắn ngủi nhưng lại khiến tâm trạng cô càng thêm nặng nề. Ngón tay cô trắng bệch nắm chặt lấy quần áo của mình.
Đột nhiên, một tiếng khóc nức nở phá vỡ không gian im lặng đến nặng nề này. Đổng Mặc nhìn về hướng phát ra tiếng khóc, nhìn chằm chằm đội phó đã sắp khóc không thành tiếng, trong lòng vô cùng kinh sợ. Mọi người ở đây có lẽ ai cũng có tâm trạng giống cô ấy, nhưng nhìn thấy đội phó khóc, mọi người càng sững sờ hơn.
Từ khi bọn họ biết Vưu Nhiên cho tới bây giờ, chưa từng nhìn thấy cô ấy yếu đuối, kể cả khi cha mẹ cô ấy lần lượt qua đời cũng chưa từng thấy cô ấy bộc lộ sự khổ sở ra bên ngoài. Song, lúc này đây, đối mặt với một người phụ nữ vốn dĩ có quan hệ rất bình thường với cô ấy, cô ấy…lại lựa chọn vứt bỏ bức tường thành đã xây dựng bao nhiêu năm, không để ý đến ánh mắt của bất cứ người nào, lần đầu tiên đem tâm trạng của mình, không hề che đậy, bộc lộ trước mặt mọi người.
Đổng Mặc di chuyển hai chân, ngồi xổm xuống bên cạnh Vưu Nhiên, do dự một chút mới đưa tay ôm lấy hai tay Vưu Nhiên. Cô có thể cảm giác được Vưu Nhiên đang cố hết sức kìm nén tiếng khóc của mình nhưng có một số cảm xúc dù cho mình có cố gắng thế nào cũng không thể không chế được. Cô ấy đang bị chi phối của bởi cảm xúc này, mặc dù cô ấy dùng sức che miệng mình nhưng tiếng nức nở kia vẫn truyền ra, khiến cho người nghe xong càng cảm thấy đau lòng.
Ôn Hành Viễn thở dài, nhìn sang hướng khác, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau đó cố kéo suy nghĩ của mình trở lại lúc đầu. Đổng Mặc không có cách nào khuyên bảo Vưu Nhiên, chỉ có thể yên lặng ôm Vưu Nhiên, cố gắng an ủi cô ấy.
Không khí im lặng cuối cùng bị lão Viên phá vỡ. Đổng Mặc thấy anh ta hoảng hốt đứng từ trên mặt đất lên. Do quỳ trong thời gian quá lâu nên khi vừa đứng dậy anh ta suýt nữa khuỵu xuống, may mắn được Ôn Hành Viễn đứng đằng sau nhanh tay nhanh mắt lao từ phía sau lên đỡ. Hai mắt anh ta không có nước mắt nhưng Đổng Mặc lại thấy được sự tuyệt vọng từ sâu trong bên trong anh ta. Cô không có vợ, không có con, cũng chưa từng trải qua cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục nên cô không dám đứng ở vị trí của lão Viên để suy nghĩ xem lúc này anh ta đau lòng như thế nào. Thậm chí, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Vưu Nhiên, anh cả.” Anh ta đột nhiên nói: “Chuyện này không thể trách hai người.” Ánh mắt anh ta lóe lên, trong lòng giống như bị ai khoét đi một mảng lớn, cảm giác tự trách như một con sóng lớn hết lớp này đến lớp khác ập tới. Anh ta nghĩ, nếu muốn trách, kẻ có tội lớn nhất phải là chính anh ta. Bởi vì, tất cả chuyện này đều do chính anh ta mà ra. Nếu như anh ta đi cùng cô ấy sẽ không bị hại chết, đứa con của anh ta cũng sẽ không phải không có cơ hội mở mắt chào đời. Nếu như anh ta không luôn cảm thấy áy náy với Vưu Nhiên, cô ấy cũng không rời khỏi anh ta mà đi trước để gặp phải chyện như vậy. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như!
Vũng máu chảy đầm đìa trước mặt này giống như không ngừng nhắc nhở anh ta, anh ta đã mất đi tất cả!
Vưu Nhiên cắn chặt môi dưới, cả khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cô dường như không nghe thấy lời lão Viên nói, nhìn chằm chằm nạn nhân nằm trên mất, hai mắt đỏ ngầu, giống như muốn tự tay giết chết hung thủ mới có thể tiết hết hận thù trong lòng cô. Đổng Mặc để ý thấy, hai bàn tay cô nhanh chóng nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay đến chảy máu. Cô tiến lến mở tay cô ấy ra.
Lúc đó mới phát hiện ra, tay cô ấy vô cùng lạnh.
“Lão Viên, hãy nén bi thương.”
