Xung Hỉ

Chương 7: Đại Công Tử bị bệnh



Edit: Mei Công Tử

Diệp Vân Đình nằm trên trường kỷ, yên lặng tính toán xem bước tiếp theo phải làm thế nào để đám thị vệ đồng ý cho Quý Liêm ra ngoài. Y cảm thấy lúc trước đại náo một hồi quá lãng phí tinh lực, váng đầu hoa mắt, mải suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Chờ khi tỉnh lại đã nửa đêm.

Quý Liêm ghé vào bên giường, y nghe thấy động tĩnh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, hắn thấp giọng dò hỏi: "Thiếu gia, người có cảm thấy tốt hơn chút nào không? Có muốn uống nước không?"

"Ban ngày đám thị vệ kia phản ứng thế nào?'' Diệp Vân Đình sờ soạng ngồi dậy nhéo nhéo sống mũi, giọng nói rất khàn.

''Bọn họ? Dù nói gì bọn họ cũng không chịu cho đi''. Quý Liêm nói: ''Ta không có cách nào, đút cho hai tỳ nữ một ít bạc lại hỏi được một chút tin tức. Tỳ nữ kia nói, cấp trên phân phó, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến tính mạng thì các nàng không cần quản.''

Miệng của hai tỳ nữ không kín như đám thị vệ, tâm địa cũng lương thiện hơn, hơn nữa Quý Liêm đã có chuẩn bị từ trước. Lần này xem chừng do hắn quá sốt ruột nên các nàng mới lộ ra một chút tin tức. Các nàng nói bởi vì ngoại hình của Diệp Vân Đình rất đẹp, cho dù các nàng có tiết lộ một chút thì cũng không có ai để ý tới. Trái lại còn khuyên Quý Liêm nên chăm sóc tốt cho thiếu gia nhà mình thay vì uổng phí công sức đi cầu đám thị vệ cho ra ngoài.

Diệp Vân Đình nghe vậy trầm tư một lát: ''Trong phòng có nước không?''

''Có''. Quý Liêm không biết tại sao hắn đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn nói: ''Buổi chiều vừa mới mang về hai thùng.''

Diệp Vân Đình hôn mê cả một buổi chiều, sợ sau khi tỉnh dậy y muốn lau mình nên hắn đã chuẩn bị nước.

''Ngươi đi mang nước tới đây.'' Diệp Vân Đình phân phó một câu, liền nghiêng người bắt đầu cởi quần áo.

Quý Liêm liền mang nước lại, thấy trong tay y đang ôm quần áo, cả người trần trụi chỉ còn lại một chiếc quần trong.

Hắn đổ nước, khó hiểu hỏi: ''Thiếu gia muốn tắm rửa sao? Nhưng mà không có nước ấm, người vẫn nên dùng khăn vải lau đi. Tắm nước lạnh dễ bị nhiễm phong hàn.''

Diệp Vân Đình lại lắc đầu, đem quần áo vừa cởi cho vào thùng nước, xác định tất cả đều ướt mới vớt lên, y muốn đem chỗ quần áo ướt đó mặc vào người.

Quý Liêm thấy thế suýt chút nữa nhảy lên, duỗi tay ra cản y: ''Thiếu gia, người làm cái gì vậy?''

Nào có ai lại đem quần áo ướt mặc lên người?

''Suỵt''. Diệp Vân Đình đè tay hắn lại, ra hiệu im lặng, ý bảo hắn chú ý đừng tạo ra tiếng động quá mạnh: ''Nếu ta không thật sự bị phong hàn, sợ là khó có thể thoát được trời cao.''

Nghe ý tứ trong lời nói của tỳ nữ kia, chỉ cần y không chết cũng không ra khỏi Vương phủ thì các việc khác các nàng đều không quản.

Nếu y muốn tạo cơ hội cho Quý Liêm ra ngoài, chỉ có cách làm mình sinh bệnh. Đến lúc đó đám thị vệ nhìn thấy bệnh tình của y, nhất định không dám gánh trách nhiệm này, hoặc là báo cáo để trong cung phái người đến xem xét, hoặc để Quý Liêm đi ra mời đại phu.

Bất kể là loại nào, Quý Liêm đều có cơ hội rời khỏi Vương Phủ đi bốc thuốc.

Giữa đêm thu sương giá lạnh, trên người mặc quần áo ướt, Diệp Vân Đình rất nhanh bị lạnh đến mặt mày tái nhợt, môi cũng run lên.

