Xung Hỉ

Chương 29: Thành thật



May mà Tào Ý vẫn chưa nói gì, thấy Lý Ngoan nhìn sang, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đỡ hắn lên húp cháo.

Sáng sớm hôm sau, Lý Ngoan liền nhảy nhót tưng bừng, lại không thấy nửa phần bị bệnh, vốn định quấn lấy Tào Ý quấy rối, lại nhớ tới chuyện Hạ Minh, đành phải phẫn nộ rời giường, bảo Tào Ý trở về sớm chút.

Hắn trông mong nhìn, kéo tay Tào Ý làm nũng, áng chừng tâm tư gì đó không cần nói cũng biết. Tào Ý thầm nghĩ tiểu sắc quỷ này mở dâm sao còn không dứt, đành phải vội ho một tiếng, nhìn hạ nhân vẩy nước quét nhà xung quanh, thấp giọng nói: “Nhiều người như vậy, cũng không biết ngại.”

Lý Ngoan không chỉ không ngại xấu hổ, còn được hời khoe khoang, thấy Tào Ý thẹn thùng, hắn liền càng làm càng càn rỡ, quấn lấy người muốn hôn môi, hai người lại ở trong phòng bay nhảy một hồi lâu, Tào Ý mới quần áo xốc xếch trốn ra được.

Y vừa đi, Lý Ngoan cũng ngồi không yên, chạy đến khách trọ chỗ Hạ Minh đang ở.

Hạ Minh đang dùng bữa sáng, thấy Lý Ngoan mặt như mướp đắng, bốn phía tản ra hơi thở không vui, đành sai người thu dọn chén đũa lại, hỏi Lý Ngoan đây là làm sao vậy.

Lý Ngoan nhổ mạnh nước đắng, cuối cùng đột nhiên nói: “Năm đó lúc nhờ ngươi điều tra, ngoại trừ Ôn Như Hối, còn có người biết?”

Hạ Minh hơi suy nghĩ một chút, chắc chắn lắc đầu.

“Kỳ quái quá, cảm giác lời Tào Ý nói luôn mang thâm ý, ta cảm thấy khả năng y đã biết chút gì.”

“Nhưng nếu ngươi thật sự một lòng đưa y vào triều làm quan, một ngày nào đó y cũng sẽ biết, ngươi bên này giấu diếm, người ta chẳng lẽ còn không tự mình đi thăm dò? Tào Ý nhà ngươi là một người thông minh.” Hạ Minh vừa nói lời này, nhất thời làm cho Lý Ngoan tỉnh táo mấy phần, hắn trước kia là người trong cuộc mơ hồ, chỉ một lòng một dạ cho rằng che giấu Tào Ý là được, nhưng chưa từng nghĩ Tào Ý đâu phải người mặc cho người khác định đoạt.

Hắn bất thình lình bị người nói toạc ra ngông cuồng kiêu ngạo bên trong, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, bên lại là thế tử, hắn thấy còn phải gọi câu điện hạ, lại là bằng hữu tốt thâm giao, lớn hơn hắn vài tuổi, cũng chỉ đành khiêm tốn nghe.

Hạ Minh biết hắn nghe vào, lại tự mình châm trà cho Lý Ngoan, chuyển đề tài, nói ra lo lắng trong lòng: “Chỉ là Tào Ý không muốn ngươi làm quan, bây giờ xem ra chính mình cũng không chịu, còn một lòng muốn đi, vậy việc làm ăn diêm trường nhà ngươi làm sao bây giờ? Sợ là sợ triều đình trực tiếp phái người xuống tiếp quản, hoặc là giao cho quan viên nhậm chức địa phương, chuyện buôn muối một chuyện có thể lớn có thể nhỏ, vẫn là người một nhà tốt hơn, hai vị thúc bá ngươi có đáng tin?”

Lý Ngoan chỉ vào chén trà: “Giống như cái chén trà này, trong đầu đều là nước, ngươi nói xem?”

