Bên trong Lý phủ, bọn hạ nhân vẩy nước quét nhà biết hôm nay trong phủ có phát sinh chuyện lớn, Đại lão gia đi dạo thanh lâu bị tóm, dù sao cũng mang danh công tử đàng hoàng, bị Đại phu nhân tát một cái ngất xỉu, ai biết còn bắt được thêm một Nhị thiếu gia!
Ai nấy đều ngậm chặt miệng, căng da đầu, bước đi không dám ngẩng đầu, chỉ lo chọc phải các chủ tử lại xui rủi.
Lý gia là do bán muối làm giàu, lão phu nhân vốn có ba đứa con trai, mười mấy năm trước người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, con thứ ba tráng niên mất sớm, lưu lại hai phòng một thê một thiếp ở góa, cùng với mỗi người một đứa con trai.
Đại thiếu gia thân thể cường tráng, không nghĩ tới cũng theo phụ thân, năm ấy mới hai mươi tuổi mang theo mẫu thân vào kinh bán muối, nửa đường gặp phải sơn tặc, không được toàn thây, thời điểm tìm được mẫu tử hai người thân thể trần truồng bị treo ở trên cây, mắt cá chân bầm đen, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, theo gió lay lay, không còn một chút sức sống.
Con lớn nhất đi đời nhà ma, ngược lại đứa con trai từ nhỏ thân mang bệnh lạ, nằm trên giường còn không nổi sau khi cưới nam thê xung hỉ, thân thể từ từ chuyển biến tốt.
Tất cả mọi người đều truyền, lão nhị Lý gia mệnh cứng, khắc phụ thân, khắc nương, ngay cả đại ca hắn cũng khắc, cưới về nam thê mệnh cách càng mạnh hơn, mới không đến mức tuổi còn trẻ liền biến thành người cô đơn.
Trong từ đường, lão phu nhân đã qua tuổi thất tuần, lại đến đại phòng khóc trời trách đất, nhị phòng cười trên sự đau khổ của người khác, cùng với tam phòng độc đinh Lý Ngoan – nằm sấp trên băng ghế dài, Tàm Đậu Đại Táo giơ gậy gỗ hai mặt nhìn nhau đứng ở phía sau, chậm chạp không dám rơi trên lưng Lý Ngoan.
Về phần đại bá hắn, đã sớm ngất xỉu một bên, lúc này thật sự dựa theo gia pháp, bị đánh mười gậy đang sống sờ sờ đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Hai vị phu nhân âm thầm suy nghĩ, người nhà họ Lý con trai thưa thớt, tự mình quản tiệm thì quanh năm lỗ vốn, vẫn cần phải lấy chút tiền từ bên Tào Ý để bù lỗ, dù như thế nào cũng phải cho y mặt mũi.
Có thần tài Tào Ý ở Lý gia tọa trấn, Lý Ngoan cho dù lật trời, đem mái nhà đập thủng, cũng không ai dám nói tới hắn.
Đang muốn mắt nhắm mắt mở cứ thế cho qua, thuận thế khuyên vài câu liền coi như thôi, ai biết Lý Ngoan này lưu manh cắn răng cả giận nói, “Đánh!”
Tàm Đậu Đại Táo cắn răng nhắm mắt, một côn hạ xuống, còn chưa đến sát bên Lý Ngoan nửa phần, hắn lại càng làm cho kinh thiên động địa, “Ai u, Tào Ý! Tào Ý… không được, không được, đau quá đau! A!”
Tiếng kêu thê lương, đánh thức đại bá đang hôn mê bên cạnh, hơi thở mong manh gian nan mở mắt liếc nhìn một cái, nhìn cây gậy còn đang dừng ở phía trên Lý Ngoan, căn bản chưa đụng tới hắn, tiểu tử kia còn như muốn chết muốn sống mà gọi tên nương tử mình, nghĩ thầm, thì ra như vậy cũng được, lại tiếp tục nhắm hai mắt, tức đến ngất xỉu.
