Diệp Vân Đình gọi người bưng nước tới, rửa tay nhiều lần mới xua đi cảm giác kỳ quái kia. Y cầm lấy chiếc khăn tay khô, không kìm được siết chặt ngón tay.
Là cơn đau đơn thuần, không phải cảm giác đau tê tái, vẫn khiến da đầu tê dại.
Kỳ thực khoảng thời gian Lý Phượng Kỳ nằm trên giường bệnh, y cũng đã cận kề chăm sóc hắn. Lý Phượng Kỳ hành động bất tiện, thời điểm y chăm sóc đều tiếp xúc thân thể với người ta, chưa kể thường ngày Lý Phượng Kỳ lau người hay tắm dược, đều là y ôm người ta ra vào, cũng không ít lần thấy thân thể đối phương trần truồng, nhưng ngoại trừ ước ao vóc dáng cường tráng hơn chút giống như Vĩnh An vương, cũng không có tâm tình nào khác.
Hôm nay không biết có phải do nụ hôn bất ngờ kia không mà Lý Phượng Kỳ chỉ có ý tốt lau tay giúp y, y đã cảm thấy trong lòng nổi trống, ngón tay như bị lông tơ nhỏ bé lướt qua, tê tê dại dại, khiến da đầu y như sắp nổ tung.
Vì thế y mới vội vàng chạy mất.
Diệp Vân Đình nhìn chằm chằm tay mình ngẩn người, Lý Phượng Kỳ cũng vào trong nhà.
Vẻ mặt hắn vẫn như cũ bình thản tự nhiên: "Lang vương đã được an trí xong, còn lại phải xem chính nó có thể chống đỡ được hay không."
Diệp Vân Đình "Ồ" một tiếng khô khốc, "Ồ" xong lại cảm thấy bầu không khí có chút tĩnh mịch, bắt đầu tìm gì đó để nói: "Vậy... có cần cho nó ăn gì không? Ta thấy lâu rồi nó chưa được ăn gì."
"Trong lồng đã có gà sống." Lý Phượng Kỳ nói: "Nếu nó có thể chống đỡ được, nó sẽ tự mình ăn."
Diệp Vân Đình: "... Ồ."
Y nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, không nói tiếp.
Y cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình.
Thời điểm đối mặt với Lý Phượng Kỳ, y hoàn toàn không có cách nào ung dung được, tim đập rất nhanh, cảm giác ẩm ướt và ấm áp bên tai như nổi lên, khiến y không nhịn được lại muốn xoa xoa một chút.
Diệp Vân Đình đưa tay giấu sau lưng, siết chặt tay thành nắm đấm mới nhịn được.
Lý Phượng Kỳ thấy y cúi thấp đầu không nói lời nào, nhưng vành tai lại đỏ lên một chút, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai càng thêm kiều diễm. Hầu kết của hắn chuyển động đến khó nhận ra, nhớ lại cảm giác hôn lúc đó.
Có một chút mát lạnh, vành tai mềm mại quả nhiên giống chủ nhân của nó không chịu nổi sự trêu chọc.
Rất dễ dàng ửng hồng.
Lý Phượng Kỳ nhìn y chằm chằm, ánh mắt dần mang theo vẻ xâm lược.
Mà Diệp Vân Đình đang cúi đầu, không để ý đến biến hoá rất nhỏ này.
Y cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút không đúng, bản năng muốn tìm đề tài để nói chuyện tiếp: "Vừa nãy bên trong kiệu, Vương gia còn chưa nói cho ta biết chuyện giữa hoàng đế và thái phó."
"Đại công tử vẫn muốn nghe?" Lý Phượng Kỳ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên vành tai y, cười đầy ẩn ý.
"..."
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng Diệp Vân Đình luôn cảm thấy bên trong còn có ý đồ khác. Y kiên trì gật đầu: "Muốn."
Kỳ thực sau khi Lý Phượng Kỳ hỏi như vậy y không quá muốn nghe nữa.
Nhưng như thế y sẽ không tự chủ được mà nhớ lại cái hôn kia.