“Ơi trời, Ôn Như Hối kia mới vừa điều nhiệm đến đây, nếu Tào Ý không làm, không chừng sẽ do hắn tiếp nhận.” Vẻ mặt Lý Ngoan quái dị nhìn Hạ Minh.

Hạ Minh vừa nghe tên Ôn Như Hối, nhất thời có chút không biết nói sao: “Sao lại là hắn… ôi, người này, khó chơi dầu muối không ăn, mềm không được cứng không xong, phiền phức, phiền nhất chính là giao thiệp với người như vậy.”

Hắn nhìn ra Lý Ngoan bị Tào Ý đánh động một phen, đã có ý muốn lui.

Nhưng giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, lúc trước hắn giúp đỡ Lý Ngoan lấy việc Lý gia buôn bán muối để cân đo, đè xuống chuyện đại ca hắn, bây giờ Lý Ngoan muốn lui, Hạ Minh có chút phê bình kín đáo, nhưng biết dựa theo tâm cơ thủ đoạn của Lý Ngoan, cùng hắn xé rách mặt hai phe đều không được lợi gì, đành phải nhượng bộ một bước, hắn muốn lui có thể, nhất định phải an bài một người nhà tiếp nhận thỏa đáng.

Hai người đều là người thông minh, không cần nhiều lời, chuyện cũng không cần làm tuyệt đường. Lúc gần đi, Hạ Minh lại thật lòng khuyên Lý Ngoan: “Trở về thử thăm dò trước, nói không chừng là do ngươi có tật giật mình, nếu y biết rồi cũng đừng sợ, rõ ràng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu lâu như vậy không nổ ra, chưa chắc sẽ cùng ngươi mỗi người đi một ngả.”

Lý Ngoan nghe lời này, bắt tay vào làm lại khó, hắn phải làm sao mở miệng với Tào Ý?

Chẳng lẽ muốn hắn nói cho Tào Ý biết, Lý Kỳ cũng không phải do sơn tặc giết chết, là do trói hắn mấy ngày nhận hết tra tấn, dứt khoát bóp chết? Hoặc là nói cho y biết, sớm đã biết chuyện phụ thân của y, lại che giấu chẳng cho y biết gì, nhìn y lúc nhắc đến chuyện phụ thân liền buồn bã ủ rũ?

Trong lòng Lý Ngoan phiền muộn, một đường cơm trà không suy nghĩ, đi đến cửa hàng đón Tào Ý về nhà, lại được báo cho hôm nay ông chủ Tào đã sớm trở về. Hắn vồ hụt, đành phải chạy về nhà, vừa trở về, liền nhìn thấy Tào Ý đứng ở bàn trước, phía trên bàn bày đủ giấy lớn nhỏ. Lý Ngoan tới gần nhìn, thấy giấy tờ kia cũng không phải thứ gì khác chính là những khế ước mua bán nhà, khế đất, đủ thứ đồ linh tinh mua mấy năm nay đứng dưới danh nghĩa hắn.

“Vừa đúng lúc trở về, ta đều sửa sang xong, ngươi xem một chút coi còn thiếu cái gì?”

Lý Ngoan nghi ngờ không thôi, lòng nói Tào Ý đây là muốn làm gì, phòng đều chu toàn, lẽ nào thật sự muốn cùng hắn mỗi người một ngả.

Hắn nuốt vào ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Tào Ý, sau đó hoang mang lo sợ, ôm người ngồi lên đùi mình ngồi sang bên cạnh, cằm kề trên vai Tào Ý, đáng thương nói: “Làm sao thế này, không phải chúng ta giảng hòa rồi sao, có chuyện gì thì nói rõ ràng, sao ngươi lại lấy chuyện rời nhà ra uy hiếp người ta, thân thể người ta đều cho ngươi, tiện nghi đều cho ngươi chiếm hết, bây giờ ngươi rời đi chính là bội tình bạc nghĩa.”

Tào Ý: “…”

Nhưng bị Lý Ngoan ôm như vậy, lại có chút không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy cá nước vui vầy, tình yêu nam nữ, thực sự là chuyện kỳ diệu nhất trên đời, sau khi trải qua chuyện kia, giống như là đem hai người nối liền cùng nhau, trong lúc vung tay nhấc chân đều là sự thân mật không thể tả.

Lý Ngoan vừa làm nũng, vừa vuốt ve eo y, đại khái là cách một tầng quần áo không đã nghiền, lại muốn đưa tay vào trong quần áo y, bị Tào Ý túm chặt, buồn cười nói: “Chuyện ngày đó nói với ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Muốn cửa tiệm của ngươi, ngươi có cho hay không?”

“Cho cho cho, ngươi muốn cái gì ta đều cho, nhưng dù sao cũng phải nói cho ta biết ngươi cầm đi làm gì?”

Tiền Tào Ý không thiếu, quyền Tào Ý không muốn, Lý Ngoan thực sự không nghĩ ra y nhất định phải có đồ dưới danh nghĩa mình làm gì. Kỳ thực những thứ này đối với Lý Ngoan cũng là vật ngoài thân, chỉ là trước kia hắn muốn đưa Tào Ý vào kinh làm quan, không thể thiếu lấy tiền làm việc, giữ lại những cửa tiệm này, cũng chỉ là vì dùng cho việc chi tiêu.

Tào Ý cười cười với Lý Ngoan, làm dáng muốn đứng lên, Lý Ngoan liền ôm y không buông tay, hai người đành phải dính lại như vậy, Tào Ý ở phía trước, Lý Ngoan dính ở trên người y, bị bắt đi đến trước kệ sách, mắt nhìn Tào Ý lấy quyển sách, từ giữa lấy ra khế ước mua bán nhà.

Những thứ quan trọng, Tào Ý luôn kẹp ở trong sách, hoặc giấu ở dưới giường.

Lý Ngoan tiếp nhận nhìn, tòa nhà kia tọa lạc ở vùng sông nước Giang Nam, chủ hộ là tên Tào Ý.

“Ta đặt mua một tòa nhà ở Giang Nam, trong nửa năm này ta đã từ từ đem việc làm ăn trong cửa tiệm trả lại cho đại bá nhị bá, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để rút lui, nếu ngươi nguyện đi theo ta, liền đem cửa tiệm đất đai dưới danh nghĩa bán đi, sau này không trở về nữa, nếu ngươi còn luyến tiếc cái gì khác, vậy ta đi một mình.”

Vẻ mặt Lý Ngoan dần dần nghiêm túc, không hề cợt nhả, hắn nhìn khế ước mua bán nhà, lại nhìn Tào Ý, phẫn nộ nói: “Mới, mới vừa sống yên ổn mấy ngày, tại sao lại… gia nghiệp lớn như vậy, mấy năm nay đều là ngươi chống đỡ, cứ như vậy chắp tay nhường cho, ngươi cam tâm?”

“Không cam tâm.” Tào Ý trầm mặc trong nháy mắt, thẳng thắn thừa nhận.

Lý Ngoan vừa nghe, cảm thấy có hi vọng: “Ta ở kinh thành chịu nhiều khổ cực như vậy, chỉ chút nữa sẽ nổi bật hơn người, ngươi cam lòng để hết thải ta làm như công dã tràng?”

Lần này Tào Ý trầm mặc càng lâu hơn.

“… Không nỡ lòng bỏ.”

Lý Ngoan vừa muốn tiếp tục cố gắng, đã thấy Tào Ý quay người, nhìn thẳng mình, trầm giọng nói: “Nhưng ta sợ hãi, sợ ngươi sẽ chết không tử tế.”

Ý cười cà lơ phất phơ kia trong khoảnh khắc biến mất nơi khóe miệng Lý Ngoan, trong lòng hắn căng thẳng, trong đầu như khúc gỗ, không biết nên tiếp lời ra sao.