Tào Ý trầm mặc không nói đứng lên, thấy hắn vóc người cao lớn, mi thanh mục tú, lại gầy vô cùng, bàn tay dài rộng lộ ra vết chai giơ ra tiếp nhận gậy, nghĩ đến cũng ăn qua mấy năm khổ cực.
Lý Ngoan còn đang cố làm ra vẻ, rên rỉ, cho là Tào Ý đau lòng, đến dìu hắn dỗ hắn, đột nhiên không kịp chuẩn bị một gậy đánh vào giữa lưng, đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Gậy gỗ “loong coong” rơi xuống đất, Tào Ý vén áo bào lên, lưng thẳng tấp quỳ xuống, trầm giọng nói, “Trách ta ít chăm sóc, hình phạt còn lại, để ta thay hắn chịu đi.”
Tâm ý y đã quyết, đối với đại phòng nhị phòng hư tình giả ý khuyên bảo giả như mắt điếc tai ngơ, chỉ cố chấp quỳ trên mặt đất.
Lão phu nhân khóe miệng căng thẳng, rõ ràng bất mãn với y, nghe nói hai đứa nhỏ gần nhất giận dỗi, chỉ nghĩ Lý Ngoan muốn nạp thiếp, Tào Ý không chịu mới làm cho Lý Ngoan chạy đến thanh lâu tìm thú vui, cảm thấy Tào Ý cũng không cho Lý Ngoan mặt mũi, muốn mượn cơ hội lần này giáo huấn y.
Giọng nói Tào Ý trầm mấy phần, “Tàm Đậu, Đại Táo.”
Mặt Tàm Đậu lộ vẻ khó xử, cúi đầu nhặt gậy, đang muốn nghe theo Tào Ý.
Trong từ đường hạ nhân hầu hạ âm thầm cảm thán, vị Tào công tử này làm người chính trực, hận nhất là giở trò bịp bợm, mười gậy này mà đánh xuống, sợ là phải nằm trên giường nửa tháng.
Nhưng mà đúng lúc này, Lý Ngoan lại kiên cường chống đỡ từ trên ghế lảo đảo đứng lên, “Ai dám đánh y.”
Sau lưng hắn vải vóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, giữa khe răng mơ hồ lộ ra máu đỏ tươi, bất đồng với trò đùa trẻ con của Tàm Đậu Đại Táo, Tào Ý một gậy đó hiển nhiên dùng mười phần sức lực, đánh cho hắn đang nhìn dưới đất chột dạ, trước mắt biến thành màu đen.
Lý Ngoan kiên cường chống đỡ một hơi nhìn bốn phía chung quanh, sắc mặt khó coi, rõ ràng nói cho vị lão phu nhân ngồi chủ vị nghe, “Không cho đánh.”
Giọng nói hắn uy nghiêm đáng sợ, mọi người tại đây nghe được trong lòng cả kinh, đặc biệt là lão phu nhân, lại trong phút chốc vô cớ e ngại đứa cháu trai từ nhỏ ngoan liệt, vô học.
Tào Ý quỳ, không nhìn thấy biểu tình Lý Ngoan, nhưng cũng nghe ra ngữ khí bất đồng của hắn, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, Lý Ngoan liền thu liễm lại ngay, ngoan ngoãn mềm mại, làm nũng nói, “Không nên đánh y mà tổ mẫu, ta biết sai rồi.”
Đại phòng nhị phòng khô cằn cười hai tiếng, thuận thế phụ họa, cho lão phu nhân một bậc thang, kết thúc chuyện khôi hài này.
Lý Ngoan đi dìu Tào Ý, cố ý ngã chổng vó ở trên người y, kêu đau quá, muốn Tào Ý cõng hắn, Tàm Đậu Đại Táo không nhìn thấu mà đi tới, ngây thơ nói, “Thiếu gia, để chúng ta cõng đi.”
Lý Ngoan quay đầu lại nhe răng trừng mắt, ý là không cho lại đây.
Khi còn bé hắn thường xuyên để Tào Ý cõng hắn đi qua phố lớn ngõ nhỏ, khi đó hắn bệnh nặng mới khỏi, thể lực không tốt, đi được vài bước đã thở hồng hộc, nên muốn Tào Ý cõng mình.
Lúc nằm nhoài trên lưng Tào Ý tay liền thuận thế đưa vào bên trong vạt áo trước của y, lúc giàu có thể lấy ra vài đồng tiền, khi nghèo ngay cả tiếng leng keng cũng không có, hắn ngửi thấy đủ loại hương thơm từ đầu đường cuối ngõ, nghe người bán hàng rong chào mời, miệng chảy nước lưu tại trên lưng Tào Ý.
Lý Ngoan mười tuổi đói bụng đến mức muốn gặm cái cổ trắng nõn của Tào Ý, “Nương tử, muốn ăn thịt, muốn ăn quà vặt.”
Hắn đói bụng, Tào Ý cũng đói bụng, nhưng Lý Ngoan vóc dáng mau lớn, mắt thấy sắp bắt đầu mùa đông, tiền phải giữ lại cắt vải làm xiêm y cho hắn, qua mùa đông ngay cả than cũng không mua nổi, gộp chung một giường hai cái chăn xếp chồng lên nhau đắp cùng.
Trong sân nhà của một người ở phố Đông có trồng một cây táo, cành cây vươn ra ngoài tường, chủ nhà không quản được, rất nhiều đứa nhỏ sẽ đứng dưới chân tường nhặt táo, Tào Ý hoàn toàn không hợp mà hòa vào bên trong, bị Lý Ngoan mài đến hết cách rồi, đi cùng một đám nhóc nhỏ cướp táo, ai kêu Lý Ngoan thân kiều thể yếu, cướp không lại người khác, mỗi lần đều khóc lóc chạy về nhà cáo trạng với Tào Ý, nói bị người khác bắt nạt, táo đều không còn để nhặt, hắn một trái cũng không được ăn.
Người chủ nhà cách tường mà mắng chửi, bọn nhỏ giải tán lập tức, tay Tào Ý siết chặt một quả táo đỏ mặt chuồn chân chạy trốn.
Chẳng qua là thiếu niên ban đầu cao mới tới thắt lưng bây giờ so với Tào Ý còn cao hơn, rốt cuộc không thể cõng được hắn, đành phải mặc cho Lý Ngoan áp ở trên người y, nửa kéo nửa ôm trở về phòng.
Lý Ngoan nằm sấp ở trên giường, để trần bảo Tào Ý bôi thuốc cho hắn, thật sự thấy Tào Ý không đau lòng cho hắn, tức giận đến mức không muốn cùng y nói chuyện, hắn không nói lời nào, Tào Ý cũng không nói, cuối cùng Lý Ngoan nhịn không nổi, giả vờ lạnh nhạt nói, “Ngươi sao nhanh như vậy đã tới rồi, ta còn chưa chơi đủ đây.”
Nửa ngày cũng không nghe thấy Tào Ý nói chuyện, quay đầu nhìn lại, thấy người kia đang suy tư, nhất thời bất mãn, trong lòng càng thêm oan ức, kêu ầm lên, “Ta nói chuyện với ngươi đó.”
Tào Ý hoàn hồn, nhìn về phía Lý Ngoan, ánh mắt càng do dự không quyết.
Lý Ngoan đối với vẻ mặt này của y quen thuộc nhất, nhất thời cảm thấy được đại sự không ổn, đúng như dự đoán, chỉ thấy Tào Ý suy nghĩ nửa ngày, từ trên giá cạnh cửa lấy xuống một quyển sách, lật vài tờ, lại lấy ra một tờ giấy viết đầy chữ đưa cho hắn, kiên trì nói, “Ngươi xem trước một chút.”
Lý Ngoan cúi đầu vừa nhìn —— Hưu Thư.
Lý Ngoan ngẩng đầu, bình tĩnh nói, “Ta không biết chữ.”
