Phường Quế Non, Hoàng Sơn.
Không giống với viện thẩm mĩ – spa nguy nga tráng lệ trong thành thị kia, đây mới là trụ sở chính của quỷ non.
Đây là một tòa nhà rất cổ xưa, vị trí hẻo lánh, ẩn sâu trong núi, được xây vào giữa thời Đường. Khi bắt đầu xây dựng đã tính toán đến tai họa chiến tranh nên cũng không rường cột chạm trổ, vật liệu xây dựng đều tuyển chọn đá tảng nặng trầm, trong lòng đất đào một không gian lớn, khi thật sự cần chạy trốn, mọi người trang bị gọn nhẹ rời phường, giấu đồ đạc châu báu xuống lòng đất, trên mặt đất ra tay phóng hỏa trước, tự phá cửa sổ, dù sao khung nhà cũng kiên cố, sẽ không tạo thành tổn hại thực chất gì – tiên hạ thủ vi cường, chẳng qua là để bọn lính phỉ biết rằng chỗ này đã hoang phế, không có gì để đốt cướp nữa, ngài nhìn sang chỗ khác đi thôi.
Đợi binh tai qua rồi, thì dọn dẹp lại một phen, lại là một tòa đại trạch kiên cố vững chãi.
Hơn nữa, Phường Quế Non rất am hiểu đạo lý “lấy núi giấu nhà, lấy phòng giấu phòng”, người ngoài chưa từng nhìn thấy hình dạng chân chính của nó bao giờ, ngày nay cũng vậy: Lúc vào cửa chẳng qua chỉ là một làng du lịch bình thường, xe rẽ ngang rẽ dọc bảy tám khúc bên trong rồi mới có thể đi tới gần trung tâm chân chính, đồng thời, cũng chạm tới gần những năm tháng cổ xưa và sự truyền thừa chưa một lần gián đoạn.
Đã sắp vào khuya, Tiển Quỳnh Hoa bước đi trên con đường lát đá quanh co trong Phường Quế Non, trong phường tuy đã lắp đặt thiết bị hiện đại nhưng vẫn duy trì sắc thái cổ xưa ở mức cao nhất có thể, chẳng nói đâu xa, chiếu sáng trong vườn hoa vẫn dùng nến là chủ yếu, giữa những hòn giả sơn chằng chịt này hoặc cao hoặc thấp, hoặc trước hoặc sau đều đốt những ngọn nến yếu ớt được bảo vệ trong chụp chắn gió trong suốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng hoa nến nổ lốp đốp.
Tiển Quỳnh Hoa rất thích cảm giác này: Thế giới bên ngoài giành giật từng giây, nhưng bước vào Phường Quế Non rồi sẽ khiến người ta cảm thấy năm tháng dài lâu, phong cảnh nơi này vẫn tuyệt đẹp.
Bà đi tới cửa một gian nhà lớn, giơ tay lên gõ cửa, Liễu thư nhi rất nhanh đáp lại, không chào hỏi gì bà, chỉ báo với trong phòng: “Cô bảy tới.”
Vào cửa là phòng khách, Cao Kinh Hồng và Thù Bích Ảnh đang ngồi bên chiếc bàn tròn trải khăn quây.
Cao Kinh Hồng mặc một tấm áo ngủ tơ tằm màu xanh lục, đang cầm một chiếc thìa chuôi vỏ sò mạ vàng nhỏ nhẹ nhàng khuấy bát canh trà trước mặt, Thù Bích Ảnh thì mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, bên tay đặt chai bia, lạc rang, còn có vài đĩa cánh gà cổ vịt kho.
Tiển Quỳnh Hoa chào Thù Bích Ảnh: “Chị năm chưa đi ạ?”
Thù Bích Ảnh nói: “Đi rồi chẳng nhớ nhung gì bên này, tới rồi lại lưu luyến không muốn đi nữa.”
Lại bảo bà: “Tới nếm thử món kho quán nhà chị đi, hôm nay vừa chuyển phát nhanh tới đó.”
Tiển Quỳnh Hoa không có hứng thú gì với món kho, lấy thuốc lá ra, nhìn Cao Kinh Hồng trước: “Chị cả, không ngại chứ?”
Cao Kinh Hồng bảo bà: “Em hút bớt bớt đi.”
Vừa nói vừa giơ tay phe phẩy trước mũi, như thể mùi thuốc lá đã bay tới rồi vậy, còn phân phó Liễu thư nhi: “Mở điều hòa sàn đi, cho trong phòng thoáng khí chút.”
Liễu thư nhi ứng tiếng, đưa một cái gạt tàn qua cho Tiển Quỳnh Hoa trước rồi cúi người xuống, ngón tay bám vào mặt sàn, nhấc mạnh một nắp đá to chừng đĩa thức ăn lên.
Có hơi lạnh vù vù từ dưới đất bốc lên.
Đây là loại điều hòa sàn thịnh hành trong các nhà quan lại phú quý ở vùng Huy Châu thời xưa, nguyên lý là đào một hầm rộng hơn hai mét vuông bên dưới, lợi dụng hơi đất có nhiệt độ ổn định, lại dẫn nước suối tới, khuấy động không khí đối lưu ảnh hưởng tới nhiệt độ phòng, tuy hiệu quả không thể so sánh với máy điều hòa hiện đại, nhưng hơn ở chỗ mát lạnh thiên nhiên.
Trí tuệ của cổ nhân cũng thật không thể khinh thường.
Làm xong, Liễu thư nhi, đi sang bên kia gian nhà, ngồi xuống một cái ghế trong góc, mở sáng đèn bàn, tự mình đeo kính lão, lại tiếp tục thêu thùa – kỹ năng thêu của thím rất tốt, con gái thím thường đăng những mẫu thím thêu lên Taobao, có rất nhiều người đặt hàng chờ mua.
Thím chẳng thiếu chút tiền này, nhưng được những người chưa từng gặp mặt này tán tụng, rất có cảm giác thành tựu.
Tiển Quỳnh Hoa thu ánh mắt từ trên người Liễu thư nhi lại, rít một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra, cúi đầu nhìn luồn hơi trắng bốc lên từ miệng điều hòa đất, bên tai truyền tới tiếng thìa trà chạm vào vách cốc nghe lanh canh.
Cao Kinh Hồng hỏi bà: “Tư thư nhi ngủ rồi? Vết thương có gì đáng ngại không?”
Tiên Quỳnh Hoa dạ một tiếng: “Từ nhỏ ăn sơn trân mỹ vị cũng chẳng phải ăn không, chỉ thiếu điều nuôi nó thành dược nhân thôi, loại thương tích này vẫn chịu được.”
Thù Bích Ảnh hỏi bà: “Cậu Giang Luyện kia lại cứu bé Thiên?”
Tiển Quỳnh Hoa gật đầu: “Lần này nếu không nhờ cậu ấy thì có khi đã phải báo tang cho các chị thật rồi.”
Thù Bích Ảnh lẩm bẩm: “Đã hai lần rồi.”
Tiển Quỳnh Hoa gõ đầu điếu thuốc vào trong gạt tàn: “Sau này, nếu Tư thư nhi thật sự ở bên cậu ấy, em cũng chẳng tiện nói gì nữa. Em đã sớm bảo rồi, có một số việc, hoặc là đừng cho nó xảy ra, một khi xảy ra rồi, chị còn ngăn được sao? Lần này không giống với lần trước đâu.”
Cao Kinh Hồng ngừng tay, chậm rãi bỏ thìa trà ra, đặt lên khay trà: “Cát Đại…vẫn chưa tìm được à?”
Thù Bích Ảnh cười nhạt: “Chị cả, chị cũng đừng nghĩ đến ông ấy nữa, một người vô gia cư, nay đây mai đó, chạy khắp Trung Quốc, không có chỗ ở nào cố định, như vậy biết đi đâu mà tìm được chứ? Có nhờ hai ba tay Vạn Phong Hỏa hỗ trợ cũng chẳng có cách nào.”
Cao Kinh Hồng sửa đúng bà: “Không phải là chạy khắp Trung Quốc, tiên sinh người ta chỉ đi lại ở phía bắc Trường Giang thôi.”
