Chỗ ngồi lớp 12/7 được chia thành bốn tổ, mỗi tổ gồm hai hàng, mà người ngồi cuối cùng ở tổ hai là Lục Xuyên và Chử Hướng Đông. Trong học kỳ này, người ngồi trước bàn của Chử Hướng Đông đã được chuyển đến lớp chuyên nên vừa khéo còn dư ra một chỗ.
Đúng lúc bạn cùng bàn với chỗ trống này chính là Khương Nguyên mà lúc nãy có người đã ầm ĩ nhắc đến.
Gia cảnh của Khương Nguyên khá tốt, vóc dáng cao lớn hơi ngăm đen, thấy bạn cùng bàn xinh đẹp đến mức khiến cả lớp kinh ngạc thốt lên này đang cúi đầu ngồi xuống thì trên mặt hiếm khi đỏ bừng, cười hì hì nói: “À, tên tớ là Khương Nguyên, Khương trong Khương Tử Nha, còn Nguyên là nguồn gốc.”
“Ồ...”
Mấy nam sinh ngồi xung quanh ồ loạn lên.
Giang Nguyên nhét balo vào hộc bàn, phớt lờ đám người ồn ào kia, gật đầu với người ngồi bên phải: “Ừm, chào cậu!”
Cô rất đẹp, khi nói chuyện trên mặt không nở nụ cười, trông có vẻ hơi lạnh nhạt.
Khương Nguyên hơi lúng túng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Trên bục giảng lại vang lên giọng nói của Âu Dương Dục: “Lục Xuyên, em hãy dẫn bạn mới đi lấy sách giáo khoa và đồng phục đi.”
“Phụt...”
“Ha ha!”
“Anh Xuyên thật có diễm phúc.”
Chử Hướng Đông vừa dứt lời, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Âu Dương Dục thì thu hồi nụ cười.
Mặc dù thầy chủ nhiệm lớp 12/7 của bọn họ vẫn còn trẻ, nhưng trước giờ luôn uy nghiêm. Nguyên nhân là vì ngoài bản thân ưu tú ra thì cũng có chút liên quan đến gia thế nhà anh ta. Bố của Âu Dương Dục là người đức cao vọng trọng trong giới tri thức thành phố An, là bạn thân nhiều năm của ông nội của Lục Xuyên. Nếu xét về vai vế thì Lục Xuyên phải gọi một tiếng chú, tất nhiên phải nể mặt anh ta rồi.
Anh Xuyên còn không trêu nổi, đương nhiên Chử Hướng Đông cũng không dám chọc vào.
Cậu ta giơ một tay lên làm động tác cúi chào, trên mặt cũng nở nụ cười lấy lòng, tự cảm thấy hơi đau răng.
Lục Xuyên ngồi bên cạnh cậu ta đứng dậy khiến ghế bị đẩy ra phát ra tiếng vang, vẻ mặt vô cảm, dáng vẻ thản nhiên làm việc theo mệnh lệnh.
Anh là lớp trưởng lớp 12/7 nên Âu Dương Dục gọi anh chỉ là thói quen. Nhưng thấy anh đứng dậy phát ra tiếng vang như vậy thì nhíu đôi mày thanh tú, bỗng sửa lại: “Thôi em ngồi xuống đi, Mộc Hi Vi, em dẫn bạn mới đi đi.”
“Phụt...”
Vừa dứt lời, đám học sinh nam đang nén cười lại bật cười.
Có mấy người quay đầu định trêu chọc, nhưng lại nhìn thấy Lục Xuyên cụp mắt nhìn qua đây.
Lục Xuyên cao gần một mét chín, trước giờ luôn là hạc giữa bầy gà, bởi vì anh quá cao, huống chi bây giờ anh đứng ở đó, còn mấy người khác thì đang ngồi. Khí thế áp bức nhìn từ trên cao đã khiến cả đám nhát cáy kia đồng loạt rụt cổ lại.
“Ha…”
Anh mỉm cười, vẻ mặt lười biếng tiếp tục ngồi xuống.
Không gian chật hẹp dưới bàn không để vừa đôi chân dài của anh nên anh hơi nghiêng người, đùi phải để trên lối đi, đúng lúc khóe mắt có thể nhìn thấy hành động đứng dậy của nữ sinh phía trước. Cô vừa mới đến nên không tạo ra bất kỳ tiếng vang gì mà lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi.
*
Hai người ra khỏi phòng học, đi trên hành lang yên tĩnh.
Mộc Hi Vi dẫn Giang Nguyên xuống lầu rồi quay đầu mỉm cười: “Lục Xuyên là lớp trưởng lớp chúng ta, nên lúc nãy thầy Âu Dương mới bảo cậu ấy dẫn cậu đi.”
Mộc Hi Vi có vóc dáng thon thả, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, mặc đồng phục trắng xanh vô cùng quy củ, khi cười toát lên khí chất tao nhã khiến người khác dễ dàng nảy sinh thiện cảm.
Giang Nguyên đáp ừm, khóe môi khẽ cong lên.
Mộc Hi Vi nhìn cô, chỉ cảm thấy lúc nãy mấy bạn nam ầm ĩ trong phòng học không phải không có lý do.
Bởi vì Giang Nguyên thật sự quá đẹp.
Nói cách khác là đẹp một cách lạnh lùng.
Cô cao tầm một mét sáu mươi lăm, đường cong lả lướt, da trắng như ngọc, mắt hoa đào. Đôi mắt đó vừa dài vừa long lanh, dịu dàng lại đa tình, lông mi dày hơi cong lên, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh. Người sở hữu cặp mắt này vốn nên điềm đạm đáng yêu, nhưng cô lại tỏ vẻ lạnh nhạt, cười không lộ răng, trên người mang theo vẻ xa cách hiếm thấy so với bạn cùng trang lứa.
Hai khí chất đẹp gần như mê hoặc lòng người và lạnh lùng xa cách này rất mâu thuẫn, nhưng lại đan xen trên người cô, khiến cô ấy là con gái cũng không tránh khỏi mất hồn cảm thán, huống chi là đám học sinh nam trong lớp kia.
Nhưng cô ấy chú tâm vào học tập, sau khi hoàn hồn lại cũng không đố kỵ ghen ghét, mà còn cười nói: “Tớ tên là Mộc Hi Vi, là lớp phó học tập. Cậu mới đến lớp, nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể đến tìm tớ.”
“Cảm ơn!”
Giang Nguyên lại đáp một cách chân thành.
Mộc Hi Vi ngẫm nghĩ một hồi rồi bổ sung: “Lớp chúng ta có khá nhiều con ông cháu cha, Chử Hướng Đông thích trêu chọc nhất là lớp phó thể dục, còn Lục Xuyên là lớp trưởng, thành tích khá cao, lại có năng khiếu, đều có chức vụ trong đội bóng rổ của trường và hội học sinh nên mọi người đều khá phục tùng cậu ấy, người cũng rất lăng nhăng...”
Nói đến đây, Mộc Hi Vi hơi bối rối dừng lại, cuối cùng chỉ nói đến đây rồi chuyển đề tài: “Trong các bạn nữ, cậu đừng nên đắc tội với Giang Chung Linh. Hình như cậu ta thích Lục Xuyên, gia cảnh giàu có, nên tính cách khá ngang ngược.”
Cô ấy có thể nói nhiều với người lạ như vậy coi như đã cực kỳ thân thiện rồi.
Giang Nguyên gật đầu mỉm cười: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Cậu đừng khách sáo, tớ chỉ cảm thấy cậu rất xinh nên muốn nhắc nhở nhiều hơn.”
Mộc Hi Vi nhìn cô hơi ngượng ngùng.
Cô ấy thật sự không phải là kiểu con gái lắm mồm, mà chỉ nhớ đến cảnh tượng ban nãy ở trong lớp học, cảm thấy có lẽ sau này lớp học sẽ không còn bình yên nữa. Cô ấy đã nghe Chử Hướng Đông trêu chọc, đây là mẫu người mà Lục Xuyên thích.
Mà Lục Xuyên...
Là một tai họa.