Hai nước thông gia, thiên tử đại hôn, cả thiên hạ chúc mừng.
Cử hành điển lễ đại hôn ở Tuy Dương xong, hai người trở về kinh thành.
Cùng tháng đó, hai người ban thánh chỉ, tuyên bố từ đó về sau, Bắc Chiêu và Nam Việt kết minh, không phân ngươi ta. Đồng thời, thay đổi quốc hiệu thành Chiêu Việt, niên hiệu Thiên Phù.
Sau này cũng sẽ không còn Bắc Chiêu đế và Nam Việt vương, mà chỉ có Nam Đế và Bắc Đế, song đế cùng tôn. Tôn Hạ thái hậu làm Đoan Kính Mẫu hậu Hoàng thái hậu, cùng Thẩm Thái hậu xưng là Đông, Tây Cung Thái Hậu. Truy phong Vương phu nhân quá cố thành Thánh Mẫu Hoàng thái hậu; sau khi phúc thẩm lại án oan Hạ gia, cả nhà Hạ gia được rửa sạch oan khuất, khôi phục vinh quang ngày xưa.
Trên sử sách hậu thế có ghi chép, đây là "Song đế cùng trị vì, khai thiên lập địa, thái bình thịnh trị".
*
Thiên Phù năm thứ hai, Tuy Dương.
Sau khi định ra Tuy Dương làm kinh đô thứ hai, hàng năm vào mùa đông xuân sẽ xử lý triều chính ở đây; đến hạ mùa thu thì quay lại kinh thành.
Hành cung Tuy Dương trải qua vài lần tu sửa, quy mô đã sánh ngang với hoàng cung trong kinh thành. Trước đó thế gia và quan viên Nam Việt vì thuận tiện thương nghị chính sự, cũng vì muốn bộc lộ tài năng trước mặt tân đế đã lần lượt xây dựng dinh thự ở Tuy Dương, phần lớn mọi người đều chuyển đến đây.
Còn quốc nội của Nam Việt như Lý Phượng Kỳ lúc trước cam kết, liên tục mở ra mấy cửa khẩu thương mại và bến tàu, không chỉ thiết lập trên biên giới hai nước, mà còn thiết lập ở biên giới Nam Việt và các nước hải ngoại, thuận tiện cho việc mậu dịch trên biển.
Trước đó tuy quốc nội Nam Việt sản vật dồi dào, nhưng quốc thổ nhỏ hẹp, nhân khẩu không nhiều. Mặc dù thường mậu dịch với nước ngoài, nhưng không có thợ thủ công giỏi chế tạo thuyền lớn, cũng không có vũ khí uy lực lớn hộ tống. Nhưng sau khi hai nước kết minh, hai nước không phân ngươi ta, bách tính đều dùng giấy thông hành giống nhau, giao nộp thuế má giống nhau, cùng hưởng các chính sách có lợi. Những biện pháp như vậy đã khuyến khích bách tính qua lại, hoặc là thương nhân Bắc Chiêu mang đội buôn tới phát triển tại Nam Việt, hoặc là bách tính Nam Việt tới định cư ở Bắc Chiêu, thậm chí còn khai hoang ở Đông Di.
Mà Diệp Vân Đình phát bố cáo rộng khắp, chiêu nạp người tài, tập hợp được rất nhiều thợ thủ công từ dân gian, liên hợp với thợ thủ công trong Công bộ, bắt đầu nghiên cứu chế tạo hải thuyền* và vũ khí có uy lực lớn để đội tàu có thể đi được xa hơn và mang theo nhiều hàng hoá hơn.
*thuyền đi biển
Vô số thợ thủ công hao phí hơn bốn tháng mới tạo ra được một chiếc hải thuyền to lớn và bền chắc gấp hai, ba lần kiểu thuyền cũ.
Trước khi hồi kinh thành, Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ cùng đến bến cảng xem hải thuyền kiểu mới.
Hải thuyền mới hoàn thành xong neo đậu bên bến cảng, không ít bách tính nghe tin đến xem, còn có người kinh ngạc hút vào mấy ngụm khí. Hai người lần đầu tiên nhìn thấy thành quả này, mặc dù không có biểu hiện thất thố quá mức, nhưng cũng khó nén nổi kinh ngạc.
