Nhờ lời khuyên tối hôm qua của anh mà hôm nay trạng thái của cô rất tốt. Điềm Nhiên khởi động ngày mới bằng cách làm một bữa sáng thơm ngon cũng như tiện ích. Mục đích của cô chính là… cố gắng nhiều hơn một chút cho ngày mới.
Lăng Tiêu ngồi vào vị trí của mình, khuôn mặt xa cách và lạnh lùng của anh khiến cô hoài nghi buổi tối hôm qua chỉ là mộng tưởng do chính mình tạo ra.
Cô ngồi xuống ghế, chẳng biết nói gì nên đành im lặng.
Nửa bữa ăn trôi qua, đột nhiên cô lại nghe thấy giọng nói không cảm xúc của anh vang lên.
“Cô có thể đi làm được không?”
“…” Anh hỏi gì vậy? Chẳng phải hôm qua chính anh là người khuyến khích cô sao?
“Vâng, nếu có thể tôi vẫn muốn đi.”
Lăng Tiêu gật đầu, sau đấy lại tiếp tục ăn.
Cô nghi hoặc lén lút nhìn anh, bỗng phát hiện dưới mắt của anh có một tầng quầng thâm mỏng. Sắc mặt có chút không tốt, chẳng lẽ đêm qua anh đã không ngủ được sao?
Tối hôm qua hai người ăn xong, sau đấy ngồi xem tivi một chút thôi mà?
Điềm Nhiên rời tầm mắt xuống, chợt phát hiện vết thương trên tay anh hình như bị nặng hơn rồi.
Cô chẳng thể suy nghĩ tiếp được điều gì, trực tiếp đưa tay hướng về phía anh, chạm vào bàn tay xước đỏ rướm máu theo quán tính.
“A!” Lăng Tiêu thất thanh kêu lên.
“Không, không sao chứ? Tôi xin lỗi, tôi làm anh đau sao?”
Thấy Điềm Nhiên luống cuống lo cho mình, đáy lòng anh mềm nhũn, muốn nói với cô rằng anh kêu lên chỉ là vì bất ngờ thôi nhưng biểu cảm sốt ruột lo lắng cho anh của cô khiến Lăng Tiêu nổi nên sự tham lam. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại không có liêm sỉ gật đầu.
“Phù… phù… tay anh vì sao lại nặng hơn thế này? Rõ ràng hôm qua tôi thấy nó đã khá lên nhiều rồi mà?”
Điềm Nhiên nắm lấy bàn tay của anh thổi vài cái như thể muốn thổi bay cơn đau nhức cho anh. Cô mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào vết thương đáng sợ của anh, tính cách thích càu nhàu lại nổi lên.
Vốn hôm qua khi đấm ‘người kia’ tay của anh đã bị rách và rướm máu. Hôm qua dưới sự chứng kiến của cô thì anh đã khử trùng và bôi thuốc rồi mà. Lí nào lại trở nên tệ đến thế? Vết thương này rõ ràng là do anh tiếp tục đấm ai hay đấm cái gì đấy nữa mới có thể tạo thành.
Điềm Nhiên chau mày, cảm giác càng suy nghĩ càng tìm ra một chân lý nào đấy.
Lăng Tiêu sợ cô phát hiện ra gì đấy, anh vội rút tay của mình về, cất giọng làm phân tâm sự chú ý của cô.
“Đồ biến thái! Cô mê muội tôi đến mức lợi dụng để nắm tay tôi luôn hả?”
Điềm Nhiên: “…”
Nụ cười trên môi cô cứng đờ lại, khuôn mặt nhiễm sắc hồng đến tận mang tai. Cô hắng giọng che đi sự ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
“Tên đấy… cô cứ vậy mà bỏ qua hả?”
Bàn tay đang cầm đũa của cô thoáng khựng lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh, cúi gầm mặt nhìn xuống cái bát trước mặt, nhỏ giọng nói:
“Thì có thể làm gì chứ? Chẳng phải anh nói tôi đừng nhớ về ngày tồi tệ khiến tâm trạng mình xuống dốc hả? Chuyện này đừng nhắc tới nữa thì hơn.“
Từng lời cô nói như từng mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của anh. Khuôn mặt Lăng Tiêu ngày càng đen lại, bầu không khí âm u kết hợp cùng sát khí ngùn ngụt dâng trào khiến Điền Nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Điềm Nhiên bất giác co mình, khúm núm trước Lăng Tiêu to lớn.
“Đừng nhắc tới nữa thì hơn?”
Điềm Nhiên: “…” Im bật, không nói một lời.
Lăng Tiêu lớn tiếng cười ha hả, im lặng vài phút như muốn kiềm chế điều gì đấy rồi mới lạnh nhạt lên tiếng.
“Từ mai cô không cần dạy sớm để nấu ăn như vậy đâu. Tôi ăn qua loa cái gì đấy là được rồi.”
Nói xong anh liền đẩy ghế đứng dậy.
…
Lăng Tiêu lái xe đưa cô đến cửa tiệm hoa rồi sau đấy mới tới chỗ làm của mình. Anh thở dài một hơi, lưu luyến nhìn vào vị trí ghế phụ nơi cô ngồi, nhớ lại bầu không khí vừa nãy giữa hai người.
Anh thật sự cũng không hề muốn nó trở nên căng thẳng đến mức không thể nói một lời đâu, chỉ là…
Mỗi lần nhìn cô, muốn nói gì đấy anh lại nhớ về buổi chiều ngày hôm qua. Tên khốn đấy đối xử với cô như vậy, hành hạ sỉ nhục cô không tiếc lời vậy mà cô vẫn lo lắng cho hắn, bao che cho hắn.
Anh luôn tự hỏi rằng, vì sao hắn ta lại tốt số đến như thế?
Cô ấy… vẫn còn yêu hắn sao?
Yêu nhiều đến mức không thể đả động dù chỉ là một lời.
“Ch.ết tiệt!” Lăng Tiêu lớn tiếng chửi rủa một câu, con ngươi sẫm lại đầy lạnh lẽo khi nghĩ tới những cảnh ngày hôm qua.
Anh đạp chân ga, chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng lao nhanh trên con đường rộng lớn, hướng thẳng đến toà cao ốc uy nghi ở phía trước.
Lăng Tiêu lạnh lùng cất bước vào trong, lướt qua những người đang cúi gập người cất tiếng chào hỏi anh mà đi thẳng về phía thang máy chuyên dùng của mình.
Khải Nguyên từ chỗ nào đấy xuất hiện, nhanh bước chạy về phía của anh. Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã lên tới phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Lăng Tiêu mệt mỏi ngã người ra sau ghé, ánh mắt thất thần nhìn về những cửa sổ trong suốt sát đất, ngắm nhìn cảnh vật và bầu trời trong xanh bên ngoài. Cảnh vật thật đẹp, bầu trời mát mẻ yên bình, nếu lòng anh cũng thoáng đãng như vậy thì thật tốt.
“Tổng giám đốc… đây là bản hợp đồng cần anh xem xét.”
“Hôm nay chúng ta có cuộc họp vào lúc 9 giờ, sau đấy sẽ đến…”
Thư ký Khải Nguyên của anh luôn miệng chuyên nghiệp nói cho anh về những hoạt động cần phải làm vào ngày hôm nay.
Sau khi xong việc, cậu ta sẽ quy củ ra khỏi phòng và trả lại không gian cho anh nhưng hôm nay lại khá đặc biệt. Cậu ta quay lưng, chưa cất đến bước thứ hai đã bị anh gọi lại.
Anh ngồi trên ghế, mắt vẫn hướng vẻ phía cửa sổ, mấp máy môi, giọng nói lơ đãng cất lên.
“Nếu tôi hủy hợp đồng với một công ty dựa vào công ty chúng ta và nó đang trên đà phát triển thì sẽ như thế nào?”
Cậu thư ký giật nảy mình, kinh nghiệm nhiều năm làm việc giúp cậu ta rất dễ dàng nắm bắt được lòng của cấp trên.
Điểm mấu chốt ở đây không phải là tiền đền bù hợp đồng cũng không phải là giá trị mà công ty trên đà kia mang lại. Thứ quan trọng ở đây chính là…
“Phải có lí do thì ngài mới hủy hợp đồng. Mà đã có lí do thì chút tiền bồi thường hợp đồng đấy chẳng là gì. Chưa kể tới, công ty đấy chỉ là đang trên đà phát triển chứ không phải là hợp tác song phương.”
“Công ty mà chúng ta hủy hợp đồng có phải là công ty X không, thưa Mặc tổng?”
Anh nhếch môi cười, cơ mặt đã giãn ra đôi phần cho thấy anh khá vui vẻ. Lăng Tiêu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hai khuỷu tay đặt trên mặt bàn, khuôn mặt điển trai góc cạnh gác lên hai bàn tay đang đan vào nhau.
“Tôi muốn Dương Dật Nhuệ- giám đốc của công ty X phải chạy đến tìm tôi để cầu xin.”
“Vâng!”
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, căn phòng rộng lớn trở nên yên tĩnh khi chỉ còn lại mình anh.
Khuôn mặt Lăng Tiêu trở nên lạnh lùng đầy sát khí. Anh nhìn khoảng không trước mặt như nhìn thấy bản mặt đáng căm thù của hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ một.
“Tao nhất định sẽ không để mày sống yên đâu!”
Anh thừa nhận, bản thân không phải là một chính nhân quân tử càng không phải là một người công tư phân minh. Nói thẳng ra, anh là một người có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Hắn động đến người mà anh yêu quý thì anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiến hắn nếm phải mùi vị đau đớn gấp mười gấp trăm lần.
Điềm Nhiên… cô ấy yêu hắn ta?
Yêu ai cũng được, anh từng buông bỏ không làm phiền để cô có thể tự do đến với người mình yêu nhưng điều kiện tiên quyết là kẻ đấy phải yêu thương cô nhiều hơn anh yêu thương cô.
Dương Dật Nhuệ… kẻ đấy không xứng!
Cô có thể không yêu anh, cũng có thể yêu người khác nhưng người khác đấy tuyệt đối không được là Dương Dật Nhuệ.
Anh có thể nén đau thương nhìn cô bên người khác nhưng không thể trơ mắt nhìn kẻ khác làm tổn thương cô thêm được nữa.
Cô có thể oán anh, có thể trách anh, có thể không bao giờ nhìn mặt anh nữa nhưng anh không muốn tên đấy lại đến hành hạ cô thêm đâu. Nếu cô không muốn ở bên anh, ở dưới lớp cánh che chở của anh thì sao? Thì anh có thể lót đường cho cô đi, âm thầm ở một chỗ nào đấy luôn hướng mắt về cô, âm thầm chở che cho cô.
“Điềm Nhiên… mong rằng em sẽ hiểu nỗi niềm của anh.”
…
“Điềm Nhiên… hôm nay tôi có việc bận nên sẽ về nhà trễ. Cô có thể tự bắt xe về được không?”
“Được. Anh yên tâm, đừng lo cho tôi. Tôi có thể về được mà.”
“Ừm… cũng đừng đợi tôi, hãy ăn uống rồi nghỉ ngơi trước đi nhé.”
“Vâng!”
Chính vì vậy mà chiều hôm nay, cô không cần đợi anh tới đón mà sẽ tự đi về. Điềm Nhiên không nói dối, cô có thể tự bắt xe về nhưng khổ nỗi… cô lại cảm thấy rất tiếc khi bỏ ra một số tiền lớn như vậy. Cũng cùng là đoạn đường trở về nhà, nhưng số tiền đi xe đắt gần bằng số tiền mà cô làm trong một ngày.
Chuyện này…
Dù sao hôm nay Lăng Tiêu cũng về nhà trễ, cô cũng không có việc gì gấp gáp cả. Bầu trời hôm nay cũng rất đẹp, đi bộ một hôm cũng chẳng sao. Cô cũng chẳng phải là chưa từng đi bộ đoạn đường bao giờ, vừa đi bộ giải tỏa căng thẳng vừa tiết kiệm. Tội gì mà không chọn cách thứ hai?
Hôm nay cô về nhà trễ hơn khá nhiều, mồ hôi đầy người nên quyết định đi dọn dẹp một vòng nhà luôn rồi mới đi tắm.
Tẩy rửa hết bụi bẩn sau một ngày dài, cả người nhẹ tênh như vừa trút bỏ một lớp gánh nặng. Cô khoác trên mình bộ quần áo dài mặc ở nhà do lần trước cùng Lăng Tiêu đi mua.
Bước chân xuống bếp, lấy nguyên liệu ra định nấu qua loa cho mình một bát mì ăn liền thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng chuông liên hồi.
Cô ngờ vực đi về hướng cửa. Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Lăng Tiêu từng nói ở nhà một mình thì phải kiểm tra xem bên ngoài là ai thì mới được mở cửa. Cô nhớ lời anh nói và răm rắp làm theo. Nhìn vào màn hình kiểm tra, hình ảnh người bên ngoài chính là Lăng Tiêu.
Anh nhấn nút ở bên ngoài, nói với giọng đã ngà ngà say.
“Điềm Nhiên… Nhiên Nhiên à, mở cửa cho tôi đi.”
“Hức… ưm, tôi bị muỗi cắn rồi. Em đừng nhốt tôi ở ngoài này mà…”
“Hưm… lần sau tôi sẽ… hức… không về nhà trễ nữa đâu… mà…”
Điềm Nhiên: “…”
Lăng Tiêu… anh ta cũng có bộ mặt nũng nịu này nữa sao?
Điềm Nhiên ngay lập tức ấn nút mở cửa, cánh cửa mở ra, hai người ngay lập tức đối diện với nhau, dù chưa nói gì nhưng cô đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ anh. Tóc anh không còn được chải chuốt vuốt kéo cẩn thận như hồi sáng. Bây giờ rũ rượi, mái tóc mềm mượt rũ xuống che đi một phần trán khiến anh trở nên trẻ trung và dễ gần hơn rất nhiều.
Chiếc áo vest cởi ra được anh nắm trên tay, tháo luôn cà vạt nên chỉ còn chiếc sơ mi trắng đã bị anh cởi vài cúc trên làm lộ ra cơ ngực săn chắc cuồn cuộn ở bên trong.
Điềm Nhiên có chút ngại, cô vội di rời tầm mắt của mình.
“Anh say rồi, mau vào nhà đi.”
Lăng Tiêu mơ màng nhìn cô, khuôn mặt đỏ au lẫn men say trông anh thật ngây ngô và non nớt. Cảm giác giống như khi say, anh chẳng giác gì đứa trẻ nhỏ vậy.
Điềm Nhiên đã cố tình đứng nép vào một bên nhường đường cho anh đi nhưng Lăng Tiêu lại không chịu bước vào. Chờ đợi nhau một hồi vẫn chẳng có tiến triển gì, cô đang định mở lời hỏi vì sao anh không vào thì bỗng trước mắt tối sầm, thần trí đảo lộn.
Cô rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn, quanh chóp mũi còn thoang thoảng mùi bạc hà kết hợp cùng mùi rượu nồng nặc.
Lăng Tiêu ôm chặt lấy cô, miệng mấp máy nói:
“Nhiên Nhiên à, đừng yêu hắn ta nữa. Tôi yêu cô mà, cô yêu tôi đi…”
Anh ôm chặt như muốn hoà tan cô vào trong cơ thể của anh, gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập thình thịch đầy mạnh mẽ của anh, cảm nhận được toàn thân anh đang run rẩy dữ dội.