Lý Phượng Kỳ đối với lời của y không tỏ rõ ý kiến.
Diệp Vân Đình tâm địa quá hiền lành, lo lắng liên luỵ cho Diệp Vọng, trong lòng phiền nhiễu. Thời điểm đối mặt với Diệp Vọng, vừa xấu hổ trước sự chân thành của đối phương, lại cảm thấy hổ thẹn với tấm chân tình ấy..
Nhưng cõi đời này không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, thuyết duyên phận chẳng qua là do chưa nỗ lực hết mình nên chỉ có thể nói là do không có duyên mà thôi.
Nếu đổi thành hắn, hữu duyên vô duyên, còn phải xem hắn có nguyện ý hay không.
Nhưng đây vẫn là vấn đề của y cùng Diệp Vọng, Lý Phượng Kỳ không muốn xen vào quá nhiều. Diệp Vọng nhìn là biết thuộc dạng không khiến người ta bớt lo, nếu thật sự để Diệp Vân Đình quan tâm hắn, sợ sẽ phân tán không ít sự chú ý của y.
Vì thế hắn lựa chọn im lặng.
Hai người một đường không nói trở về chính viện, Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ tách ra trước cửa thư phòng. Từ khi Lý Phượng Kỳ lộ diện, bái thiếp* từ các quan viên đến không ngừng, hắn thường ở trong thư phòng nửa ngày. Diệp Vân Đình tự giác tránh hiềm nghi, mỗi lần đều chỉ đưa hắn đến cửa liền dừng lại.
Nhưng lần này Lý Phượng Kỳ gọi y ở lại: "Đại công tử cũng vào đi, chợt nhớ có một số việc cần cùng ngươi thương nghị."
Diệp Vân Đình dừng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo hắn tiến vào thư phòng.
Đây không phải lần đầu y tới thư phòng của Lý Phượng Kỳ, nhưng lần trước vội vàng, lại là ban đêm, nên y chưa kịp có thời gian nhìn kỹ, hôm nay mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ.
Hai bức tường trong thư phòng để rất nhiều sách, đa số đều là binh thư. Bức tường còn lại để treo vũ khí, đao thương kiếm kích đều có, lơ lửng trên tường chiếu ra ánh sáng sắc bén lạnh lùng.
Diệp Vân Đình nhanh chóng nhìn qua những binh khí kia, ánh mắt lưu luyến nhìn lại mấy quyển sách. Binh thư y xem cũng không ít, nhưng so với bộ sưu tập của Lý Phượng Kỳ, như muối bỏ bể.
Trên giá sách có rất nhiều binh thư, y thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua.
"Đại công tử cũng thích xem binh thư?" Lý Phượng Kỳ thấy y sau khi vào cửa, ánh mắt vẫn dính trên kệ sách, nhướng mày cười nói.
"Phải, Vương gia cất giữ thật nhiều sách, rất nhiều quyển ta chưa từng thấy qua." Diệp Vân Đình có chút thẹn thùng, nhưng sở thích lớn nhất của y chính là đọc sách, bất kể nội dung, chỉ cần y chưa từng xem, đều muốn đọc một lần.
"Ngươi yêu thích quyển nào cứ lấy mà đọc." Lý Phượng Kỳ có ý ngầm chỉ: "Đại công tử cùng ta một lòng, không cần phải khách khí như vậy. Thư phòng này không phải cấm địa, ngươi có thể tới."
Nói xong vỗ lên ghế tựa bên người, nhấc cằm: "Những quyển sách này đều để ở đây, cũng không thể chạy đi đâu, không bằng đại công tử trước tiên cùng ta nói xong chính sự rồi đi xem cũng không muộn."
Mấy câu hắn nói mang theo ý trêu chọc, hai má Diệp Vân Đình nóng bừng, đành phải thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên người hắn.
Chờ sau khi ngồi xuống mới hậu tri hậu giác phát hiện, đây là chỗ ngồi của chủ nhân.
—— trong thư phòng có một chiếc bàn gỗ tử đàn rất lớn chạm trổ hoa văn, mặt trên bày giấy và bút mực, cùng với thiếp mời công văn cần xử lý. Phía sau bàn có một chiếc ghế gỗ chạm trổ cùng kiểu dáng, bên trên lót thảm da hổ, là nơi chủ nhân xử lý sự vụ thường ngày trong thư phòng.
