Tàm Đậu Đại Táo chờ ở bên ngoài, chờ ròng rã hai canh giờ, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, vẫn còn không thấy Tào công tử đi ra.
Tâm tư bọn họ tất nhiên là hướng về thiếu gia nhà mình, đừng nói bây giờ Lý Ngoan nhiễm phong hàn, cho dù gãy tay gãy chân, cũng phải nâng y lại đây, thủ trước cửa Ôn gia.
Đang muốn hồi phủ mật báo, Tào Ý rốt cuộc cũng đi ra. Nhìn thấy Ôn đại nhân kia hồn vía lên mây mà theo ở phía sau đưa tiễn, bước chân lảo đảo, bộ dạng bị kích thích, nản lòng thoái chí.
Tào Ý chỉnh lại y bào, nghiêm túc cúi người hành lễ với Ôn Như Hối.
Y trịnh trọng như vậy, Ôn Như Hối tất nhiên không dám sơ sẩy, đổi lại lúc bình thường đã sớm bị thẹn, kinh hoàng mà nâng Tào Ý dậy, song ngày hôm nay lại đứng tại chỗ, trầm mặc chịu nhận cái cúi đầu của y.
Tàm Đậu Đại Táo hai mặt nhìn nhau, mang theo Tào Ý hồi phủ.
Màn xe che lại, bên trong xe như một thế giới khác, bánh xe lăn qua những phiến đá trên đường, trong lòng Tào Ý khẽ động, đẩy nửa cửa sổ ra, quay đầu nhìn Ôn Như Hối.
Chỉ thấy hắn thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, mắt lộ ra mờ mịt, y phục trên người mang theo miếng vá không có bộ dáng làm quan, ngược lại giống như tú tài nghèo khó gian khổ học hành. Lần đầu tiên tới Lưu Châu một thân áo bào, tám năm sau quay lại vẫn cùng một bộ, xiêm y bên trong lại khâu vá, có lẽ những năm này ở trên quan trường tính tình cứng rắn nên chịu nhiều khổ sở, xung quanh gặp phải nhiều trắc trở.
Tào Ý bỗng nhiên cảm giác hắn có chút đáng thương, lại cảm thấy mình quá phận.
Trước đây lúc không có gì, y lợi dụng tất cả người, việc có thể lợi dụng, vừa nghĩ đến mối thù năm đó nỗi nhục ở Lý gia, chậm trễ mẫu thân chữa bệnh; hai là muốn đợi Lý Ngoan trưởng thành, lợi dụng những năm này ở Lý gia tích góp tiền tài cùng giao thiệp hồi kinh vì phụ thân lật lại bản án. Nhưng cho đến bây giờ, hai người thành một, chuyện thứ hai cũng không còn nhớ, điều y muốn làm nhất, chính là cùng Lý Ngoan bên nhau trọn đời.
Nhưng y lại tính kế không được Lý Ngoan, càng không khống chế được hắn, chỉ đành thuận theo tự nhiên.
thấy Lý Ngoan cùng thế lực trong kinh có gút mắc liên lụy, rất có ý càng lún càng sâu, y ngày ngày lo lắng đề phòng, cực sợ chuyện bại lộ, càng sợ tái diễn chuyện xưa, Lý Ngoan rơi vào kết cục giống phụ thân. Hắn cùng Ôn Như Hối lén lút gặp nhau vốn không thể tránh được, Tào Ý nhất định sẽ muốn tới thăm dò ý tứ hắn, nhưng hôm nay nhìn người này chẳng hay biết gì ngược lại còn nhớ tới an nguy của y, Tào Ý liền cảm thấy mình hèn hạ.
Nếu như trong kế hoạch mưu tính tám năm này thật sự có một người vô tội, vậy tất nhiên là Ôn Như Hối.
Trong khoảnh khắc Tào Ý đưa ra quyết định, nói rõ tất cả sự thật, từ khi y gả vào Lý gia cho Lý Ngoan xung hỉ, đến những năm tháng hai người chịu khổ chịu nhục sống nương tựa lẫn nhau, tiếp đến y dốc lòng ngủ đông sau lưng thúc bá khống chế việc kinh doanh trừ vận chuyển muối của Lý gia, cứ như thế từng bước một dẫn dắt Đại thiếu gia Lý Kỳ đi kinh thành.