Y quấn thật chặt quần áo ướt trên người, dựa vào góc tường lạnh lẽo ngồi xuống, nói nhỏ với Quý Liêm: ''Mang thùng nước ra ngoài đi, lau khô cả những vệt nước trên mặt đất nữa. Ngày mai nếu ta thật sự bị nhiễm phong hàn, ngươi đi tìm đám thị vệ nháo một hồi, phải để bọn hắn biết ta bệnh sắp chết.''

''Vâng, ta đã biết.'' Quý Liêm hít mũi ngồi xổm trước mặt y, vừa đau lòng vừa lo lắng:'' Nhưng nếu bọn họ thật sự mặc kệ, thiếu gia bị bệnh rồi thì phải làm sao?''

Diệp Vân Đình miễn cưỡng cười, sắc mặt đã trắng bệch nhưng ánh mắt lại kiên định sắc bén: ''Nếu đã là đánh cược, khó tránh khỏi có nguy hiểm và thất bại.''

Kỳ thật y cũng không nắm chắc được mười phần, nhưng hiện giờ có cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt, y sẽ không ngồi chờ chết.

Sinh tử của y và Lý Phượng Kỳ sớm đã buộc chặt cùng nhau, Lý Phượng Kỳ thoát khỏi khó khăn, y sẽ thoát khỏi cái chết. Huống hồ, còn tình nghĩa cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ngày sau khi Lý Phượng Kỳ đăng cơ cũng sẽ nhớ đến vài phần tình cảm của hiện tại.

Diệp Vân Đình ôm chặt cánh tay, hàm răng không tự chủ được run lên:''Ngươi đi ngủ đi, đêm nay ta sẽ ngồi ở đây.''

Tình hình này, Quý Liêm làm sao có thể ngủ được, hắn ngồi đối diện Diệp Vân Đình, không chớp mắt nhìn y chằm chằm: ''Ta ở đây với thiếu gia.''

Thấy hắn không chịu ngủ, Diệp Vân Đình cũng không quan tâm đến hắn nữa. Y thật sự rất lạnh, toàn thân mệt mỏi, hai tay ôm gối, đầu gối lên cánh tay, cố gắng thu mình lại. Hơi lạnh thấu xương từ bên ngoài truyền vào tận xương tủy, cảm giác máu trong người đình trệ, cánh tay ôm đầu gối trắng đến dọa người, mu bàn tay lạnh cóng tím tái.

Một đêm dài chầm chậm trôi qua.

Diệp Vân Đình đang cố hết sức chống đỡ lại sự mệt mỏi từ ý thức, nửa đêm thấy quần áo sắp khô lại kêu Quý Liêm cầm quần áo đi ngâm nước.

Quý Liêm mắt mũi đỏ hoe, nhưng cũng chỉ có thể làm theo lệnh của y.

Đợi đến khi có vệt sáng xuất hiện phía chân trời, thân thể căng cứng của Diệp Vân Đình cuối cùng cũng ngã xuống.

Trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, trên má và cổ có những vết đỏ kỳ lạ.

Quý Liêm giơ tay sờ trán y, phát hiện nóng đến dọa người. Hắn cố nén nghẹn ngào, giúp y thay bộ quần áo ướt rồi giấu chúng đi. Sau đó, hắn mở cửa phòng hốt hoảng chạy ra ngoài.

Diệp Vân Đình bị sốt sinh bệnh là thật, hắn lo lắng cũng là thật.

So với hôm qua vẻ mặt của hắn hoảng loạn hơn rất nhiều.

Đám thị vệ ngoài cửa hôm qua bị hắn nháo mất hết kiên nhẫn, vốn không muốn để ý tới hắn. Thế nhưng hôm nay Quý Liêm đập cửa rất mạnh: ''Mở cửa, mau mở cửa, ta muốn đi tìm đại phu. Nếu thiếu gia nhà ta có mệnh hệ gì các ngươi có thể chịu trách nhiệm được không?''

Sức lực của hắn vốn đã tốt, hiện giờ lại càng quyết liệt. Cánh cửa sơn đỏ cứng rắn bị gõ không ngừng rung lên.

Hai tên thị vệ quay mặt nhìn nhau, một tên nói: "Nhìn tình hình này có vẻ ốm không nhẹ, không thì ta chúng ta vào xem thử?''