Nhưng bây giờ Diệp Vân Đình đang ngồi trên chiếc ghế đó, còn thân là chủ nhân căn phòng, Lý Phượng Kỳ lại đang điều khiển xe lăn, ngồi dựa chếch bên tường, sát bên y, rất gần.
Sau khi ý thức được điểm này, Diệp Vân Đình có chút không thoải mái. Y muốn quay đầu nói gì, sẽ kề sát mặt Lý Phượng Kỳ.
—— Lý Phượng Kỳ vươn người lấy chồng bái thiếp bên kia, không đề phòng y bỗng nhiên quay đầu, hai người má đối má, khoảng cách không tới hai nắm tay.
Diệp Vân Đình thậm chí có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của hắn.
"..." Y vô thức ngả người về phía sau.
Lý Phượng Kỳ dường như chưa phát hiện, hắn tự nhiên duỗi cánh tay dài lướt qua Diệp Vân Đình, cầm bái thiếp lên, lùi lại phía sau, hững hờ nói: "Chồng bái thiếp này, đều từ các phủ đưa tới hai ngày qua."
Tâm tư Diệp Vân Đình theo không kịp y, ngơ ngác một chút, mới "Ồ" lên một tiếng, vành tai hơi đỏ lên, khiến nốt ruồi son trên dái tai càng thêm sinh động.
Lý Phượng Kỳ không dấu vết nhìn chăm chú một chút, hầu kết khẽ lăn, thu hồi ánh mắt trấn định tự nhiên nói với y: "Ngươi xem những người ngươi biết trước."
Diệp Vân Đình đành phải nhận lấy, lật xem từng cái.
Bái thiếp đặt cùng một chỗ, cao tới khoảng 1 thước. Y xem qua mấy quyển, phát hiện quan viên đưa bái thiếp tới chức quan cao thấp không giống nhau, có thiếp từ quan to nhất phẩm, cũng có từ những bá tước sa sút chỉ còn danh tiếng như Thọ Xuân bá. Y nhìn kỹ từng cái, phát hiện ra trong bái thiếp sử dụng ngôn từ cũng thập phần chú ý, có thể từ từ ngữ câu văn nhìn ra không ít chuyện.
Y lấy ra bái thiếp của những vị quan y biết, đặt riêng một bên, còn lại những người mới nghe họ tên lần đầu, thì đặt lại thành một chồng khác.
Lý Phượng Kỳ cũng nhìn qua, thần sắc có chút bất ngờ: "Ta cứ nghĩ đại công tử cực ít khi xuất phủ, quan viên nhận biết được không nhiều."
Số lần Diệp Vân Đình lộ diện có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lý Phượng Kỳ cho là y đối với những việc trong triều biết rất ít. Nhưng khi Diệp Vân Đình lấy ra những bái thiếp này, phần lớn đều là quan viên nắm giữ thực quyền, y đều biết cả.
"Ta tuổi nhỏ có theo một vị tiên sinh, hắn sau khi rời phủ đi vân du tứ phương, thỉnh thoảng sẽ viết thư cho ta. Trong thư sẽ thường đề cập đến tình thế hiện tại trong triều, ta mưa dầm thấm đất biết đến một ít. Bất quá cũng chỉ biết đến tên, không biết mặt."
Tiên sinh tên là Thường Dụ An, chính là vị ân sư đã khai sáng cho Diệp Vân Đình. Bên người tiên sinh có một đệ tử trạc tuổi y, thỉnh thoảng sẽ hồi kinh quản lý cửa hàng, tiện đường đem thư từ tiên sinh viết cho y đưa tới.
Vậy nên mấy năm nay Diệp Vân Đình mắc kẹt trong phủ nhưng tin tức nhưng cũng không bị chặn.
"Vậy đơn giản rồi." Lý Phượng Kỳ thoả mãn gật đầu, chọn lựa trong hai chồng bái thiếp trước mặt, lấy ra những cái hữu dụng, vô dụng lại ném qua một bên: "Mấy ngày tới ta định mở tiệc mời các đồng liêu* tới."
*đồng liêu: bạn cùng làm quan với nhau thời xưa.
"Muốn mời người nào? Dùng lý do gì?" Diệp Vân Đình hỏi.
"Đây cũng là chuyện ta muốn cùng đại công tử thương nghị." Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên cười rộ lên, mắt phượng híp lại, nụ cười này khiến Diệp Vân Đình cảm thấy hắn có ý đồ không tốt.
Diệp Vân Đình tâm lý hơi động, nghe hắn nói tiếp: "Ta có ý mở tiệc long trọng một chút, tốt nhất có thể mời tất cả triều thần cùng tới, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa tìm được lý do thích hợp. Nhưng hiện tại ta đã nghĩ đến một lý do vô cùng tốt..."
"?" Diệp Vân Đình trong lòng không yên, nhịn không được nói: "Lý do là gì?"
Lý Phượng Kỳ nghe câu hỏi của y, nở nụ cười vui vẻ, chậm rãi nói: "Lúc đại công tử vào phủ, ta đang bệnh nặng. Hôn lễ làm trong im lặng, cũng chưa mở tiệc mời khách. Bây giờ nghĩ lại vô cùng tiếc nuối, muốn mở một bữa tiệc lớn.." Hắn dừng một chút, nói: "Không cần thiết phải làm theo hôn lễ truyền thống, vì kết hôn làm hai lần cũng không may mắn. Chỉ cần mời văn võ bá quan tới uống rượu ăn tiệc náo nhiệt một chút là được ."
Trong mắt hắn ánh lên tia sáng: "Một là, mượn cơ hội này bức bách Lý Tung thực hiện hành động tiếp theo, hai là...." Hắn nói tới đây liền dừng lại, không nói tiếp nữa.
Lý do này vô cùng thỏa đáng, Diệp Vân Đình suy nghĩ một lúc là hiểu được ý của hắn.
Kể từ lúc giao tranh trên triều, hoàng đế chưa có động tĩnh.
Quân Thần Sách giám sát vương phủ đã rút lui, bây giờ thị vệ trong phủ đều là thân vệ* Huyền Giáp quân do Chu Liệt đưa đến. Người làm trong phủ cũng là tai mắt trong cung, nhưng bọn họ không thể đến gần những chỗ quan trọng, tin tức thu thập được đều là tin mà Lý Phượng Kỳ muốn họ truyền đi.
*thân vệ: thị vệ thân cận
Lý Phượng Kỳ cũng không sợ Lý Tung biết nhất cử nhất động của hắn, ngược lại, hắn còn muốn đem mọi chuyện mình làm truyền tới tai Lý Tung.
Lý Tung biết càng nhiều, tâm lý sẽ càng bất an.
Đánh rắn không chết, ắt sẽ bị cắn lại. Bây giờ Lý Tung đang đối mặt với tình huống như vậy.
Lý Phượng Kỳ không chết, Huyền Giáp quân chưa diệt trừ, mà giữa hai người từ lâu đã như nước với lửa. Lý Phượng Kỳ đang treo trên đầu Lý Tung một cây đao, nhưng vẫn chậm chạp chưa hạ xuống.
Treo càng lâu, Lý Tung càng thêm hoảng loạn.
Một khi hắn rối loạn, mọi kế hoạch đều dễ dàng mắc sai lầm.
Lý Phượng Kỳ tuy thanh thế lớn, nhưng trước giờ chưa từng lập bè kết phái, ít khi tiếp xúc riêng với triều thần. Bây giờ mở tiệc lớn mời tất cả quan viên, truyền tới tai Lý Tung, hắn nhất định cho rằng Lý Phượng Kỳ có mưu đồ khác. Đây là đang bức bách hắn động thủ.
Hắn càng làm càng sai, sẽ dễ dàng nắm được nhược điểm.
"Vậy còn mục đích thứ hai?" Diệp Vân Đình suy nghĩ rõ ràng, mới nhớ tới hắn chỉ mới nói nửa câu.
Lý Phượng Kỳ lười nhác dựa vào xe lăn, ngón tay theo quy luật gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói tiếp: "Hai là đường đường chính chính giới thiệu đại công tử, miễn cho người ngoài không biết Vĩnh An vương phủ có chủ tử mới."
