Dật Nhuệ trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Hôm nay chính là ngày thứ ba kể từ khi ký giấy ly hôn và Điềm Nhiên biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Trước đấy hắn đã nghĩ và ao ước rất nhiều đến một ngày cô biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Nhưng mà… đợi đến khi cô biến mất rồi thì hắn lại cảm thấy cuộc sống của mình như bị đảo lộn hết lên, cảm giác phấn khích cũng chẳng còn như trước.
Điển hình chính là như lúc này.
Một bàn ăn ba người như trước nhưng cảm giác lại có gì đấy không giống.
Điều không đúng ở đây có phải là những món ăn quá vị quen thuộc trong những bữa cơm qua, trình bày thiếu bắt mắt và chẳng có mùi vị đặc trưng không? Hắn… bất giác nhớ về những bữa cơm trước kia, tuy hắn không mở miệng khen ngon nhưng vẫn ăn rất nhiều đến cuối bữa.
Dật Nhuệ thở dài một cách chán nản. Hắn ta đặt đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy.
“Con ăn xong rồi!”
Ông bà Dương ngỡ ngàng, nói vọng theo bước chân của hắn ta.
“Nhuệ à, ăn thêm đi con. Con vẫn chưa ăn được mấy miếng mà…”
“…”
Đáp lại bà ta chỉ là một bóng lưng cô đọc cùng một tiếng “sầm” đóng cửa.
Ông Dương cũng chẳng thể nhịn nổi nữa. Ông ta chẳng thèm đặt mà là quẳng đũa xuống bàn một tiếng động lớn thể hiện sự tức giận, lớn giọng mắng chửi:
“Bà nấu ăn như thế này hả? Trông chúng có giống cám cho lợn không cơ chứ? Ai nuốt cho nổi!”
Bà Dương cũng chẳng phải dạng vừa. Mấy ngày qua đột nhiên phải làm việc nhà lại phải vừa phải nấu cơm khiến bà ta bí bách sắp ch.ết rồi, một thân chịu mệt chịu cực bây giờ còn bị chê bai thì ai mà chịu cho nổi?
Bà ta đứng phắt dậy, gạt một đường những chén đĩa nằm trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất tạo thành một bãi chiến trường. Bà ta chỉ thẳng tay về phía ông Dương, lớn tiếng quát lại:
“Nói hay quá nhỉ? Giỏi thì ông tự đi mà làm đi, tự nhiên bắt cái thân già này phục vụ rồi kêu than.”
“Bà… bà…”
“…”
Dật Nhuệ mệt mỏi đứng dựa vào sau cánh cửa, bên tai ong ong những lời chửi mắng nhau của ba mẹ mình. Hắn ta mãi mới có một ngày nghỉ, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thoải mái thôi vì sao ở nhà lại còn ồn ào và buồn phiền hơn cả ở công ty thế này?
Chẳng phải trước kia họ rất hoà thuận, vui vẻ mỗi khi anh về nhà ư?
Tầm mắt của hắn bỗng lướt qua những cảnh vật trước mặt, cảm giác xa lạ và trống rỗng đến lạ thường. Căn phòng trở nên bừa bộn, quần áo cũ và rác rơi vãi khắp nơi. Hắn ta tự hỏi, đã bao lâu rồi căn phòng này chưa được dọn dẹp?
Trong trí nhớ của hắn, căn phòng ngủ của vợ chồng hắn trước kia luôn ấm áp và tràn ngập mùi hương thơm thoáng mát. Đừng nói là quần áo cũ hay rác gì ở đây, ngay cả một hạt bụi mà hắn còn chẳng hề cảm nhận thấy.
Chỉ mới ba ngày, ba ngày mà thôi vì sao mọi chuyện lại khác xưa như thế?
Nơi này vốn là của hắn nhưng cảm giác xa lạ và lạnh lẽo lại kéo đến, bủa vây lấy toàn thân hắn ta như thể chính hắn ta mới là người ngoài ở đây. Vậy… nguồn sống thật sự của căn phòng này là nằm ở đâu?
…
Lăng Tiêu nhìn chằm chặp vào chiếc đồng hồ treo trên tường. Anh căng thẳng đến tốt độ, từng phút từng giây trôi qua đều nặng nề đến khó thở.
Cuối cùng đồng hồ cũng điểm 18 giờ 30 phút, anh hùng hổ phấn khởi, đập mạnh tay xuống bàn, dùng tốc độ ánh sáng tắt máy tính rồi xách cái cặp táp mà mình đã sớm thu dọn đồ lên, chỉ trong vòng ba giây đã bước ra tới trước cửa phòng.
Trước những ánh mắt bất ngờ của những người xung quanh, anh lờ đi mà cất bước đi thẳng.
