Lúc gặp người đó ở cổng trường Trung học Dục Tài, trời cũng đổ cơn mưa.
Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ đó là ngày ba mươi tháng Tám năm ngoái, mùa hạ oi bức đổ một trận mưa to sảng khoái. Lục Viễn cầm cặp hồ sơ, che ô cán dài màu đen, sau khi bước xuống xe đã sải bước đi bộ vào trường. Nhưng mưa thật sự quá lớn kèm theo gió to tạt vào mặt khiến người khác không thể nào chống đỡ.
Từ nhỏ anh ta đã không thích trời mưa, trong lúc đang cau mày nhìn đôi giày da bị dính bùn thì chiếc ô trong tay bỗng bị gió cuốn đi.
Sau khi trưởng thành, anh ta hiếm khi chật vật như vậy, nên kẹp chặt cặp hồ sơ rồi vội vàng đuổi theo chiếc ô, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một cô gái.
Cách màn mưa mờ mịt, anh ta khóa chặt ánh mắt nhìn gương mặt của cô rồi thất thần trong giây lát. Có lẽ dù trôi qua bao nhiêu năm, anh ta cũng không thể nào quên được cảnh tượng đó. Hôm đó, trận mưa đó, Lục Viễn năm hai mươi mốt tuổi đã gặp Giang Nguyên mười sáu tuổi.
Cô mặc đồng phục màu trắng đỏ của trường Trung học Dục Tài, gương mặt trong sáng đơn thuần xinh đẹp.
“Ô của anh này!”
Cô đã đưa chiếc ô đó cho anh ta.
Nước mưa rơi xuống cánh tay đang vươn ra của cô, làm ướt áo sơ mi.
Anh ta còn chưa kịp cảm ơn, cô đã mỉm cười rồi nhấc chân bước vào cổng trường.
Anh ta nhìn balo mà cô đang đeo sau lưng, không khỏi bật cười nói: “Tố chất của học sinh trường này cũng rất tốt đó.”
Cơn mưa rào cuối hạ đến rồi đi rất nhanh, bởi vì quần áo của anh ta đều đã bị ướt nên sau khi làm xong thủ tục, Lục Viễn không đi đến phòng học. Sáng hôm sau khi bước vào lớp, anh ta mới phát hiện, duyên phận thật kì diệu, nhanh như vậy đã gặp lại cô rồi.
Thời tiết sau khi trời mưa luôn dễ chịu, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ.
Anh ta đứng trên bục giảng, nghe cô giáo bên cạnh mỉm cười giới thiệu mình: “Đây là thầy Lục, là giáo viên thực tập môn Ngữ văn trong học kì này của lớp chúng ta, các em hãy chào đón thầy đi.”
“Chào thầy Lục ạ!”
Cô đang ngồi dưới lớp, vỗ tay cùng các bạn xung quanh.
Chỗ ngồi của cô ở bên cạnh cửa sổ, nên ánh nắng bao trùm lên gương mặt của cô.
Dường như ông trời đã sắp đặt sẵn.
Hai lần gặp gỡ, cô đã lọt vào mắt của anh ta, rồi chiếm lấy trái tim của anh ta.
*
“Lục Viễn?”
Giọng nữ nghi hoặc vang lên, rồi cô ta khẽ đẩy ngực của anh ta, nhất thời kéo anh ta quay về hiện thực.
Sắc mặt của Lục Viễn mệt mỏi: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, em mau về nghỉ sớm đi.”
Khương Dao ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi mấp máy môi, một lúc sau cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Thôi được rồi, vậy hôm nay anh hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.”
Lục Viễn mỉm cười, hơi cúi đầu, hôn lên trán của Khương Dao.
Vì có nụ hôn này nên Khương Dao mới thỏa mãn ngồi lên xe. Mắt thấy xe của cô ta đã biến mất sau khúc cua cuối đường, Lục Viễn mới xoay người quay vào nhà. Trong phòng khách, Trương Nhã Thấm đã vòng trở lại, nhìn thấy anh ta đến gần thì lên tiếng hỏi: “Con bé về rồi à?”
“Vâng ạ!”
Sau khi một người hỏi một người đáp, bầu không khí như bị đóng băng.
Trương Nhã Thấm thấy anh ta không vui thì ân cần hỏi han: “Con sao thế? Công việc không được thuận lợi à?”
“Chắc là vậy ạ.”
Lục Viễn ngẩng đầu nhìn bà ta, đột nhiên cười mỉa mai.
Nụ cười này đã khiến sắc mặt Trương Nhã Thấm thay đổi: “Con có ý gì?”
“Không có gì ạ.”
“Mẹ đã sắp xếp con đi xem mắt, nhưng chính con đã đồng ý qua lại. A Viễn, từ nhỏ mẹ đã mắc nợ con, nên luôn suy nghĩ mọi cách để bù đắp cho con. Mẹ con mình đã sống nương tựa vào nhau suốt mười mấy năm qua, mẹ còn có thể hại con ư?”
“...”
“Con đừng nói với mẹ rằng, trong lòng con vẫn còn nhớ đến con bé kia.”
“Con đi lên lầu đây.”
Dứt lời, Lục Viễn liền đi lên lầu.
*
Trương Nhã Thấm thở ra một hơi đầy nặng nề, rồi ngồi xuống sô pha.
Bà ta đã quen Lục Thuần hơn hai mươi năm, để làm bà chủ nhà họ Lục, bà ta đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, muốn trách chỉ có thể trách gia cảnh của bà ta thấp kém, không xứng với con cháu dòng dõi thế gia như Lục Thuần. Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Thuần lề mề không dám dẫn bà ta đi gặp bố mẹ, bà ta lo sợ mọi chuyện sẽ trở nên công cốc nên đã cắn răng quyết định mang thai trước khi cưới. Bà ta vốn tưởng rằng mình có thể dựa vào con trai để bước vào cửa nhà họ Lục, ai dè Lục Thuần lại đòi chia tay, lại bắt bà ta đi phá thai.
Lục Thuần đã đến tuổi thành gia lập thất, cuối tuần, bố đã sắp xếp cho Lục Thuần đi ăn cơm với một người bạn từ xa đến chơi. Sau khi ăn xong bữa cơm đó, Lục Thuần đã nhìn trúng con gái của bạn cũ bố mình. Tống Uyển Du là cô chiêu nhà giàu, biết chơi đàn piano lại thích đọc sách, dịu dàng trắng trẻo, ngây thơ động lòng người. Lục Thuần vừa gặp đã yêu bà.
Hai người môn đăng hộ đối, cộng thêm bố mẹ tác hợp, nên ông ta đã chuẩn bị kết hôn.
Vậy bà ta phải làm sao đây?
Trương Nhã Thấm không cam lòng.
Bà ta cầm tiền đến sống nhờ nhà anh trai rồi lén sinh con ra.
Lúc Lục Thuần biết chuyện thì ông ta đã kết hôn rồi, ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nên đã nổi trận lôi đình, bà ta đã ôm chân của ông ta khóc lóc, nói rằng bà ta là một người mẹ nên không đành lòng phá thai, cũng không hối hận, cho dù không cần danh phận cũng muốn nuôi nấng con trai trưởng thành.
Có lẽ là vì lúc đó bà ta thật sự quá chân thành, nên Lục Thuần đã mềm lòng, bất đắc dĩ sắp xếp cho hai mẹ con.
Trương Nhã Thấm đã đến phòng học mà Tống Uyển Du tập múa, dần dà đã trở thành bạn thân nhất của Tống Uyển Du. Thấy bà mang thai, hưởng thụ mọi thứ vốn thuộc về mình, Trương Nhã Thấm ghen tị đến phát điên, vì thế bà ta đã dùng mọi thủ đoạn để lừa Lục Thuần lên giường với mình. Bà ta không biết nên nói Tống Uyển Du ngây thơ hay ngu ngốc, mà đã kết hôn sinh con mười năm trời vẫn không hề phát hiện ra mình đang dùng chung chồng với người khác. Cuối cùng khi thấy Tống Uyển Du sắp lìa đời, trong lòng bà ta đã hả hê, dụ dỗ Lục Thuần mây mưa ở phòng luyện đàn của Tống Uyển Du, khiến bà tức đến mức vừa thở gấp vừa nôn mửa, rồi mất mạng tại chỗ.
Đáng thương nhất là bà chết không nhắm mắt...
Trương Nhã Thấm đã được gả vào nhà họ Lục như ý nguyện, ai dè con trai của mình chỉ có thể mang thân phận con riêng.
Bà ta cũng sợ nên nghiến răng nghiến lợi một lòng lập mưu cho con trai.
Nhưng đứa con trai này lại chẳng làm nên trò trống gì mà đi thích một con bé có xuất thân hèn mọn.
Nếu so sánh, điều kiện của Khương Dao tốt hơn rất nhiều. Mẹ của cô ta mất sớm nên từ nhỏ Khương Dao đã được cậu nhận làm con nuôi, để cho thuận tiện đã đổi cô ta theo họ Khương giống như cậu của mình. Trong giới ẩm thực ở thành phố An, nhà họ Khương cũng có địa vị, mấy năm nay nhà hàng làm ăn phát đạt, tất cả đều nhờ vào bố ruột của cô cháu gái này đã giúp đỡ.
Bố ruột của Khương Dao rất coi trọng danh tiếng, vì thế ngay cả con gái ruột của mình cũng không dám nhận mà chỉ có thể ngấm ngầm giúp đỡ nhà họ Khương. Ngay cả Khương Dao cũng không biết bí mật này, nhưng Trương Nhã Thấm lại biết, bởi vì trước đây bà ta đã quen biết mẹ của Khương Dao. Trước mắt thân phận của Lục Viễn vẫn còn lúng túng, khó mà tìm được vợ, chỗ cao thì không với tới còn chỗ thấp thì không làm nên cơm cháo gì. Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã lựa chọn Khương Dao.
Trên danh nghĩa, Khương Dao là con gái nuôi của nhà họ Khương, là cô chiêu nhà danh giá, còn con trai của bà ta chỉ là giáo viên trường Trung học Dục Tài. Nếu Lục Viễn cưới Khương Dao thì con trai của bà ta không cần phải cúi đầu làm thiếp ở trong nhà nữa, mà con đường làm quan cũng có thể lên như diều gặp gió, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Bây giờ thì hay rồi, đã sắp đến ngày kết hôn thì anh ta lại lấy chuyện này ra để mỉa mai mẹ ruột của mình.