“Hồ đồ.” Tào Ý không thể làm gì được, ôn tồn cùng hắn giải thích, “Có lẽ do ta lúc thường quản ngươi quá nghiêm khắc, bất quá ta cũng không phải cố ý muốn ngươi vượt tường như vậy, chỉ là… Ai, thôi, không nói nữa, ngươi đã có tâm tư này, sao không cố gắng tìm một người tương xứng gia đình đàng hoàng, dù sao nhà cũng làm kinh doanh, đều có thể giúp ngươi một tay.”
“Nếu là ngại ta, hưu thư cũng thay ngươi viết xong rồi, trong tay ta tích góp không ít bạc, sẽ dời ra ngoài ở, nếu sau này ngươi có việc, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta, những năm này ngươi với ta cũng coi như huynh đệ, ta sẽ không mặc kệ không quản ngươi.”
Lý Ngoan nghĩ thầm Tào Ý nói liên miên cằn nhằn cái gì thế, làm sao còn chưa tới hôn ta dỗ ta, đã nhiều năm như vậy tật xấu này vẫn không đổi được, nghe đến cuối cùng, tức giận đến miệng méo mắt nghiêng, “Ta có huynh đệ!”
Tào Ý: “Chết rồi.”
Lý Ngoan nghẹn lại, cấp tốc đem những lời mới vừa nói của y ở trong lòng lật lại một lần nữa, tất sẽ tìm ra lỗi của Tào Ý, “Ngươi vậy mà tích góp tiền riêng?!”
Tào Ý: “…”
Lý Ngoan còn muốn quấy rầy nữa, sắc mặt Tào Ý lại trầm xuống, nghiêm túc nói, “Nghiêm túc một chút, cùng ngươi không chênh lệch lắm đều đã thành gia lập nghiệp, ngươi cũng nên cân nhắc sau này.”
Lý Ngoan thấy đường này không thông, lòng liền sinh một kế, mặt biến đổi, đáng thương nói, “Ngươi không muốn làm tức phụ của ta, ngươi kiếm tiền, liền muốn đem bỏ ta, ta nói cho ngươi biết ta không chịu, ngươi bây giờ đối với ta một chút cũng không tốt, trước đây còn ôm ta ngủ, hiện tại lại muốn chia phòng, bản thân từ trong kinh trở về, ngươi liền lạnh nhạt mọi điều với ta!”
Tào Ý hữu tâm vô lực, nghĩ thầm Lý Ngoan lại bắt đầu đổi trắng thay đen, rõ ràng là bảo hắn bỏ thê, lại bị đẩy ngược lại, nhưng mà Lý Ngoan càng nói càng tức, oan ức giả biến thành oan ức thật, ở trong phòng đi lòng vòng, cúi đầu tự lẩm bẩm, Tào Ý chỉ coi hắn giả vờ làm bộ, không nhận ra được vẻ mặt của hắn.
Lý Ngoan có chút nôn nóng, ngón tay giật giật, sau đó hung hăng nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Được rồi, ta vừa đi hai năm, trở về cái gì cũng thay đổi, muốn bỏ thê, không có cửa.”
Hắn cầm hưu thư cũng không thèm nhìn tới, đề bút ở phía trên vẽ con rùa giương nanh múa vuốt, tức giận nói với Tào Ý, “Có phải là ngươi nghe được tin tức gì không, làm sao hắn mới được điều đến nhậm chức, ngươi liền phải cùng ta mỗi người một ngả, ta cho ngươi biết Tào Ý, ta không chịu, ai bỏ thê, người đó chính là con rùa!”
Dứt lời, nổi giận đùng đùng tông cửa xông ra, kêu một đám hồ bằng cẩu hữu, từ nơi nào té ngã, liền từ nơi đó đứng lên, lại giết trở về “Khách trọ Thiêm Hương”, mượn rượu giải sầu, uống đến mây mù, xem đồ vật đều như bóng chồng.
Lý Ngoan ôm Tề tiểu công tử không ngừng khóc lóc, “Ta muốn bỏ thê, ta không tốt với y, con rùa thì con rùa, con rùa này ta tự chọn!”