“…”
Biểu cảm trên mặt của anh hiện giờ chính là: Đừng làm phiền tới tôi! Tôi đã tan làm rồi!
Doãn Đình Diệp thong thả cất bước, anh ta từ lầu dưới đi lên đã chào hỏi liên mồm với những người mà mình quen biết gặp được. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, anh ta chỉ vừa cất bước ra khỏi thôi đã bị một luồng khí lướt nhanh quá đến nỗi không kịp nhìn rõ hình dạng. Đợi đến khi hoàn hồn, quay qua nhìn thì phát hiện luồng khí đấy chính là người bạn thân nhất của mình.
“Uầy! Lăng Tiêu, cậu đi đâu đấy?”
Doãn Đình Diệp hối hả cất tiếng gọi anh nhưng Lăng Tiêu lại làm điệu bộ như không nghe thấy, không những không dừng bước mà còn bước đi nhanh như chạy. Anh như đang vắt chân lên cổ, tháo chạy trối chết mà chẳng thèm nhìn đến ai.
Doãn Đình Diệp: “…” cậu ta bị ma dí hay sao mà chạy nhanh dữ vậy?
Cậu thư ký của anh, Tống Khải Nguyên bước tới vỗ vài cái vào bả vai của anh ta, nói với ý trêu chọc.
“Doãn thiếu à, anh tới không đúng lúc rồi.”
Doãn Đình Diệp chau mày, ngờ vực hỏi:
“Cậu ta có cuộc họp hay cuộc hẹn công việc quan trọng nào à?”
Khải Nguyên lắc đầu, nói một tiếng “không có!”
Đình Diệp giật nảy mình, bất bình lớn tiếng hét.
“Con mẹ nó! Không có cuộc hẹn không có cuộc họp mà con ma nghiện công việc này lại rời phòng làm việc vào đúng giờ tan làm ư?”
“Chẳng phải trước kia chính cậu ta là người nói giờ quy định tan làm chỉ là để trưng, khi nào xong hết công việc thì mới là giờ tan làm chính thức hả?”
“Còn làm bộ không thấy ông đây nữa… Ch.ết tiệt, cái tên điên này! Cậu ta tốt nhất đừng để tôi nắm được cái thóp nào!”
…
Lăng Tiêu bon bon trên xe chạy về nhà. Anh đang rất háo hức, nôn nóng được gặp lại và ăn những món ngon mà Điềm Nhiên làm sau một ngày dài xa cách.
Công việc chỉ là phù du, về nhà nghỉ ngơi mới là chân ái.
Doãn Đình Diệp muốn rủ anh đi chơi chứ gì? Lăng Tiêu là anh đây mới khinh thường thèm đi. Trước kia không biết bao lần cậu ta cho anh leo cây vì đi chơi chung với bạn gái. Hôm nay anh còn không biết cái văn của cậu ta sao? Chắc chắn hôm nay bạn gái cậu ta bận, không có thời gian nên cậu ta mới đến tìm anh đây mà.
Mặc Lăng Tiêu này nhất quyết từ đây không làm kẻ thay thế!
Anh mở màn hình trên xe ô tô, vừa ngân nga theo lời bài hát yêu thích vừa đánh tay lái về hướng nhà của mình. Chẳng mấy chốc, xe của Lăng Tiêu đã dừng trước cửa nhà.
Anh cất bước về phía cánh cửa lớn trước nhà, một bầu không khí ảm đạm đến lạ thường bao quanh căn nhà nhỏ của anh. Lăng Tiêu chau mày, một loại cảm giác lo lắng nôn nao từ đáy lòng dâng lên. Anh ngay lập tức mở cửa ra, chẳng thèm đổi giày mà cứ vậy bước vào trong.
Bên trong yên tĩnh đến bất ngờ, cả căn nhà đều chìm trong bóng đen tĩnh lặng. Lăng Tiêu toàn thân nóng như lửa đốt, bàn tay run rẩy đưa ra mở công tắc đèn.
Chùm đèn pha lê giữa phòng khách vụt sáng, mọi thứ dần rõ ràng nhưng thứ mà anh muốn thấy lại chẳng thấy ở đâu.
Đồng hồ đã điểm 19 giờ, thời khắc nhà nhà đều đã lên đèn, vì sao nhà anh lại tối đen như mực như thế? Điềm Nhiên… cô ấy đâu rồi? Không có ở nhà sao?
Anh đưa mắt nhìn về phía cửa, đôi dép của cô vẫn ở đây. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
“Điềm Nhiên! Cô có ở nhà không?”
Lăng Tiêu cất to giọng gọi, trong giọng nói không giấu nổi vẻ gấp gáp và lo lắng.
“…” Không một tiếng động.
Anh đá bay vẻ trầm ổn của mình, đi bước lớn về phía phòng của cô, mở toang cánh cửa ra rồi gọi:
“Điềm Nhiên!”