Giấc mộng một mái nhà hạnh phúc bên người mình yêu cùng người mình thương cứ vậy mà vỡ mộng.
Cô khao khát một mái ấm dành riêng cho mình, khẩn cầu những đứa trẻ đáng yêu để được yêu thương chúng.
Điềm Nhiên từng rất ngưỡng mộ khi thấy những người trạc tuổi mình tay ẫm bồng con, chăm chút cho những thiên thần bé nhỏ.
Người ta nói trẻ con rất phiền phức nhưng ngay cả họ cũng sẽ không cưỡng lại được những lúc vui vẻ cười đến ngây ngô khi thấy con mình làm được những điều giản đơn.
Khi đấy, cô đã nghĩ nếu mình có một đứa con thì sao?
Thì cô sẽ dành trọn cho nó tất cả tình yêu thương của mình, sẽ dạy dỗ, sẽ chăm sóc và cho bé những thứ mà tuổi thơ cô không nhận được.
Nhưng rồi…
Cô phát hiện, mình chính là đứa trẻ bị nguyền rủa.
Khả năng có con thấp…
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối…
Thời gian, làm gì còn thời gian để biến thấp thành cao, biến không thể thành có thể chứ?
Hết thật rồi… hết thật rồi!
Điềm Nhiên ngồi sụp trên hàng ghế vắng người, khóc đến tê tâm phế lòng. Nước mắt lấp đầy hốc mắt, tiếng khóc nức nở vang lên từ đôi môi đang mím chặt.
Điềm Nhiên đưa tay lau nước mắt nhưng hốc mắt lại như cái hồ sâu không đáy, dù lau đến thế nào cũng chẳng thể lau hết được.
Đầu óc cô dần trở nên mơ màng, trong đầu như một cái máy chiếu, bắt đầu chạy chiếu về đoạn băng cuộc nói chuyện giữa cô và anh cách đấy không lâu.
Trên tivi chiếu đến cảnh nữ chính sinh con, một cảnh gia đình đoàn tụ hạnh phúc thì bất giác trong đầu của cô nổi lên một câu hỏi.
“Anh à… anh thích con trai hay con gái?”
Anh gối đầu lên chân cô, ngẩng đầu nhìn góc mặt, bàn tay mân mê những sợi tóc rũ ra của cô, nói trong thích thú: “Em muốn sinh con cho anh sao?”
Khuôn mặt cô đỏ au ngại ngùng nhưng ngoài miệng vẫn cứng nói: “Ha! Đừng đánh trống lảng, mau trả lời em đi. Em, em chỉ là tiện miệng nên hỏi vậy thôi.”
Lăng Tiêu nghe cô nói vậy thì có chút thất vọng nhưng vẫn nghiêm túc ra vẻ nghiền ngẫm, Điềm Nhiên cũng vì vậy mà căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ anh. Sau một lúc lâu, cô gần như sắp quên luôn câu hỏi rồi thì bỗng giọng của anh vang lên.
“Ừm… khó chọn thật đấy nhưng mà… anh thích Nhiên Nhiên nhà mình hơn.”
Còn dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc và khuôn mặt đứng đắn để nói nữa.
Cô giật tóc mình ra khỏi tay của anh, giọng điệu có phần đe dọa. “Em nói nghiêm túc đấy!”
Trước thái độ cáu kỉnh của cô, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy nhu tình và tràn ngập ý cưng chiều ở trong đấy.
Một câu nói nghe thật đơn giản nhưng khiến trái tim nhỏ bé của cô xao xuyến không thôi.
“Trai hay gái gì anh cũng đều thích hết. Chỉ cần là đứa bé mà em sinh cho anh thì anh đã cảm thấy mãn nguyện và yêu thích không thôi rồi.”
“…”
Khi đấy cô đã mỉm cười thật hạnh phúc, cảm giác ngọt ngào từ tận sâu trong đáy lòng như thể chính mình là nữ chính trong bộ phim đang chiếu vậy.
Có lẽ, nữ chính trong phim cũng đang có cảm giác hạnh phúc như vậy nhỉ?
Nhưng như đã nói, cô chính là đứa trẻ bị nguyền rủa.
Cô đúng là giống nữ chính trong phim, cắt phân cảnh cũng là lúc giấc mộng ngọt ngào tan biến.
Kết cục cũng chỉ qua loa chấm hết như vậy mà thôi!
…
Điềm Nhiên trở về nhà với mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Mờ mịt với mọi thứ, toàn thân vô lực cô chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo.
Cánh cửa bật mở, mùi cơm chín cùng thức ăn thơm nức đưa vào mũi khiến tinh thần cô vực dậy được đôi phần nhưng cũng vì vậy mà hốc mắt lại cay cay.
Lăng Tiêu nghe thấy tiếng mở cửa thì từ trong bếp đi ra, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề hình mèo con mà cô và anh đã mua trong lần trước đi siêu thị. Tóc của anh không vuốt keo mà tự do loã xoã xuống trán, che đi một phần mắt. Không phải là bộ đồ âu phục đầu nghiêm nghị khó gần, hiện giờ anh khoác trên mình bộ đồ ngủ rộng thoải mái ở nhà màu xám.
Còn đâu là hình ảnh Mặc tổng quyết đoán trên thương trường chứ? Hiện tại anh chỉ là một người đàn ông bình thường, tranh thủ về nhà sớm chuẩn bị thức ăn cho người mình yêu mà thôi.
Lăng Tiêu mỉm cười dịu dạng dang rộng vòng tay về phía cô, gọi: “Bé yêu, hôm nay em thế nào? Cả ngày nay anh cứ nhớ em mãi thôi.”
“Mau, tới đây ôm anh đi!”
Những giọt nước mắt khó khăn kìm nén cũng vì câu nói của anh mà nối đuôi nhau lăn dài. Điềm Nhiên sợ anh nhìn thấy, cô cúi gầm mặt, vội lao về phía anh rồi ôm thật chặt.
“Hức… em, em cũng rất nhớ anh!”
Lăng Tiêu khựng người khi thấy cô khóc. Anh đỡ lấy cô, tra hỏi rất lâu nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa của cô.
“Không có chuyện gì xảy ra với em cả. Em chỉ là nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”
Anh để cô bình tổn tâm trạng trong lòng mình, sau một lúc lâu khi thấy cô tốt lên rồi mới cất giọng hỏi:
“Hôm nay, em đã đi khám đúng không?”
“…”
Toàn thân cô căng cứng, miệng lấp bấp nói:
“Vâng…”
“Thế nào?”
Điềm Nhiên mím chặt một, trong lúc đầu óc còn đang rối loạn chưa biết nói như thế nào thì bỗng bụng cô réo lên, cơn đói chợt ập đến.
Đối với anh, một người đã luôn lo lắng tình trạng ăn uống của cô thời gian gần đây bỗng dưng cô lại muốn ăn thì còn gì quan trọng hơn?
Bệnh tình để chốc nữa hỏi. Bây giờ, anh phải để bảo bối của mình ăn no rồi dưỡng sức đã.
“Anh thật vô ý quá, chưa gì đã hỏi em này nọ rồi. Mau, vào nhà đi! Em đói rồi đúng không? Chúng ta ăn cơm trước nhé?”
Nước mắt lưng tròng, Điềm Nhiên gạt đi nở nụ cười tươi rói nói: “Vâng, em muốn ăn thật nhiều những món anh nấu!”
…
Điềm Nhiên nằm trên giường ngủ, đằng sau là nhiệt độ ấm áp mà Lăng Tiêu đang truyền cho cô. Kể từ khi nhận giấy xét nghiệm, chưa lúc nào mà hốc mắt cô không ươn ướt.
Điều này quá sốc và quá bất ngờ, mãi mà cô cũng không thể chấp nhận nổi.
“Hức…”
Tiếng nức nở bật ra khỏi đôi môi mím chặt, Điềm Nhiên vội đưa tay lên bịt kín miệng của mình để ngăn không cho tiếng nghẹn ngào phát ra.
Phải làm sao đây? Cô yêu anh, muốn ở bên anh đến cuối đời nhưng mà…
Cuối đời của cô sắp đến rồi nhưng anh thì còn rất dài. Vốn là cô không xứng với anh, tình yêu thương mà anh dành cho cô là thứ trân quý nhất.
Vậy thì đừng đau khổ nữa, nên kết thúc thôi!
Thời gian nối đuôi nhau, một tuần cứ vậy mà trôi qua.
Điềm Nhiên nói với anh là vô tình làm rơi giấy kết quả rồi nhưng đảm bảo tình trạng sức khỏe vẫn ổn định. Cô… còn mặt dày khoe thuốc bổ cho anh xem.
Cô không thể cứ ích kỷ giữ anh mãi bên một kẻ sắp ch.ết là cô nữa.
Anh còn cả một tương lai huy hoàng phía trước, cô nên sớm buông tay và để anh bước tiếp.
Cô chỉ nên trốn đi thật xa, tìm một vùng đất thật bình yên và gieo mình xuống lòng đất trong thầm lặng.
Cô dần giữ khoảng cách với anh, dù Lăng Tiêu có gặng hỏi hay dùng tình cảm của bản thân anh để bù đắp vào lỗ hổng mà cô tạo ra thì Điềm Nhiên vẫn lạnh mặt gạt bỏ.
Cô cáu gắt với anh, không cho anh tiếp xúc gần với mình và cho đến một ngày.
Cô đứng trước mặt của anh và nói:
“Mặc Lăng Tiêu, chúng ta… chia tay đi!”