Chủ tử chỉ bảo chúng chú ý đến người ở bên trong, cũng chưa nói muốn giết họ.

Quý Liêm sốt ruột đưa một tên thị vệ vào bên trong xem xét tình hình.

Thị vệ đi theo vào trong, vốn dĩ hắn nghĩ chắc vẫn là tình huống điên điên khùng khùng giống hôm qua, ngờ đâu vừa vào đã thấy Diệp Vân Đình nằm bất tỉnh nhân sự ở trên giường với khuôn mặt đỏ bừng. Hắn đưa tay thử sờ trán y một chút, nóng đến dọa người.

Quý Liêm nói: ''Thiếu gia nhà ta hôm qua bị thương, ban đêm lại trúng gió, sáng ra người đã bất tỉnh. Ta chỉ cầu ngươi cho ta đi mời đại phu. Nếu như không được nhờ các ngươi mời thái y tới xem giúp.'' Hắn vừa lau nước mắt vừa nói: ''Thiếu gia nhà ta dù sao cũng là công tử của Phủ Quốc công, nếu y có mệnh hệ gì, ta dù có phải liều cái mạng này cũng sẽ đòi lại công bằng cho thiếu gia nhà ta.''

Hắn oán hận mắng: ''Đều nói y là Vương Phi được thánh thượng sắc phong, nhưng ta thấy chúng ta ở đây còn không bằng nhà giam của Hình bộ.''

Thị vệ nghe thấy lời này lông mày nhảy dựng, do dự một chút cũng không dám để người ra ngoài, chỉ nói: ''Ta sẽ mời thái y tới''. Nói xong nhanh chóng rời đi.

Quý Liêm thấy người đi rồi, dùng tay áo lau khô nước mắt, sau đó đi lấy khăn ướt đắp lên trán để hạ nhiệt độ cho Diệp Vân Đình.

Hắn đã làm theo lời thiếu gia dặn dò, giờ cũng chỉ có thể ngồi chờ.

Hắn mở to mắt ngồi bên cạnh Diệp Vân Đình, thỉnh thoảng lại giơ tay áo lên lau mắt.

Cũng không biết ngồi đó bao lâu, Lý Phượng Kỳ đột nhiên gọi hắn đến. Quý Liêm liếc nhìn Diệp Vân Đình rồi mới từ từ đứng dậy đi vào bên trong.

''Thiếu gia nhà ngươi thế nào rồi?'' Sắc mặt Lý Phượng Kỳ cũng không quá tốt, dưới mắt có quầng thâm nặng nề. Tất nhiên tất cả những gì xảy ra ở gian ngoài ngày hôm qua không thể giấu được hắn. Diệp Vân Đình thức cả một đêm, hắn cũng thức cả một đêm.

Hắn không ngờ Diệp Vân Đình lại đối xử với chính mình tàn nhẫn như vậy.

Đêm qua khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn muốn ngăn cản, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Hắn biết Diệp Vân Đình đã đúng.

Mặc dù Lý Tung không hành sự theo lẽ thường nhưng hắn cũng không ngu. Càng đừng nói bên người hắn hiện tại còn có hai người Thôi Hi và Hàn Thiền. Hai người này đều là hồ ly tinh, tâm địa thâm sâu hơn cả ngõ ngách trong kinh thành.

So với giả bệnh thì bệnh thật hiển nhiên đáng tin cậy và ổn thỏa hơn nhiều.

Lý Phượng Kỳ thở dài trong lòng, nghĩ tới hành động ôn nhu khi bón cháo cho hắn, có phần cảm thấy áy náy.

Diệp Vân Đình mới mười chín tuổi, còn chưa trưởng thành. Nếu không phải do hắn liên lụy, y đã không tàn nhẫn với chính mình như vậy.

''Thiếu gia bị sốt rất nặng, đám thị vệ đã đồng ý gọi thái y.'' Quý Liêm cố nén nức nở nói.

''Ngươi hãy chăm sóc cho y thật tốt, thái y sẽ tới sớm thôi.''Lý Phượng Kỳ thấy hai mắt hắn sưng đỏ, đúng bộ dáng của một người tâm phúc trung thành, cho hắn một liều thuốc trấn an tinh thần.

Quý Liêm kêu một tiếng ''Vâng '' sau đó ra ngoài chăm sóc Diệp Vân Đình.