Cho dù chỉ là bất ngờ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y được người khác hôn qua, đối tượng còn là Vĩnh An vương, quan hệ hai người lúng túng như vậy, lúc này nhắc lại, mang theo cảm giác ái muội mơ hồ.
Diệp Vân Đình lén lút bấm ngón tay để mình trấn định một chút, không nghĩ linh tinh nữa.
Cũng chỉ bị hôn một cái, Vĩnh An vương không coi là chuyện to tát, y tại sao phải cảm thấy xấu hổ?
Y nghĩ như thế, nhịp tim cũng dần chậm lại.
Lý Phượng Kỳ nhìn sắc mặt y thay đổi, sắc đỏ trên vành tay cũng dần nhạt xuống. Hắn tiếc nuối "Suy" một tiếng, nghĩ thầm Diệp Vân Đình phản ứng cũng nhanh.
Nhanh như vậy đã bình tĩnh lại.
Thôi, lần sau tìm cơ hội khác.
Biết rõ tốt quá hoá dở, Lý Phượng Kỳ không tiếp tục trêu chọc y nữa, mà nhìn thẳng y, nói cho y nghe về sự việc liên quan giữa Lý Tung và Hàn Thiền.
"Ta cũng mới biết, Lý Tung với Hàn Thiền có ý nghĩ kia."
Lý Tung so với hắn nhỏ hơn sáu tuổi, năm nay vừa nhược quán.Với thân phận và tuổi tác của hắn, vốn nên lập hậu từ sớm, thu nạp hậu cung, sinh ra người thừa kế. Các đời đế vương đều như vậy, hôn nhân là một cách hữu hiệu để ổn định hậu cung.
Nhưng Lý Tung vẫn chậm chạp không lập hậu, thậm chí ngay cả phi tần đều không có.
Một là do mẹ ruột y đã qua đời, bên trên không có trưởng bối nhắc nhở; hai là Lý Phượng Kỳ không muốn miễn cưỡng y, khiến cho hắn phải dùng chuyện đại sự cả đời mình để làm củng cố địa vị. Những năm này vẫn có đại thần liên tục bẩm tấu lên, khuyên Lý Tung sớm ngày lập hậu sinh con nối dòng, nhưng đều bị hắn ép xuống.
Hắn vẫn cho rằng Lý Tung chịu ảnh hưởng từ cha mẹ hắn, mới không muốn lập hậu nạp phi.
Mãi đến tận ngày hôm trước nhận được tin tức, nói Thôi Hi dâng lên cho Lý Tung một đôi huynh đệ song sinh, tướng mạo và thần thái của huynh đệ kia, cùng Thái phó Hàn Thiền có sáu, bảy phần tương tự. Hắn mới giật mình hiểu ra, những năm gần đây khả năng Lý Tung đối với Hàn Thiền mang chút tâm tư.
Sau đó hắn nhớ lại những chuyện phát sinh trong quá khứ, phát hiện ra không ít dấu vết.
Lý Tung từ nhỏ đã không được tiên hoàng và tiên hậu yêu thích, y luôn sống một mình một điện, chỉ có hai lão ma ma chiếu cố hắn. Đối xử tốt với y, trừ chính mình, còn có Hàn Thiền.
Hàn Thiền còn biết Lý Tung sớm hơn hắn một chút, y trước kia là tiến sĩ trong Quốc tử giám, vì tướng mạo và học thức hơn người nên được tuyển vào Đông cung giảng bài cho nhóm hoàng tôn. Đương nhiên, với tính tình của tiên hoàng Lý Càn, Hàn Thiền chủ yếu dạy dỗ Lý Vị Ương, còn đám hoàng tôn còn lại chỉ là thu thập cho đủ số lượng.
Nhưng chẳng biết vì sao, Hàn Thiền đối với thái tôn Lý Vị Ương rất nghiêm khắc, nhưng lại cực kỳ chiều chuộng Lý Tung.
Lý Tung từ nhỏ không được coi trọng, trong Đông cung từ trên xuống dưới đều yêu thương Lý Vị Ương, bây giờ bỗng nhiên có một vị tiên sinh yêu thích y, y tự nhiên cực kỳ ỷ lại cùng ngưỡng mộ. Sau đó Lý Phượng Kỳ quen biết y, cũng thường nghe từ miệng y nói lão sư thế này thế kia.
Trước khi Lý Vị Ương bị ám hại, hắn vẫn cảm thấy Hàn Thiền rất tốt, cảm thấy y tuy rằng mặt lạnh, nhưng đối xử với Lý Tung hết sức chân thành.
Hắn lần đầu tiên phát hiện Hàn Thiền có ý đồ riêng, là năm Lý Vị Ương chết rồi, Lý Tung được phong làm Thái tử, hắn từ Bắc Cương trở về ăn mừng cùng Lý Tung. Tuy nhiên lại phát hiện ra manh mối rằng cái chết của Lý Vị Ương có quan hệ sâu sắc với Lý Tung.
Hắn tìm cơ hội chất vấn Lý Tung, y không phủ nhận.
Lúc đó Lý Tung nói với hắn: "Ta không muốn sống những ngày như trước nữa, ta cảm thấy làm Thái tử rất tốt. Sẽ không ai dám kinh thường ta nữa."
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, đệ đệ mà hắn luôn muốn che chở dưới đôi cánh của mình đã lớn lên ở một góc mà hắn không hề hay biết.
Mà người ở sau lưng vì y bày mưu tính kế, chính là Hàn Thiền.
Sau lần đó, tiên đế qua đời, Lý Tung đăng cơ.
Hắn phát hiện Hàn Thiền chẳng hề như vẻ bề ngoài cao cao tại thượng vô dục vô cầu, thậm chí còn có khả năng ẩn giấu âm mưu lớn, hết lần này tới lần khác công khai ám chỉ, nói Lý Tung đề phòng Hàn Thiền. Nhưng mỗi lần Lý Tung đều tìm đủ lý do vì y giải vây, càng không để ý sự phản đối của hắn, tôn Hàn Thiền làm Thái phó.
Lúc đó hắn chỉ tưởng Hàn Thiền diễn trò quá tốt, che mắt Lý Tung.
Bây giờ xem ra, là trong lòng Lý Tung có biến, cho nên mới đơn phương lừa mình dối người.
Lý Phượng Kỳ cũng không nói được Lý Tung đối với Hàn Thiền rốt cuộc là ỷ lại ngưỡng mộ, hay là ái mộ yêu đương, hoặc là cả hai.
Diệp Vân Đình nghe xong than thở: "Vậy Hàn Thiền thì sao? Hắn có biết hay không..."
"Lý Tung cũng không tận lực giấu đi đôi nam sủng kia, Hàn Thiền cũng đã gặp qua." Lý Phượng Kỳ giễu cợt: "Tuy rằng hiện tại ta còn chưa biết đến cùng hắn đang muốn gì, nhưng hắn quá mức tự phụ, luôn cho là có thể đem tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay, người như vậy, sớm muộn cũng sẽ ngã đau."
Bàn về mưu lược thủ đoạn, Lý Tung không đấu lại Hàn Thiền, bằng không những năm gần đây cũng sẽ không buông xuôi bỏ mặc, bị hắn nắm mũi dẫn đi.
Nhưng Hàn Thiền quên mất, bây giờ Lý Tung không còn là đứa trẻ cần được che chở năm xưa nữa, hắn là hoàng đế trên vạn người.
Diệp Vân Đình suy tư một phen, đồng ý nói: "Hàn Thiền không phải người chịu khuất phục trước người khác, bọn họ nếu như xảy ra nội chiến, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."
Lý Phượng Kỳ nghe vậy liếc mắt nhìn y, bỗng nhiên nói: "Đại công tử không cảm thấy uất ức sao?"
"?" Diệp Vân Đình vẻ mặt khó hiểu, nghe không ra câu hỏi của hắn: "Uất ức cái gì?"
Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm nói: "Đại công tử gả cho ta, khuất phục... dưới ta."
"..."
Diệp Vân Đình ngẩn người, sau khi hiểu được mặt liền đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta... với Vương gia tình huống bất đồng, không thể nói ta uất ức được..."
Dù sao bọn họ chỉ là phu phu trên danh nghĩa, cũng không phải phu phu thực sự. Hơn nữa cũng không phải Lý Phượng Kỳ cưỡng bách y, hai người chỉ do tình thế ép buộc phối hợp diễn trò thôi.
Nhưng Lý Phượng Kỳ lại chỉ nghe lọt nửa câu sau, gật đầu nói: "Đại công tử không cảm thấy uất ức là tốt rồi."
Diệp Vân Đình sắc mặt thay đổi liên tục, cảm thấy ý của chính mình cùng với Lý Phượng Kỳ không giống nhau. Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên giải thích như thế nào cho rõ ràng, còn không đợi y nghĩ ra lời giải thích hợp lý, Lý Phượng Kỳ đã thay đổi đề tài: "Đại công tử muốn theo ta đến khố phòng* kiểm kê ban thưởng hôm nay không?"
*phòng kho
"... A? Đi thôi."
Diệp Vân Đình còn chưa lấy lại tinh thần từ chủ đề trước đó, nghe vậy theo bản năng đáp ứng.
Lý Phượng Kỳ cười rộ lên: "Vậy đi thôi, Chu Liệt và Ngũ Canh đang kiểm kê rồi."
Vì vậy Diệp Vân Đình mơ mơ màng màng theo hắn.
Trong khố phòng, Chu Liệt và Ngũ Canh đang đem đồ ban thưởng kiểm kê nhập kho, thấy hai người lại đây, Chu Liệt liền vui mừng cầm sổ sách tới: "Vương gia ngài nhìn xem, đều đã kiểm kê rõ ràng. Mười vạn lạng vàng và bạc, còn có đủ loại kỳ trân dị bảo." Hắn chà xát tay, cười hắc hắc nói: "Đúng dịp trước khi ta đến kinh, phủ đô đốc còn thiếu nợ tám vạn lạng bạc chưa thanh toán, Vương gia ngài xem có phải nên..."
Lý Phượng Kỳ khép lại sổ sách, mặt không đổi nhìn hắn: "Sao lại nợ tới tám vạn lạng bạc?"
Chu Liệt cười toét miệng: "Đây không phải do ngài nói, trời lạnh, quần áo mùa đông của các tướng sĩ phải đặt loại tốt nhất, ngựa cũng phải được ăn no, còn có khôi giáp binh khí đã cũ cũng phải đặt mới ..."
Hắn đếm trên đầu ngón tay vô số kế hoạch, cuối cùng vỗ bàn tay một cái: "Có thể không chỉ thiếu từng ấy bạc thôi đâu."
Tám mươi ngàn bạc này vẫn là thiếu đấy, những năm này Huyền Giáp quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một là Vương gia dẫn binh tốt, hai là Vương gia có lòng thương tướng sĩ, chưa bao giờ khất nợ quân lương lương thảo, quân mã binh khí cũng đều là loại tốt nhất, các tướng sĩ được ăn được mặc, sẵn sàng chiến đấu hết mình trong trận chiến.
Rất nhiều lúc ngân quỹ phủ đô đốc không đủ, đều do Vương gia lấy quỹ cá nhân trợ giúp. Chu Liệt nhìn chằm chằm kho tư của Lý Phượng Kỳ cũng không phải một hai ngày, mỗi lần không có tiền, tìm Vương gia trợ cấp là đúng đắn nhất.
Nhưng hiện tại chiêu này lại không dùng được, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ một mặt lạnh lùng nói: "Phủ đô đốc thiếu nợ bạc cùng vương phủ có quan hệ gì? Quân lương không đủ tìm bộ binh lấy đi." Nói xong đưa sổ sách cho Diệp Vân Đình, dặn dò: "Đem sổ sách thu lại, đừng để hắn trộm đi."
Chu Liệt trợn to mắt: ? ? ?
Vương gia ngươi trước đây không phải như thế.
**************Người ta bây giờ có vợ rồi, nào dám tiêu tiền lung tung. Đến bao giờ Vương phi nhà mình mới xuôi đây nhở?