Ánh mắt y đảo qua đảo lại, hơi thở cũng kìm nén.
Lý Phượng Kỳ thả ống quần xuống, cười một tiếng, điều khiển xe lăn tới gần y, ánh mắt âm trầm lấp lánh: “Đại công tử thật sự hiểu chưa?”
Diệp Vân Đình bị hắn từng bước ép sát, theo bản năng lui về phía sau một bước, môi ngập ngừng nói không lên lời.
Lông mi y run lên, trong lòng như nổi trống, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên ứng đối với hắn như thế nào. Tâm ý của Lý Phượng Kỳ y đương nhiên hiểu rõ, chỉ là y không hiểu, tâm ý của chính mình.
“Đại công tử nếu không rõ, ta không ngại giúp ngươi hiểu rõ hơn.” Lý Phượng Kỳ thấp giọng cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp mang theo cảm giác bức bách, Diệp Vân Đình nhất thời không phản ứng kịp, tay bị hắn nắm chặt.
Y vô thức cuộn tròn ngón tay, nhưng từng ngón từng ngón lại bị Lý Phượng Kỳ mở ra, đặt lên lồng ngực hắn.
Đầu tiên là cảm giác ấm áp, sau đó là tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp một. Diệp Vân Đình giống như bị doạ, vội vàng muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị hắn kìm chặt, không thể động đậy.
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ như khoá chặt y, tuy rằng lúc đầu nghĩ, vốn không nên vội vàng nói rõ, nhưng hôm nay đã đánh bậy đánh bạ chọn phá tầng giấy này, hắn cũng không định tiếp tục giấu giếm. Hắn ấn chặt tay y, khiến y cảm nhận được nhịp tim đập của mình: “Nơi này, vì ngươi mà đập rộn. Ta……yêu thích ngươi.” Thanh âm của hắn có chút khô khốc, giống như bị lửa thiêu bốc cháy, lời nói ra mang theo độ ấm: “Đại công tử thì sao? Có chút tình cảm với ta không?”
“Ta, ta……” Diệp Vân Đình nhìn hắn lộ ra vẻ khổ sở mà rung động, đôi môi đóng mở, muốn cự tuyệt, nhưng khi đối mặt với đôi mắt tràn ngập mong chờ kia, ý từ chối lại không thể nói lên lời.
Tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc càng là một mảng hỗn loạn, cắt không đứt, gỡ lại rối hơn.
Y mờ mịt đối diện với Lý Phượng Kỳ, cuối cùng ngập ngừng nói: “Ta, ta không biết……”
Sống ngần ấy năm, y đã xem qua rất nhiều câu chuyện yêu hận trong sách, nhưng khi chính mình đối diện với tình yêu lại cảm thấy không thông, lo sợ.
Lý Phượng Kỳ tựa như nhìn thấu sự trốn tránh và nhút nhát của y, hắn cười một tiếng, trong lòng cũng không thất vọng, chậm rãi buông cổ tay y ra, thấp giọng nói: “Nhưng ngươi không từ chối, đúng hay không?”
Với tính tình của Diệp Vân Đình, hắn trước giờ hiểu rõ, nếu chuyện y không thích không muốn, sẽ trực tiếp cự tuyệt, chứ không phải nói “Ta không biết”.
Nói không biết, là y đang do dự.
Bọn họ còn thời gian rất dài, hắn nguyện ý dành thời gian để y hiểu rõ tâm ý của chính mình.
“……”
Hắn đưa ra các vấn đề, cái sau đó với cái trước còn khó hơn, Diệp Vân Đình không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc thu tay lại, đem đôi tay vừa bị hắn nắm chặt bối rối giấu ở sau lưng.
Lý Phượng Kỳ không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói nữa. Diệp Vân Đình không biết nên nói gì, im lặng không dám thở mạnh.
Không khí dần tĩnh lặng, Diệp Vân Đình vẫn lo lắng cho hai chân hắn, theo bản năng đi qua nhìn, máu đỏ tươi không biết chảy ra từ khi nào đã nhuộm một mảng hồng lớn trên chiếc quần màu trắng.
Y kinh sợ hô một tiếng: “Chân của ngài!”
Nói xong biểu tình hoảng loạn ngồi xổm xuống xem xét, ngón tay đụng vào cảm thấy một mảnh ướt át dính nhớp, trong lòng lo lắng hãi hùng, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Y vội vàng đứng dậy: “Ta đi gọi đại phu.”
Nhưng còn chưa kịp đứng lên, Lý Phượng Kỳ đã nắm gáy y.
Thân thể y cứng đờ, duy trì tư thế ngồi xổm, ngửa đầu lên nhìn Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ cũng nhìn y, tay phải của hắn đặt sau gáy, cảm nhận được da thịt căng mịn nơi đó, cùng với một phần da thịt mềm mại nơi chân tóc. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve, lại cảm nhận được thân thể người trước mặt càng thêm cứng đờ.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, ở sâu trong đôi mắt ấy như có ánh lửa đang nhen nhóm.
“Không đáng ngại.” Hắn khàn giọng nói một câu.
Sau đó trước đôi mắt dần dần trừng lớn của Diệp Vân Đình, bàn tay đang đặt trên gáy kéo y lại gần, ở trên môi y đặt một nụ hôn nóng ấm.
Một nụ hôn không có mùi vị gì, nhưng lại mang theo cảm giác nóng bỏng kỳ lạ.
Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng cắn môi dưới y, chưa đã thèm nhưng vẫn buông ra, nhìn y cười nói: “Nụ hôn của đại công tử, có thể giảm bớt đau đớn.” Nói xong còn liếm môi, mang theo vài phần sắc tình khêu gợi.
Gương mặt Diệp Vân Đình hồng lên, sắc đỏ lan xuống tận cổ. Chật vật né khỏi vòng tay như gông cùm xiềng xích của Lý Phượng Kỳ, trừng mắt nhìn hắn đến cả một câu nguyên vẹn cũng không thể nói lên lời: “Ngài, ngài……”
Y muốn mắng hắn vài câu, nhưng trước giờ chưa từng mắng người, từ ngữ thiếu thốn.
Tức giận khiến mặt càng đỏ hơn.
Lý Phượng Kỳ cười nhìn y, chủ động nói tiếp: “Ta tuỳ tiện, ta hạ lưu. Đại công tử còn muốn mắng gì?”
Diệp Vân Đình: “……”
Vô lại!
Đôi mắt đen láy của y hơi ướt, vừa thẹn thùng lại vừa tức giận.
Nhưng cũng không có cảm giác chán ghét phản cảm.
Lý Phượng Kỳ càng cười tươi hơn, nhưng sắc mặt bỗng nhiên thấy đổi, lông mày nhíu chặt, khẽ "A" hít sâu một hơi.
Cảm xúc của hắn thấy đổi nhanh chóng, Diệp Vân Đình sửng sốt một chút, có chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là nghĩ hắn lại đang dùng trò cũ, ánh mắt liếc chân hắn, thận trọng nhưng không tới gần hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Phượng Kỳ nhìn phản ứng của y, hắn khẽ hừ một tiếng, khó khăn nói: “Đại công tử với sống chết của ta, không lo nữa sao?"
“……” Diệp Vân Đình trừng mắt, ở trong lòng mắng hắn nói hươu nói vượn.
Người này kiểu gì cũng phải đổi trắng thay đen trả đũa y.
Dường như đêm nay chấn động quá lớn, biểu cảm trên gương mặt của Diệp Vân Đình rất phong phú. Lý Phượng Kỳ nhìn qua đã biết trong lòng y đang mắng chính mình, hắn chịu đựng cơn đau cười một tiếng: “Có thể phiền đại công tử lấy giúp ta một con dao sạch tới.” Nói xong tự mình điều khiển xe lăn trở lại cạnh án thư, nâng chiếc chân còn lại chưa xử lý đặt lên trên ghế.
Diệp Vân Đình cầm miếng vải cùng còn dao sạch lại, thấy gân mạch trên đùi hắn nhô lên càng đáng sợ hơn so với lúc trước, gân mạch phồng lên như sắp vỡ ra.
Y hơ con dao trên ngọn lửa, đưa miếng vải tới bên miệng hắn.
Lý Phượng Kỳ nhận dao, nhưng không nhận vải, hắn nhìn Diệp Vân Đình, giọng nói khàn khàn: “Có đại công tử ở đây, không cần đến thứ này. Ngươi cùng ta nói chuyện.”
Nói xong, giơ tay đâm xuống.
Diệp Vân Đình hãi hùng khiếp vía, dời mắt không dám nhìn. Nhưng vẫn vô cùng lo lắng, hỏi: “Thật sự không cần tìm đại phu sao?”
“Đẩy hết máu độc bên trong ra sẽ tốt hơn, đại phu hạ dao chưa chắc đã tốt bằng ta.” Lý Phượng Kỳ nhẹ hít một hơi, mắt nhìn miệng vết thương, hai tay nắm chặt, ngữ khí lại không đứng đắn chút nào: “Đại công tử không tin ta sao?”
“……”
Diệp Vân Đình nghĩ thầm, ngày suốt ngày dùng chiêu trò, đổi lại ai dám tin?
Y không đáp lời, Lý Phượng Kỳ lại không buông tha y, sau khi đẩy hết máu bầm ở gân mạch giữa ra ngoài, trên trán hắn đã kín đầy mồ hôi. Hắn thở hổn hển, lại bắt đầu trêu chọc Diệp Vân Đình: “Đại công tử có thể lau mồ hôi cho ta không?”
“……” Biết rõ trong lòng hắn có ý đồ, nhưng Diệp Vân Đình chỉ có thể nhấp môi cầm miếng vải lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Lý Phượng Kỳ ngửa mặt chờ y lau xong, lại đổ chút dược lên băng bó miệng vết thương, miệng cũng không nghỉ ngơi: “Đại công tử không cần quá đau lòng, vết thương trên chiến trường, so với thế này còn đau hơn nhiều.”
“……”
Diệp Vân Đình thật sự chịu không nổi kiểu tự biên tự diễn của hắn, xụ mặt phản bác: “Ta không đau lòng.”
“Vậy sao.” Lý Phượng Kỳ ngước mặt, trong mắt mang ý cười: “Khẩu thị tâm phi.”
Diệp Vân Đình: “……”
Y phát hiện, từ sau khi chọc thủng tầng giấy kia, Lý Phượng Kỳ không còn da mặt nữa.
Lúc trước cũng không thấy Vĩnh Ăn Vương không biết xấu hổ như vậy?
Lý Phượng Kỳ tập trung xử lý tốt vết thương trên chân, đem miếng vải dính máu và con dao ném vào thau đồng, lau sạch tay, thở ra một hơi dài. Hắn thoáng thấy Diệp Vân Đình đang nhìn hai chân mình với vẻ mặt lo lắng, chờ khi hắn ngước nhìn lên, đã thấy Diệp Vân Đình dời mắt nhìn đi chỗ khác.
Vành tai và cổ còn chưa hết đỏ.
Hắn xoa xoa ngón tay, nhớ lại cảm giác mềm mại vừa rồi, cả người dựa vào xe lăn, ngữ khí suy yếu nói: “Ta hơi mệt, làm phiền đại công tử đưa ta trở về. Nơi này Ngũ Canh sẽ xử lý.”
Diệp Vân Đình nhìn hắn đầy nghĩ hoặc, nhưng cũng không thể nhìn ra hắn đang thật sự mệt mỏi hay chỉ là giả vờ, cuối cùng vẫn đẩy người ra ngoài.
Bên ngoài Ngũ Canh đã chờ, khi đi ngang qua nhau, còn cùng Lý Phượng Kỳ trao đổi ánh mắt.
Vô cùng kiêu ngạo.
Nhìn xem, hắn làm quả không sai, không phải hiện tại phu phu hai người cùng nhau trở về phòng hay sao?!
Hắn vào trong thư phòng thu dọn đồ vật bên trong.
Còn Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình trở về chính thất.
Diệp Vân Đình đẩy xe lăn đến bên mép mép giường, đứng chờ hắn lên giường. Lý Phượng Kỳ tuy rằng hai chân không động được, nhưng lực cánh tay hơn người, ngày thường đều tự hắn chống hai tay nâng người lên. Nhưng hôm nay hắn lại ngồi bất động, vẻ mặt “Ta rất suy yếu ta không động đậy được”.
Rõ ràng chờ Diệp Vân Đình ôm hắn.
Diệp Vân Đình cũng không muốn làm, cảm giác nụ hôn vừa rồi còn chưa tan đi, khiến cả người y không được tự nhiên.
Hai người giằng co, Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, không chỉ bất động, còn thỉnh thoảng kêu hừ hừ khó chịu.
Cuối cùng Diệp Vân Đình đấu không lại hắn, mềm lòng đem hắn bế lên đặt ở trên giường.
Lý Phượng Kỳ mỉm cười nhìn y, nói: “Lại làm phiền đại công tử”.
Diệp Vân Đình nhịn không được buồn bực: “Vương gia lúc này lại không sợ bản thân không cao lớn không uy nghiêm nữa ư?” Y lấy lại lời Lý Phượng Kỳ vừa nói chế nhạo hắn.
“Đương nhiên rồi.” Lý Phượng Kỳ vẻ mặt đúng lý hợp tình: “Để Vương phi của mình ôm mình một cái, so với không cao lớn không uy nghiêm thì có quan hệ gì? Chỉ có thể nói rằng tình cảm rất tốt.”
Diệp Vân Đình:……
Quả thực hết sức vô lại!
Nhưng y không có biện pháp nào để chỉnh hắn. Sau khi trừng mắt nhìn Lý Phượng Kỳ một lúc lâu, y cởi áo ngoài, giày, tất bò lên giường đưa lưng về phía hắn, ngủ.
Lý Phượng Kỳ cũng trở mình, nhìn chằm chằm ót y: “Hôm nay ta đã nói những lời thực lòng, đại công tử từ từ suy xét, không cần vội vã trả lời ta, ta có đủ kiên nhẫn để chờ.”
Diệp Vân Đình hô hấp chững lại, trầm mặc một lát, mặt chôn ở trong chăn, ỉu xìu nói: “Ta sẽ suy xét.”
Lý Phượng Kỳ sau lưng y không tiếng động nở nụ cười.
******Hun rùi hun rùi!!!!