Hải thuyền cao bốn tầng, dài rộng lấy mắt thường khó có thể đánh giá, giống như cung điện trên biển qua mấy lần đi thử và cải tiến, cuối cùng có thể đưa vào hoạt động.
Hai người được mời lên thuyền, mỗi khoang thuyền đều có quân lính mặc áo giáp, tay cầm binh khí trông coi. Thuyền trưởng cùng đám thủy thủ đã lên trước chuẩn bị đâu vào đấy.
Tư chế* đóng thuyền đứng ra giới thiệu cho hai người điểm cải tiến và công dụng của chiếc thuyền kiểu mới.
Nói xong, cẩn thận hỏi: "Hôm nay đang muốn ra biển để kiểm tra sức mạnh của vũ khí mới. Hai vị bệ hạ có muốn đi xem một chút không?"
Diệp Vân Đình tràn đầy khí lực gật đầu nói: "Được."
Tư chế nghe vậy thần sắc kích động một chút, bước nhanh mấy bước, lên giọng báo cho thủy thủ chuẩn bị ra khơi.
Trên boong thuyền thủy thủ vung lên cánh buồm, cánh buồn thêu hai chữ "Chiêu Việt" tung bay trong gió.
Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ đi tới mũi tàu, nhìn cánh buồm bị gió biển thổi bay, cùng lúc đó boong thuyền hơi lắc lư, con thuyền lớn quay mũi thuyền, chậm rãi chuyển động.
Vừa bắt đầu có chút lắc lư chóng mặt, Diệp Vân Đình chỉ có thể mượn lực cánh tay Lý Phượng Kỳ mới miễn cưỡng ổn định. Nhưng sau khi thuyền ra biển, nhìn sóng dậy ầm ầm ngoài khơi, y cũng không thấy chóng mặt nữa, hai tay chống lên lan can thuyền, nửa người ngoài ra ngoài, ánh mắt rạng rỡ nhìn xung quanh.
"Trước giờ chỉ đọc được những ghi chép trên biển trong du ký, không nghĩ tới có một ngày có thể tự mình ra biển."
Hưng phấn qua đi, trong đầu Diệp Vân Đình hiện lên vô số ý nghĩ: "Thuyền lớn như vậy, ít nhất có thể bằng ba chiếc thuyền cũ. Sau này đội thuyền của ta cũng đổi thành như vậy, có thể mang đi mang về càng nhiều hàng hóa."
Như vậy lợi nhuận của một chuyến tàu nhiều không đếm được.
Lúc trước đội thuyền của Nam Việt đều do hoàng thất nắm trong tay, còn lại đội buôn mặc dù cũng ra biển, nhưng đều đi thuyền đánh cá. Bây giờ hai nước sáp nhập, những đội thuyền này cũng thuộc về triều đình, nếu hoạt động mậu dịch thuận lợi, tiền sẽ vào quốc khố.
Diệp Vân Đình qua loa tính toán một chút, tâm tình cũng kích động hẳn lên.
Lý Phượng Kỳ lại có ý tưởng khác: "Nghe nói các nước hải ngoại vô cùng giàu có, còn có rất nhiều đồ vật chúng ta chưa từng thấy. Nếu có thể thuận lợi thành lập đội tàu, lại mang theo quân tinh nhuệ đi, san bằng hải ngoại không phải là chuyện khó."
Tướng sĩ mở rộng đất đai biên giới, Diệp Vân Đình muốn làm sinh ý thế nào chẳng được. Hắn muốn dùng vũ lực trấn áp và thu phục họ, làm sinh ý còn phải chú ý có qua có lại, nhưng nếu chiếm được mấy nước hải ngoại đó để hằng năm bọn họ tiến cống, so với việc trao đổi qua lại thì có lợi hơn nhiều.
Hơn nữa nếu đánh phục rồi, làm sinh ý cũng đơn giản hơn.
Hai người đều có tính toán của riêng mình, liếc mắt nhìn nhau nở nụ cười.
*
Sau khi theo hải thuyền đi thử một vòng, hai người trở lại Tuy Dương, nửa tháng sau lại cùng triều thần trở về kinh thành.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, khí trời phía nam đã nóng hơn, phương Bắc vẫn còn chút hàn ý cuối xuân. Trên đường hồi kinh, Diệp Vân Đình ỷ vào tuổi trẻ khí thịnh, mặc ít quần áo, kết quả còn chưa về đến kinh thành, người đã ngã bệnh. Cả người nóng đến mơ mơ màng màng, được Lý Phượng Kỳ ôm về tẩm cung.
Thái y đến xem nói là bị cảm lạnh, gió độc xâm nhập cơ thể, hơn nữa trước đó vất vả, hiện tại cùng nhau kéo tới. Thái y kê thuốc hạ sốt, nếu như có thể hạ sốt thì không còn gì đáng ngại. Nếu không hạ sốt thì phải thêm thuốc, sai đó châm cứu, nhưng uống quá nhiều thuốc dễ ảnh hưởng đến cơ thể.
Lý Phượng Kỳ thần sắc nặng nề, sai người sắc thuốc, tự mình bồi y uống. Sau đó hạ lệnh miễn lên triều, chỉ sai người mang tấu chương đến tẩm cung, có việc gấp thì phê, còn không chỉ ở bên giường trông coi, bón thuốc lau mồ hôi, mọi chuyện lớn nhỏ đều tự hắn làm.
Diệp Vân Đình sốt liền ba ngày, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, hắn cũng cực nhọc ngày đêm, chẳng thể yên lòng nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ tư, người bị sốt không có ý thức cuối cùng cũng mở mắt ra.
Nhìn thấy Lý Phượng Kỳ câu nói đầu tiên nhưng là: "Ta nằm mơ."
Thâm ý trong lời nói chỉ có hai người hiểu được, Lý Phượng Kỳ nghiền ngẫm, vẫy lui cung nhân, cho y uống nửa chén nước ấm nhuận cổ họng, mới hỏi: "Mơ thấy chuyện gì?"
Diệp Vân Đình cả người bủn rủn, đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp. Y nheo mắt nhớ lại nửa ngày mới nói: "Mơ thấy chuyện sau khi ngươi chết."
Lý Phượng Kỳ kinh ngạc.
Dường như vẫn còn sợ hãi sau giấc mộng, Diệp Vân Đình nắm chặt tay hắn mới cảm thấy an tâm hơn.
Dựa theo thời gian suy tính, trong mộng hẳn là chuyện Lý Phượng Kỳ sau khi lên ngôi năm, sáu năm. Không còn người thân, không còn huynh đệ có thể giao phó sau lưng, Lần này là đế vương cô độc lạnh lùng.
Hắn vô cùng thô bạo tàn ác hiếu chiến, trong lúc tại vị, chưa bao giờ dừng chuyện chinh chiến.
Đầu tiên là Tây Hoàng, sau đó là Đông Di, cuối cùng là Nam Việt.
Một đường lướt đi, đế vương đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng cũng khơi dậy sự tức giận của bách tính. Có nghĩa quân được thành lập, nỗ lực phản kháng, cuối cùng cũng đều thất bại. Cũng có người kết minh cùng Nam Việt, trên chiến trường trong ứng ngoài hợp, âm thầm đánh lén, nhưng lần này đã thành công.
Lúc đó Nam Việt không còn Hạ Thái hậu, người chân chính nắm quyền là Tĩnh Vũ Đại tướng quân Bàng Quang Hiến, mà Nam Việt vương là Hách Liên Tịnh.
Dựa vào căn cơ Hạ Lan Diên để lại, Bàng Quang Hiến kiềm chế vua, điều khiển chư hầu, qua lại với các nước hải ngoại, không chỉ tích lũy vô số tài phú, còn bí mật mua về một nhóm vũ khí có uy lực cực lớn.
Hỏa khí uy lực lớn kia do Bàng Quang Hiến giao dịch với hải quốc, bên kia còn cho người tới Nam Việt hướng dẫn cách sử dụng, lại huấn luyện binh lính Nam Việt.
Bàng Quang Hiến dựa vào những hỏa khí này, liên hợp với kẻ phản bội dưới trướng Lý Phượng Kỳ, trong ứng ngoài hợp, trên chiến trường giết chết Lý Phượng Kỳ.
Trong mộng Diệp Vân Đình là một u hồn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Lý Phượng Kỳ nổ tung trong ánh sáng hỏa khí chói mắt, hài cốt cũng không còn. Đế vương mất mạng, lại có hỏa khí uy lực lớn khiến đội quân Bắc Chiêu tan rã.
Những tướng lĩnh trung thành với Lý Phượng Kỳ dẫn người lui về, nhưng Bàng Quang Hiến thừa thắng truy kích, một đường đánh vào kinh thành. Mà lúc này dã tâm của hắn đã không thể áp chế nổi nữa, sau khi để Hách Liên Tịnh chết bệnh, hắn được chúng thần ủng hộ đăng cơ, nhưng lại chết đúng ngày đăng cơ.
Bàng Quang Hiến dùng hỏa lực của người nước ngoài giết chết Lý Phượng Kỳ, bình định Bắc Chiêu, cuối cùng cũng chết dưới uy lực cực lớn của hỏa lực.
Phái người nước ngoài đến dạy quân binh sử dụng hỏa lực chỉ là vỏ bọc để che dấu tai mắt mọi người. Mục đích thực sự của bọn họ là mảnh đất dồi dào tài nguyên này. Khi Bàng Quang Hiến chết rồi, Bắc Chiêu Nam Việt đều rơi vào hỗn loạn, còn thuyền lớn của người nước ngoài nhân cơ hội này cập bến.
Binh sĩ nước ngoài xuất hiện nhiều vô số kể, từ Nam Việt giết tới Bắc Chiêu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Mà cả Nam Việt hay Bắc Chiêu đều không có sức chống cự.
Bách tính bị hỏa khí làm cho kinh sợ, sống như dê như bò. Hai nước tắm trong biển máu, dưới sức ép của kẻ thù chung, rốt cục buông bỏ cừu hận liên hợp lại với nhau, dùng thân thể đầy máu chống đỡ uy lực của hỏa khí, miễn cưỡng giữ được Bắc Cương - mảnh quốc thổ cuối cùng.
Còn bên ngoài Bắc Cương, chiến hỏa bay tán loạn, người sống như súc vật.
Cuộc sống như thế giằng co hơn mười năm, mà càng về sau, lại càng chẳng nhìn thấy hy vọng kết thúc.
Thân ở nhân gian, lại như nơi luyện ngục.
Diệp Vân Đình trong mơ trải qua cừu hận và tuyệt vọng, khi tỉnh lại vẫn không thể quên được. Y nắm chặt tay Lý Phượng Kỳ, run giọng nói: "Lúc trước ta nghe đội buôn trên biển nói, ra khơi đi thẳng về phía đông, đi chừng nửa năm sẽ gặp một đất nước, đất nước đó có rất nhiều đồ vật được thần ban cho..."
Không có đại thuyền, đội buôn khó có thể đi xa. Nhiều nhất cũng chỉ có thể đi một vòng quanh hải vực. Nhưng Diệp Vân Đình lúc đó nghe thấy đất nước đó như bồng lai tiên cảnh cũng chỉ cười cho qua. Dù sao thuyền lớn của hoàng gia nhiều nhất cũng chỉ có thể đi trên biển hai ba tháng.Ở trên biển nửa năm không khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Kia là đã đi bao xa? Địa phương xa như vậy, sao có thể phân biệt phương hướng? Hơn nữa xa như vậy thật sự có một quốc gia sao?
Không ai biết được.
Nhưng Diệp Vân Đình trong mơ lại biết đến đất nước đó, cùng với hỏa khí mà người nơi đó mang đến, là thần vật trời ban.
Trải qua những giấc mơ trước, y biết những việc xảy ra trong mơ đều là sự thật. Chỉ có điều bởi vì đủ loại nhân tố, đời này, rất nhiều chuyện không thể phát sinh.