Bây giờ đã cùng Lý Ngoan tâm ý tương thông, cho dù chuyện gì cũng không sao cả, nếu như vạn nhất thật sự có bất trắc, y nhất định sẽ không đem Ôn Như Hối liên lụy vào, sợ là chỉ sợ Ôn Như Hối quan tâm sẽ bị loạn, chỉ biết một mà không biết hai, vì bảo vệ Tào Ý, đẩy Lý Ngoan cõng nồi.
Ôn Như Hối mặt như tờ giấy trắng: “Ngươi không muốn để ta liên lụy trong đó lại nguyện ý cùng Lý Ngoan mạo hiểm.”
Hắn theo bản năng muốn rót trà nhưng ấm trà kia treo lơ lửng, nước tràn ra chén cũng không phát hiện, Tào Ý không nhìn nổi, kéo tay áo tiếp nhận.
Ôn Như Hối tự lẩm bẩm: “Ta biết rồi, cũng không có gì có thể vì ngươi làm, chưa từng cùng ngươi chịu khổ chịu tội, tất nhiên không thể vì chuyện không liên quan tới mình mà yêu cầu các ngươi đối với người của Lý gia giơ cao đánh khẽ.”
Tào Ý cúi đầu hành đại lễ, chính là tạ ơn câu này của Ôn Như Hối.
Lý Ngoan uy hiếp đe dọa Ôn Như Hối, sợ cũng không phải chuyện mình giết người bị Tào Ý biết, mà là sợ Tào Ý sau khi biết chân tướng chuyện năm đó Tào gia gặp nạn sẽ thương tâm khổ sở, lệnh cưỡng chế hắn một chữ cũng không được nói ra; Tào Ý tới tìm hắn, cũng không sợ chuyện mình mua hung thủ giết người bị người bên cạnh biết, chỉ vì nhắc nhở, Lý Ngoan nếu lòng dạ độc ác, Tào Ý y cũng không phải hạng người thiện lương gì, cho dù xấu, cũng cùng Lý Ngoan xấu đến một chỗ.
Bọn họ không hẹn mà cùng tìm đến Ôn Như Hối nhưng đều không phải vì chính mình.
Ôn Như Hối kinh ngạc nhìn xe ngựa Tào Ý dần dần đi xa, thân ảnh cô đơn nói không nên lời.
Ngoài xe âm thanh hỗn tạp không ngừng, đây là thời điểm náo nhiệt nhất ngoại trừ lúc sáng sớm ra chợ, nhóm thư đồng tan học, vây quanh người bán hàng rong, mấy dân phụ nấu cơm xong, chạy lên trên phố lớn hét lo gọi con mình về nhà. Tào Ý cũng từng làm chuyện như vậy, đó là năm thứ ba bọn họ rời Lý gia.
Lý Ngoan thân thể chuyển biến tốt tựa như phải đem hết những ngày lãng phí ở trên giường bù đắp lại, mỗi ngày đều không ở nhà.
Tào Ý từ cửa tiệm trở về còn phải làm cơm cho Lý Ngoan, làm xong cơm còn không thấy người, tức giận trong lòng, quăng cả đũa, chỉ muốn nhéo lỗ tai Lý Ngoan cho hả giận, rõ ràng đã nói với hắn rất nhiều lần, đến giờ cơm phải về nhà, vậy mà lúc nào cũng không nghe.
Đang muốn đi ra ngoài tìm Lý Ngoan, thằng nhóc kia lại nhảy nhót, từ ngoài cửa chạy vào nhà, ôm Tào Ý một cái, ôm cũng làm Tào Ý hết tức giận.
“Tào Ý, bên ngoài chơi rất vui, có đoàn gánh hát lại đây, ta dẫn ngươi đi, ta còn chưa từng thấy qua.”
