Tào Ý một tay bung dù, một tay khép lại áo đơn.
Ôn Như Hối thấy thế, liền cởi áo khoác ra, muốn phủ thêm cho Tào Ý, Tào Ý lại đưa tay cản lại, cười nói: “Đa tạ.”
Ôn Như Hối không thể làm gì khác hơn đành phải hậm hực coi như thôi, tiếp tục thương nghị việc lúc trước, khuyên bảo Tào Ý cùng hắn hồi kinh.
Tào Ý chỉ cười không đáp, tuyết rơi đầy vai, bung dù cũng vô dụng, Ôn Như Hối đưa tay quét đi, Tào Ý né tránh; gió lạnh thổi qua, Tào Ý tóc dài chưa buộc, chặn ở trước mắt, Ôn Như Hối đưa tay phất ra, lại bị Tào Ý cản lại.
Lần này nay cả Lý Ngoan trốn ở sau cửa sổ nhìn lén cũng nhìn ra ý cự tuyệt của Tào Ý.
Ôn Như Hối kinh ngạc nhìn đầu ngón tay, nói năng lộn xộn gật đầu, trong miệng lẩm bẩm nói thầm: “Ta biết rồi.” Sau đó từ trong ngực lấy ra một vật, Lý Ngoan híp mắt để nhìn, phát hiện đó là ngọc Phật bị Tào Ý đổi lấy tiền, bây giờ được Ôn Như Hối chuộc lại, vật về chủ cũ.
Tào Ý chẳng hề nhăn nhó, thản nhiên tiếp nhận, đột nhiên thu dù, hướng Ôn Như Hối vái chào, thật lâu mới đứng dậy.
Tào Ý hỏi hắn: “Gã sai vặt nhà ngươi không đi cùng?”
Ôn Như Hối hồn bay phách lạc nói không nên lời, theo bản năng trả lời: “Chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện riêng, để hắn đi cùng bất tiện, liền lưu lại khách điếm.”
Tào Ý dứt khoát đưa dù cho hắn, nói tuyết rơi quá lớn, bung dù đi thôi, Ôn Như Hối nghe hiểu, Tào Ý đang đuổi hắn đi, đầu lưỡi hắn đắng chát, trong lòng khó chịu, nhìn bóng lưng Tào Ý quay người đi vào trong phòng, sững sờ lại cố kỵ thái độ lãnh đạm của y, không dám gọi y lại.
Vừa nãy Tào Ý đưa lưng về phía cửa sổ, Lý Ngoan không thấy rõ vẻ mặt của y, bây giờ xoay người lại, Lý Ngoan xem như thấy rõ.
Tào Ý nhíu mày, đôi mắt cũng hồng, năm ngón tay nắm lấy vạt áo trước nhìn như chắn gió, nhưng Lý Ngoan nhìn rõ, tay y đang phát run.
—— Tào Ý đang khó chịu, lại không dám để người kia nhìn thấy.
Lý Ngoan nghĩ thầm, Tào Ý tại sao muốn khóc, tại sao không khóc trước mặt người này, Tào Ý tại sao phát run, có phải y rất lạnh không.
Miệng Ôn Như Hối đóng đóng mở mở, dường như muốn gọi Tào Ý lại, theo bản năng nắm chặt cán dù Tào Ý đưa cho hắn, cúi đầu quay người. Nhưng mũi chân hắn vừa chuyển lại đột nhiên trở về, trong nháy mắt đó Lý Ngoan như phúc chí tâm linh, bất chấp bị Tào Ý phát hiện mình đang trộm nghe, cùng Ôn Như Hối đồng thời mở miệng.
(*) Phúc chí tâm linh (福至心灵: fúzhìxīnlíng): phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn).
“Tào Ý! Ngươi hãy nghe ta nói.”
“Tào Ý… đầu ta đau.”
Tào Ý đứng tại chỗ, sau lưng là thanh mai trúc mã có thể dẫn y hồi kinh, trước mặt là thứ tử Lý Ngoan tiền đồ chưa rõ, tuyết càng rơi càng lớn, Lý Ngoan chưa bao giờ sốt sắng như thế, cuối cùng hắn nhìn thấy Tào Ý mạnh mẽ vệt mặt, chạy về trong phòng, cửa phòng liền mở rồi đóng lại, tuyết lớn tận dụng mọi khe hở mà thổi vào, tràn ngập tình ý đều tiêu tan trong gió.
Lý Ngoan đi chân trần tới gần, hồ đồ nói: “Bên ngoài có phải rất lạnh không.”
Hắn dắt Tào Ý đi về giường, lại đắp chăn cho y, phát hiện Tào Ý vẫn đang run rẩy, đành phải tự mình cũng nằm vào, từ phía sau lưng ôm y, bị Tào Ý đẩy ra cũng chưa từ bỏ ý định, căn bản không thèm để ý đối phương từ chối, tự mình lần thứ hai ôm tới, tự lẩm bẩm: “Ta cho ngươi ấm áp, sang năm mùa đông sẽ không lạnh nữa.”
Không biết đã qua bao lâu, Tào Ý mới bình tĩnh lại, Lý Ngoan vừa muốn thở phào, rồi lại nghe Tào Ý bình tĩnh nói: “Ta không cùng hắn đi, là bởi vì ta đối với hắn không có tình nghĩa, ta nếu như đối với người nào có tình, phải đi phải ở, há chỉ vì ngươi nói câu đau đầu nhức óc liền có thể ngăn cản sao, nếu như muốn đi thẳng một mạch, ngày đó an táng xong cho mẫu thân ta, ta sẽ không trở về Lý gia nữa, nếu đem ngươi mang ra ngoài, cũng sẽ không mặc kệ ngươi, Lý Ngoan, so với những người khác, ngươi có mấy phần khôn vặt, nhưng cũng không nên coi người khác là kẻ ngu si, biết chưa?”
Trên mặt Lý Ngoan nóng lên, trong đầu tê dại, Tào Ý chưa bao giờ đối với mình nói những lời sắc bén như vậy, vẻ mặt nghiêm nghị quá, lúc này bị mấy câu y nói tới không còn đất dung thân, giờ mới hiểu được, Tào Ý không phải không nhìn ra mấy mánh khóe nhỏ của hắn, chỉ là không muốn so đo với hắn.
Tào Ý thở dài, biết mình nói rất nặng, lập tức vươn mình nhìn Lý Ngoan, thấy hắn lo sợ bất an không giống giả bộ, rõ ràng hắn có nghe vào lời y nói.
“Ngươi không phải thật sự coi ta là nương tử, càng không phải thật sự muốn cùng một chỗ với ta, chỉ là cuộc sống bên ngoài so với ở Lý gia, cho dù không xong ngươi cũng phải sống qua, ngươi muốn báo thù cho mẫu thân ngươi, việc cấp bách là sống sót trước, mới lựa chọn ở cùng một chỗ với ta. Người ngươi hận, ta cũng hận, mẫu thân ta bệnh qua đời tất nhiên không oán được đại ca ngươi, nhưng hắn đối với ta dùng mọi cách nhục nhã, ta cũng nhớ rõ, chỉ là ngươi ta nếu không thể đồng tâm hiệp lực, còn muốn đề phòng lẫn nhau, thì không thể thành chuyện, nghe hiểu?”
“Ta sẽ không cùng người khác thành thân, cũng sẽ không đi cùng người khác, càng sẽ không mặc kệ ngươi, ngươi chớ ở trước mặt người ngoài gọi ta nương tử, nghe chói tai.”
Bị người một câu một câu nói ra lời trong lòng, Lý Ngoan hoàn toàn luống cuống tay chân, không nghĩ tới Tào Ý đoán được rõ ràng những tâm tư năm đó không thể nói ra của mình, trong chăn ấm áp, thời khắc này tay chân Lý Ngoan lại phát lạnh, lúc trước được ăn cả ngã về không đuổi theo Tào Ý ra ngoài, quả thật như lời y nói, cuộc sống ở Lý gia không phải cho người sống, dù cho cùng Tào Ý ở bên ngoài chịu khổ, hắn cũng phải sống tiếp.
Ngoại trừ bám vào Tào Ý, lúc đó Lý Ngoan căn bản không có con đường thứ hai có thể chọn.
Hắn sợ Tào Ý cùng người khác thành thân sẽ đem hắn đuổi về Lý gia, sợ hơn Tào Ý cùng người này rời đi, đến lúc đó hắn lại phải trải những ngày tháng trước kia.
Ngoài cửa sổ tuyết lớn dày xuyên thấu qua cửa sổ làm trong phòng sáng ngời, Tào Ý nhìn Lý Ngoan, còn tưởng rằng hắn không vui, muốn khóc to muốn quậy, ai biết Lý Ngoan rất nhanh trấn định, ngửa đầu hướng về phía Tào Ý nở nụ cười ngọt ngào, phảng phất vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn nói: “Biết rồi, không gọi ngươi là nương tử, sau này tất cả đều nghe theo ngươi, vậy hai ta có thể nói xong rồi, bất luận sau này phát sinh chuyện gì, bất luận tổ mẫu có để ý tới ta hay không, ngươi cũng không thể mặc kệ ta.”
Tào Ý gật đầu đáp lại, nghĩ thầm Lý Ngoan đối với hắn thật không hề có khúc mắc?
Y nhìn chằm chằm Lý Ngoan, Lý Ngoan cũng nhìn chằm chằm y, cười đến vô hại, một mặt ngây thơ.
Tào Ý nên hồ đồ thì hồ đồ, nên thông minh thì thông minh, cũng không nghiên cứu sâu chuyện này, ôm lấy Lý Ngoan, trong gió lạnh thấu xương ngày đông, dựa vào nhau cùng nhau ngủ.
Tuyết lớn dày ngừng lại, ngừng lại, đông đi xuân tới, lão phu nhân rốt cuộc trở về, ôm lấy thân tôn hối hận khóc rống, lại người suy thế đi, ở trong nhà không làm chủ được, ngại thế lực nhà mẫu thân Tam tức phụ, không dám không nể mặt mũi như vậy, đành phải âm thầm tiếp tế.
Năm sau mời tới các đại bá trong dòng tộc ngồi lại với nhau thương nghị việc này, mẫu thân Lý Ngoan chưa vào gia phả, Lý Ngoan năm đó bởi vì trộm cắp bị đuổi ra khỏi nhà, ký tên đồng ý, tự mình nhận.
Tào Ý một thân một mình, dắt Lý Ngoan trăm miệng cũng không thể biện minh, trong lòng buồn bực, nhưng lại bó tay hết cách, nhưng dù sao Lý Ngoan cũng là huyết mạch Lý gia, mặc dù không về được nhà, lại không thể để cho hắn tự sinh tự diệt, cuối cùng thống nhất, dứt khoát an bài Tào Ý đến cửa tiệm dưới danh nghĩa Đại bá Nhị bá để rèn luyện quản sự, đợi đến khi Lý Ngoan trưởng thành có thể tự mình quyết định, lại chia mấy gian cửa tiệm cho phu phu hai người, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Mặc dù bề ngoài an bài cho Tào Ý chức quản sự, nhưng người tinh tường đều biết, việc buôn bán muối quan kiếm tiền nhiều nhất của Lý gia vững vàng nằm trong tay Tam phu nhân, Đại bá Nhị bá đó nổi danh giá áo túi cơm, cửa hàng trong tay hàng năm đã vào lại không có ra, mỗi tháng từ trong nhà chi sổ sách, đều là Tam phòng kiếm được.
(*) Giá áo túi cơm (酒囊饭袋: jiǔ náng fàn dài): người vô tích sự, kẻ bất tài.
Tào Ý lại không câu nào oán giận, ngày ngày đi làm việc dưới trướng đại bá nhị bá.
Đảo mắt năm năm trôi qua, thân hình Lý Ngoan theo tuổi tác mà lớn, lúc mười sáu tuổi đã cao ngang Tào Ý, cả ngày nhảy nhót tưng bừng đầu đường cuối ngõ, mèo chê chó ghét, cùng Tề tiểu công tử không học không nghề là “Tam hỗn” nổi danh phụ cận, mang cái khuôn mặt tốt chỉ biết ăn biết uống không lý tưởng.
(*) hỗn (混): đục; hồ đồ; đần độn.
Hôm nay phố Đông treo đèn kết hoa thổi sáo đánh trống, chiếc kiệu đỏ được bốn người nâng lên, tân lang đội mũ cưỡi ngựa lớn ngẩng cao đầu đi phía trước.
Lý Ngoan thấy có náo nhiệt có thể nhìn, hai ba bước nhảy lên cây, cánh tay cơ bắp cường tráng căng ra, nắm lấy thân cây, dựa vào sức mạnh phần eo đưa lên trên, trong chớp mắt cả người đều treo trên cây, Lý Ngoan tay chân nhanh nhẹn leo lên, Tề Uyển mắt trông trông đứng dưới tán cây kêu loạn, ý tứ muốn Lý Ngoan cũng kéo hắn lên.
Lý Ngoan xoay người lại chậc một tiếng, duỗi cánh tay cho hắn nắm, muốn túm Tề Uyển lên, bất đắc dĩ Tề Uyển thân hình vụn về, hai chân tàn nhẫn đạp thân cây, mệt thở hồng hộc không ngừng, cũng không thể leo lên.
“Hai ngươi làm gì vậy, làm sao giống khỉ đang giỡn vậy.”
Người nói chuyện che miệng cười khẽ, vốn là nữ nhi của chưởng quầy cửa hàng điểm tâm phố Tây, so với Lý Ngoan lớn hơn ba tuổi, gọi Chiêu Chiêu, cùng Lý Ngoan cũng coi như quen biết, thường thường lấy điểm tâm bên trong cửa tiệm cho hắn ăn, còn không lấy tiền.
Lý Ngoan nghe tiếng ngẩng đầu, mặc kệ Tề Uyển, buông tay, khiến Tề Uyển bị quăng ngã chỏng vó lên trời, mắt nổ đom đóm, không ngừng mắng Lý Ngoan thấy sắc quên bằng hữu.
Lần này Chiêu Chiêu càng cười lợi hại.
Lý Ngoan từ trên cây trượt xuống, mu bàn tay đưa ra phía sau lau khô sạch sẽ, cười hì hì hướng Chiêu Chiêu đưa tay, nói hôm nay sao không mang điểm tâm cho ta. Chiêu Chiêu mắt hạnh trừng hắn, hỏi ngược lại dựa vào cái gì ngày ngày phải mang cho ngươi, dứt lời, làm dáng muốn đánh lòng bàn tay Lý Ngoan.
Tay Lý Ngoan vừa thu lại, cố ý nói, “Ha, không đánh, đánh lại!”
Chiêu Chiêu không phục, giơ tay muốn đánh lại, vốn tưởng rằng Lý Ngoan giở lại trò cũ, muốn đùa nàng, ai biết lần này lại đàng hoàng, mở tay ra, cũng không nhúc nhích, để cho Chiêu Chiêu đánh đùa.
Khóe miệng thiếu niên mang nụ cười, ánh mắt dường như mang theo nhiệt độ, nghiêm túc mà chăm chú.
Cái đánh kia nhẹ nhàng, mang theo loại tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được, lòng bàn tay hai người chạm nhau, một mảnh ấm áp, Chiêu Chiêu đột nhiên thu tay lại, lại nở nụ cười, lần này cùng với nụ cười lúc trước thấy hai người ý tứ bất đồng, bọn tỷ muội xa xa gọi nàng, nói tân nương sắp vào cửa, mau đến xem. Chiêu Chiêu theo tiếng, nói tới liền!
Vành tai nàng ửng đỏ, trước khi đi dặn dò Lý Ngoan: “Ngươi đối xử tốt với người ta, mới có ăn, ba ngày sau ngươi tới nơi này chờ, ta sẽ mang cho ngươi ăn.”
Không chờ Lý Ngoan hỏi kỹ, nàng liền quay người rời đi.
Tề Uyển đứng ở bên cạnh lấm la lấm lét nhìn.
“Lý nhị, ngươi gặp chuyện lớn rồi, ngươi có biết ba ngày sau là ngày gì không.”
Lý Ngoan chăm chú suy nghĩ, vỗ ót một cái, nghiêm túc nói: “Hết chuyện để nói, bài tập tiên sinh cho lần trước, muốn chúng ta làm văn, ba ngày sau giao cho người, ngươi viết sao, ta một chữ cũng không đụng vào, xong đời, bị Tào Ý biết, lại phải bắt được ta lải nhải một trận.”
Tề Uyển: “Lúc trước không nhớ ra được, nhờ phúc của ngươi, hiện tại nhớ ra rồi, nên làm sao bây giờ, ngươi phải cứu ta.”
Hai người ghé vào một chỗ nói nhỏ, bắt đầu mưu tính đối phó tiên sinh thế nào, hoàn toàn đem chuyện ba ngày sau là Thất Tịch quên đi sạch sẽ, nói xong lời cuối, ngươi không viết ta không viết, tốt nhất tìm thêm nhiều đồng học, mọi người cùng nhau không viết, nhiều người thế lớn, tiên sinh chắc chắn sẽ xử phạt nhẹ.
Tảng đá lớn trong lòng Tề Uyển rơi xuống đất, nhớ tới hôm nay vì sao tìm Lý Ngoan, đem hắn kéo đến một chỗ không người, lén lén lút lút nhìn trái nhìn phải.
Lý Ngoan không kiên nhẫn nói: “Làm sao? Còn có việc? Nói mau, ta hôm nay lén chạy ra ngoài, Tào Ý trồng mướp chín kêu ta đi hái, còn một đống chuyện chưa làm nè.”
Tề Uyển: “Ngươi sao há miệng ngậm miệng đều là Tào Ý vậy, y cũng không phải mẫu thân ngươi, cách y ngươi cũng không phải ngươi không sống được, hôm nay gọi ngươi đi ra chắc chắn là có thứ tốt cho ngươi, ngươi muốn xem hay không, dữ với ta nữa ta đi!”
“Rồi xem.” Lý Ngoan kéo Tề Uyển lại: “Vật gì tốt, lấy ra đi.”
Tề Uyển liếm liếm môi, từ trong ngực móc ra họa bản không có bìa, hướng Lý Ngoan vỗ vỗ, bảo hắn tỉ mỉ thưởng thức.
Trong mắt Lý Ngoan tràn đầy vẻ không tín nhiệm, mở ra vừa nhìn, thấy trên giấy vẽ một nam một nữ thân thể trần truồng, ôm cùng một chỗ, quấn quít triền miên, tư thế khác nhau, vẻ mặt khác nhau, đồ vật phía dưới vẽ trông rất sống động.
Hắn “Bốp” một tiếng khép sách lại, vẻ mặt nghiêm túc trừng Tề Uyển.
Tề Uyển giật nảy cả mình, nghĩ thầm chẳng lẽ hiểu lầm? Là hắn nhìn lầm cách Lý Ngoan làm người, không nghĩ tới hắn lại đứng đắn như vậy, đang muốn đưa tay lấy lại vật dơ bẩn này, e sợ dơ mắt Lý Ngoan, vẫn một mình thưởng thức tốt hơn, ai ngờ sau một khắc, Lý Ngoan liền đem sách mở ra, chính trực phê bình: “Có thứ tốt này, lại không sớm đem đến cho ta, không có nghĩa khí gì hết.”
Dứt lời, hai đứa ghé vào một chỗ, ban ngày ban mặt, như mê như say mà xem dâm sách.