Xung Hỉ

Chương 3: Đậu tằm



Tào Ý cuối cùng cũng được ra ngoài phủ, nhưng vẫn chậm một bước, quỳ gối nơi đầu giường mẫu thân khóc rống, cùng mẫu thân vượt qua ba ngày cuối cùng.

Sáng sớm ngày thứ tư mặc áo tang, lôi chiếu cói, một xẻng lại một xẻng đào đất, đem mẫu thân an táng, mới lên đường trở lại Lý phủ. Y một đường ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả quần áo cũng quên đổi, dùng cánh tay cột miếng vải đen gõ cửa lớn Lý phủ.

Không ai mở cửa cho y, Tào Ý cũng không vội, từ gõ biến đập, chuyện này đối với y mà nói nghiễm nhiên đã biến thành một loại phát tiết, gõ cửa không mở, phá cửa không nên, Tào Ý thay đổi từ ngày xưa nhẫn nhục chịu đựng luồn cúi thấp bé, đột nhiên mạnh mẽ một cước đạp về phía hai cánh cửa son đóng chặt.

Ầm một tiếng kinh thiên động địa, dẫn tới láng giềng đi ngang qua dồn dập vây xem.

Lỗ tai Tào Ý vang ong ong, đầu nặng chân nhẹ, do đêm qua khóc mệt, sờ trên người còn chút bạc vụn, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua tấm biển Lý phủ, mặc dù gọi là “Lý phủ”, trên tấm biển lại là “Lý trạch”, hai chữ này thiết họa ngân câu, nghe nói là dùng giá cao, chuyên môn đi vào trong kinh mời người đề.

(*) Thiết họa ngân câu (铁画银钩): thành ngữ Trung Quốc mô tả chữ viết mạnh mẽ lại sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc.

Tào Ý quay người rời đi, khi trở về trên tay đem thêm cái rìu, hướng về cửa lớn bổ xuống. Sau lưng nghị luận sôi nổi chỉ trỏ, Tào Ý quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đám người liền giả tán sạch.

Một lúc sau, cửa mở, Lý Ngoan mang theo bao quần áo, bị ném ra ngoài.

Hắn ngã mạnh vào trong tuyết, lạnh đến cả người run lên, sắc mặt đỏ đến mức không bình thường, như bị người ấn đầu bên lửa than lăn qua một vòng.

Ngày đó hắn được vớt lên đã bắt đầu sốt, nóng đến ban đêm nói mê sảng, khi mẫu thân hắn còn sống, gào khóc, “Nương, ta đau, ta đói, bánh ngọt đều rớt nát, sao hắn không ăn, cũng không gọi ta ăn.”

Lý Ngoan gào khóc bò lên, lấy ống tay áo lau nước mắt, nhìn thấy Tào Ý liền ủy khuất nhào tới, ôm lấy eo y, “Bọn họ không cho ngươi tiến vào, nói không gọi ngươi về nhà, vậy ta muốn tới tìm ngươi, ngươi là nương tử ta, ta muốn cùng ngươi ở một chỗ.”

Âm thanh Tào Ý đắng chát, “Ngươi làm sao đi ra.”

“Bọn họ muốn ta thừa nhận trộm đồ, muốn ta ký tên đồng ý, nhưng ta sẽ không viết tên mình, mẫu thân ta không biết chữ, không ai dạy ta, bọn họ liền bảo ta vẽ một con rùa trên giấy, nói cái đó coi như là ta.”

Lý Ngoan khóc nức nở, Tào Ý trống một tay, dùng ống tay áo cứng rắn lau nước mắt cho hắn, “… Ngươi từ từ nói, không gấp, còn muốn nói gì nữa?”

Lý Ngoan chín tuổi dường như phải đem nước mắt đời này khóc hết trong hôm nay, không làm thiếu gia, đi làm con rùa, ngày sau biết làm sao, nhưng hắn cũng chỉ mờ mịt nhìn xung quanh, nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được, khàn giọng nói, “Ta thật không có trộm đồ! Ngươi cũng không thể hiểu lầm ta, cũng không thể không cần ta.”

Cây rìu to trong tay Tào Ý rơi xuống đất, rốt cuộc không kềm được nữa, đem Lý Ngoan kéo vào trong lồng ngực, lúc đó Lý Ngoan vẫn chưa tới ngực y, như vậy bị Tào Ý ôm vào gió thổi không lọt, càng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Y một tay cầm rìu, một tay dắt Lý Ngoan, trên đường người qua lại dồn dập nhường đường, đánh giá bọn họ cứ như nhìn ôn thần.

Trong lòng y tính kế, bây giờ đương gia tam phòng Lý gia, phụ thân Lý Ngoan ra đi sớm, đại bá nhị bá cũng không có tài năng kinh doanh, chức vị nhà thân mẫu Tam phu nhân ở kinh thành, quan thương cấu kết, quyền lực chưởng sự Lý gia tự nhiên nằm trong tay bà ta.

Lưu Châu trời lạnh, lão phu nhân thân thể không tốt được đưa đi phía nam tránh rét, đoán chừng phải tới lập hạ mới trở về, chính vì thế đại thiếu gia mới dám nhân cơ hội này đuổi Lý Ngoan đi, Tào Ý thầm hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải chống đỡ được khoảng thời gian này, lão phu nhân sau khi trở lại sẽ không mặc kệ Lý Ngoan.

Tào Ý từ đâu tới đây, trở về nơi đó, kiệu đỏ nâng vào Lý gia, một năm sau như chó nhà có tang bị người đuổi đi, còn mang theo đứa con ghẻ bệnh tật, chật vật trở tiểu viện đổ nát nơi cùng mẫu thân tránh thân.

Viện này bốn phía lọt gió, cỏ dại rậm rạp, ban ngày ban mặt gió lạnh từng cơn nổi lên thổi bay tiền giấy rải rác, Lý Ngoan sợ hãi rùng mình, ôm chặt đùi Tào Ý, “Nương tử, ta sợ.”

Tào Ý tức cảnh sinh tình, kiềm lại nước mắt, mang theo Lý Ngoan đi vào.

Trong phòng hơi thuốc vẫn không tiêu tan, dày đặt như thủy triều, góc tường đều là nấm mốc, mẫu thân do thân mang bệnh lâu, chăn đệm đã dùng qua quyết định không thể cho Lý Ngoan dùng lại, Tào Ý một lần bất chấp, đơn giản đều chất đống trên mặt đất, một ngọn lửa đốt sạch tất cả.

Lý Ngoan vừa lạnh vừa sợ, thấy có lửa, nhanh chóng vây quanh hơ tay, không hiểu đống chăn đệm lộn xộn này đối với Tào Ý có ý nghĩa gì, toàn thân hắn rất nhanh đã ấm áp, hướng Tào Ý kêu, “Nương tử, mau tới hơ tay.”

Tào Ý đi sang ngồi, Lý Ngoan theo thói quen tựa sát vào trong lồng ngực của y, trong lúc hoảng hốt phát hiện có thứ gì rơi vào trong cổ, hắn còn tưởng rằng trên nóc có lỗ thủng, là tuyết lọt vào, đang muốn ngẩng đầu lên nhìn, Tào Ý cằm lại gắt gao chặn lại gáy hắn, ngực không ngừng rung rẩy, từ cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào như thú hoang bị thương, dọa người.

Khi còn bé nương nhặt cho hắn một ổ chó, khi đó Lý Ngoan có thể chạy có thể nhảy, ôm chó con rêu rao khắp nơi, ca hắn nhìn thấy cũng muốn, mà Tam phu nhân nói, chó hoang nuôi để trông cửa hộ viện, nhà nghèo không nuôi nổi người, chỉ có thể nuôi chó, không cho hắn đi chơi.

Đại thiếu gia lòng sinh đố kị, sai người đem mấy con chó của Lý Ngoan đánh chết, chó con thê lương thảm thiết kêu lên, chó mẹ nghe thấy động tĩnh chạy tới, bốn móng vuốt hung hăng víu xuống đất, lưng cong lên mắt lộ hung quang, nhưng trong đôi mắt nó lại có vết nước.

Lý Ngoan nhìn chú chó, nghe trong miệng nó kêu rên hung ác lại vừa bi thương phẫn nộ, nghĩ thầm chó mẹ đây là đang khó chịu hay là đang phẫn nộ.

Sau đó chó mẹ xông tới, cùng bị đánh chết.

Lý Ngoan sờ bàn tay thô ráp cứng ngắc của Tào Ý, vụng về muốn cho y ấm áp, rõ ràng Tào Ý đang khóc. Hắn cũng không nói, không biết qua bao lâu, bụng kêu ục ục, Tào Ý ôm hắn mới giật giật, thất hồn lạc phách đứng dậy, không biết từ chỗ nào tìm được gạo bị chuột làm hỏng, gom lại nấu một nồi cháo.

Lý Ngoan đói bụng đến chén cũng liếm khô sạch sẽ, mắt lom lom nhìn trong tay Tào Ý.

Tào Ý thấy thế, cầm chén đẩy về phía trước, Lý Ngoan lại phẫn nộ nói, “Ta không uống, ngươi uống đi, ta không giành của ngươi, ta là trượng phu ngươi, vốn nên là ta nuôi ngươi.”

“Ai dạy ngươi.”

Lý Ngoan thành thật nói, “Mẫu thân ta, khi phụ thân còn, mẫu thân nói ngày sau sẽ tốt hơn, phụ thân sẽ nuôi chúng ta. Trượng phu nuôi thê tử, ngươi là thê tử ta, đây không phải là chuyện đã định sao.”

Tào Ý rốt cuộc nở nụ cười, cũng không đem lời Lý Ngoan nói để trong lòng, nghĩ thầm không dạy Lý Ngoan học chữ, lại dạy hắn lung ta lung tung, liền kêu Lý Ngoan húp cháo.

Lý Ngoan không dám uống hết, sợ Tào Ý đói bụng, chỉ cẩn thận cầm chén một bên liếm gạo trong chén, thấy Tào Ý lấy giấy viết viết vẽ vẽ, lại đem mấy đồng bạc vụn trên người chồng trên bàn, không hiểu nói, “Nương tử, ngươi đang làm gì, sao lại nhiều tiền như vậy.”

“Nhiều cái gì nhiều, sau này đều dựa vào số tiền này để sống, muốn chia ra một phần mua thuốc xem bệnh cho ngươi, mua chăn đệm mới, mua gạo và đồ ăn, còn phải mua chút hạt giống, năm sau trồng trong sân.”

Tào Ý thở dài, bó tay toàn tập, y ngược lại muốn ra ngoài tìm một công việc, đi hiệu thuốc làm người hầu bàn, hoặc là dạy học, cũng hoặc là học phụ thân năm đó, đi vào phía nam đem hàng đến phương bắc bán, mà thân thể Lý Ngoan còn không được, bên cạnh không thể không có người, càng đòi mạng hơn là y không có tiền vốn.

Lý Ngoan mơ hồ gật đầu, không dám xen miệng, nhìn Tào Ý lấy ngọc Phật trên cổ xuống.

Ngọc Phật này hắn gặp qua một hai lần, lúc Tào Ý chăm sóc hắn, vươn mình lau người cho hắn không cẩn thận từ cổ áo bên trong trượt ra, hắn hỏi Tào Ý đây là cái gì, Tào Ý nói là phụ thân y để cho y. Lý Ngoan a một tiếng, lòng sinh ước ao, Tào Ý còn có cái tưởng niệm, mẫu thân hắn lại không lưu cho hắn cái gì, trên tay thứ tốt đều cầm đưa hạ nhân, vụng trộm mua thuốc chữa bệnh cho hắn.

“Ngươi không cần nữa sao?”

“Ngày khác sẽ chuộc về.”

Thấy tiểu tử ngốc Lý Ngoan này sững sờ cười, Tào Ý buồn bực mất tập trung nói, “Ngươi lại cười, ta đang rầu rĩ đây nè.”

“Quá được rồi, ta không có mẫu thân, ngươi cuối cùng cũng không có mẫu thân, ngươi chỉ có ta, ta chỉ có ngươi.”

Tay Tào Ý viết viết tính tính dừng lại, nhìn Lý Ngoan âm thầm giật mình, cảm thấy ý niệm này của hắn có chút quái dị, mẫu thân mình bệnh qua đời, phản ứng đầu tiên của hắn là cái này, nhưng lại rất nhanh đã lật đổ ý nghĩ này, lời trẻ con nói không tính, thấy Lý Ngoan vẫn luôn nhìn ra phía ngoài, còn nghĩ rằng hắn tâm tính thiếu niên, muốn đi ra ngoài chơi, chỉ kêu hắn đi ra ngoài, căn dặn đừng chạy xa.

Y không biết Lý Ngoan đứng ngồi không yên không phải muốn đi ra ngoài chơi, mà là nghe lời đoán ý nên lo sợ bất an, rõ ràng tự mình nói sai, từ đó biết, có mấy lời ngay cả Tào Ý cũng không thể nói.

Lý Ngoan nghe tiếng la hét đi ra ngoài, thấy bên rìa đường người bán hàng rong vẻ mặt vội vã, quải đòn gánh vừa đi vừa xướng, mùi hương từ bốn phương tám hướng thổi đến, so với điểm tâm vứt trong tuyết của ca ca còn thơm hơn, một đám nhóc nhỏ cùng hắn không chênh lệch nhiều từ bên cạnh hắn huýt sáo chạy qua, trong tay cầm món đồ chơi màu sắc sặc sỡ.

Vật này Lý Ngoan biết, gọi là chong chóng, mẫu thân hắn có làm cho hắn.

Hắn hiểu chuyện không bao lâu liền nằm ở trên giường, ngày tháng tốt đẹp không được mấy năm, bây giờ nhìn cái gì đều hiếm lạ muốn chết, mắt trông trông đến gần, thấy bọn họ vây quanh gánh hàng rong, từ trong túi áo móc tiền đồng ra, người bán hàng rong xốc lên tấm che, xẻng cho bọn họ một muỗng thức ăn đặt trong giấy dầu, hương vị xông vào mũi.

Thứ đồ ăn kia Lý Ngoan chưa từng thấy, cắn vào trong miệng giòn tan, so với mẫu thân hắn hát nghe còn hay hơn.

“Các ngươi ăn cái gì vậy.”

“Đậu tằm xào đó, ngươi chưa từng ăn?”

Lý Ngoan lắc đầu, hỏi có thể cho hắn ăn một miếng không. Đứa nhỏ lớn tuổi hơn trêu chọc hắn, nói ngươi cầu xin ta liền cho ngươi, hắn từ nhỏ đã nghe người ta nói nghèo không thể chí ngắn, cầu người không bằng cầu mình, muốn dùng cái này đến trêu đùa Lý Ngoan, ai có thể nghĩ đối với Lý Ngoan chuyện cầu người như chuyện thường như cơm bữa, nghĩ thầm này có cái gì khó, gọi phụ thân cũng được.

Lúc này một tràng tiếng kêu, ca ca tốt van cầu ngươi cho ta thử một chút đi, tiếng kêu ngừng ngắt trầm bổng, làm liền một mạch, từ nhỏ rồi thét lên lớn, làm người chung quanh cười ha ha, phát cho hắn một miếng đậu tằm nhỏ cỡ ngón tay.

Lý Ngoan vừa kêu, một bên nhớ rõ mặt từng người bọn họ, cầm đậu tầm như nhặt được chí bảo, cẩn thận liếm một miếng, tiện đà chia ra làm hai, một nửa ngậm trong miệng không nỡ nuốt xuống, một nửa nắm ở lòng bàn tay, muốn lấy về cho Tào Ý ăn.

Ai biết chạy quá nhanh, té lộn mèo một cái nhào trên đất, Lý Ngoan cái cổ cứng lên, trừng mắt, cổ họng lăn một vòng, nửa viên đậu tằm hắn hận không thể ngặm đến mộc rễ, cứ như vậy bị nuốt vào, nhà dột còn gặp trời mưa, nửa viên còn lại để cho Tào Ý bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Lý Ngoan khóc không ra nước mắt, sờ sờ miệng nhớ lại, đi lên trước nhặt đậu tằm lên đặt trên người xoa một chút, không hề khúc mắc mà ăn.

Hắn híp mắt hưởng thụ dư vị, nghĩ thầm thế giới ngoài viện thú vị như vậy, đồ ăn ngoài viện lại ăn ngon như vậy, nhưng mà người bên ngoài viện, vẫn không đẹp bằng Tào Ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv