Xương Cá

Chương 11: Tôi nợ cậu một lời xin lỗi



Bầu không khí đột ngột an tĩnh, ngay cả một người thích đùa giỡn như Lữ Chính Đống cũng phải đờ người ra.

Chuyện phát sinh vào bảy năm trước, Lữ Chính Đống cũng có mặt ở đó, quả thực những năm này Ngu Từ giống như biến mất không tăm tích.

Vốn tưởng rằng thông qua bữa cơm này, bọn họ có thể một lần nữa mở lòng với nhau.

Đại khái còn nhớ vào năm chuẩn bị tốt nghiệp, Lục Nghiêm Kỳ về nhà để hoàn tất thủ tục gì đó, vừa hay Lữ Chính Đống cũng hoàn thành kỳ thực tập trở về, hai người họ hẹn nhau ăn một bữa cơm.

Bữa đó Lục Nghiêm Kỳ uống hơi nhiều rượu, dưới ánh đèn náo nhiệt, quạt gió thổi tới xen lẫn với gió hạ về đêm khiến cho tâm tình người ta thoải mái, Lục Nghiêm Kỳ bỗng nhiên nhắc tới Ngu Từ: “Tôi không liên lạc được với cậu ấy.”

Lữ Chính Đống cảm thấy bối rối: “Không phải quan hệ giữa hai nhà bọn cậu rất tốt sao, sao không hỏi người nhà cậu ấy một chút?”

Lục Nghiêm Kỳ lắc đầu một cái, không cần nói cũng có thể đại khái đoán được nguyên nhân, hẳn là không muốn bị người lớn phát hiện ra chuyện gì.

Lữ Chính Đống vẫn còn nhớ mãi ánh mắt đó, không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu.

Từ khi nào Lục Nghiêm Kỳ lại có dáng vẻ như vậy, trước nay anh đều luôn tự tin kiêu ngạo, cho tới giờ chưa từng để ai vào mắt, vậy mà giờ đây lại để lộ ra một mặt như vậy.

Lữ Chính Đống nhất thời không nhịn được hỏi một câu: “Không phải nói trước giờ chưa từng coi người ta là bạn sao?”

Ánh đèn trên đầu tỏa ra ánh sáng rạng ngời, mà sâu trong mắt Lục Nghiêm Kỳ lại ánh lên một tia ảm đạm, anh cười một tiếng, giống như là tự trào phúng, “Cậu tin không, trước giờ tôi chưa từng động lòng với cậu ấy?”

Lữ Chính Đống tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lắc đầu một cái, “Nói thật nhé, tôi không tin.”

Lục Nghiêm Kỳ cầm ly rượu lên, uống một hớp.

Người ta đều là đến khi đánh mất rồi mới biết quý trọng.

Thời điểm đó, một người kiêu ngạo như anh làm sao chịu thừa nhận mình thích một nữ sinh bình thường như vậy?

Khi nghe được lời tỏ tình của cô ngay trước mặt mọi người, phản ứng đầu tiên của anh không phải cảm thấy vui vẻ mà ngược lại có một cảm giác như là “nhục nhã vì một bí mật không ngờ tới, ẩn giấu trong bóng tối bị tiết lộ ra ngoài”.

Anh không thể chấp nhận được một sự thật rằng bản thân cũng thích Ngu Từ.

Anh có thể len lén thích cô, có thể đối xử với cô thật tốt, nhưng lại không có được dũng khí như cô, ở trước đám đông, thừa nhận mình thích một người.



Bữa cơm này đã định trước là nuốt không trôi rồi, Lữ Chính Đống cũng muốn điều chỉnh lại bầu không khí, nhưng toàn bộ quá trình Ngu Từ chỉ nói chuyện với một mình Lữ Chính Đống, hoàn toàn coi Lục Nghiêm Kỳ như không khí, ngay cả nhìn một cái cũng không nhìn.

Ăn được một nửa, Ngu Từ ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc quay lại thì thu dọn đồ đạc nói phải đi, “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước.”

Lục Nghiêm Kỳ cầm áo khoác và chìa khóa xe đứng dậy, “Tôi đưa cậu đi.”

Ngu Từ nhàn nhạt cự tuyệt, “Không cần, tôi có thể tự gọi xe.”

Mới vừa đi ra khỏi phòng bao, Lục Nghiêm Kỳ đã đuổi kịp theo, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mẹ tôi quên không mang chìa khóa.”

“Tôi đưa cậu về.”

“Thật sự không cần, cậu trở về đi.” Giọng Ngu Từ rất lạnh nhạt, không muốn tiếp tục dây dưa.

Lục Nghiêm Kỳ không nói gì nữa, chỉ một mực theo sát cô. Đến thang máy, Ngu Từ vừa đứng vào thì có một cánh tay chặn ngang qua nhanh chóng nhấn nút thang máy.

Ánh mắt liếc qua trong khoảnh khắc, ngón tay thon dài vươn ra, có chút ánh sáng xuyên qua, bởi vì ngày bé từng bị kẹp cửa nên ngón áp út không thể duỗi thẳng ra, hơi hơi cong lại, ngược lại trông rất gợi cảm.

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng chỉ vừa nhìn thấy tay của anh, từ sâu trong tâm trí lại dội về những hình ảnh quen thuộc, giống như có một bầu không khí hoài niệm xưa cũ bỗng chốc lan tràn neo đậu khắp không gian.

Không gian giữa hai người như phiêu đãng bồng bềnh.

Ngu Từ ngây ngẩn cả người, thu hồi tầm mắt, cũng thu hồi lại tinh thần vừa trôi dạt đi xa.

Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Ngu Từ vẫn lại ngồi lên xe của anh.

Trong xe bầu không khí tĩnh lặng, ai cũng không nói một lời càng lộ ra vẻ kỳ quái.

Cô dứt khoát chọn cách giả vờ ngủ.

Bởi vì quá mức yên tĩnh nên Lục Nghiêm Kỳ quyết định mở nhạc.

Không còn là âm nhạc êm dịu như lần trước mà là những ca khúc thịnh hành của thời bọn họ, đến giờ đã trở thành những “bài hát cũ”.

Thời gian trôi đi thật nhanh, chớp mắt một cái mười năm, lại mười năm trôi qua.

Bài đầu tiên chính là “Mười năm” của Trần Dịch Tấn.

Đây là ca khúc yêu thích nhất của Lục Nghiêm Kỳ.

Hồi đó anh rất thích Châu Kiệt Luân, Trần Dịch Tấn, Vương Phi, Trương Huệ Muội, thích nhóm Ngũ Nguyệt Thiên, Beyond, The Beatles, Queen, là fan trung thành của Kobe Bryant, mỗi tuần đều không bỏ lỡ một trận đấu nào của NBA (Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia), cũng rất thích chơi game, đam mê từ những ngày đầu Nhiệt huyết truyền kỳ (The Legend of Mir) đến Sword III, World of Warcraft, Dota, rồi đến LOL…

Nó dường như trở thành biểu tượng riêng của mỗi người trong tháng năm tuổi trẻ dần trôi xa.

Ngu Từ chưa từng chơi game bao giờ, cũng không theo đuổi thần tượng, càng không có hứng thú với bóng rổ. Bởi vì mỗi khi Ngu Chiêm Hành và Lục Nghiêm Kỳ chạm mặt nhau là lại trò chuyện về những thứ này, dần dần làm cô cũng nảy sinh tò mò và hứng thú.

Cô là người rất trung thành, một khi đã thích một người, hay một sự vật sự việc thì sẽ thích mãi không thôi. Giống như một vò rượu, năm tháng trôi qua càng lâu sẽ càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng khó quên.

Chỉ là khi đó cô sợ mình sẽ đắm chìm vào mấy trò chơi trên mạng đó mất nên không dám đụng vào.

Cô ghét những thứ không thể khống chế, vậy nên dứt khoát nhổ tận gốc, một chút ý niệm cũng không lưu lại.

Cô cũng tuyệt đối không bởi vì muốn có chuyện để nói với bọn họ mà phá vỡ nguyên tắc của mình.



Từ nhỏ cô đã biết bản thân có một sự chênh lệch cách biệt với bọn họ, khi đó vẫn là lấy chuyện học tập đặt lên hàng đầu, tự gây ra áp lực lớn cho bản thân.

Cho tới nay cô luôn kiềm chế, giữ bản thân tỉnh táo trước mọi chuyện, chỉ có duy nhất một chuyện thầm thích rồi tỏ tình Lục Nghiêm Kỳ là chuyện điên rồ mất lý trí nhất mà cô từng làm.

Bất tri bất giác không biết từ lúc nào máy phát nhạc đã chuyển sang bài “Sau này” của Nãi Trà (nghệ danh của Lưu Nhược Anh)

Trong lúc hoảng hốt, giai điệu và lời ca quen thuộc kia đã vang tới bên tai.

“Sau này, cuối cùng tôi cũng đã học được cách yêu một người. Đáng tiếc, người đã sớm biến mất giữa biển người.

Sau này, cuối cùng từ trong nước mắt cũng đã hiểu ra được, có những người, một khi đã bỏ lỡ sẽ không tìm lại được nữa…”

Lần đầu tiên cô nghe được bài hát này là từ trong máy MP4 của Lục Nghiêm Kỳ.

Chính là năm học sơ trung năm ấy, buổi chiều học máy tính ở nhà anh, có lẽ vì được người lớn hai bên giao phó, tóm lại là hôm đó Lục Nghiêm Kỳ đặc biệt kiên nhẫn hơn bao giờ hết.

Cùng một cái thao tác, Lục Nghiêm Kỳ dạy cô đến ba lần, Ngu Từ vừa nhìn thấy trang word đã muốn ngủ gà ngủ gật, cô ngây ngẩn chống cằm, nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm chuột của Lục Nghiêm Kỳ, trong đầu nghĩ, sao bàn tay có thể đẹp đến vậy, nếu như có thể sờ một cái thì tốt biết mấy.

Lục Nghiêm Kỳ nào đâu biết được cô đang động tâm tư với cái tay của mình, anh nghiêng người đặt tay sau lưng ghế của cô, thao tác chậm lại, sau khi hướng dẫn xong thì cúi đầu nhìn cô, “Hiểu không?”

“A?” Ngu Từ bừng tỉnh ngẩng đầu lên, mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau, sau đó chậm rãi gật đầu một cái.

Lục Nghiêm Kỳ đẩy con chuột qua một cái, “Vậy làm lại cho tôi xem.”

Ngu Từ nhắm mắt cầm lấy con chuột, khua loạn một hồi trên máy tính của anh.

Lục Nghiêm Kỳ duy trì im lặng, không nói tiếng nào càng khiến cô thấy hoảng hơn, chột dạ không dám thở mạnh, len lén liếc mắt nhìn qua thì phát hiện anh đã rời đi, cô thở phào một cái, sau đó lá gan cũng lớn hơn, mở phần mềm đồ họa ra vẽ bậy vẽ bạ.

Cho đến khi Lục Nghiêm Kỳ quay trở lại, cô lập tức thu nhỏ cửa sổ đó giấu đi.

Lục Nghiêm Kỳ chống tay sau lưng ghế của cô, cúi người xuống, khoảng cách lập tức bị kéo gần, Ngu Từ đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, lỗ tai phía bên kia bị anh áp sát không hiểu vì sao nóng rần cả lên, cô tránh sang bên cạnh một chút.

Lục Nghiêm Kỳ cũng không bắt bẻ gì, nghiêm túc kiểm tra bài tập.

Toàn bộ quá trình đó Ngu Từ cảm thấy căng thẳng thần kinh tột độ. Đột nhiên Lục Nghiêm Kỳ mở ra cửa sổ thu nhỏ phần mềm đồ họa ở góc phải màn hình, sau đó chăm chú nhìn cô hỏi: “Cái gì đây?”

Ngu Từ giả bộ không biết gì: “Cái này không phải cậu bảo tôi làm sao?”

Lục Nghiêm Kỳ tỏ vẻ bất lực, bấm tắt trang đồ họa kia đi, “Cậu lại muốn làm loạn phải không.”

Không phải cô không muốn học, chỉ là muốn kéo dài thời gian một chút, không muốn học ngay lập tức.

Mỗi lần ở chung một chỗ với Lục Nghiêm Kỳ cô luôn cảm thấy rất vui vẻ, cũng thích đùa giai hơn bình thường, muốn nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh.

Ngồi được một lát, Ngu Từ đứng lên, vươn cái eo nhỏ đi tới cửa, Lục Nghiêm Kỳ gọi cô lại: “Cậu lại muốn chạy đi đâu?”

“Đâu có chạy?” Cô quay đầu cười hì hì với anh, “Tôi đi nhà vệ sinh mà.”

Anh liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ cười một cái, giọng điệu nghe cưng chiều khó hiểu, “Cậu có tật xấu kiểu gì vậy, cả ngày chạy vào nhà vệ sinh.”

Ngu Từ cũng không để ý, kéo cửa đi ra ngoài.

Sau khi quay lại, cũng không được bao lâu, cô lại bắt đầu không ngồi được yên, chỉ muốn đứng lên đi lại một chút, vừa mới đứng dậy lại bị ánh mắt của Lục Nghiêm Kỳ liếc tới, “Lại đi vệ sinh?”



“Ờ ừm.” Cô hồn nhiên chớp chớp mắt.

Anh vốn là ngồi trên giường đọc sách, thấy cô lại bắt đầu muốn đi thì ngẩng đầu lên nhìn, “Đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu nữa hết, ngồi yên ở đấy đủ mười phút cho tôi rồi nói chuyện tiếp, đừng có hòng lười biếng, tôi sẽ ở đây giám sát cậu.”

Cứ như thế, Ngu Từ bị áp giải, bức ép học bài cho bằng xong thì thôi.

Suốt quá trình Lục Nghiêm Kỳ luôn đứng sau lưng cô, tì lên lưng ghế cô giám sát, có chỗ nào không đúng lập tức hướng dẫn lại.

Gần đến lúc chạng vạng tối anh mới buông tha cho cô, lại cho cô mượn chiếc MP4 để nghe nhạc, còn mình thì đi chơi bóng rổ.

Thời đó máy MP4 vẫn còn là hàng hiếm, Ngu Chiêm Hành cũng có một cái, là bóp mồm bóp miệng mua được.

Ngu Từ có động vào một cái cũng không được, cô biết cậu là chúa keo kiệt nên cũng lười hỏi mượn.

Cô là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, bố mẹ thầy cô nói đồ nào không thể mua là cô tuyệt đối không mua, chứ đừng nói như Ngu Chiêm Hành nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm tiền mua cho bằng được, chuyện đó cô sẽ không làm, mà làm cũng không nổi.

Ngược lại với Ngu Chiêm Hành, Lục Nghiêm Kỳ rất hào phóng với cô trong những vấn đề này.

Tuần trước Ngu Từ nghe một bạn học nói Lục Nghiêm Kỳ bỏ ra mấy trăm tệ chỉ để mua một cái máy MP4 ở trên mạng. Năm đó bọn họ mới học sơ trung, mua sắm trực tuyến còn chưa phổ biến, gửi hàng cũng rất bất tiện. Đó cũng là lần đầu Ngu Từ nghe thấy thuật ngữ này, cảm thấy không đáng tin chút nào, cũng có rất nhiều người đều nói Lục Nghiêm Kỳ thật là liều lĩnh, còn chưa nhìn thấy hàng mà cũng dám mua.

Khi đó sinh hoạt phí của Ngu Từ rất ít, cô là học sinh nội trú, ăn cơm đều là ăn tại canteen do nhà trường cung cấp, Tần Hoa Nguyệt cũng sẽ làm đồ ăn nhẹ cho cô mang đến trường, vậy nên tiền tiêu vặt của cô rất ít, chỉ có mười tệ một tuần.

Mấy trăm tệ, đối với Ngu Từ mà nói là một con số khổng lồ.

Cảm thấy Lục Nghiêm Kỳ thật sự lợi hại.

Dưới ánh chạng vạng hôm đó, nắng chiều đỏ rực lướt qua song cửa sổ, chiếu vào trong phòng một mảng hồng quang, Ngu Từ ngồi một mình trên giường trong phòng Lục Nghiêm Kỳ, tai đeo headphone, mở máy MP4 lên, ca khúc đầu tiên chính là bài “Sau này” của Lưu Nhược Anh.

Tiếng hát bên tai vẫn còn vang vọng, “Vào đêm vĩnh hằng ấy, năm mười bảy tuổi giữa trời đêm mùa hạ, đêm mà anh đã hôn em, khiến cho em suốt những năm tháng sau này, mỗi khi rung động, đều chỉ nhớ tới bầu trời sao hôm đó…”

Đi cùng với lời ca của bài hát, cô nghe thấy giọng nói của Lục Nghiêm Kỳ, mang theo tràn đầy áy náy, vang bên tai nhẹ nhàng xao động.

“Nhan Nhan, bao nhiêu năm qua, tôi vẫn nợ cậu một lời xin lỗi.”

Ngu Từ ngả lưng dựa vào ghế, nghiêng đầu về phía cửa sổ giả vờ ngủ, không trả lời anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv