“Điềm Nhiên…”
“Này, đứng lại đi!”
Lăng Tiêu sững người, đưa tay với về phía trước nhưng chỉ nắm được hư không. Anh thầm chửi một câu trong miệng, toan tính cất bước thì lại gặp ngay một đoàn đông người đi ngang qua.
Anh chới với, cố gắng lách qua đám người một cách nhanh nhất nhưng vẫn để bị lạc mất Điềm Nhiên. Xung quanh tấp nập người qua lại và tiếng nói cười đùa, tất cả đều là người với người. Lăng Tiêu căng mắt nhìn một vòng nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Điềm Nhiên ở đâu.
“Điềm Nhiên…”
Anh… đã để lạc mất cô rồi!
…
Điềm Nhiên cắm đầu chạy một mạch từ nơi này qua nơi khác, cuối cùng đến chính bản thân cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
Xung quanh trở nên xa lạ, cô chẳng nhớ mình đã đến đây từ hướng nào. Điềm Nhiên đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, cảm giác ân hận dâng lên khiến lòng cô nóng như lửa đốt.
“Điềm Nhiên… mày đã làm gì vậy chứ?”
Điềm Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, toàn thân khúm núm, nỗi bất an bủa vây lấy cô. Nơi đây người qua kẻ lại đông như kiến, họ cười đùa vui vẻ cùng người đi chung khiến Điềm Nhiên càng trở nên lạc lõng.
Cô như đứa trẻ lạc mất ba mẹ, hoang mang cất bước trong nỗi lo âu. Bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng Điềm Nhiên lại chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Cô đưa mắt nhìn ngang ngó dọc xung quanh, cố gắng tìm ra điểm quen thuộc và hình bóng của Lăng Tiêu nhưng chẳng biết vì sao lại càng đi càng xa, càng đi càng lạ lẫm.
Điềm Nhiên lơ đãng như người mất hồn, trong lúc vô tình lại liên tục đụng phải người khác. Cô thất thần cúi người xin lỗi nhưng chỉ nhận lại được những cái nhìn khinh thường cùng ghét bỏ rồi rời đi.
Làm sao đây? Hình như cô lại gây ra chuyện nữa rồi…
Đáng lẽ cô không nên cáu gắt với anh như vậy…
Đáng lẽ cô không nên tỏ thái độ tức giận và tự ý bỏ đi như thế.
Đáng lẽ cô nên xin lỗi anh và cố gắng nhiều hơn để bù đắp lại nhưng gì anh đã làm cho mình..
Đáng lẽ… đáng lẽ…
Đã chẳng còn đáng lẽ gì nữa rồi.
Bây giờ có lẽ Lăng Tiêu đã về nhà rồi nhỉ? Tất cả là tại cô mà. Sống quá thảnh thơi nên cô lại không phân biệt được đâu là trái phải nữa rồi.
Anh ấy đã giúp cô nhiều như thế, cười cô một chút thì có sao đâu chứ?
Chẳng phải trước kia cô còn bị sỉ nhục và chửi rủa nặng nề hơn à? Khi đấy, cô đâu có cảm xúc gì đâu chứ? Vì sao bây giờ lại…
“Điềm Nhiên à… mày đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Bây giờ cô nên đi đâu đây? Chắc Lăng Tiêu ghét cô lắm vì cô đã ở trước mặt bao nhiêu người xung quanh mà cáu gắt lên với anh như vậy. Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là bỏ mặc cô mà thôi… nếu là ‘những người kia’ thì cô đã bị đánh cho một trận nhừ tử trước khi bị tống cổ đi rồi.
Nơi đây chẳng còn gì, Điềm Nhiên cũng đã loanh quanh luẩn quẩn ở đây một lúc lâu rồi. Cuối cùng thì cũng đến lúc, cô nên rời đi rồi…
Điềm Nhiên rụt cổ, ẩn mình trong chiếc áo khoác dài của Lăng Tiêu, quanh chóp mũi vẫn còn lưu giữ lại một chút mùi hương của anh. Hai tay bỏ vào trong túi áo, đôi bàn tay khô ráp lưu luyến mân mê lớp vải mịn màng trên áo khoác.
Tâm trạng Điềm Nhiên nặng nề, cô cất từng bước trong ưu phiền về phía cửa ra của trung tâm thương mại.
“Lăng Tiêu… cảm ơn và xin lỗi anh…”
Điềm Nhiên quay đầu lại nhìn lướt vào bên trong trung tâm thương mại đang tấp nập người lui tới một lần cuối, cất giọng nói khàn khàn trong cổ họng.
Cô quay đầu, dứt khoát cất bước.
Bộp!
Một sức lực mạnh mẽ từ phía sau nắm chặt lấy cánh tay của Điềm Nhiên kéo ra sau. Cô bất ngờ không kịp phòng bị, loạng choạng bước chân, theo quán tính ngã người theo. Cứ ngỡ đây là một trò đùa của ai đấy, chờ đợi cô chính là cú ngã đau đớn cùng tràng cười hả hê của nhưng người xung quanh thì Điềm Nhiên lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Điềm Nhiên…”
Đôi mắt cô nhắm nghiền, nghe được giọng nói quen thuộc mới vội mở choàng mắt ra, thất thanh kêu lên một tiếng.
