*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Galanthus
Beta: Đằng Yên
Đổng Mặc vẫn đứng ở quầy bar chờ Ôn Hành Viễn xong việc mới lên xe cùng anh trở về. Trên đường đi, Ôn Hành Viễn một mực giữ im lặng không nói gì. Loại không khí trầm mặc này thật khiến cho người ta cảm thấy kì lạ, cho dù là người ít nói như Đổng Mặc cũng cảm thấy không được tự nhiên. Khi chiếc xe chuẩn bị rẽ sang quốc lộ II, anh bỗng nhiên đánh tay lái một cái, tiếng bánh xe ma sát chói tai với mặt đường truyền đến, cơ thể Đổng Mặc đột nhiên nghiêng về phía trước, ngay lập tức Ôn Hành Viễn đưa tay phải ra đỡ trước ngực cô.
Bởi vì trong xe bật điều hòa, Đổng Mặc cởi áo khoác ngoài ra, chỉ cách lớp áo sơ mi mỏng manh, bầu ngực mềm mại của cô chạm vào trên tay anh, khuôn mặt cô vô thức đỏ lên, cô có chút bối rối, lập tức điều chỉnh lại vị trí của mình, kiên quyết tựa vào ghế của mình.
Nhưng Ôn Hành Viễn lại không phát hiện ra, dừng xe lại rồi mới tháo dây an toàn bước xuống xe.
Đổng Mặc nhìn theo bóng lưng Ôn Hành Viễn ở phía trước, phát hiện ra vừa rồi xe ma sát mạnh với mặt đường là do chiếc xe đằng trước chặn lại, vì thế cô cũng bước xuống xe đi lên phía trước.
Trước mặt cô là Vưu Văn đội chiếc mũ mà lúc nãy cô vừa mua cho anh ta đang vẫy vẫy tay từ cửa kính xe, nhìn thấy Đổng Mặc bước ra từ phía sau Ôn Hành Viễn, sau đó cầm một cái túi từ ghế lái phụ vẫy vẫy: “Bông hoa nhỏ Đổng Mặc, tôi thấy cô cả buổi tối chưa ăn gì nên đặc biệt đưa tới cho cô đây!”
Đổng Mặc bực mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Viễn đang đứng bên cạnh. Ánh đèn đường chiếu lên sống mũi cao anh tuấn của anh, gương mặt anh không chút thay đổi, cô chạm nhẹ vào vạt áo của anh: “Chú Ôn, chúng ta đi thôi!”
Thấy Đổng Mặc muốn đi, Vưu Văn từ trên xe bước xuống chặn đường cô, sau đó mới nhìn Ôn Hành Viễn đang ở một bên nói: “Đội trưởng Ôn, dù sao bây giờ cũng là thời gian riêng tư, chắc anh không để ý đâu nhỉ?”
Ôn Hành Viễn cau mày lại, không nói gì, cương quyết cầm cái túi trong tay anh ta, tiện thể kéo Đổng Mặc về phía xe của anh: “Công việc của chúng tôi rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi rất quý giá. Hơn nữa, Vưu Văn!” Anh đẩy Đổng Mặc vào trong xe, nghiêng người dựa vào xe, đột nhiên gọi Vưu Văn lại: “Cậu vẫn nên đi hỏi thăm mẹ mình một chút đi.”
Vưu Văn biến sắc, cười lạnh: “Việc của gia đình tôi khi nào thì cần đội trưởng Ôn quản vậy? A… Tôi biết rồi, hay là anh đang có ý định làm con rể của Vưu gia nhà tôi vậy?”
Việc Quý Văn Huyên đã mất, Vưu Văn quả thật là không biết, gia đình bọn họ, nói thế nào cũng có chút phức tạp. Theo như Vưu Nhiên đã nói trước đây, cô thà rằng cùng cha đoạn tuyệt quan hệ cũng không muốn có liên quan gì đến Vưu gia.
Ôn Hành Viễn không quan tâm đến lời châm chọc của anh ta, chỉ là khi mở cửa xe, anh vẫn để lại một câu: “Người chết là Quý Văn Huyên!”
Nói xong rồi nghênh ngang lái xe đi, Vưu Văn nghe xong, sắc mặt tái nhợt, lấy điện thoại bấm một dãy số.