Quả nhiên Lý Phượng Kỳ đoán không sai, nửa canh giờ sau thái y đến. Hơn nữa Thôi Hi còn đích thân mang người tới.

Hắn chắp tay đứng trước giường, rũ mắt nhìn Diệp Vân Đình đang hôn mê. Giờ hắn cũng không dám chắc mình có nhìn lầm người không.

Thuộc hạ của hắn bẩm báo, hôm qua Diệp Vân Đình phát điên, sau đó thì đổ bệnh, trông rất đáng sợ, sợ rằng ảnh hưởng đến tính mạng.

Hắn chắc chắn người kia đang giả ngây giả ngốc, hắn đến xem chủ yếu vì tò mò.

Gặp được người thật, thấy y bất tỉnh nhân sự lại không yên tâm.

Y thật sự bị bệnh, còn bệnh không hề nhẹ.

Thôi Hi cụp mắt suy nghĩ sâu xa, trầm tư nói với thái y đang chờ ở bên cạnh: ''Trần thái y tới xem đi.''

Trần thái y lúc này mới đặt hòm thuốc xuống, tiến lên chẩn đoán cho Diệp Vân Đình. Sau khi kiểm tra thân thể và nhìn xung quanh, hắn khom người trả lời: ''Vương phi đây là do suy nhược cơ thể và bị nhiễm phong hàn.''

''Có nghiêm trọng không?''

Trần thái y do dự một lát, rồi vẫn nói sự thật: ''Căn bệnh này đang đến rất dữ dội, thần chỉ có thể kê một chút dược liệu giúp ra mồ hôi và hạ sốt. Chủ yếu còn phải xem Vương phi có chịu đựng được không. Nếu có thể chịu đựng, uống mấy thang thuốc điều dưỡng một thời gian thì sẽ không còn vấn đề gì.''

''Vậy ngươi kê thuốc đi.'' Trần thái y tuyệt đối không thể giúp họ bao che, hắn nói bệnh tình nguy cấp hẳn bệnh cũng không nhẹ.

Lòng nghi ngờ của Thôi Hi dần được xua tan.

Trần Thái y nhanh chóng viết đơn thuốc: ''Ta tới vội, không mang theo nhiều dược liệu.''

''Ta đi bốc thuốc.'' Quý Liêm đang chờ bên cạnh vội vàng nói: ''Ta chạy nhanh, rất nhanh có thể mang thuốc trở về.''

Thôi Hi liếc thấy hắn hai mắt sưng đỏ, sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền vẫy tay cho hắn đi.

Quý Liêm thấy thế khom người, nhận phương thuốc từ tay Trần thái y, vội vàng ra khỏi phủ.

Thôi Hi liếc nhìn Diệp Vân Đình, ra lệnh cho Trần thái y quan tâm chăm sóc y, sau đó đi vào gian trong xem Lý Phượng Kỳ.

Lý Phượng Kỳ nằm trên giường, hai mắt nhắm lại tựa hồ không quan tâm tới động tĩnh ở bên ngoài.

Đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh, Thôi Hi chậm rãi nói: ''Hai ngày nay Vương phi chăm sóc Vương gia vô cùng chu đáo. Nay người bị bệnh, Vương Gia không hỏi thăm vài câu sao?''.

Lý Phượng Kỳ nhanh chóng mở mắt, lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt không vui:''Từ khi nào chuyện của bổn vương cũng đến lượt ngươi mở miệng xen vào?''

''Vương gia vẫn giống như trước.'' Thôi Hi không quan tâm thái độ của hắn.

Lang Vương dù mất đi móng vuốt sắc bén, cũng không hề mất đi sự kiêu ngạo từ trong xương cốt dù chỉ một phần.

Huống hồ, từ trước tới nay Vĩnh An Vương luôn tỏ ra lạnh lùng, cũng đã từng có vài phần tình cảm với hoàng đế. Mặc dù Diệp Vân Đình chăm sóc hắn hai ngày, nhưng vẫn là bị hoàng đế làm nhục. Thật không thích hợp để quan tâm đến một người đàn ông bị đối xử nhục nhã để làm bẽ mặt mình.

Thôi Hi đã hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi này, xoay người mang theo người của mình trở về hoàng cung.

Mà lúc này, Quý Liêm rốt cuộc cũng bước ra khỏi cổng vương phủ, dựa theo chỉ dẫn Diệp Vân Đình tìm nơi bốc thuốc.*********08.05.2023. Beta lần 1


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv