Lăng Tiêu sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị thì mới phát hiện mình có một tin nhắn gửi đến từ lâu chưa đọc và người gửi đến chính là cô.
Anh nhận được tin nhắn của cô thì lòng vui như mở hội, ngây ngốc chìm đắm trong bức hình mà cô gửi đến. Bàn tay thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, anh tin gửi 7749 tin nhắn phản hồi đến cho Điềm Nhiên nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy cô hồi âm lại.
Anh muốn gọi hỏi cô xem tình hình vẫn ổn chứ nhưng lại sợ cuộc gọi đơn thuần của mình lại mang hàm ý khác khiến cô cảm thấy không tự nhiên với bạn và cảm giác như anh đang kiểm soát cô.
Chắc cô đang bận vui chơi cùng bạn nhỉ?
Không được đáp lại sự chờ mong làm anh khá hụt hẫng nhưng không vì vậy mà cảm giác phấn khích vơi bớt khi nhìn lại tấm hình của cô.
Bạn gái của anh đấy, thật xinh đẹp!
Lăng Tiêu lưu tấm hình về máy, trân quý còn hơn cả mạng sống của mình. Anh không thường sử dụng mạng xã hội nhưng hôm nay đặc cách đăng nhập rồi đăng lên vòng bạn bè của mình.
Điệu bộ khoe khoang trông thấy rõ.
Như thể vẫn chưa thỏa mãn, anh còn tiếp tục đặt tấm hình đấy làm hình nền màn hình chờ trong điện thoại của mình. Cảm giác bây giờ mới vừa lòng. Xong xuôi hết mọi thứ râu ria, anh đặt điện thoại xuống chưa kịp đọc được nửa tờ giấy hợp đồng quan trọng thì đã bị tiếng chuông điện thoại không biết điều cắt ngang.
Lăng Tiêu nhìn dãy số quen thuộc rồi lại nhìn tới tên của người gọi đến không thể quen thuộc hơn thì thầm bĩu môi.
Cái tên này, gọi anh là có việc gì đây?
“Lăng Tiêu! Có chuyện rồi!” Anh ta cuống quýt hét qua điện thoại ngay khi vừa được kết nối.
“Gì, nói đi!” Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên như thể chẳng có gì to tát mà phải gấp gáp cả.
“…”
Đình Diệp hừ mũi vì thái độ hờ hững của anh nhưng sự việc mà anh ta sắp nói còn quan trọng hơn nhiều so với cái việc bắt bẻ thái độ hiện giờ của Lăng Tiêu.
Anh ta mới không thèm đi so đo với cái tên khó ở này!
Lăng Tiêu dường như nghe thấy tiếng thở hồng hộc của cậu ta, tiếp theo là tiếng khởi động cơ xe ô tô. Giọng nói gấp gáp đi kèm với cơn lo lắng khó giấu truyền vào vành tai của anh.
“Cậu… đi tới quán Bar X với tôi đi!”
Lăng Tiêu: “…” Con m* nó! Cái tên điên này!
Anh đen mặt, u ám bộc phát khiến người ta không rét mà run. Đáy mắt Lăng Tiêu sâu thẳm không thấy đáy, nếu Đình Diệp mà ở trước mặt anh nhất định sẽ bị ánh mắt bất thiện đấy nuốt chửng.
“Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp của anh truyền tới khiến Đình Diệp phải dựng tóc gáy.
Cái quái gì thế này? Tên kia đang cười nhưng cái giọng điệu cười đấy còn khó nghe hơn là tiếng bò cười nữa!
Không để Đình Diệp chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình quá lâu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng kìm nén cơn giận của anh đã vang lên.
“Con m* nó! Cậu có sa đọa thì sa đọa một mình cậu đi. Tôi có bạn gái rồi, thề với trời sẽ không đặt dù chỉ là một chân vào đấy nữa đâu.”
“Tình cảm của chúng tôi rất tốt, cậu đừng hòng mà dụ dỗ tôi!”
Đình Diệp có vẻ không tin lời nói đanh thép củaanh. Cậu ta im lặng khoảng vài giây, anh cứ nghĩ bản thân đã tỏ rõ lòng mình, cậu ta cũng nên biết điều một chút nhưng mà… KHÔNG!
Cậu ta không những không biết điều mà còn ngoan cố nói:
“Thật sự không đi?”
Lăng Tiêu dần mất kiên nhẫn, giọng nói cất lên cũng có phần gắt gỏng. “Không! Không đi là không đi! Dù ch.ết cũng không đi.”
Đình Diệp gật gù đầu khá khen cho người bạn kiên quyết có thừa của mình. Anh ta ngồi trênxe ô tô, đôi bàn tay rắn chắc đánh lái một vòng đầy đẹp mắt, trước khi cúp máy còn không quên hờ hững bỏ lại một câu nói.
“Cậu không đi cũng được nhưng cô bạn gái bảo bối của cậu thì tính sao đây?”
Lăng Tiêu kiên quyết một lòng giữ tấm thân trong trắng: “…”
Cậu ta… vừa nói cái gì cơ?
“Này! Nói rõ lại đi, vì sao lại có bạn gái của tôi ở đấy nữa hả?”
Anh lớn tiếng hét qua điện thoại nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng “Tút… tút… tút…” đầy lạnh lẽo.
Lăng Tiêu đập bàn đứng phắt dậy từ trên ghế da, đúng lúc ấy thư ký Khải Nguyên bước vào thì thấy ngay một cảnh này.
“Mặc tổng… anh cần gì sao?”
Lăng Tiêu vơ lấy điện thoại và cả chiếc áo vest của mình chạy như bay ra khỏi phòng làm việc. Chẳng màng đến bản thân còn chưa chỉnh trang lại cho tốt, anh không có thời gian để giải thích cho cậu ta, chỉ để lại một câu nói ngắn gọn.
“Đem theo người đến quán Bar X với tôi!”
“…”
Một đoàn siêu xe nối đuôi nhau với tốc độ cao hướng thẳng đến quán Bar X.
…
Bên trong quán Bar là ánh đèn mờ ảo nhấp nháy cùng tiếng nhạc đập xập xình. Tất cả cũng chỉ nhằm che đi những hành động mờ ám đầy dục vọng và những trò chơi kích tình đang diễn ra ở bên trong mà thôi.
Tổ hợp nước hoa kết hợp cùng mùi rượu nồng nặc khiến Điềm Nhiên phải nhăn mày vì khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như này, trải nghiệm và hai chữ nghe nói quả thật cách nhau rất xa.
Cô không thích những trò diễn ra ở đây nhưng lại rất thích hương vị rượu ở nơi này. Bày trí đẹp mắt cùng mùi vị thanh mát nơi đầu lưỡi nhưng dần cay nồng ở cổ họng thật là một trải nghiệm mới mẻ khiến người ta phát nghiện.
Một ngụm khó quên, hai ngụm phát thèm và ba ngụm khiến người ta quên luôn lối về.
Điềm Nhiên phát hiện, cái thất kích thích này thật ra là một thứ giúp đầu óc mình thanh thản hơn sao?
Cô không còn đau đầu, những lo nghĩ về mấy người nhà họ Điềm cũng không còn quanh quẩn trong đầu của cô nữa.
Thật nhẹ nhõm, thật thoải mái!
Thiên Ái hướng ngoại, cô ấy quen thuộc với nơi này nên chẳng mấy chốc đã hoà mình vào dòng người và lắc lư theo điệu nhạc một cách điên cuồng.
Cô ngồi ở trong một góc khuất, chuyên tâm uống rượu của mình. Tửu lượng của Điềm Nhiên không lớn, uống tầm vài ly đã ngà say với khuôn mặt đỏ ửng. Dù vậy thì cô vẫn an tĩnh ngồi, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
“Nhiên? Là cô thật sao, gặp được cô ở đây thật khiến tôi bất ngờ đấy.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Điềm Nhiên mơ màng nâng mí mắt nặng trĩu nhìn về nơi phát ra giọng nói. Cô ngơ ngác nhìn anh ta, cảm giác rất quen mắt nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Cuối cùng cô “À” lên một tiếng, lố lắng hơn còn gật gù đầu như đúng rồi đáp:
“Vâng, tôi không phải là Nhiên gì đấy đâu. Anh lộn nguời rồi!”
Nếu đã không nhớ thì không cần phải miễn cưỡng nhận.
Đầu óc khi say rất dễ hiểu. Cái gì hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì đừng hiểu nữa.
“Ha ha ha… khi say trông em thật dễ thương!”
Khuôn mặt anh ta cứng lại gượng gạo cười. Nhưng cũng không vì sự ngại ngùng đấy mà rời đi. Trái lại, anh ta còn tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô như thể hai người họ thân thiết lắm không bằng.
Điềm Nhiên chau mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt bất thiện: “…”
Rõ ràng đã nói không hề thân rồi cơ mà!
Hừ! Dễ thương hay không cũng không cần anh đánh giá!
Vả lại… cô không hề say đâu đấy nhé?
Hôm nay cô phải uống, uống đến mức có thể quên hết đi mấy cái hình ảnh hạnh phúc nhà họ Điềm và lời nói ch.ết tiệt của Điềm Uyển Uyển vào lúc chiều.
Điềm Nhiên cầm chai rượu lên, toan tính rót cho mình một ly thì bỗng bị một bàn tay từ phía đối diện hướng đến cản lại. Cô giãy giụa muốn giựt chai rượu ra nhưng sức lực của anh ta rất lớn, cô không tài nào đấu lại.
“Anh làm cái gì vậy hả? Còn không mau buông ra?”
“Em say rồi, không thể uống nữa!”
Anh ta chính nhân quân tử cấm cản cô, bàn tay nắm chặt lấy chai rượu khiến bàn tay nhỏ bé của cô bị kẹo ở giữa. Điềm Nhiên dù say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo biết đâu đúng đâu sai. Cô tốt vẻ khó chịu rút mạnh tay mình về, không uống được nữa thì thôi, việc gì phải giành giật để anh ta nắm tay mình chứ?
“Tôi không quen không biết anh, làm ơn đi dùm đi!” Cô dù không lớn tiếng quát mắng nhưng biểu hiện khó chịu ra mặt chắc chắn rất rõ ràng. Phàm là người có mắt thì chắc chắn có thể nhìn ra.
“Sao lại là không quen biết? Nhiên, anh chính là người thường xuyên đến mua hoa của em và cùng em trò chuyện mỗi ngày cơ mà?”
Điềm Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, luôn miệng nói không quen.
Anh ta thầm nghĩ: Thật dễ thương quá đi!
Tầm mắt anh ta âm thầm đánh giá cô, không ngờ chải chuốc và thay một đồ khác lại xinh đẹp đến thế. Yết hầu anh ta chuyển động lên xuống, ánh mắt nhìn cô thêm phần nóng rực khi nhìn tới phần da thịt trắng ngần như ẩn như hiện trước ngực cô.
Anh ta đột nhiên đứng lên rồi bước tới nắm lấy cánh tay của cô kéo mạnh, Điềm Nhiên loạng choạng nghiêng ngả theo lực đạo của anh ta.
“Buông tôi ra!”
“Đi, anh đưa em về.”
“Tôi không về, không cần anh đưa về.” Điềm Nhiên giẫy giụa trong vô lực, ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của Thiên Ái.
“Ái Ái… cứu tớ!”
“Đi thôi, anh đưa em về. Em mệt rồi, về nghỉ thôi.”
Cô lớn tiếng gọi nhưng vẫn không thể át lại tiền nhạc lớn đập xập xình trong quán. Hắn ta là đàn ông, dùng sức lôi kéo một người say như Điềm Nhiên quả là dễ dàng.
Cô dùng hết sức lực còn sót lại của mình để thoát thân nhưng đều không có kết quả. Cánh tay chỗ bị hắn dùng sức nắm truyền đến cơn đau nhức, Điềm Nhiên cau có lớn tiếng kêu đau nhưng hắn ta hoàn toàn không để tâm.
Ý đồ chỉ có một, muốn nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây.
Bỗng…
“BUÔNG CÔ ẤY RA NẾU MÀY KHÔNG MUỐN TAO BẺ GÃY CẲNG CH* CỦA MÀY!”