Tào Ý bị hắn hỏi đến sững sờ, nghĩ thầm, đúng vậy, sao mình không né.
Nhưng mà bị Lý Ngoan ấn lại như vậy muốn hôn môi, cảm giác nó giống như con chó mình nuôi từ nhỏ giờ lớn rồi động dục, ôm lấy bắp đùi y không ngừng nhún nhảy, quái dị mà lại không nỡ đánh, đành phải nhắm hai mắt tối sầm lại, kiên trì đá nhẹ ra, nhưng y không dám đẩy Lý Ngoan, sợ tính bướng bỉnh của hắn nổi dậy, không cho hắn hôn, quay đầu lại không biết làm ra chuyện khác thường gì.
Sắc mặt Tào Ý không hề thay đổi mờ mịt lại thành khẩn nói: “Trốn cái gì? Ngươi ta vốn là phu thê, phu thê hôn nhau chỉ là chuyện bình thường.”
Lý Ngoan “À” lên một tiếng, cảm thấy có đạo lý, đè lại muốn hôn một cái.
Tào Ý liền nhanh chóng bổ sung, như thật nói: “Nhưng phu thê thì cũng có phu thê khác nhau, ngươi ta là lão phu lão thê, ngươi gặp qua lão phu lão thê nào không có chuyện gì hôn môi chưa, chuyện này đều là lúc tân hôn phu thê mới làm, huống chi ngươi ta những năm này giúp đỡ lẫn nhau, ta đối xử ngươi giống như đệ đệ ruột, ngươi nếu muốn hôn, ta sẽ đứng cho ngươi hôn, nhưng cũng không phải chuyện hay gì, rồi nhìn thấy đại ca ngươi, cũng muốn hôn hắn sao?”
Bị y lải nhải một trận như vậy, Lý Ngoan bó tay toàn tập, cho dù muốn làm gì cũng mất hứng thú, bảo hắn đi hôn đại ca hắn, vậy hắn tình nguyện đi hôn tiên sinh vừa mới đòi đánh đòi giết hắn còn hơn.
Lý Ngoan buồn bực, Tào Ý sao không phải người câm, Tào Ý mà là người câm, hắn nhất định hôn một cái liền.
Hắn ôm đầu bỏ chạy, sợ bị Tào Ý nắm lại, câu tiếp theo liền hỏi hắn làm bài tập như thế nào, lại không thấy được Tào Ý âm thầm thở phào.
Đợi đến khi dùng xong cơm tối, Tào Ý giặt quần áo cho Lý Ngoan, nhìn thấy họa bản mới hiểu được chuyện gì xảy ra, cười nhạo một tiếng, trong mắt Lý Ngoan là thứ sống động nhưng trong mắt Tào Ý chỉ là quyển giấy thô.
Y cũng từng trải qua cái tuổi của Lý Ngoan, tất nhiên rõ được sự hiếu kì của thiếu niên đối với dục vọng.
Năm đó lúc ở trong kinh cùng một đám bằng hữu đi uống rượu hoa, thứ gì chưa từng thấy, có người nổi hứng lên, đè vũ cơ xuống quậy một trận đều là chuyện bình thường. Tào Ý lần đầu tiên nhìn thấy ngượng ngùng, rồi lại không nhịn được lén lút nhìn động tác nhấp nhô giao hợp của bọn họ, quần áo nửa che nửa hở hộ ra hai cánh mông trắng chồng lên nhau, thấy nhiều thì cũng nhiêu đó, ngược lại Ôn Như Hối ngồi ở một bên không dễ chịu, từ đó về sau không cùng với bọn họ chơi đùa nữa.
Tào Ý ngừng suy nghĩ lại, không nhớ lại chuyện cũ năm xưa giờ đã khác xa một trời một vực, quay đầu nhìn lại, thấy Lý Ngoan ngồi dưới ánh đèn nâng má ngẩn người, trong mắt mang theo vẻ ước ao, thỉnh thoảng cười khúc khích, lại sờ gáy, cười ngại ngùng, Tào Ý rõ trong lòng, đoán chừng là cùng cô nương nhà ai đây mà, tiểu tử này động phàm tâm rồi.
Lý Ngoan hiểu rõ Tào Ý, Tào Ý cũng hiểu rõ Lý Ngoan. Hắn trong lòng nghĩ tới Chiêu Chiêu, cũng biết ba ngày sau là ngày gì, tuy không có ý đồ không an phận, rồi lòng lại sinh chút tâm ý thân cận, nhất thời khó xử, đi rồi làm gì, chẳng lẽ bảo hắn giống như Tề Uyển, đem Chiêu Chiêu giống như nha hoàn kia đè ra hôn môi hoặc là xem giống như Tào Ý làm phu quân người ta?
Trong lòng Lý Ngoan rung động không thôi nhưng lại không được tự nhiên, không nghĩ tới trừ Tào Ý ra, hắn sẽ cùng ai khác.
Mắt thấy ước hẹn ba ngày sắp tới, Lý Ngoan dẹp việc học qua, đang muốn đi đến chỗ hẹn, đi ngang qua vũng nước dưới đường phản chiếu hình ảnh, theo bản năng nhìn một chút, nhìn chỗ nào cũng không ổn.
Quần áo quá bẩn, tóc tai rối bời, hai tay trống trơn, nhớ tới Chiêu Chiêu, liền theo bản năng cười rộ lên, cảm thấy vẫn nên trang trọng hơn mới ổn, quay bước đi về nhà, nghĩ phải đổi một bộ quần áo mới, Chiêu Chiêu mang đồ ăn cho hắn, cũng phải có qua có lại, chỉ muốn mượn Tào Ý ít hoa cỏ trái cây dùng một lát.
Về nhà thấy không thích hợp, dưới chăn nhô lên, che kín cả người, cổ họng đau rát ho không ngừng thở cũng không nổi, cảm giác bất cứ lúc cũng có thể buông tay lìa đời. Lý Ngoan nghĩ thầm hẳn là Tào Ý lúc đi quên khóa cửa phòng, tên ăn mày nào không có mắt tu hú chiếm tổ đây mà. Đến gần nhìn kỹ, thấy Tào Ý nằm bên trong, sắc mặt ửng đỏ, liều mạng che miệng lại, ruột gan phèo phổi như muốn ho ra hết.
Lý Ngoan hoảng gần chết, giờ không nhớ được cái gì Chiêu Chiêu hay không Chiêu Chiêu, rót chén nước, đỡ Tào Ý ngồi dậy, đút cho y uống.
Tào Ý không ho chết, nhưng suýt nữa bị Lý Ngoan đút cho chén nước sặc chết, lúc này cuống họng tanh nồng, nôn lên nửa bên tắm chăn, buổi sáng có uống chút cháo, giờ phun ra không còn một miếng.
Nôn ra một cái cũng tỉnh táo hơn, hơi thở mong manh nằm trong ngực Lý Ngoan, “Ta hôm nay không thoải mái, tiền ở trên bàn, ngươi tự mua gì ăn đi…” Lời còn chưa dứt, lại bắt đầu ho khan, cuống họng mới vừa nôn xong giờ vừa ê vừa chua, Lý Ngoan dán lên, không để ý Tào Ý đầy dơ bẩn như ngày bé được Tào Ý chăm, dán vào trán đối phương, kêu lên: “Sao nóng dữ vậy chứ!”
Tào Ý cả người mồ hôi lạnh, quấn chăn run rẩy, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy Lý Ngoan cầm tiền chạy ra ngoài, lúc trở về một trận leng keng đùng đùng, lục lọi lung tung, không lâu lắm đỡ y ngồi dậy, một chén thuốc đắng rót vào miệng y.
Lý Ngoan dỗ y: “Ăn đường không.”
Tào Ý uể oải: “Ngươi cho ta là ngươi? Cho ta xuống đi, ốm vặt mà thôi, ngủ một giấc là tốt rồi, ngươi đi chơi đi.”
Lý Ngoan “À” lên một tiếng, lẩm bẩm trong miệng, Tào Ý sốt cao, nghe không rõ lắm, mơ hồ chỉ nghe cái gì Chiêu Chiêu, ước hẹn gì đó. Lý Ngoan đặt y xuống, nhét lại chăn, thấy sắc trời bên ngoài còn sớm không biết Chiêu Chiêu còn đứng dưới tán cây chờ hay không, lôi ra bộ đồ mới mấy ngày trước Tào Ý mới cắt may cho hắn, quay đầu nhìn lại thấy Tào Ý nằm trong một mớ hỗn độn, bên cạnh chăn đệm mới bị nôn lên cuộn lại bốc mùi hôi chua. Lý Ngoan nghĩ thầm lúc này bỏ lại Tào Ý mà đi thì mình lại chẳng ra gì.
Hắn cất lại bộ đồ mới, đem chăn đệm bẩn đi giặt, lần này ngay cả giường cũng sạch sẽ, Lý Ngoan cũng không mượn cớ, chân đạp ngưỡng cửa, quay đầu lại nhìn Tào Ý đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Tề Uyển.
—— Nếu như muốn tự chọn, nhất định muốn chọn một người ôn nhu như nước, vừa nhìn liền muốn thương nàng.
Trong ngày thường Tào Ý đối với người nào cũng đều mang ba phần ý cười, nói chuyện khách khí ôn hòa nhưng lại ngoài nóng trong lạnh, thật giống như không cho chuyện gì y không biết, bây giờ bị bệnh ngược lại nhìn đáng thương.
Người nằm trên giường ho hai tiếng, chau mày, mặt như giấy vàng, Lý Ngoan liếc mắt nhìn lại liền hoàn toàn không dời nổi bước chân, nơi nào cũng không muốn đi.
Trước kia là Tào Ý chăm sóc hắn, hôm nay người hầu hạ đổi thành Lý Ngoan, hắn múc chậu nước giếng, hai miếng vải thay phiên nhau vắt khô đắp lên trán hạ sốt, nhẫn nhục chịu khó trông coi Tào Ý một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngoan hai mắt vô thần, trước mắt thâm đen, hái hết mấy trái mướp hoa quả của Tào Ý không còn một mống, lấy sọt kéo đi bồi tội Chiêu Chiêu. Gọi tỷ tỷ người ta không thèm để ý tới, gọi Chiêu Chiêu người ta không đáp, Lý Ngoan không có cách nào, vẻ mặt đưa đám làm nũng: “Biết sai rồi, sau này nhất định không để ngươi chờ nữa.”
Chiêu Chiêu trừng mắt hạnh, xí một tiếng: “Còn muốn có sau này? Không đến chính là không đến, bổn cô nương cũng không có quấn lấy ngươi, cũng không nợ ngươi, qua thôn này sẽ không có tiệm này.”
(*) Qua thôn này sẽ không có tiệm này (过了这村就没这店): hàm ý nếu bỏ lỡ cơ hội này thì khó gặp lại, nói cách khác chúng ta phải trân trọng những cơ hội trước mắt mình.
“Hôm qua thật sự có chuyện, Tào Ý bị bệnh ta phải chăm sóc y.”
“Chăm sóc thì chăm sóc lẽ nào đi ra nói một câu cũng không có thời gian?”
Lý Ngoan sững sờ, thời gian nói một câu hắn thật sự có, đi ra mua thuốc, sắc thuốc, nhiều thời gian rảnh, từ phố Đông đến phố Tây đi một vòng lớn như vậy sao lại không có cơ hội? Có thể do Tào Ý lúc thường như làm bằng sắt, vạn sự không khiến Lý Ngoan bận tâm bây giờ bệnh vào như núi sập, khiến Lý Ngoan nhìn thấy thật sự tâm tư gì cũng không còn.
Chiêu Chiêu thấy hắn mới nhắc tới Tào Ý mà hồn vía đã lên mây, nhất thời cũng rõ mình chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, còn đầu óc hắn là một dòng nước không xoay chuyển được chỉ có vũng nước đọng lại, nghe Lý Ngoan xin lỗi một tràng, cũng không muốn cùng hắn tính toán nữa, tức giận nói: “Mau cút!”
Trong lòng Lý Ngoan mất mát buồn bã, rũ đầu như chó rơi xuống nước, xám xịt rời đi.
“Chờ đã! Người đi, sọt để lại, không tính toán với ngươi.”
Lý Ngoan đáng thương nói: “Vậy sau này ngươi còn để ý ta và Tề Uyển không.”
“Kêu tỷ tỷ liền để ý ngươi.”
Lý Ngoan vừa nghe có hi vọng lúc này cợt nhả quấn lấy người gọi tỷ tỷ, được Chiêu Chiêu bảo đảm, sau này còn đem điểm tâm bán không hết trong cửa tiệm cho hắn và Tề Uyển ăn, lúc này mới thỏa mãn rời đi. Trên đường cân nhắc tỉ mỉ, mới hiểu được chính mình bỏ qua cái gì, trong lòng không nhịn được mất mát nhưng mà đi không được vài bước, liền bị cái chặn giấy bên đường hấp dẫn.
Tào Ý có cái chặn giấy nhưng mà của Ôn Như Hối sai người từ trong kinh mang về, mặt trên có khắc hai con uyên ương ngu ngốc, Lý Ngoan nhất định phải mở mắt nói mò, nói Tào Ý ngươi xem hai con vịt này lớn lên xanh xao vàng vọt thật giống Ôn Như Hối!
Có lần Tào Ý ở nhà ướp dưa muối, dù thế nào cũng không tìm được tảng đá lớn để dằn lên, lòng nói thầm thời đại nào rồi mà cái này cũng lấy trộm, sai Lý Ngoan đi ra ngoài nhặt cho y hai cục đá. Không biết Lý Ngoan trốn ở sau cửa lén la lén lút chỉ đợi Tào Ý ra lệnh một tiếng sẵn tay đưa lên, Tào Ý cũng không thèm nhìn tới tiếp nhận đặt vô trong vại, đợi nước mặn mài qua mặt thạch, mới nhìn rõ Lý Ngoan đưa cho y là đồ gì.
Hai con vịt dưới âm mưu quỷ kế của Lý Ngoan cuối cùng cũng chết có ý nghĩa, hồn về vại dưa muối, ai bảo chúng nó họ Ôn.
Tào Ý không biết nói sao: “Ngươi biết hai cái chặn giấy có thể bán bao nhiêu tiền không?”
Lý Ngoan mờ mịt lại vô tội: “Ta thấy ngươi một hai năm nay cũng không chép sách cho người ta nữa, còn tưởng ngươi không dùng tới, nên đương nhiên ướp dưa muối quan trọng hơn, cái thứ đồ vật này sao thể so được với dưa muối Tào Ý ngươi ướp chứ! Ầy, làm sao bây giờ, ta mò ra cho ngươi?”
“Thôi… Nè cái chặn giấy này ngươi rửa chưa mà đưa cho ta, đây là muốn chết ha gì!”
Lý Ngoan vẻ mặt đắc ý “Biết ngươi không nỡ mắng ta mà”, lớn lối nói: “Không có, ngươi bao lâu mới ướp một lần, ta chờ cơ hội này rất lâu, làm sao còn lo lắng được rửa hay không rửa chứ.”
Bây giờ hắn cầm số tiền tiêu hôm qua còn lại, mua hai cái chặn giấy đặt trong túi, đầy bụng phiền muộn không còn sót lại chút gì, lại một đường Tào Ý dài Tào Ý ngắn, đi về nhà.
Tào Ý hiếm thấy được một giấc ngủ đến hừng đông, loáng thoáng nhớ tới đêm qua là Lý Ngoan chăm sóc y, thực sự là sau khi lớn lên cũng biết đau lòng chăm sóc người khác, không giống với trước kia làm xằng làm bậy.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, biết Lý Ngoan trở về, trên người y bủn rủn không có sức, không muốn xuống giường làm cơm cho Lý Ngoan, lại tiếp tục nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ, đợi Lý Ngoan tự lo thân mình đến giờ rồi đi học đi.
Chỉ nghe một trận âm thanh huyên náo, Lý Ngoan sờ lên không biết lại muốn làm cái gì, lại nửa ngày không lên tiếng.
Tào Ý nhắm mắt lại, đoán không ra Lý Ngoan đang làm gì, mà Lý Ngoan lại không lên tiếng, y liền cảm thấy không phải chuyện tốt gì, thấp thỏm trong lòng sợ hắn lại muốn làm trò quỷ, có chút không giả bộ được, đang muốn mở mắt, Lý Ngoan lại đột nhiên cúi người hướng về môi Tào Ý, giống như ăn bánh ngọt gặm một miếng.