Thẩm Vọng quả thật là người Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, loại tiểu thuyết sắc tình này bị anh đọc ra cũng không có nửa điểm thẹn thùng.
Thẩm Kiều chỉ có thể biểu hiện càng bình tĩnh hơn anh.
Bình tĩnh rời khỏi trò chơi, bình tĩnh click mở trình duyệt, hơn nữa bình tĩnh gõ tìm kiếm: “Làm thế nào để nhanh nhất di cư đến hành tinh khác.”
Thẩm Vọng hỏi cô: “Sách từ đâu ra?”
Ngữ khí của anh lúc này mới có một chút biến hóa, mang theo vài phần chất vấn.
Thẩm Kiều nhớ tới những lời Tiểu Viện nói ban ngày, xem ra sách cô ấy nhét vào cặp cô chính là quyển này.
Cái gì mà tri thức vỡ lòng, rõ ràng là tiểu thuyết sắc tình vỡ lòng.
Thẩm Kiều nghiêm túc giảo biện: “Đây là văn học nghiêm túc.”
Thẩm Vọng khép sách lại, đọc tên sách: “Quả phụ Tiếu và nhân tình vạm vỡ.”
Anh ngước mắt: “Văn học sắc tình nghiêm túc?”
Sau đó Thẩm Kiều cúi đầu, không nói.
Không giảo biện nổi.
Thẩm Vọng cũng không nói thêm gì, sau khi thả sách lại chỗ cũ thì nhắc nhở cô thời gian này cố gắng học tập, loại chuyện này, chờ trưởng thành lại suy xét.
Anh nói rất đứng đắn, Thẩm Kiều vốn dĩ không thấy thẹn thùng, đột nhiên sắc mặt bạo hồng.
Cô lắp bắp giải thích: “Sách này là bạn cháu nhét vào cặp, cháu không biết, hơn nữa hiện tại cháu cũng không nghĩ tới loại chuyện này.”
Thẩm Vọng khẽ nâng mi, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
Trong mắt phảng phất viết sáu chữ: Cháu thấy tôi tin cháu không?
Thẩm Kiều nháy mắt đánh mất niềm tin với thế giới này.
Tối hôm đó, chỉ cần cô nhắm mắt lại là hiện ra hình ảnh Thẩm Vọng dùng ngữ khí bình đạm đọc ra đoạn miêu tả cảnh H đó.
Cô liều mạng lắc đầu, muốn văng đoạn ký ức xấu hổ này ra khỏi trí nhớ.
Nhưng giọng nói của anh cứ lặp lại bên tai cô.
Thẩm Kiều ôm chăn, bọc mình thành một cái kén, trở mình.
Lực chú ý của cô đột nhiên chệch sang hướng khác.
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra giọng của chú nhỏ lại hay đến vậy.
—-
Một kỳ nghỉ đông qua đi, mọi người dường như chơi quá đã, nửa điểm hứng thú với học hành cũng không có.
Lúc đi học cũng trộm nói chuyện riêng.
Cho dù ban cán bộ vỗ sắp nát tay, nhắc mọi người trật tự thì cũng không có người để ý đến.
Thẩm Kiều cắn ống hút, vừa uống sữa chua, vừa cúi đầu xem truyện tranh.
Triệu Loan Loan vừa đưa cho cô.
Truyện tranh này không dễ mua, sạp báo của trường nhập số lượng có hạn, mỗi lần đến đều vừa lúc bán hết.
Cho nên gần như là trong lớp truyền nhau đọc.
Ăn cơm trưa, Triệu Loan Loan và Lâm Nhất Trà một bên thảo luận cốt truyện, Thẩm Kiều chưa đọc được một phần tư hoàn toàn không cắm miệng được.
Cô chuyên tâm ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ hỏi mấy câu liên quan đến cốt truyện.
Sau đó Triệu Loan Loan và Lâm Nhất Trà thảo luận càng thêm kịch liệt, ngẫu nhiên còn tranh cãi xem nam 9 và nam 8 ai có giá trị vũ lực cao hơn.
Giang Minh Dã ôm bóng rổ tiến vào, quần áo vừa chơi bóng đã được thay, cách hai cái bàn mà Thẩm Kiều cũng có thể ngửi được mùi xà phòng trên người cậu.
Là mùi cam mà Thẩm Kiều thích nhất.
Rõ ràng là hướng về phía cô tới.
Triệu Loan Loan và Lâm Nhất Trà rất ăn ý mà dừng tranh cãi lại, dùng cánh tay chọc chọc Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều mồm to lùa cơm, làm bộ không thấy.
Sau đó Giang Minh Dã không ngồi được nữa.
Cậu đứng dậy đi tới, dứt khoát ngồi bên cạnh Lâm Nhất Trà, đối diện với Thẩm Kiều.
“Về sau cậu nói gì tớ cũng nghe, cậu nói sao chính là vậy.”
Thẩm Kiều buông đũa: “Vậy tớ hy vọng sau này cậu đừng đến phiền tớ.”
Cậu lập tức lắc đầu: “Cái này không được!”
“Vậy cậu còn nói cái gì cũng nghe tớ?”
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, nghe giọng còn rất ủy khuất: “Cậu như vậy là không nói lý.”
Thẩm Kiều nói: “Tớ chính là không nói lý.”
Giang Minh Dã ngồi một lúc, sau đó đứng lên rời đi.
Quay người đi còn đồng thời cúi đầu lung tung dùng tay áo lau mặt.
Triệu Loan Loan và Lâm Nhất Trà ánh mắt chần chờ nhìn Thẩm Kiều: “Nếu không cậu đi dỗ đi?”
Thẩm Kiều không cho là đúng, tiếp tục ăn cơm.
“Cậu ta lúc nào cũng khóc, lúc ở bên tớ đã khóc vài lần, tớ cũng miễn dịch rồi.”
Triệu Loan Loan xấu hổ, chửi thầm trong lòng.
Rõ ràng lần nào cũng là cậu làm người ta khóc, chứ Giang Minh Dã ở trước mặt người khác thì rõ là ghê ghớm.
Đâu giống như bây giờ, nhìn như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.
Cũng không biết nợ cũ này là ai nhắc lại, nói Thẩm Kiều yêu sớm với Giang Minh Dã.
Kết thúc giờ nghỉ trưa, Thẩm Kiều bị gọi đến văn phòng giáo viên, Giang Minh Dã cũng ở đó.
Thẩm Kiều nhìn cậu một cái, cậu cũng nhìn cô, trong mắt mang theo áy náy.
Thẩm Kiều thu hồi tầm mắt, đi đến đứng bên cạnh bàn chủ nhiệm lớp.
Mấy thầy cô giáo khác trong văn phòng đang nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt tuần tra trên người hai bọn họ.
Giáo viên cũng thích ăn dưa, lời này không điêu chút nào.
Hai học sinh có ngoại hình ưu tú yêu nhau, không chỉ học sinh thảo luận, giữa các giáo viên cũng như vậy.
Chủ nhiệm lớp rót cốc nước, đi đến ngồi xuống ghế.
Trước mặt cô có một tờ danh sách dài, là thứ tự của cuộc thi lần trước.
“Cô không phản đối các em yêu đương, mà cô phản đối chuyện các em yêu đương làm ảnh hưởng đến thành tích học tập. Em nhìn xem thành tích gần đây của em, thi đại học không còn mấy tháng nữa, cho dù em là thí sinh nghệ thuật, có thể tham gia cuộc thi năng khiếu, nhưng thành tích văn hóa cũng phải đủ số điểm thì mới được chứ.”
Cô tận tình khuyên bảo Thẩm Kiều, hy vọng có thể khuyên cô lên bờ.
Nhưng Thẩm Kiều đã sớm lên bờ.
Cô cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào.
Chẳng lẽ trực tiếp nói cô đã chia tay với Giang Minh Dã từ lâu rồi?
Nếu vậy thì có vẻ như chưa đánh đã khai.
Hơn nữa chủ nhiệm lớp bọn họ giảo hoạt lắm, lỡ đâu cô ấy đang thả dây câu cá thì sao.
Cho nên Thẩm Kiều lựa chọn im lặng. Chủ nhiệm lớp hận sắt không thành thép răn dạy thật lâu, Giang Minh Dã một bên tượng phật đất qua sông tự thân khó bảo toàn nhưng lại không đành lòng nhìn Thẩm Kiều bị oan uổng.
Cậu giải thích thay cô: “Bọn em chia tay lâu rồi!”
Chủ nhiệm lớp nhăn mày lại, đặt thật mạnh cốc nước trong tay xuống bàn: “Được đấy, quả nhiên yêu sớm, gọi phụ huynh của các em đến đây!”
Say khi ra khỏi văn phòng, Thẩm Kiều tức đến thiếu chút nữa đánh chết Giang Minh Dã.
“Cậu sau này đừng đến làm phiền tớ, tớ nhìn thấy cậu là bực mình!”
Giang Minh Dã biết chính mình làm sai, vẫn luôn xin lỗi: “Đều là tớ không tốt, tớ xin lỗi cậu, xin lỗi, cậu đánh hay mắng tớ đều được.”
Thẩm Kiều che lỗ tai lại không muốn nghe cậu nói chuyện: “Tôi ghét cậu cái đồ chết tiệt này, về sau đừng đến làm phiền tôi!”
Giang Minh Dã ủy khuất đứng ở kia, lại bị cô chọc khóc.
Ba của Triệu Loan Loan đến trường đưa đồ cho cô ấy, cô ấy xin nghỉ ra cổng trường lấy, lúc về phòng học vừa hay nhìn thấy Giang Minh Dã.
Cô ấy bỏ hộp cơm vào trong ngăn kéo, nhỏ giọng hỏi Thẩm Kiều: “Cậu nói gì vậy, sao lại chọc cho Giang Minh Dã khóc tiếp thế?”
Thẩm Kiều vừa nghe đến tên cậu là lại thấy phiền: “Cậu ta cứ ở bên cạnh tớ là lại khóc, tớ nói cái gì cậu ta cũng khóc.”
Triệu Loan Loan biện giải thay cậu vài câu: “Lúc cậu ấy một mình đánh cho năm người trường khác nằm sấp xuống đâu có giống như bây giờ.”
Thẩm Kiều nói: “Tớ không thích nam sinh hơi một tý là khóc.”
Triệu Loan Loan nói: “Cậu ấy cũng chỉ khóc trước mặt cậu.”
Thẩm Kiều hỏi cô: “Cậu làm phản à?”
Triệu Loan Loan ôm cô, tỏ vẻ chân thành: “Còn lâu, tớ vĩnh viễn đứng ở phe cậu.”
———
Chủ nhiệm lớp hạ tối hậu thư, chiều mai phụ huynh của cô phải có mặt ở văn phòng.
Bằng không thì chủ nhiệm lớp tự mình đến nhà thăm hỏi.
Thẩm Kiều vì việc này sầu một ngày, cả cơm chiều cũng ăn không vô.
Thím Vương cho rằng thân thể cô không thoải mái, nói để Thẩm Vọng lái xe đưa cô đi bệnh viện khám.
Thẩm Kiều đang cự tuyệt thì nghe được tên Thẩm Vọng, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cô hỏi thím Vương: “Chú nhỏ về rồi ạ?”
Thím Vương nói: “Về lâu rồi, ở trên phòng đó.”
Thẩm Kiều giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, buông chiếc đũa chạy lên trên lầu.
Chạy được hai bước, cảm thấy chính mình có việc cầu người lại hai tay trống trơn, có chút không tốt lắm.
Cho nên cô lại quay xuống, pha một ly cà phê.
Cô gõ gõ cửa thư phòng, bên trong không có hồi âm.
Thẩm Kiều tự chủ trương coi như anh ngầm đồng ý cho cô đi vào.
Cô đẩy cửa ra.
Trong tay Thẩm Vọng cầm văn kiện đang xem được một nửa, ngước mắt nhìn cô.
Cảm xúc trong mắt rất nhạt, nhưng mơ hồ có thể nhận ra một chút không vui.
Thẩm Kiều xem nhẹ, bưng cà phê lại đây: “Chú mệt rồi phải không, uống chút cà phê giải lao đi ạ.”
Anh nói không buồn ngủ, nhưng vẫn cầm lấy ly cà phê.
Nhấp một ngụm nhỏ, nhíu mày, không chút nào che giấu sự ghét bỏ với ly cà phê hòa tan này.
Thẩm Kiều có việc cầu người, thái độ rất hèn mọn.
Cô nhìn khắp nơi, làm bộ làm tịch khen anh: “Chú nhỏ thực sự có học vấn, hiểu được nhiều ngôn ngữ như vậy.”
Anh buông ly cà phê: “Có việc thì nói, không có việc gì đi ra ngoài.”
Thẩm Kiều bị anh chặn học.
…… Thế là nói trắng ra.
Lúc này cô mới cọ tới cọ lui ngồi xuống bên cạnh anh, trình bày ngọn nguồn sự việc.
Hơn nữa cường điệu nói chuyện cô muốn nhờ anh hỗ trợ.
Thẩm Vọng khép máy tính, sửa sang lại văn kiện đặt sang một bên.
Đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Kiều nghi hoặc cùng đi qua, còn tưởng rằng anh muốn đưa mình đi đâu.
Kết quả anh trở về phòng ngủ, khóa trái.
……
Thẩm Kiều ở bên ngoài đợi rất lâu, phòng cách âm thật sự thật quá tốt, bên trong không truyền ra một chút động tĩnh nào.
Thím Vương đi lên quét tước, tuy rằng không biết Thẩm Kiều làm cái gì khiến anh giận thành như vậy.
Nhưng thím Vương vẫn khuyên cô đi ngủ trước đi.
“Chú nhỏ của cháu tuy rằng tính cách không tốt, nhưng cũng nhanh quên, cháu về nghỉ ngơi trước đi, nói không chừng ngày mai sẽ ổn thôi.”
Thẩm Kiều nghi hoặc chớp chớp mắt: “Chú nhỏ…tức giận?”
Thím Vương còn tưởng rằng cô biết, cho nên mới ở bên ngoài đợi lâu như vậy.
“Khi còn nhỏ không như vậy, tức giận sẽ ở bên ngoài chờ người dỗ dành. Sau này biết rằng sẽ không có ai dỗ, mới bắt đầu khóa trái ở trong phòng.”
Thẩm Kiều không hiểu: “Vì sao không ai dỗ ạ?”
Thím Vương nhìn cô, cười cười.
“Mỗi nhà khác nhau, phương thức ở chung cũng khác. Cháu không hiểu cũng tốt, thím ngược lại hy vọng cháu vẫn luôn không hiểu.”
Thẩm Kiều từ nhỏ sinh ra trong ngôi nhà tràn ngập tình yêu, cô được tình yêu bao bọc lớn lên.
Khổ sở, tức giận, sẽ có người cầm thật nhiều quà và đồ chơi tới dỗ cô vui vẻ.
Cho nên cô không hiểu lắm, tại sao tuổi thơ của chú nhỏ lại bi thương như vậy.
Thím Vương đi rồi, Thẩm Kiều đứng tại chỗ đợi một hồi, sau đó mới đi gõ cửa.
“Chú nhỏ, chú có đói bụng không?”
Không người trả lời.
“Ngoại trừ cơm chiên trứng cháu còn biết làm món khác, chú muốn ăn gì cũng được.”
Như cũ không người đáp.
“Cháu đếm ba câu, nếu chú vẫn không để ý thì cháu đi đây.”
“Ba……”
Cửa mở.
Trên người Thẩm Vọng mặc áo ngủ, tóc dính ướt, còn đang nhỏ nước.
Thậm chí bọt xà phòng còn chưa rửa sạch sẽ.
Có vẻ là đang tắm dở, vội vàng đi ra.
“Có phiền không vậy?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Hình như là rất phiền.”
Ánh mắt anh lạnh băng, xoay người rời đi.
Trước khi đóng cửa, ném ra một câu: “Đừng cho ớt cay.”