Dứt lời, móc bao giấy dầu từ trong ngực ra, bọc nửa khối bánh ngọt bị nát, giơ lên trước mặt Tào Ý: “Đây là sư nương làm, mỗi người đều được một khối, ta không nỡ ăn hết nên cầm về đưa cho ngươi.”
Nửa khối bánh dính nước miếng của Lý Ngoan nhét vào miệng Tào Ý, Lý Ngoan cười vui vẻ, lại thèm ăn chịu không nổi, còn mình thì liếm sạch vụn bánh trên giấy dầu, cuối cùng còn chưa hết thèm, còn đang vuốt miệng nhấm nháp dư vị: “Ngon quá đi! Chắc ta cắn miếng bị lớn hơn rồi, người ta chưa từng ăn mà! Lần sau sư nương phát nữa, ta sẽ ăn ít một chút, chừa lại cho ngươi nhiều hơn một chút.”
Tào Ý cứ như vậy bị Lý Ngoan ôm một cái lại không còn nổi giận.
Người trong xe đột nhiên hất màn xe lên, hướng Tàm Đậu Đại Táo phân phó: “Đi đường vòng đến cửa tiệm thiếu gia các ngươi hay đi đi, mua chút đậu tằm xào cho y.”
Vật đổi sao dời, người bán hàng rong đi sớm về tối kia dựa vào chăm chỉ tích góp lại tiền tài, mở gian cửa tiệm, không cần tiếp tục ở trên phố lớn dãi gió dầm mưa, nhưng đậu tằm nhà hắn xào, hương vị vẫn hệt như năm đó.
Trước một nồi bán xong, nồi này còn đang xào, phải chờ thêm gần nửa canh giờ, Tào Ý dứt khoát cho Tàm Đậu Đại Táo chút tiền, thông cảm bọn họ mấy ngày nay đi theo bị Lý Ngoan dằn vặt, bảo bọn họ tự mình đi tửu lâu ăn chút gì ngon, tự mình chờ ở chỗ này là được.
Tàm Đậu Đại Táo mừng rỡ rời đi, Tào Ý mở cửa sổ, mặc cho gió thổi vào, y dựa vào gối mềm chợp mắt chốc lát, giấc mộng này, liền mơ thấy lúc Lý Ngoan mới lên kinh, một mình y ở Lý gia.
Từ khi Lý Ngoan rời khỏi Lưu Châu, Tào Ý cũng khóa lại tiểu viện hai người ở, chuyển về Lý gia, mặc dù đôi lúc bị Đại thiếu gia Lý Kỳ làm khó dễ chèn ép nhưng ngày ngày y cần cù chăm chỉ, tận tâm lao lực, Đại bá Nhị bá chợt có nhìn thấy cũng sẽ giúp Tào Ý nói đỡ hai câu.
Dù sao cũng là trưởng bối, mặc dù Lý Kỳ không coi trọng bọn họ, nhưng cũng không muốn lời ra khỏi miệng lại đụng phải người khác, lúc này hừ lạnh rời đi.
Trên mặt Tào Ý mang theo cảm kích, hướng Đại bá Nhị bá vái chào, thừa dịp người ở đây, mời bọn họ đến cửa tiệm kiểm tra sổ sách. Đại bá Nhị bá ngày ngày ăn chơi chè chén, khó gom góp được chút đỉnh, vừa nghe có tiền có thể thu, lúc này vui vẻ đi theo sau Tào Ý. Tào Ý cung kính đem sổ sách đưa lên, hai người nhìn đến đau đầu, làm bộ lật hai cái, chỉ đại khái coi như có nhìn, về nhà có cái nói chuyện ứng phó phu nhân.
“Ngươi quản sổ sách, chúng ta tất nhiên yên tâm, hình như nửa năm trước lấy chút tiền, đi làm gì…?”
Tào Ý khẽ mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Tề gia làm đầu mối, chúng ta cùng đi theo, một đường từ Lưu Châu về phía bắc, phải đi qua Giang Nam, đường lộ Mạc Bắc, năm ngoái đội buôn xuất phát tháng trước vừa trở về, phải đợi đến kiểm kê chọn mua xong, tiền còn lại mới có thể chia. Mấy ngày trước ta đi Tề gia tính tiền tháng trước, xem sổ sách mấy lần, chuyến này về, chia cho Đại bá Nhị bá, ước chừng là số này.”
Y đưa tay ra hiệu, Đại bá Nhị bá nhất thời trố mắt ngoác mồm: “Vậy còn mở cửa hàng làm gì nữa.”
“Khoản thu nhập vẫn được, chủ yếu là trên đường trì hoãn thời gian quá lâu, Tề gia nói, dứt khoát bỏ tuyến đường Mạc Bắc này, chỉ tới Giang Nam, không đi đường bộ, đi đường thủy, nghe nói còn muốn nuôi một đội thuyền. Mùa đông lúc mặt sông kết băng, sẽ đem thuyền dừng ở đầu ngõ, mở thành trà lâu, hí lâu cũng được, nói chung có lợi có thể kiếm, cũng không ít, Tề phu nhân còn hỏi chúng ta có muốn tham gia hùng vào hay không, đến lúc đó chia sáu bốn, chuyện giấy tờ bên quan nhà bọn họ nghĩ cách, chính là…”
Tào Ý ngừng nói, khổ não thở dài, Đại bá Nhị bá nghe được có hứng thú, cứ như vàng bạc châu báu cuồn cuộn mà đến, nhất thời bất mãn nói: “Chính là cái gì? Chuyện tốt lớn như vậy, có cái gì phải do dự!”
“Tiền cho đội buôn bên kia sợ là phải dùng tiền dự phòng của cửa tiệm, cứ như vậy, tiền trên sổ sách không có tiền có thể dùng, Đại bá Nhị bá có thể gom chút ít?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, đều là người hôm nay có rượu hôm nay say, kêu bọn họ làm sao đi gom? Đầu như khúc gỗ không nghĩ được gì tất nhiên không hoài nghi, Tào Ý vừa có bản lĩnh kiếm tiền, vì sao cửa tiệm để y quản vẫn như cũ không đủ, lúc tốt lúc kém?
Tào Ý than thở, chỉ đem chỗ tốt lần này nói hết ra, để bọn họ tự mình cân nhắc, cuối cùng lại giống như vô ý mà nhắc nhở: “Nếu như Đại bá Nhị bá chịu nhượng chút lợi, kêu Tam phu nhân gia nhập, cũng tốt.”
Hai người nhất thời cao giọng phụ họa, ngươi một lời ta một lời, tính toán về nhà thuyết phục tam phòng, giống như việc này là ván đã đóng thuyền.
Tào Ý đứng ở một bên, chỉ cười không nói, y cũng không sợ Tam phu nhân khó chơi, càng không sợ bà ta đi tìm Tề phu nhân hỏi, chỉ vì chuyện mua thuyền vận hàng đúng là việc kiếm tiền, từ Lưu Châu đến Giang Nam đi đường thủy, một lần chỉ cần hai tháng, trừ vận chuyển hàng hóa của mình, vận chuyển hàng nhà khác cũng được, chỉ là tiền đầu tư lúc đầu khá lớn, thấy lợi nhuận phải đợi đến đóng thuyền xong xuất phát lần đầu, thương hộ bình thường khó có thể gánh vác, không nuôi nổi một đội tàu, lại không làm được giấy tờ xin quan trên, bởi vậy đi đường này không nhiều, càng ưu ái ổn định cầu thắng.
Hai vị lão gia ăn nhịp với nhau, về nhà cùng Tam phòng nói chuyện, Tam phu nhân quả nhiên động lòng, ngày thứ hai liền đi Tề gia.
Tề gia gia nghiệp lớn, còn mở tiền trang, tự nhiên không sợ hao tổn bên trong, nhưng Lý gia thì khác, còn có Đại phòng Nhị phòng chỉ ra chứ chẳng có vào, tiền chảy đi như nước, không đến mấy tháng liền khó có thể chịu được, thương lượng đóng bớt mấy cửa tiệm để bớt mấy khoản chi.
Đại bá Nhị bá vừa nghe nhất thời không muốn, lúc thường nhìn đủ loại sắc mặt vênh váo hung hăng của Tam đệ muội, vừa nói muốn đóng cửa tiệm dưới danh nghĩa bọn họ, đó có thể coi như là chọc đến sống lưng, người một nhà làm ầm ĩ đến mặt đỏ cổ thô, gà bay chó sủa, ngã chậu đập bát. Tào Ý đứng ở ngoài cửa, y là con dâu nuôi từ bé không thể vào gia phả, tự nhiên không có tư cách đi vào cùng thương nghị, động tĩnh bên trong lại khiến y nghe được vui vẻ, trở lại trong phòng, cửa phòng vừa đóng, kêu mấy tâm phúc, lặng lẽ đưa tin đi chợ đen: Lý gia bán muối riêng.
Tin tức này vừa ra, người đến liên hệ tất nhiên không ít.
Lý gia tuy buôn bán muối nhưng đó cũng là được triều đình cho phép, bán là muối quan, giá cả đều do Hộ bộ định, mỗi một khoản đều ghi chép trong danh sách, để thuế má ngày sau, kiếm được một chút tiền vất vả.
Tam phu nhân cẩn thận chặt chẽ, mấy lần đầu sai người đem người đuổi ra ngoài nhưng không nhịn được đội buôn bên kia chi tiêu như động không đáy, lại không muốn vứt bỏ việc mua bán kiếm tiền này, cuối cùng sau một lần động tâm tư lệch lạc, tìm người mua đáng tin cậy.
Vừa vặn đến ngày vận chuyển muối hàng năm vào kinh, bà ta nói dối về sản lượng, đem phần giao dịch lén lút giấu trong đoàn xe, theo muối quan cùng đưa đến kinh thành che dấu tai mắt người, lệnh cho nhi tử Lý Kỳ áp giải.
Ngày đoàn xe xuất phát Tào Ý tự mình đi đưa, Lý Kỳ xuân phong đắc ý, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, thấy Tào Ý đến đây tất nhiên là thái độ khinh thường.
Tào Ý trên mặt khen tặng nhưng trong lòng không ngừng cười lạnh, thầm nghĩ Lý Kỳ này ngu xuẩn còn không biết lần này đi sẽ không có đường trở về.
Đội buôn xuất hành thường gặp chuyện sơn tặc đánh cướp vì thế bỏ mạng cũng không có gì lạ, chỉ có núi xanh chôn xương, than thở một câu mệnh xui xẻo. Lý Kỳ tốt số, từ khi sinh ra cái gì cũng có, chỉ có lần này gặp vận rủi lớn, dối trên gạt dưới âm thầm bán muối, xảy ra chuyện cũng không dám lộ ra.
Tào Ý ở nhà pha trà, viết thư nhà cho Lý Ngoan, chỉ còn chờ tin tức tốt này hả hê lòng người nhưng đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy thảm trạng trước khi chết của Lý Kỳ, kỳ thực Tào Ý càng muốn tự mình chất vấn, hỏi Lý Kỳ năm đó đem thi thể mẫu thân Lý Ngoan kéo ra ngoài, ném ở nơi nào, y muốn thay Lý Ngoan đi xem một chút, tế bái mẫu thân Lý Ngoan.
Một gã sai vặt bước nhanh đi tới, cúi người ở bên tai Tào Ý nói nhỏ: “Đêm qua kinh thành bên kia truyền đến tin tức, nói Đại thiếu gia trên đường đột nhiên nhiễm bệnh gì, tiêu chảy không ngừng, để Tam phu nhân nhanh chóng đến, hôm nay trời chưa sáng liền xuất phát, sợ là hiện tại người đã rời Lưu Châu.”
“Cái gì?!”
Tào Ý thiên tính vạn tính, không ngờ tới lúc mấu chốt lại xảy ra biến số, đứng phắt dậy, nước trà vung lên người y cũng không để ý tới.
Chuyện đột ngột này không phải chuyện nhỏ, Tào Ý nghi ngờ không thôi, y mua hung giết người không sai nhưng y chỉ giết Lý Kỳ, không nghĩ tới muốn giết Tam phu nhân.
Đến cùng chỗ nào có vấn đề?