Chết không được tử tế là có ý gì? Tào Ý đã biết cái gì?

Mặc dù ở trước mặt Ôn Như Hối nói khoác không biết ngượng, nói hắn báo thù rửa hận thiên kinh địa nghĩa, không sợ Tào Ý biết hắn giết người, nhưng chuyện đến nước này, muốn hắn chính miệng thừa nhận ở trước mặt Tào Ý, Lý Ngoan vẫn khó có thể mở miệng.

Thảm trạng trước khi đại ca chết lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn, mỗi khi hắn nhớ tới, trong dạ dày cũng không nhịn được như dời sông lấp biển, không biết sau khi Tào Ý biết liệu có sợ hãi không? Liệu có cảm thấy hắn làm người này táng tận lương tâm không?

Trong khoảnh khắc đầu Lý Ngoan đã đầy mồ hôi, một giây sau, Tào Ý lại nói: “Không muốn ngươi giống như phụ thân ta vì quyền lực đấu đá mà chết.”

—— Nguyên lai không phải chuyện Lý Kỳ.

Ánh mắt Lý Ngoan khẽ nhúc nhích, không dễ phát hiện mà thở một hơi, đợi hiểu được ý tứ trong lời nói của Tào Ý, trái tim lập tức treo lên cao, tình nguyện Tào Ý phát hiện chuyện hắn giết người.

“Ngươi, làm sao ngươi biết?”

Tào Ý lắc đầu, lời nói mang thâm ý: “Không phải chỉ có ngươi mới biết giao thiệp với bằng hữu.”

Những năm này y lợi dụng việc làm ăn của Lý gia, âm thầm kết giao không ít người, chỉ là không nhanh bằng Hạ Minh, phải mất hai ba năm mới dần dần biết rõ chân tướng, lúc đầu Tào Ý không muốn tin tưởng, cho đến lần trước vào kinh đi Ôn gia, mới từ mẫu thân Ôn Như Hối bên kia tìm chứng cứ. Có lẽ mấy năm qua, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, Tào Ý cũng không tính là khó có thể tiếp thu, chỉ là không muốn Lý Ngoan sẽ như phụ thân vậy.

Tào Ý đột nhiên hỏi ngược lại: “Sao nghe ý này ngươi cũng biết?”

Lý Ngoan nuốt nước miếng, lại muốn nói dối, Tào Ý lại thờ ơ nói: “Nghĩ kỹ rồi nói.”

Y liếc nhìn Lý Ngoan một cái, mặc dù thấp hơn hắn vài phần, khí thế cũng không thua, trong lòng Lý Ngoan cả kinh, không còn dám giấu giếm nữa, đem sự tình rõ ràng mười mươi nói ra tất cả, từ lúc mới đến bị bắt nạt ra sao, lại tới hắn như thế nào từng bước một lên thuyền của Hạ Minh, ủy thác Hạ Minh đi thăm dò chuyện Tào gia, lại theo bản năng đem chuyện giết người giấu đi.

Tào Ý chỉ nghe, không nói lời nào, giọng nói Lý Ngoan càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ôm Tào Ý, nói năng lộn xộn: “Ta, ta giấu ngươi không vì cái gì khác, chính là sợ ngươi đau lòng khổ sở, bây giờ thấy ngươi nghĩ thông suốt như vậy, vậy ta tất nhiên là không có gì phải giấu, không cho phép ngươi giận ta, càng không cho phép bởi vậy mà muốn tách ra với ta.”

Đầu hắn vùi thật chặt trong ngực Tào Ý, sợ y nhìn ra sơ hở chột dạ của mình, quyết định mặc kệ Tào Ý trách cứ thế nào, hắn cũng không muốn buông tay.

“Ta, ta muốn cho ngươi lên thuyền của Hạ Minh, cũng vì sẽ có một ngày có thể cho ngươi tự tay báo thù rửa hận, ngươi cũng không được nhìn ta mà sợ hãi.”

“Ngươi đi ngăn thư của Ôn Như Hối, có phải hắn cũng biết hay không?”

Trong lòng Lý Ngoan cả kinh, sao ngay cả chuyện này Tào Ý cũng đoán được? Lần này càng không dám che giấu, đành phải đàng hoàng, biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe.

“Thực sự là chỉ vì ta?”

Lý Ngoan ấp úng, lại không lên tiếng, bị Tào Ý liếc mắt một cái nhìn thấu, hắn quả thật có chút thèm muốn quyền lợi, ở phương diện này nếm được chút ngon ngọt, càng thêm nghiện.

Hắn không tiêu sái như Tào Ý.

Nhưng mà oán giận như trong dự đoán không xảy ra, Tào Ý nhẹ nhàng ôm lấy hắn, bàn tay thoáng vuốt ve sống lưng Lý Ngoan.

“Ta không giỡn với ngươi, chuyện trong triều đình trong lòng có điều kiêng kị, không vui vẻ lại mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.”

“Nhiều năm cố gắng chắp tay dâng cho người khác, tất nhiên ta không cam lòng, nhưng nói cho cùng Lý Kỳ đã chết, ta càng muốn cùng hơn ngươi rời đi nơi này, sống cuộc sống của chính mình, ngươi là người thông minh, có mấy lời không cần ta nhiều lời, tự mình suy nghĩ thật kỹ, cũng không phải ta dọa ngươi, ngươi nếu như khăng khăng muốn lên thuyền này của Hạ Minh, vậy một mình ta đi.”

Lý Ngoan lúng túng gật đầu.

Tào Ý thấy bộ dạng này của hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ nói quá nặng, dọa hắn? Nếu năm đó khi còn ở trong kinh, Lý Ngoan liền một mực đáp ứng, đáp ứng cùng y cao chạy xa bay, y làm sao đến mức sau khi hắn trở về Lưu Châu liên tục dỗ dành gây sức ép một vòng lớn như vậy?

Tào Ý nhịn cười, nghĩ thầm cho ngươi làm, xem ngươi có nhớ lâu hay không, về sau có ngoan ngoãn nghe lời hay không. Nhưng y không cách nào phủ nhận, nếu Lý Ngoan thật khư khư cố chấp, y đại khái cũng sẽ tức giận, xong đem tòa nhà ở Giang Nam bán đi, cùng Lý Ngoan hồi kinh.

Y thân mật nặn nặn lòng bàn tay Lý Ngoan, ôn hòa nói: “Vậy trừ chuyện của phụ thân ta, Lý Ngoan, ngươi còn có việc gì gạt ta?”

Ánh nến trong phòng nhảy nhót, in bóng dáng hai người lên cửa sổ, thiếu niên ngày xưa mới đến eo y nay đã khác xưa, ánh mắt dõi theo nhìn về phía Tào Ý luôn mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm, nhưng khi Tào Ý nhìn sang, liền lập tức dịu ngoan phục tùng, như con sói đầu đàn chỉ cúi đầu trước bạn đời của mình.

Lý Ngoan nhìn chằm chằm y hồi lâu, sau đó nhu thuận cười, bình tĩnh nói: “Không có.”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tào Ý sâu xa, trong lòng Lý Ngoan bồn chồn, nhưng nụ cười trên mặt lại không nhìn ra chút sơ hở nào, Tào Ý mỉm cười xong, cùng Lý Ngoan mười ngón đan chặt, gật đầu ý bảo đã biết.

“Được.”

Lý Ngoan lại đột nhiên nói: “Tào Ý, vậy ngươi có việc gì gạt ta sao?”

Đồng dạng, Tào Ý vẫn chưa trả lời ngay, hồi lâu sau, trong ánh mắt chăm chú của Lý Ngoan, nở nụ cười, ôn hòa nói ——

—— “Đương nhiên không có.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv