Cô… ghét hắn ta!
Một chút thiện cảm vì hắn ta đã từng cứu cô khỏi tay những kẻ hãm hiếp cũng bay mất.
Vì sao? Vì sao hắn lại muốn để lại ấn tượng tồi tệ nhất trong lòng nhau? Kết thúc, vô tình gặp gỡ, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi lướt qua nhau hay đơn giản là xem nhau như người xa lạ khó đến vậy à?
Vì sao lại cứ chọn cách tồi tệ nhất chứ?
“Tôi sống ra sao hay qua lại với bao nhiêu người đấy cũng không phải việc của anh. Cho dù hiện tại tôi có quen người như thế nào, đã quen đến bao nhiêu người thì ít ra, trong hôn nhân tôi không phải là kẻ khốn nạn phản bội.”
Điềm Nhiên nói rất chậm nhưng mỗi từ cô nói ra đều rõ ràng và có lực. Đây có thể xem là cô dùng toàn bộ sức mình để bình tĩnh cất lời.
Hắn ta đột nhiên ôm bụng cười lớn tiếng, cong lưng cười một cách lố lăng khiến Điềm Nhiên thoáng khựng người, toàn thân căng cứng đề phòng nhìn hắn ta. Tên điên này, chắc chắn không bình thường!
Quả đúng như trong đầu cô nghĩ, chỉ một giây sau thôi hắn đã ngay lập tức đưa tay, bóp chặt lấy cần cổ nhỏ bé của cô. Hắn ta dừng sức siết chặt, đôi mắt trợn ngược nhìn cô đầy dữ tợn.
“Nói! Nói tiếp đi! Vì sao không nói? Chẳng phải khi nãy mày rất to mồm sao? Tại sao bây giờ lại không nói gì nữa?”
Mỗi một câu một chữ hắn nói ra cánh tay đều dồn thêm lực siết chặt lấy cô. Điềm Nhiên há to miệng cố gắng bắt hơi nhưng không thể. Khuôn mặt cô càng lúc càng trắng bệch, giẫy tay đạp chân cũng chẳng hề hấn gì tới hắn ta.
“Khụ… khụ… tên điên!”
“Ha ha ha… tốt lắm, tiếp tục nói đi.” Hắn ta dùng thêm lực, bàn tay siết chặt đến nổi đầy gân xanh.
Điềm Nhiên có cảm giác mình sắp không xong rồi. Ý thức dần mơ hồ, cô không thể thở nổi.
Một ngày hạnh phúc của cô, một ngày đáng nhớ lại sắp trở thành ngày cuối cùng rồi ư?
Không! Không đâu!
Cô muốn tiếp xúc và học hỏi nhiều hơn với những người bạn mới quen, cô muốn chạy về khoe với Lăng Tiêu về những gì mình đã làm được trong ngày hôm nay.
Cô còn muốn… khi nhận được tháng lương đầu tiên sẽ dùng số tiền đấy để mua quà tặng Lăng Tiêu để cảm ơn anh mà…
Mà…
Vì sao chuyện lại thành như thế này?
“Này, anh kia! Anh đang làm gì vậy hả? Buông cô ấy ra!”
Tiểu Mỹ! Giọng nói này chính là Tiểu Mỹ!
Không, đừng đến đây! Hắn ta là kẻ rất nguy hiểm!
Cô ú ớ muốn nói gì đấy nhưng lời lại chẳng thể phát thành tiếng. Nước quanh hốc mắt đang trực trào rơi bây giờ cuối cùng cũng tuôn trào. Khuôn mặt Điềm Nhiên đẫm lệ, cô liên tục lắc đầu ra hiệu nhưng vẫn không cản được bước chân của Tiểu Mỹ. Cô ấy hớt hải chạy về phía cô và hắn ta, khung cảnh bỗng chốc trở thành ba người giằng co.
Hắn ta vốn đã tức giận bây giờ thì bùng nổ cơn thịnh nộ. Hắn ta thành công trong công việc, trở thành một người đàn ông có địa vị và quen biết nhiều người máu mặt nên tính tình cũng trở nên thay đổi không ít. Một kẻ không biết nói lí lẽ, sức mạnh phi thường giải quyết bằng nắm đấm, ỷ sức lớn hiếp người chính là hắn ta.
“Con đ* khốn khiếp! Đây không phải chuyên của mày, tránh qua một bên!”
Cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của hắn huých mạnh một cái, Tiểu Mỹ bị đụng trúng cằm loạng choạng ngã ra sau.
Dương Dật Nhuệ nhếch mép cười lạnh, bộ dạng giễu cợt, quay đầu nhìn lại cô đang chật vật thiếu dưỡng khí nói:
“Ha! Vậy mà cứ nghĩ có đứa ngu cứu giúp mày nhỉ? Nhưng tiếc rằng tao phải nói cho mày nghe, sẽ chẳng có ai cứu nổi… BỘP!”
“Á! Con… con ch* này!”
Hắn ta thấy hạnh kêu lên một tiếng, bất giác buông thõng tay, ôm chặt lấy phần gáy của mình tỏ ra đau đớn. Điềm Nhiên xụi lơ trên nền đất lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp hổn hển, hít lấy hít để thứ nãy giờ mình thiếu đến phát điên. Toàn thân cô vô lực, chân tay chẳng còn sức để nhắc lên nữa. Cô biết mình nên nhân cơ hội này làm gì đấy để thoát thân nhưng bản thân vừa đi dạo một vòng cửa môn quan trở về, bây giờ trông cô chẳng khác gì miếng giẻ lau bị vứt bỏ cả.
Khi nãy, cô nghĩ mình đã ch.ết rồi.
Đầu óc trở nên mụ mị mơ hồ, cô chẳng biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì nữa. Mí mắt nặng trĩu, hơi thở dần trở nên yếu ớt. Trái tim đập thình thịch như trống đánh cho cô biết bản thân mình vừa trải qua điều gì. Trong lúc cô mê man, đầu óc trở nên trống rỗng thì bỗng bên tai nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiểu Mỹ vang lên.
“Tiểu… Tiểu Mỹ…”
Cô khó khăn nâng thân mình dậy, cảm giác ân hận tự trách khi để người vô tội dính vào vũng bùn lầy nhầy nhụa của mình. Cô thật là một kẻ chẳng ra gì khi bản thân có thể thảnh thơi nằm yên nghỉ ở đấy mà quên mất bạn của mình đang phải chống chọi với một tên điên đang uy hiếp người khác bằng sức lực của mình.
Điềm Nhiên nâng mắt, đập ngay vào mắt cô chính là hình ảnh Dương Dật Nhuệ đang nắm lấy tóc Tiểu Mỹ kéo mạnh, bên tai ong ong những lời chửi rủa của hắn.
Tên khốn… hắn ta đang đánh người bạn hiếm hoi mãi mới có được của cô.
Điềm Nhiên dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đấy có thể giúp được trong trường hợp này. Là gì, là gì đây?
Chẳng còn thời gian nữa rồi, biểu cảm đau đớn thống khổ của Tiểu Mỹ càng làm cô cuống cuồng hơn. Cô vội vơ thùng hoa bên cạnh chân mình, bằng sức lực phi thường bê lên ném về phía hắn.
“Dương Dật Nhuệ! Anh không xứng đáng làm đàn ông! Thật kinh tởm khi người khi xưa tôi gặp lại là anh!”
Giọng nói của cô đã thức tỉnh hắn. Cô thành công giải thoát được cho Tiểu Mỹ nhưng cũng chính lúc đấy người rơi vào nguy hiểm lại là cô. Điềm Nhiên không cảm thấy điều gì là không đúng cả, trái lại cô còn cảm thấy nhẹ nhõm. Ít ra… người tốt sẽ không vì cô mà bị thương.
Đứng trước sát khí nồng nặc mùi nguy hiểm của hắn trông cô thật nhỏ bé.
Nhưng cô tuyệt sẽ không lùi bước. Không chỉ vì cô mà còn vì người bạn vừa bị đánh liên lụy của cô.
Cô nhìn chăm chăm vào hắn, miệng lẩm bẩm nói:
“Điềm Nhiên à… hắn đã đánh bạn của mày.”
“Hắn đã sỉ nhục mày và ân nhân của mày, hơn hết…”
“Hắn ta chính là thằng khốn đã đối xử với mày còn thua cả súc vật, hắn ta… đã ngoại tình với Điềm Uyển Uyển. Hắn ta sai, người sai không phải là mày!”
Kết thúc lời lảm nhảm thôi miên bản thân, khí thế Điềm Nhiên bỗng thay đổi 180 độ. Cô lạnh mặt nhìn hắn, biểu hiện cương quyết muốn chiến đấu đến cùng.
Ực!
Điềm Nhiên nuốt nước bọt khó khăn vì cổ họng khô khốc. Ánh mắt cô ngoan cường nhìn hắn, ngay lập tức vơ lấy thứ phòng thân trước khi hắn ta đến gần.
Thứ gì cũng được, chỉ cần là thứ có thể ngăn chặn bước chân của hắn và làm hắn đau thì cô sẵn sàng lấy và chiến đấu.
“Con khốn!”
Dương Dật Nhuệ nheo mắt, khó khăn né tránh những vật dụng mà cô ném tới. Hắn chửi rủa ầm lên, chật vật trước những thứ mặc cô ném mạnh về phía hắn. Từ những bông hoa xinh đẹp cho đến đất của những bông hoa đấy, cô không từ một thứ gì.
Bước chân của hắn mỗi lúc một gần, trái tim Điềm Nhiên cũng vì vậy mà run rẩy theo. Đôi đồng tử co rút mãnh liệt trước tiếng bước chân hữu lực của hắn, cánh tay không biết mệt mỏi là gì mà liên tục dùng sức. Cô gấp gáp đến phát điên rồi. Hơi thở khó nhọc, cô gần như đã thở hổn hển bằng miệng.
Chát!
Một tiếng vang giòn tan vang lên giữa khung cảnh hỗn loạn, bên gò má Điềm Nhiên lại hứng chịu thêm một cú tát đau điếng người. Bên má trái đau rát như bị bỏng, trong khoang miệng còn nhàn nhạt vị tanh của máu.
Cô loạng choạng ngã ra sau, cố gắng cuối cùng chính là nắm đất trong tay ném về phía hắn.
Hắn như thể đoán được cô sẽ làm gì. Hắn nhắm nghiền mắt quay sang một bên, dễ dàng né tránh bàn chân muốn đá vào cẳng chân của hắn. Điềm Nhiên thất bại trước kế hoạch làm hắn đau đớn, cô mất đà, trượt chân té ngã xuống trước tiếng cười nhạo của hắn.
“Ha ha ha… giờ thì kết thúc trò chơi khởi động này rồi nhỉ?”
“Người bạn kia đã chẳng thể giúp được gì cho mày nữa rồi. Sao nào? Mày còn muốn phản kháng nữa không?”
Hắn ta khinh bỉ đứng từ trên nói vọng xuống, một lần nữa giơ móng vuốt về phía cô.
Điềm Nhiên kiệt sức rồi!
Sẽ không ch.ết đâu đúng không? Chắc sẽ không đâu…
“Ha ha ha… sớm chịu trận ngoan ngoãn như vậy có phải hay hơn không!”
Cô nhắm nghiền mắt, chờ đợi điều tiếp theo sẽ đến với mình.
BỐP!
“Áaa…”
Tiếng va chạm da thịt thật lớn, tiếng hét thất thanh nghe thật đau khổ.
Nhưng kì lạ là… người đau đớn không phải là cô.
BỐP! BỐP! BỐP!
Âm thanh của ẩu đả vang lên liên tục bên tai. Điềm Nhiên ngờ vực, chậm chạp nâng mí mắt trĩu nặng của mình lên.
“Thằng ch* ch.ết! Thằng khốn… mày đã động vào ai vậy hả?”
“Mày đã động vào ai, mày dám giơ bàn tay dơ bẩn đấy chạm vào ai hả?”
“Ch.ết đi, đi ch.ết đi… mày hãy ch.ết đi!”
Mỗi một câu một chữ vang lên là tiếng bôm bốp cũng theo đấy mà vang vọng đi kèm.
Giọng nói của anh trầm thấp đến đáng sợ, sắc mặt tràn đầy lửa giận, con ngươi sẫm lại không khỏi làm cho người ta không rét mà run. Anh bây giờ chính là muốn gi.ết ch.ết người đang bị đè dưới thân.
Bàn tay to lớn của anh cuộn lại, cánh tay săn chắc cuồn cuộn cơ bắp dùng lực nổi đầy gân guốc, liên tục đưa lên hạ xuống nắm đấm của mình vào mặt Dương Dật Nhuệ khiến hắn ta sây sẩm mặt mày, dần dà choáng váng đến mức sắp ngất xỉu.
Điềm Nhiên vội vàng nâng cơ thể đau nhức của mình lên, lớn tiếng nói:
“Lăng Tiêu, Lăng Tiêu… mau dừng lại đi!”
“Anh nghe không vậy hả? Đừng đánh nữa!”