“Lăng Tiêu!”
Khuôn mặt rầu rĩ cùng tự trách của anh sát gần cô. Điềm Nhiên có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi đang lăn dài trên thái dương chảy dọc xuống gò má của anh. Toàn thân anh run lẩy bẩy như thể vừa trải qua một trận đả kích gì đấy rất lớn. Lăng Tiêu vội vã ôm chặt cô vào lòng, chặt đến nỗi Điềm Nhiên có cảm giác như muốn vỡ nát ra hoà làm một với anh. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, Điềm Nhiên có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng anh nói từ trên vọng xuống “Không sao, không sao rồi…”
Điềm Nhiên mới đầu có chút bất ngờ trước hành động của anh nhưng ngay sau đấy lại không hề phản kháng. Cô không ghét hành động này mà còn có chút thuận theo nó. Cảm giác lo sợ cùng lạc lõng khi nãy đã biến mất sạch, cô ở trong lòng của anh bỗng chốc lại sinh ra một cảm giác yên tâm khó hiểu. Đôi mắt cô nhắm nghiền, tham lam hít vào mùi hương quen thuộc giúp lòng người trấn tĩnh của anh.
Dù hành động khi nãy của Lăng Tiêu rất nhanh nhưng mắt cô lanh lẹ vẫn kịp phát hiện ra Lăng Tiêu hiện giờ đang rất hoảng sợ. Chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn có thể thấy rõ ánh mắt anh hiện rõ vẻ bất an lo lắng xen lẫn chút bất lực.
Điềm Nhiên cảm thấy rất khó hiểu. Vì sao anh lại có biểu cảm này?
Dáng vẻ của anh vội vã như vậy, mồ hôi chảy ròng ròng như thế là do chạy đi tìm cô ư?
Điềm Nhiên: “…”
Cô thừa nhận, từ tận sâu trong đáy lòng như có gì đấy xao xuyến rung động. Cô giật mình hoảng hốt, vì sao mình lại có suy nghĩ như thế với Lăng Tiêu, người ân nhân của mình chứ?
Cô… không được phép nhúng chàm anh!
Đôi môi bị cô không thương tiếc mà nghiền nát đến bật máu. Điềm Nhiên cứng đờ đưa tay lên, vỗ nhẹ lên lưng anh, cất giọng nói:
“Lăng Tiêu à…”
Lăng Tiêu hoàn hồn, gượng gạo cười rồi cứng ngắc buông tay Điềm Nhiên ra. Anh không từ bỏ mà đặt hai tay lên bả vai của Điềm Nhiên, cẩn thận quan sát kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lượt.
“Cô không sao chứ?”
Điềm Nhiên cắn cắn môi, gật gật đầu đáp lại anh.
Lăng Tiêu nhếch môi cười, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bầu không khí quanh hai người bỗng trở nên ngượng ngạo khi cả hai cùng im lặng đối mắt với nhau.
Cô nghĩ mình nên xin lỗi anh và anh cũng nghĩ mình nên xin lỗi cô. Chính vì vậy mà cùng một lúc, cả hai cùng cất lời.
“Xin lỗi anh…”
“Tôi xin lỗi!”
Một lần nữa, cả hai cùng im lặng rồi lại nhìn nhau bật cười trong vô thức.
Anh mỉm cười vui vẻ, sợ cô nàng nào đấy sẽ tranh giành nói trước anh nên Lăng Tiêu đã tuyệt tình ra tay. Anh đưa tay lên, không nương tình mà bóp chặt lấy hai bên má Điềm Nhiên, khiến miệng chu ra không thể phát thành lời.
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, lưu luyến chiêm ngưỡng từng chút một trên khuôn mặt nhỏ bé của cô. Anh chưa từng nói mặt mình dày cũng chưa từng thừa nhận da mặt mình mỏng. Mặc kệ đây là nơi đông người, anh cũng chẳng hề để tâm tới bộ mặt cùng cái tôi của mình mà cất giọng một lần nữa xin lỗi cô.
“Xin lỗi cô, Điềm Nhiên! Tôi không nên như thế, không nên cười cô như vậy. Đáng lẽ tôi nên nói rõ cho cô nhưng mà tôi lại…”
Anh cúi gầm mặt, thể hiện sự ân hận của bản thân. Điềm Nhiên mở to mắt đầy ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại xin lỗi cô như vậy.
“Không… không phải lỗi…”
Cô hơi ngả đầu ra sau, cố gắng nói vài chữ nhưng lời còn chưa nói hết một nửa đã bị Lăng Tiêu cưỡng chế im lặng bằng cách bóp má quen thuộc.
Anh gục mặt xuống hõm cổ của cô, cất giọng nỉ non như đang nài nỉ một cách khẩn cầu bên tai cô.
“Điềm Nhiên à… xin cô đấy. Lần sau nếu tôi có làm cô buồn bực chuyện gì thì xin cô đừng bỏ đi như vậy. Cô đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng chẳng sao. Chỉ cần cô… đừng tự nhiên bỏ đi như vậy. Tôi thật sự sợ lắm…”