Một đồng nghiệp tiến lên vỗ vỗ vào lưng lão Viên. Kỳ lạ là lão Viên lại nâng lên khóe miệng, lắc lắc đầu, quay người nói với Ôn Hành Viễn: “Bảo lão Phương mang Tâm Ý đi đi. Hôm nay trời lạnh như vậy, để đông lạnh sẽ không tốt.” Đổng Mặc cảm thấy cổ họng mình giống như bị người khác bóp nghẹt, lão Viên bây giờ…
Phương Dĩ Nam cùng mấy đồng nghiệp khác khiêng vợ lão Viên vào trong xe, đưa đến phòng giám định để tiến hành thu thập mẫu. Những đồng nghiệp khác cũng bắt đầu làm công việc của mình, người chụp ảnh hiện trường, người thu thập mẫu. Đổng Mặc đáng lẽ cũng phải cùng mọi người đi xung quanh điều tra hiện trường nhưng cô không yên tâm để Vưu Nhiên ngày càng trở nên kỳ lạ ở lại một mình. Mà Ôn Hành Viễn cũng không yên tâm để lão Viên hai mắt trống rỗng ngồi tựa vào người mình ở lại. Vì thế, anh kêu người khác đi lên nhà người dân vừa báo án để lấy lời khai.
Ôn Hành Viễn dặn dò xong mọi việc liền đưa lão Viên vào trong xe mình, sau đó nắm chặt lấy bàn tay trắng bệch của anh ta. Bây giờ, anh có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể dùng ánh mắt kiên định nhìn lão Viên: “Lão Viên…chuyện này…” Anh muốn nói mấy câu an ủi nhưng lời đến cổ họng lại giống như nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Dừng một lúc, anh buông tay lão Viện ra, giúp anh ta đóng cửa xe lại cẩn thận. Trước khi đi còn cẩn thận nhìn lại lão Viên đang ngồi trong xe, lại dặn dò mấy người đồng nghiệp xung quanh chú ý động tĩnh. Anh chỉ sợ, lão Viên nhất thời nghĩ quẩn.
Làm việc với lão Viên nhiều năm, biết anh ta vốn là người trọng tình cảm, chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ là một sự đả kích lớn đối với cậu ấy.
Anh cả của nạn nhân vừa khóc vừa đứng dậy đi vào một góc tối. Đổng Mặc nhìn xung quanh thấy công việc ngày một nhiều, mọi người ngày càng bận rộn. Cô quan sát Vưu Nhiên một lúc mới từ từ mở miệng: “Đội phó…tôi đỡ cô đứng dậy, nơi này rất lạnh.” Cô vừa nói vừa chuẩn bị kéo Vưu Nhiên dậy, ai ngờ Vưu Nhiên đột nhiên hất mạnh tay cô ra. Động tác này quá đột ngột, Đổng Mặc bị đẩy ngã ra đất, đầu gối cô đập mạnh xuống tảng đá nhô lên ở bên cạnh.
Ôn Hành Viễn đi nhanh đến đỡ cô dậy, nhỏ giọng nói: “Để cô ấy ngồi một mình một lát.”
Anh biết, lúc này cô ấy đã không còn là Vưu Nhiên lúc trước nữa, cái cô ấy cần là thời giân để chính mình bình tĩnh lại. Đổng Mặc nhìn Ôn Hành Viễn một lúc, sau khi được anh đỡ dậy cô định cởi áo khoác ra khoác lên người Vưu Nhiên. Song, Ôn Hành Viễn đã nhanh hơn cô, cởi áo khoác ra khoác lên vai Vưu Nhiên, sau đó còn ghé vào tai cô nói câu gì đó. Đổng Mặc đứng ở xa không nghe tiếng nhưng Vưu Nhiên vẫn đờ đẫn, thẳng người quỳ gối tại chỗ đó.
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Hành Viễn vang lên, là Ô Hàng gọi tới. Anh nói ngắn gọn tình hình cho anh ta sau đó cúp máy. Không đến mười phút sau, Ô Hàng mặt đỏ bừng đầy mồ hôi chạy đến. Khi anh ta sắp sửa chạy đến trước mặt Vưu Nhiên thì đột nhiên dừng lại, yên lặng đứng sau lưng cô ấy không lên tiếng, cũng không tiến lên làm phiền cô ấy.
Đổng Mặc há miệng, nôn nóng hỏi: “Chú Ôn, đây có phải có vụ án cướp bóc đơn thuần không? Vì sao cháu cảm thấy bất an như vậy?” Trong lòng cô có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, là kiểu trực giác không thể nói rõ được như lại khiến trong lòng cô cảm thấy rối loạn. Cũng có lẽ bởi vì vụ án này vô cùng mẫn cẩm nên khiến cô sinh ra cảm giác như vậy.
Không chỉ riêng Đổng Mặc, Ôn Hành Viễn cũng có cảm giác như vậy. Anh nhanh chóng cài lại cổ áo cho cô: “Cũng chỉ mong không phải như chúng ta nghĩ.”
Anh buông tay ra gọi một người đồng nghiệp đến dặn dò: “Cậu gọi điện về cục, nói không thể tiết lộ cụ thể vụ án, đặc biệt là thủ đoạn hành hung. Nếu có phóng viên, dặn bọn họ viết cẩn thận một chút.”
Vụ án này xử dụng máy bào (một loại dụng cụ có đầu giống cái búa) là hung khí, từng nhát một bổ xuống đầu nạn nhân khiến đầu nát vụn. Nếu để phóng viên viết, chắc sẽ khiến xã hội hoang mang, mặt khác, sẽ gây cản trở quá trình điều tra. Vì vậy, phải đặc biệt dặn dò cẩn thận.
“Vưu Nhiên.” Đột Nhiên, nghe thấy tiếng Ô Hàng hoảng sợ kêu lên. Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn đồng thời quay lại, nhanh chóng chạy về bên ấy.