Diệp Vân Đình vốn tưởng rằng mình có thể nghe thấy một vài cao kiến khác: "..."
Y im lặng cười khan: "Vương gia nói đùa."
Lý Phượng Kỳ không bỏ qua nói tiếp: "Đại công tử cảm thấy ta đang nói đùa sao?" Hắn câu từ chính trực nói: "Ta với đại công tử dù sao cũng được bệ hạ tứ hôn, trước đó tình thế đáng ngại, khiến đại công tử phải chịu liên luỵ uỷ khuất vì ta, bây giờ thoát khỏi tình cảnh khó khăn, danh phận nên có tự nhiên phải có, bằng không ai cũng như Tề quốc công đối với đại công tử đến kêu đi hét, ta sao có thể bình tĩnh được?"
Hắn thu liễm ý cười: "Đại công tử cũng biết, ta tính tình không tốt. Nếu như hôm nay người đến không phải cha ruột ngươi, e rằng không có cơ hội ra khỏi cửa lớn vương phủ."
Diệp Vân Đình: "..."
Y nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm nghị của nam nhân, nghĩ thầm ngay cả hoàng đế ngài cũng không để trong lòng, còn có thể coi trọng lệnh tứ hôn sao?
Chắc chắn muốn nhân cơ hội này đùa giỡn y.
Nhưng nghĩ lại hôm nay khi phu thê Diệp Tri Lễ đến, hắn che chở cho mình như vậy nên y xua tan đi ý nghĩ đó.
Vĩnh An vương nặng tình hứa hẹn, hôm nay đã thật tâm che chở y.
Diệp Vân Đình là người biết tốt biết xấu, y mím môi, một lần hành động được hai việc, y cũng không có lý do để từ chối, liền nhận phần ân tình này: "Vậy nghe theo lời Vương gia nói."
"Vậy ta bảo Ngũ Canh và Chu Liệt lo liệu." Lý Phượng Kỳ đạt được mục đích, khẽ cong môi cười không thể nhận ra, sau đó quay lại đề tài lúc trước: "Ngày mở tiệc nhất định sẽ rối ren, ta sẽ nói lại cho ngươi nghe mấy chức quan trọng yếu, đến lúc đó ta không tiếp được, phiền đại công tử hỗ trợ chiêu đãi."
Diệp Vân Đình gật đầu, nghiêng người xem bái thiếp trong tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Phượng Kỳ liếc y một cái, thân thể cũng hướng lại gần y một chút, đến khi khoảng cách đã đủ gần mới không nhanh không chậm nói cho y những quan viên này đang thuộc phe phái nào.
Lợi ích của các quan viên cũng gắn với nhau, từng người ở đây đều có ngàn mối quan hệ. Lý Phượng Kỳ kiên trì giảng giải cho y từng chuyện, khi nói xong hết tất cả đã qua một canh giờ.
Diệp Vân Đình nhìn thời gian, hơi kinh ngạc: "Đã qua giờ cơm trưa rồi, ta gọi hạ nhân mang cơm lên nhé?"
Lý Phượng Kỳ khẽ nhíu mày, chần chừ nói: "Đã quá giờ ăn trưa, không có khẩu vị nữa."
"Ít nhiều cũng phải ăn một ít." Diệp Vân Đình không đồng ý cau mày.
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn y một cái, giả vờ làm khó dễ: "Ăn mấy khối bánh quế hoa cũng được, nhưng đầu bếp quý phủ còn chưa làm bao giờ...."
"..." Diệp Vân Đình hoài nghi hắn đang ám chỉ gì đó.
Vừa y có kể qua cho Lý Phượng Kỳ, có một lần Diệp Vọng thấy y làm bánh quế hoa, tuy muốn ăn nhưng lại giả vờ không thèm để ý. Y tuy nhìn ra, nhưng cũng giả bộ không phát hiện, bây giờ nhớ tới, trong tâm hổ thẹn.
Không nghĩ tới mới có một lúc, vị này cũng nhắc về bánh quế hoa.
***************Nội tâm vương gia: Ta cũng muốn ăn bánh quế hoa! T_T