Thù Bích Ảnh rót rượu cho mình: “Bắc Trường Giang…mà nhỏ à? Nếu Cát Đại còn sống, chị tính thử xem ông ấy đã bao tuổi rồi? Không đến tám mươi thì cũng bảy mấy, nói không chừng đã qua đời rồi, hơn nữa, lúc mắt ông ta tốt còn chẳng nhìn ra, mắt mù rồi còn có thể nhìn ra cái gì?”
Cao Kinh Hồng thở dài: “Chị chỉ muốn hỏi xem, những lời đó rốt cuộc có ý gì. Chuyện năm đó có lỗi với bé Tư, tính tình con bé như thế, đó giờ vẫn luôn khó chịu trong lòng, em không nhìn ra à?”
Tiển Quỳnh Hoa cười khổ: “Sao có thể không nhìn ra? Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, làm chuyện không đứng đắn nên phải khom lưng – Tư thư nhi mà nói cứng lên, em cũng chẳng dám trả lời nó.”
Thù Bích Ảnh đồng cảm: “Có ai mà không thế đâu.”
Cao Kinh Hồng trầm ngâm một hồi, trong lòng khẽ động: “Hai em thấy…Thần Côn kia, có được không? Lão thất, ban đầu là em tra nguồn gốc ông ta, em cảm thấy ông ta thế nào?”
Tiển Quỳnh Hoa nghĩ ngợi: “Nhân phẩm không thành vấn đề, quan hệ bạn bè cũng đều là thật…”
Cao Kinh Hồng ngắt lời bà: “Quan trọng nhất phải xem năng lực.”
“Nếu nói về năng lực thì, chuyến này cũng xác thực được ông ta là người từng trải, giống như me Đoàn vậy, dành cả nửa đời vào những chuyện kỳ bí, tuy rằng ông ta không biết đoán quẻ xem số, nhưng khẳng định là nhiều con đường hơn chúng ta. Không phải Tư thư nhi cũng đã nói rồi sao, túi mật núi của chúng ta chỉ rơi vào tay ông ấy – không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, em thấy, cũng là một người có lai lịch.”
Cao Kinh Hồng gật đầu, im lặng một lát rồi hỏi một câu dò xét: “Hay là, để ông ta tra thử xem?”
***
Hôm qua chuyến bay bị delay, lúc Giang Luyện tới khách sạn đã là nửa đêm, vội vã chào hỏi với Huống Mỹ Doanh, nhận phòng xong xuôi lập tức ngả đầu ngủ thẳng cẳng, đến lúc mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Cũng may còn chưa qua giờ phục vụ bữa sáng của khách sạn, Giang Luyện rửa mặt rồi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa phòng Thần Côn, giơ tay lên gõ thử: Nếu người còn trong phòng thì gọi lão đi cùng, không có thì chắc là đã xuống ăn trước rồi.
Gõ hai cái, cửa mở.
Giang Luyện bị hình tượng của Thần Côn dọa cho hết hồn: Đầu tóc rối tung, mắt dại ra, kính đeo cũng nghiêng lệch, quầng thâm mắt đen sì, xem chừng cả đêm không ngủ.
Một ý nghĩ lướt vụt qua trong đầu Giang Luyện: “Có phải đêm qua lại nằm mơ thấy gì không?”
Thần Côn tức giận: “Tiểu Luyện Luyện, ngoài truy vấn tôi có nằm mơ hay không, cậu không còn lời gì khác à? Tôi là đang nghiên cứu.”
Giang Luyện ló đầu vào trong nhìn: Hiện trường nghiên cứu này thật chẳng khác gì một bãi chiến trường, giấy nháp lung tung khắp đất.
Nhưng hấp dẫn sự chú ý của hắn lại là một mặt tường: Bên trên dán bốn tờ giấy khổ A2 thành một bức hình lớn, trên hình chi chít chữ, vẽ đầy những đường nét, chữ và đường nét còn phân chia màu sắc khác nhau.
Giang Luyện dẩu môi về phía đó: “Cái gì thế?”
Thần Côn kiêu ngạo: “Thành quả chiếu đấu hăng hái cả đêm qua của tôi đấy, tập hợp lại tất cả những tiến triển gặt hái hiện nay, còn suy luận ra một vài mối liên hệ mới nữa.”
Vậy à, thế thì phải học hỏi tử tế rồi, Giang Luyện vào phòng lại gần mặt tường, vừa nhìn đã thấy trung tâm bức hình vẽ một quả núi.
Còn chưa kịp đặt câu hỏi, Thần Côn đã cầm que đón gót phòng trọ cung cấp qua, chĩa đầu đón vào ngọn núi lớn kia: “Côn Lôn Sơn, đây là ngọn nguồn của mọi chuyện, là nơi sự việc diễn ra đầu tiên, cũng chắc chắn là nơi quy tụ và chung kết của tất thảy.”
Giang Luyện khoanh tay, liếc lão vẻ không tin lắm: “Sao lại nói vậy?”
Thần Côn nói hắn: “Tiểu Luyện Luyện, tôi đã sớm nói rồi, cậu phải có cái nhìn toàn cục. Chuyện bắt đầu sớm nhất là ở Côn Lôn Sơn, ở đây đã xảy ra vài sự việc mấu chốt.”
“Thứ nhất, người tộc thần tụ tập ở đây giống như tiến hành một cuộc tản cư lớn, một buổi tưởng niệm lớn. Họ kiểm kê rương, bỏ đồ vật quan trọng vào, những thứ đó bao gồm túi mật núi, xương thú, bản chính ‘Sơn hải kinh’ và rối người đất của Nữ Oa, vân vân, rất hiển nhiên, họ không hi vọng những thứ này bị truyền ra ngoài, muốn đưa đi, hoặc là vĩnh viễn niêm phong cất vào kho.”
“Thứ hai, có một chiếc rương bị trộm đi, điều này chứng tỏ, có người đối đầu với tộc thần. Cậu còn nhớ giấc mơ của tôi không, trong mơ, hai người lén lút vụng trộm ở trong động, đề cập có bốn mươi chiếc rương khác hình phượng hoàng loan, còn muốn nghe ngóng về thợ làm nữa…”
Giang Luyện tiếp lời: “Thợ làm rương họ Huống, có phải chú hoài nghi tổ tiên của Mỹ Doanh chính là xuất thân từ người thợ đó không?”
Thần Côn gật đầu: “Người bình thường chuyển nhà sẽ đóng đồ vào rương, trận tản cư này của người tộc thần lớn như vậy, nhất định là cần rất nhiều rương, hơn nữa loại rương này phải cực kỳ bảo đảm, người bình thường không thể mở ra được.”
“Chúng nó đã sắp xếp để những người thợ đặc thù chế tạo ra, thợ không chỉ có một nhà, tay nghề cũng rất đa dạng. Nhà họ Huống phụ trách bốn mươi cái trong đó, mà cái bị trộm mất vừa hay lại là do người nhà họ Huống chế tạo. Tôi đoán máu người nhà họ Huống thật là một mật mã đặc biệt, giống như vali sử dụng mật mã quét vân tay hay quét nhãn cầu hiện đại vậy, dùng máy để mở rương nhất định là một bước rất quan trọng trong đó, bởi vậy nên sau khi trộm cái rương đi, mở không được, còn phải dò la thợ làm là ai.”
Giang Luyện bừng tỉnh: “Thế nên cảnh nói chuyện bí mật trong hang động xảy ra sau khi cái rương bị trộm đi?”
Thần Côn ừ một tiếng: “Phe đối đầu này chắc chắn là đã tìm được người nhà họ Huống, đưa ra vài điều kiện có lợi gì đó, kéo họ nhập cuộc, thành công mở rương, bởi hiện giờ chúng ta đều biết là đồ trong rương đã tứ tán khắp nơi, trong tay người nhà họ Huống cuối cùng chỉ là một chiếc rương rỗng – đó chính là chuyện xảy ra ở Côn Lôn Sơn năm đó.”
Giang Luyện nhỏ giọng nói: “Thế thì tổ tiên nhà họ Huống có vẻ là kẻ phản bội.”
Hắn nhìn bức hình, lấy Côn Lôn Sơn làm trung tâm, bốn phương tám hướng kéo dài ra bốn đường tuyến lớn.
Thần Côn cầm que đón gót chỉ vào một trong bốn tuyến: “Tuyến này là tuyến Tương Tây. Tuyến Tương Tây lại chia ra làm hai tuyến, một là nhà họ Huống ở Lâu Để, người nhà họ Huống cư trú lâu dài ở Lâu Để, giống hệt như những nhà bình thường khác, điều duy nhất không bình thường là họ phải trông giữ một chiếc rương rỗng, một khi thất trách, để mất cái rương, họ sẽ gặp phải phản phệ bệnh hiểm nghèo, coi như là số mệnh buộc chung với cái rương.”
Trong lòng Giang Luyện dâng lên một cảm tưởng không rõ ràng: suốt một khoảng thời gian dài, người nhà họ Huống đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ này, mãi đến lần chạy nạn hơn bảy mươi năm trước…
Nói đi cũng phải nói lại, người nhà họ Huống mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì giờ này hôm nay, Giang Luyện hắn đã chẳng đứng ở đây.
Thần Côn nói tiếp: “Hai là rừng núi treo túi mật, liên quan tới giá đồng đen, túi mật núi, bức thắt thừng ghi nhớ, và thần động.”
Giang Luyện nhìn kỹ chữ trên bức hình, những thứ Thần Côn nhắc đến đều có đối ứng.
Giá đồng đen – người tộc Xi Vưu
Túi mật núi – quỷ non
Thắt thừng ghi nhớ – Dao Hoa
Thần động – tinh nước, Bạch Thủy Tiêu
Tuyến Tương Tây đến đây là hết, Thần Côn chỉ vào tuyến thứ hai: “Đây là tuyến Quảng Tây.”
Tuyến Quảng Tây xảy ra mới chỉ vài ngày trước, ký ức hãy còn rất mới mẻ, không cần phải nói nhiều.
Trên bức hình, tuyến Quảng Tây cũng phân ra hai nhánh, một là Trấn Long Sơn, có mảnh vụn xương rồng, hai là Phượng Hoàng Sơn, có linh phượng hoàng.
Mà cặp đối ứng của Phượng Hoàng Sơn cũng không ít: vực định thủy đối ứng với ma nước, quan tài và xương cốt đối ứng với nhà họ Thịnh chín chuông, nắp đồng đen đối ứng với người tộc Xi Vưu.
Thần Côn nói: “Có nhớ rồng rơi ở Côn Lôn Sơn không? Tôi cho rằng khung xương con rồng này đã bị đốt, bằng không đã chẳng có tro xương rồng hay mảnh vụn xương rồng gì rồi, mà chỉ lửa châm bằng linh phượng hoàng mới có thể đốt xương rồng, rất hiển nhiên, xương rồng là củi mà linh phượng hoàng thì là nhiên liệu.”
Trong lòng Giang Luyện khẽ động: “Trong mắt phượng hoàng, cụ Đoàn đã lấy một chiếc linh phượng hoàng đi, trong động dưới nước cất giấu năm sáu chục chiếc, nhưng lông vũ của một phượng hoàng tuyệt đối không chỉ có từng ấy!”
Thần Côn khen hắn: “Không tệ, Tiểu Luyện Luyện, tôi từng sớm chiều ở chung với Giải Phóng của bọn tôi, cậu đừng xem nó chỉ là một con gà rừng, lông trên người nó chắc chắn phải có đến hàng ngàn chiếc. Một con phượng hoàng cánh vàng sao có thể chỉ có năm sáu chục chiếc lông được chứ? Giải thích duy nhất là năm sáu chục chiếc lông này là cố ý để lại, vấn đề đây rồi, đã giữ thì phải giữ đủ bộ, linh phượng hoàng dùng để đốt xương rồng, nếu đã giữ lại một phần lông phượng hoàng thì nhất định cũng giữ lại một phần xương rồng.”
Đúng vậy, Giang Luyện lại nhớ tới cuộc nói chuyện bí mật trong hang động mà Thần Côn mơ thấy.
Một người hỏi: “Xương rồng thì sao, sao lại là một túi tro?”
Một người khác đáp: “Đây là đã đốt rồi, tôi vơ hết lại đem tới, cái khác thực sự không tìm được, không biết đã bị họ giấu đi đâu rồi nữa.”
Đoạn đối thoại này đã cho thấy rất rõ ràng: Trên đời có một nơi nào đó còn cất giấu một phần xương rồng.
Xương rồng, linh phượng hoàng, rương…
Trong lòng Giang Luyện bỗng giật thót, một suy nghĩ nhanh chóng thành hình, hắn bật thốt: “Những cái rương này có phải là đã bị đốt đi rồi không?”
Thần Côn không phản ứng kịp: “Hả?”
Tim Giang Luyện đập dồn như trống trận: “Không phải có rất nhiều rương sao, cho tới nay, chúng ta chỉ tìm được một cái trong số đó, vậy những cái rương khác đã đi đâu rồi?”
“Xương rồng là củi, linh phượng hoàng là nhiên liệu, đốt xương rồng, rốt cuộc đốt để làm gì? Có phải là để đốt toàn bộ những nghiên cứu và phát minh đặt trong rương của họ đi không? Mà sở dĩ để lại một phần linh phượng hoàng và một phần xương rồng lại là bởi còn có một chiếc rương bị trộm mất!”
Để lại linh phượng hoàng và xương rồng là để chuẩn bị cho cái rương bị trộm đi kia.
Hắn nghĩ tiếp theo dòng suy nghĩ này: “Còn nhớ chúng ta từng thảo luận không, có người cố ý chia năm xẻ bảy cái rương này đi, để những người khác nhau mang đồ vật trong rương đi, thậm chí đến cả cái rương rỗng cũng có người trông giữ, còn khiến những người này không qua lại với nhau nữa, mục đích là để làm gì?”
Thần Côn hít mạnh một hơi lạnh.
Lúc đó không nghĩ ra, hiện giờ đã hiểu được sơ lược rồi.
Là bởi nếu những thứ này tập hợp lại một chỗ, cất vào trong rương, hơn nữa còn có xương rồng và linh phượng hoàng, ngọn lửa được đốt lên rồi, tất cả cũng sẽ bị thiêu hủy, tan thành mây khói.
Bởi vậy nên đồ vật trong rương bị tách ra tứ tán, những cái không quá quan trọng như xương thú và chuông thì phân tán đi đâu cũng được, nhưng những thứ then chốt như túi mật núi và linh phượng hoàng thì lại được giấu vô cùng bí mật…
Thần Côn chợt nghĩ đến điều gì: “Vậy xương rồng đâu?”
Giang Luyện trầm ngâm: “Có khả năng phe đối đầu này cũng không lấy được xương rồng, bởi vì trong giấc mơ của chú có một cảnh mổ bụng moi ruột, xem chừng rất giống chuyện vỡ lở, bị hỏi tội, người đó đại khái là một tên gián tế, trợ giúp phe đối đầu trộm rương, lấy được linh phượng hoàng, nhưng còn chưa kịp dò la ra chỗ giấu xương rồng thì vụ việc đã bị bại lộ rồi – bằng không, chú nghĩ mà xem, một đống rương lớn như vậy, nhìn từ ngoài vào có đến bốn mươi cái giống nhau, đôi tay từ trong sương mù dày đặc thò ra trộm rương kia sao có thể chuẩn xác như vậy, vừa cầm lấy đã đúng cái rương mình muốn trộm rồi? Không có chỉ dẫn của nội ứng thì tuyệt đối không làm được.”
Thần Côn ngớ ra một chóc, lúc này mới nhớ ra còn chưa nói xong, bèn cầm que đón gót chỉ vào tuyến thứ ba: “Tuyến này là bảy khúc xương thú, là tư tâm của tôi, liệt kê ra là bởi có liên quan đến mấy người bạn của tôi, nhưng tuyến này hiện nay cũng là tuyến có ít manh mối nhất.”
“Tôi hoài nghi, khi xưa bảy khúc xương thú ra khỏi rương, bảy luồng khí hung thoát ra đã trực tiếp thâm nhập vào thế gian, không còn trở lại chỗ cũ lần nào nữa, bảy khúc xương thú cũng bị vứt lung tung, tung tích của chúng ra sao, chỉ có câu giải mã kia của thầy mo ba mai.”
Mắt sẽ bị che mờ, nhưng tay sẽ giúp ngươi nhận ra chúng.