Vừa bước vào nhà, Ôn Hành Viễn liền đưa cho Đổng Mặc hộp cơm lúc nãy Vưu Văn mang cho cô: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ăn xong rửa mặt rồi ngủ đi.” Đổng Mặc cầm lấy hộp cơm, muốn giải thích với anh nhưng mở miệng ra lại không biết nói như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện loại tâm lý kì lạ này. Sau đó nhìn theo bóng lưng anh biến mất sau cửa phòng, cô mới chán nản ngồi xuống giải quyết bữa tối.
Lúc Đổng Mặc thức dậy là rạng sáng, cô cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, lần theo cảm giác rời giường đi xuống nhà uống nước. Vì không bật đèn nên vừa đi ra khỏi phòng Đổng Mặc đã chú ý đến ánh sáng xanh mờ mờ từ phòng bên cạnh.
Cô dừng bước, nhẹ nhàng tiến về phía trước, chỉ thấy máy tính trên bàn vẫn còn mở, màn hình phát ra ánh sáng màu lam. Nhìn kĩ lại lần nữa cô mới thấy có một bóng người thẳng tắp đang đứng cạnh cây cột, bên cạnh còn có một bể cá lớn đang phát sáng, bên trong là những con cá đang bơi qua bơi lại.
Cô cầm lấy nắm đấm cửa, định quay người bước xuống lầu thì mơ hồ nghe thấy tiếng Ôn Hành Viễn từ trong phòng truyền đến: “Đổng Mặc!”
Cô quay người lại, khẽ ừ một tiếng nhưng không thấy anh đáp lại, cô mới ấp úng hỏi một câu: “Chú thích cá sao?”
Vẫn không thấy anh đáp lại, Đổng Mặc cảm thấy hơi kì lạ. Phòng của anh khá lớn, ngoài chút ánh sáng mờ mờ phát ra từ bể cá và máy tính trên bàn thì không có nguồn sáng nào khác, ngay cả rèm cửa cũng được anh kéo lại, cho nên cô cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người kia lắm.
“Chú Ôn, chú … vừa gọi cháu sao?”
Cô không chắc chắn lắm liền hỏi một tiếng, nhưng tại sao anh lại không trả lời nhỉ? Rõ ràng là anh vừa gọi cô, hơn nữa thân ảnh kia vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Sau khi thấy Ôn Hành Viễn vẫn không trả lời mình, Đổng Mặc vô thức tiến về phía bóng người kia, không hiểu sao cô thấy phòng này có chút ẩm ướt. Mặc dù biết rõ bóng người bên cạnh là Ôn Hành Viễn, nhưng không biết tại sao cô lại thấy có điểm không thích hợp.
“Chú…” Lúc cô vừa định chạm vào cánh tay của anh, bỗng nhiên nhìn thấy nửa khuôn mặt không hề có ngũ quan, trong nháy mắt đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng. Bởi vì quá hoảng sợ, hai chân cô dường như không thể nhúc nhích, một vài giây sau Đổng Mặc mới phản ứng được, lùi ra phía sau vài bước. Không biết đụng phải cái gì, cô ngã nhào xuống sàn nhà, khuỷu tay truyền đến một cơn đau.
Đèn phòng bỗng nhiên được bật sáng, ánh sáng bất ngờ khiến Đổng Mặc không thể mở được mắt, theo bản năng cô đưa tay lên che mắt.
“Đổng Mặc?” Lại là tiếng của Ôn Hành Viễn, lần này Đổng Mặc nghe được rất rõ ràng. Cô cố gắng bình tĩnh lại, nắm lấy cánh tay mặc chiếc áo ngắn tay màu xám của Ôn Hành Viễn trước mặt, trên mặt anh vẫn mang nét ngái ngủ. Đổng Mặc bối rồi từ mặt đất đứng lên, Ôn Hành Viễn thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, nắm lấy tay cô kéo qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô phủi phủi trên quần áo của mình, chuyển ánh mắt sang bên cạnh bể cá, hoá ra bóng người mà cô thấy lúc nãy chỉ là một mô hình người bằng nhựa.
Nhưng mà chẳng lẽ trước đó cô nghe tiếng ai đó gọi cô chỉ là ảo giác ư?
“Cháu…” Đổng Mặc lau mồ hôi trong lòng bàn tay, không biết nói với anh chuyện vừa rồi như thế nào, cô vụng vụng về về chỉ muốn ngậm miệng mình lại. Chắc chắn câu vừa nãy là do cô tự tưởng tượng ra mà thôi, nói ra chẳng phải là mất hết thể diện hay sao? Cô nghĩ một chút sau đó mới lắc lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, cháu tỉnh dậy uống nước, thấy máy tính của chú không tắt, cháu cứ nghĩ là chú không ngủ, sau đó lại nhìn thấy hình nộm này nên cháu nghĩ là đó là chú.” Đổng Mặc chỉ vào hình nộm vừa mới doạ cô hoảng sợ.
Ôn Hành Viễn không kìm được cười phì một tiếng, chuyện vừa xảy ra lúc tối quấy nhiễu cảm xúc của anh cũng biến mất trong nháy mắt không còn một dấu vết, anh đưa tay chạm nhẹ lên má Đổng Mặc nói: “Sợ?”
Đổng Mặc lắc đầu theo bản năng, nhưng nhìn thấy Ôn Hành Viễn bày ra vẻ “Tôi biết ngay mà”, lại chỉ có thể gật gật đầu.
Ôn Hành Viễn vỗ vỗ một bên má trấn an cô: “Không sao đâu, đi ngủ đi”
Đổng Mặc như được phóng thích, không nói hai lời nhanh chóng xoay người đi ra khỏi phòng. Ôn Hành Viễn mỉm cười bước lên giường đắp chăn lại, anh chắc chắn không biết rằng, một tiếng “Đổng Mặc” mà lúc nãy Đổng Mặc nghe được chính là do anh nói mê.
Nhưng anh biết, vừa rồi trong mơ, thiếu chút nữa thì anh đã không giữ được tay của Đổng Mặc, thiếu chút nữa làm cho cô biến mất ngay trước mắt mình.
-------------------------------------------------
Ngày hôm sau, lúc Đổng Mặc đến cục đã không nhìn thấy Ôn Hành Viễn và Vưu Nhiên, mà Ô Hàng cũng không thấy xuất hiện, từ sáng sớm Tống Ninh cũng đã mang một tập tài liệu lên tầng trên vẫn chưa thấy xuống. Đổng Mặc lại gần người đàn ông tham ăn mang theo một cái cặp lồng tôm từ bên ngoài vào cái bàn chính giữa phòng bóc tôm ăn. Chỉ mới một lúc, xác tôm đã xếp thành một ngọn núi nhỏ cao cao, Đổng Mặc vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt người đàn ông đó.
Anh ta xấu hổ cười cười, khoé miệng vẫn còn dính ớt.
“Cái kia, anh đi làm, nếu….” Đổng Mặc chuẩn bị nhắc nhở anh ta rằng Ô Hàng sẽ trở lại đây, nhưng mà cô còn chưa kịp nói xong đã thấy Ô Hàng đang đứng trước mặt họ.
Từ sau vụ Quý Văn Huyên nhảy lầu, Ô Hàng vẫn luôn căng thẳng, có thể là vì Vưu Nhiên. Người đàn ông kia bị Ô Hàng bắt ngay tại trận cũng không dám biện hộ gì, đành đưa một con tôm to ra nói: “Trung đội, anh có muốn nếm thử không?”
Thấy Ô Hàng dường như sắp bùng nổ, bỗng nhiên một người chạy từ bên ngoài vào, cửa bị anh ta đẩy một cái thật mạnh, mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào người đó. Đổng Mặc quay đầu lại, thấy người đứng trước của là Vưu Văn liền cau mày.
Vết thương trên mặt Vưu Văn đã giảm sưng hơn nửa, chỉ còn nhìn thấy một mảng xanh tím cùng với vết khâu. Lúc này, sắc mặt anh ta cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía trước, cả người toát ra một hơi thở lạnh lẽo. Vưu Văn hất cằm lên đầy kiêu ngạo, nhìn một vòng quanh phòng rồi dừng lại ở chỗ Ô Hàng: “Vưu Nhiên đâu?”
Ô Hàng cắn răng: “Tìm cô ấy có việc gì?”
Không biết giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng không thể nghi ngờ là lúc này cả hai người đàn ông đều mang theo ý thù địch nhìn chằm chằm vào nhau.
Vưu Văn nhếch miệng cười lạnh: “Giữa tôi và chị tôi có việc gì còn cần người ngoài quản hay sao? Chẳng lẽ…anh cũng giống như Ôn Hành Viễn, muốn làm con rể Vưu gia sao?”
Lời nói đùa ác ý này khiến cho Ô Hàng vốn tâm trạng vốn không tốt, cảm thấy rất tức giận, không kìm chế được hét lên: “Thằng khốn này, mày đừng có đến đây mà gây thêm chuyện.”
Nụ cười của Vưu Văn lập tức cứng đờ, anh ta túm lấy tay Đổng Mặc kéo cô đến bên cạnh. Vì quá bất ngờ không kịp phòng bị nên cô đã nghe thấy giọng anh ta ngay sát bên tai: “Bông hoa nhỏ, mau nói cho tôi biết, Vưu Nhiên đang ở đâu?”
Đổng Mặc còn chưa kịp thoát ra đã bị Ô Hàng mạnh mẽ kéo qua một bên: “Vưu Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn nói cho Vưu Nhiên biết, Quý Văn Huyên chết chính là do cô ta, nếu không tin các người có thể đi điều tra một chút cho rõ ràng.” Anh ta cười một cách gian xảo, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, sau đó mới nhìn đến Đổng Mặc vẫy vẫy tay: “Bông hoa nhỏ, sau này còn gặp lại!”
“Ngậm cái miệng thối của mày lại! Mày nghĩ là Vưu Nhiên cũng như mày hay sao?” Ô Hàng tức giận hét lên, hung hăng đá mạnh vào cửa, mọi người trong phòng không ai là không thấy run rẩy.
Đổng Mặc không nghĩ độ nhạy cảm của cô đối với vụ án này đã vượt quá sức tưởng tượng. Vưu Văn vừa mới nói được vài giây, ngay lập tức cô chạy nhanh ra của đuổi theo anh ta. Bởi vì đối với cái chết của Quý Văn Huyên, cô vẫn có một cảm giác rất kì lạ, mặc dù không có căn cứ gì, nhưng đối với một số việc trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác. Bây giờ lại nghe Vưu Văn nói những lời này, cô lại càng thêm nghi hoặc.
Vì thế cô mới không khống chế được cảm xúc mà nhanh chóng đuổi theo.
“Vưu Văn!” Đổng Mặc gọi người đàn ông đang muốn rời đi phía trước.
Vưu Văn chuẩn bị cho chìa khoá vào chiếc xe hơi thể thao màu đỏ của mình. Nghe thấy tiếng Đổng Mặc gọi, anh ta thay đổi cảm xúc ngay tức thì, khoác lên mình vẻ mặt tươi cười: “Bông hoa nhỏ, tuy tôi trời sinh đã dễ khiến cho người khác yêu mến nhưng mà thực ra tôi rất nguy hiểm, cô xác định cô muốn lại đây chứ?”
Đổng Mặc không có tâm tình để ý đến câu nói giễu cợt của anh ta, chạy đến trước mặt anh ta liền vào thẳng vào chủ đề hỏi anh ta: “Câu anh nói vừa nãy là có ý gì? Tại sao cái chết của Quý Văn Huyên lại liên quan đến đội phó? Không phải là cô ấy vẫn đang rất buồn bực sao? Còn nữa, nếu như Quý Văn Huyên là mẹ kế của đội phó, vậy thì cũng là mẹ kế của anh, anh có thể…”
“Dừng lại!” Đối với việc Đổng Mặc hỏi liên tiếp một loạt vấn đề, Vưu Văn giơ tay lên ngắt lời cô: “Mấy vấn đề này, tôi không thể trả lời cô nhưng tôi có thể nói cho cô biết làm thế nào để tìm hiểu.”
“Cách gì?” Đổng Mặc nói, ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, làm cho mái tóc cô có chút ánh bạc, Vưu Văn thấy cô bị ánh mặt trời chiếu vào, nhẹ nhàng bước lại bên cạnh che nắng cho cô.
“Dĩ nhiên là….. đến hỏi Vưu Nhiên.”
Câu trả lời này dĩ nhiên không phải là một câu trả lời đúng nghĩa, Đổng Mặc thở ra, nghĩ rằng không thể hỏi được điều gì từ anh ta, đành phải xoay người bước đi, Vưu Văn nắm lấy cánh tay cô, con ngươi đen trong trẻo, nhưng Đổng Mặc có thể nhìn ra được một tia tàn nhẫn trong đó.
“Tôi giúp cô sửa lại, Quý Văn Huyên không phải là mẹ kế mà là mẹ đẻ của tôi.”
Cô có chút giật mình, nhìn theo bóng dáng Vưu Văn bước vào xe nghênh ngang phóng đi.