Nhưng chuyện này không hẳn sẽ không xảy ra.
Diệp Vân Đình chậm rãi thở một hơi dài, ánh mắt kiên định nói: "Chúng ta phải sớm chuẩn bị."
Lý Phượng Kỳ nắm chặt tay y, chậm rãi gật đầu.
***
Đảo mắt đã đến mùa hạ năm sau.
Đã hơn một năm từ khi Diệp vân Đình mơ thấy giấc mộng kia.
Mà một năm nay, Công bộ có thêm một bộ phận chế tạo hỏa khí, chiêu mộ thợ thủ công chuyên môn nghiên cứu chế tạo vũ khí uy lực lớn. Lúc mới bắt đầu nhóm thợ thủ công còn nghĩ chuyện Nam đế bệ hạ nói không khác nào viển vông, nhưng tới khi Nam Đế dẫn người tạo pháo hoa thành vũ khí, tất cả thợ thủ công đều tâm phục khẩu phục, bắt đầu dựa theo những suy nghĩ mới lạ này nghiên cứu chế tạo hỏa khí.
Cùng thời điểm này, Diệp Vân Đình cũng thông qua việc giao dịch trên biển, thu về không ít hỏa khí nước ngoài. Những hỏa khí này còn vô cùng thô ráp, không tinh tế như y thấy trong mộng, uy lực cũng chưa đủ lớn, nhưng cũng chứng minh suy nghĩ của y không sai. Nếu Chiêu Việt không nghiên cứu chế tạo hỏa khí, chờ hỏa khí của các nước hải ngoại phát triển tới trình độ nhất định, Chiêu Việt nhất định khó thoát.
Vì thế y không ngừng làm giàu quốc khố, đốc thúc nhóm thợ thủ công không ngừng nghiên cứu đổi mới hỏa khí.
Bây giờ đã qua một năm, bộ phận hỏa khí đã có chút thành tựu, hỏa khí mới nhất mặc dù vẫn còn khoảng cách với hỏa khí trong mộng, nhưng đã cho lực sát thương kinh người.
Diệp Vân Đình tự mình thử vũ khí, cuối cùng cũng an tâm. Như thế, coi như ngày sau hải quốc xuất hiện, Chiêu Việt hoàn toàn có lực chống trả.
"Hiện tại ngươi có thể thoải mái hơn rồi." Lý Phượng Kỳ là người hiểu rõ nhất áp lực đang đè lên người y.
Mùa hè năm ngoái, sau khi Diệp Vân Đình khỏi bệnh đã bắt đầu trù tính tất cả. Trong mộng chỉ thấy kết quả, không có quá trình. Diệp Vân Đình vì muốn để nhóm thợ thủ công hiểu được, tự mình động thủ nghiên cứu chế tạo vũ khí, y xem rất nhiều sách vỡ, thử qua nhiều phương pháp, nếu cộng gộp lại, sợ là cả điện Thái Hòa cũng không chứa nổi.
Nói là gian nan để hái trái ngọt, khổ tâm khổ sức hơn nữa cũng vẫn đáng.
Người cũng gầy đi hai vòng, thời điểm nghỉ ngơi, Lý Phượng Kỳ ôm y, bàn tay cũng có thể cảm nhận được xương cốt trên người. Nhưng y biết rõ Diệp Vân Đình lo lắng điều gì, vô lực ngăn cản cũng không thể ngăn cản, vì vậy thời điểm Diệp Vân Đình nghiên cứu chế tạo hỏa khí, hắn chỉ có thể gia tăng luyện binh. Như vậy coi như không nghiên cứu chế tạo ra hỏa khí, với binh lực hiện tại của Chiêu Việt, nhất định sẽ không tan tác giống như đời trước.
Cũng may trời cao không phụ người có lòng, bọn họ làm tất cả những thứ này, rốt cục cũng có kết quả.
"Ừm. Đã lâu chúng ta không đến ôn tuyền Trang tử." Diệp Vân Đình thả lỏng thân thể, lười biếng chui vào ngực hắn, híp mắt nói: "Không bằng chọn ngày đến nghỉ ngơi thư giãn một chút."
"Được, ta sai người chuẩn bị."
*
Sau ba ngày, hai người ăn mặc tối giản, lên ngựa tới Ôn tuyền Trang tử.
Đế vương xuất hành, dù tận lực nhẹ nhàng nhưng cũng không thể thiếu người theo hầu. Hai người không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa được hộ vệ vây quanh không nhanh không chậm ra khỏi thành.
Thời tiết đầu hạ vẫn chưa oi bức lắm. Ánh nắng dịu nhẹ, gió núi mát mẻ, vô cùng hợp lòng người.
Hai người vừa đi vừa nhìn, đi đến ngã ba thì thấy chòi nghỉ bên đường tập trung rất nhiều người, có người la hét "Tỉnh rồi tỉnh rồi", "Không hổ là đại sư", "Đúng là Bồ Tát sống".
Diệp Vân Đình nhíu mày, tưởng rằng gặp phải kẻ lừa gạt, theo tiếng đến nhìn, lại thấy bên trong đám người có một lão hòa thượng chắp tay trước ngực vái chào, không biết có phải trùng hợp hay không, lão hòa thượng đúng lúc ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt y.
Đối phương thậm chí còn cười thân thiện với y.
Nhìn gương mặt quen thuộc này, Diệp Vân Đình hơi chấn động, ánh mắt kinh ngạc: "Là hắn!"
Lúc trước y với Lý Phượng Kỳ từng phái người đi khắp nơi tìm lão hòa thượng, cố ý nhờ mấy vị chủ trì lưu ý, nhưng vẫn không tìm được tung tích của đối phương.
Không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.
Tướng mạo lão hòa thượng không khác trong mộng, vẫn mặc áo cà sa xưa cũ, còn có mảnh vá. Bất đồng duy nhất chính là, sắc mặt đối phương ôn hòa, giữa chân mày cũng không còn lo lắng và nghiêm nghị.
Diệp Vân Đình gọi Lý Phượng Kỳ, hai người sai hộ vệ lưu lại tại chỗ, xa xa đi theo lão hòa thượng.
Lão hòa thượng vừa mới cứu người, sau khi tỉnh lại gia đình người kia đang rối rít tạ ơn. Nhưng lão hòa thượng không thu lễ tạ, chỉ uống một chén trà liền rời khỏi chòi nghỉ, đi đến ngã ba đường.
Hai người đi theo phía sau, chờ khi rời khỏi tầm mắt chòi nghỉ, lão hòa thượng dừng lại dưới một gốc cây già, quay người nhìn về hướng hai người, chấp tay hành lễ vái chào: "Hai vị bệ hạ có chuyện gì muốn hỏi?"
Diệp Vân Đình hơi kinh ngạc, sau đó liền thoải mái.
Bọn họ không tận lực che giấu, lão hòa thượng có thể nhìn ra cũng không kỳ quái.
Đến gần, hai người xuống ngựa, Diệp Vân Đình trả lễ, nhìn phướng hướng hắn đi, hỏi: "Đại sư muốn đến Xuất Vân tự sao?"
"Phải."
Diệp Vân Đình nghe vậy mặt lộ vẻ nghi hoặc, dựa theo quỹ tích kiếp trước, lão hòa thượng đã sớm tới kinh thành mới đúng. Nhưng hôm nay so với một đời trước đã muộn ba năm.
Nghi ngờ của y còn chưa được giải đáp, lại nghe lão hòa thượng nói: "Ba năm trước, lão nạp xem thiên tượng, từng thấy phụ tinh ảm đạm, xung quang đế tinh có hồng quang, nhưng cũng chỉ là dấu hiệu không rõ. Lão nạp sầu lo trong lòng, tiêu hao tâm lực bói toán vận nước, quái tượng chỉ đại hung."
Nói đến chỗ này, hắn dừng một chút, vẻ mặt vô cùng thổn thức: "Nhưng chính lúc lão nạp tìm được vị trí phụ tinh, chuẩn bị đi tới kinh thành lại phát hiện thiên tượng bỗng nhiên thay đổi."
Phụ tinh ảm đạm bỗng tràn ngập ánh sáng, còn xung quanh đế tinh hồng quang suy yếu, tử quang cực mạnh. Hắn nhìn diễn biến, đây là đại cát. Chứng tỏ vận nước hưng thịnh, số mệnh kéo dài!
Mặc dù hắn không nhìn thấu huyền cơ trong đó, nhưng có thể đoán được tất cả những thay đổi này, biến hóa theo nhịp thở của phụ tinh.
Những người như bọn họ, có thể nhìn trộm một hai phần thiên cơ, nhưng cũng không dám lặp đi lặp lại dò xét nhiều lần. Vì thế hắn không suy nghĩ đến chuyện tới kinh thành tìm tòi hư thực nữa, chỉ tĩnh tâm chờ tình thế biến hóa.
Thoáng một cái ba năm qua đi, kết hợp với kết quả lần thứ hai hắn nhìn ra, lúc này mới khơi gợi tâm tư của hắn, đến kinh thành tìm hiểu.
Nhưng không nghĩ tới, còn chưa đến kinh thành đã gặp được người liên quan.
Lão hòa thượng hài lòng, hơi mỉm cười nói: "Việc thí chủ muốn hỏi, lão nạp cũng không biết đáp án. Nhưng phật gia có câu mọi chuyện đều có nhân quả, kết quả hôm nay, nhất định là do ngày khác đưa đến."
Lý Phượng Kỳ nghe xong như lọt vào sương mù, chỉ thấy lão hòa thượng này cố ý nói năng vòng vèo.
Ngược lại Diệp Vân Đình suy tư, một lúc lâu sau mới vái chào: "Đa tạ đại sư giải thích nghi hoặc của ta."
Lão hòa thượng trả lễ, sau đó chào tạm biệt hai người, đi về hướng Xuất Vân Tự.
Lý Phượng Kỳ cau mày, hừ một tiếng, nói: "Nói này nói nọ một đống phí lời, kết quả cũng không biết."
Diệp Vân Đình lắc đầu nói: "Nhưng hắn nói không sai, ta có thể sống lại một đời, nhất định là hữu duyên."
Y nhớ tới cảnh tượng như luyện ngục trong mộng, thây chất đầy đồng, người không bằng súc vật. Người sống dùng giọt máu cuối cùng cũng phải chống đỡ ngoại địch, như vậy người chết, linh hồn có thể hay không ngày đêm xoay quanh cố hương, mong ngóng loại bỏ ngoại địch, giành lấy an bình?
Trên vùng đất này từng có vô số quốc gia và vương triều, nhưng quốc gia tiêu tan, bách tính luân chuyển. Chỉ có vùng đất này mãi mãi trường tồn.
Nếu trời đất có linh, chỉ sợ cũng không muốn nhìn thấy cảnh luyện ngục nhân gian như vậy?
Mặc dù đã không thể nào chứng thực suy đoán này, nhưng Diệp Vân Đình lại tình nguyện tin tưởng đây là sự thật.
Y trọng sinh, có lẽ là do ngàn ngàn vạn vạn anh linh đời trước đổi lấy.
Sống lại một đời, có thể mấy lần nhìn thấy tiên cơ trong mơ, phòng hoạ chưa xảy ra, cũng không phải đơn thuần là may mắn, mà vì y gánh vác sứ mệnh —— y muốn khi tất cả mọi chuyện còn chưa bắt đầu, ngăn chặn sự tình phát triển theo hướng xấu nhất.
"May mắn." Diệp Vân Đình ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Lý Phượng Kỳ khó giải thích được, nghiêng mặt nhìn y: "May mắn chuyện gì?"
May là ta đã trở về, cũng may là ngài lựa chọn tin ta.
Diệp Vân Đình nắm chặt tay hắn, nở nụ cười với hắn, ngoài miệng lại nói: "Không có gì, chúng ta đi lên trang tử đi."
Thấy y không nói, Lý Phượng Kỳ cũng không truy hỏi nữa, chỉ cùng y lên ngựa, đi trở lại đường rẽ ban đầu, gọi hộ vệ tới, không nhanh không chậm đi về hướng ôn tuyền trang tử.