Thần Côn gần như rầu rĩ mà nhìn tuyến đường kia, lão vẫn chưa nói chuyện này cho mấy người bạn kia biết, bởi Tào Nghiêm Hoa, chính là đồ tôn của Mai Hoa Cửu Nương, đã có một câu thế này: Mong rằng sống trên đời, kinh sợ không tránh khỏi đều chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, niềm vui nhận được sẽ không phải là mừng hụt.
Chuyện còn chưa xác định, lão không muốn ầm ĩ ồn ào tặng cho bạn mình một nỗi mừng hụt.
Lão thở dài, ánh mắt rơi xuống tuyến thứ ta: “Tuyến này là tuyến ma nước, cũng chia ra thành hai nhánh, một là hang canh vàng, hai là hầm đất trôi nổi.”
“Đây chính là cơ cấu khung sườn hiện nay của toàn bộ sự kiện, chuyện có thể nói là nổ ra từ điểm này của ma nước, ban đầu là vì di mệnh của tổ sư gia, họ vẫn luôn ngoan ngoãn làm con rối, kết quả là chuyến hành trình hầm đất trôi nổi hơn hai mươi năm trước đã gây ra thảm kịch.”
Giang Luyện tiếp lời: “Họ bắt đầu nghi ngờ tổ sư gia, tìm đến quỷ non, Thiên Tư đi Tương Tây tra túi mật núi để hỗ trợ, mà vừa hay, tôi cũng ở đó câu thận cảnh vì Mỹ Doanh.”
Cảm tạ trời đất, như là dòng chảy đổ về sông lớn vậy, hắn đã tìm được con đường chính xác ở đó, nếu không, chỉ sợ cho đến giờ vẫn còn đang đau khổ câu thận cảnh ở núi Ngọ Lăng, mỗi ngày đều cầm hình vẽ sứt mẻ trầm tư suy nghĩ.
Thần Côn thở dài một hơi: “Tôi còn chưa nói hết mà. Giữa những việc này có mối liên hệ bí ẩn với nhau, ví dụ như thần động, trước khi chết nó đã không tiếc hi sinh Bạch Thủy Tiêu, truyền thông tin quan trọng ra ngoài, hẳn là thông báo cho ‘chúng nó’ trong hầm đất trôi nổi rằng chuyện không ổn. Cả cái hầm đất trôi nổi bây giờ đại khái là đã náu mình vào nơi nghiêm mật nhất, ma nước tìm thế nào cũng không ra được.”
“Trong toàn bộ sự kiện còn dính dáng đến ba người vô cùng quan trọng.”
“Một là Diêm La, thực ra trong toàn bộ bố cục này không hề có ông ta, ông ta là một cái ngoài ý muốn, đánh bậy đánh bạ, chen vào nhánh của nhà họ Huống, ông ta lấy được cái rương, lấy được chỉ dẫn về mảnh vụn xương rồng và linh phượng hoàng, thậm chí còn tới Côn Lôn Sơn, ăn tinh kỳ lân. Nhưng những gì ông ta trải qua đã gợi ý cho chúng ta – nếu như thứ giống chùm nho trong hầm đất trôi nổi chính là tinh kỳ lân, vậy thì làm thế nào Diêm La cũng không thể vào được hầm đất trôi nổi, ma nước vào đó còn chết bao nhiêu người như vậy, huống hồ là Diêm La?”
“Diêm La vào Côn Lôn Sơn, có thể thấy trong Côn Lôn Sơn chắc chắn là có thông đạo gì đấy, cũng có thể là thông tới hầm đất trôi nổi sau khi đã trôi về chỗ gốc.”
“Hai là Đoàn tiểu thư, bà ấy chắc chắn phải có một tác dụng đặc biệt nên Diêm La mới trăm phương ngàn kế, không tiếc chắp tay dâng bí mật lớn này lên cũng phải dụ dỗ bà ấy đi Côn Lôn như thế. Chỉ tiếc, tác dụng này là gì thì chúng ta vẫn chưa biết.”
“Người thứ ba chính là tôi.”
Nói tới đây, trước mắt lão mờ mịt: “Rốt cuộc tôi là ai, trong toàn bộ sự kiện này, tôi đóng vai trò gì?”