Em gái cùng cha khác mẹ của cô… đang làm gì trong phòng làm việc của người mang danh là chồng cô vậy hả?
Hành động tự nhiên dường như đã quen thuộc từ lâu, mỉm cười mời gọi như chủ nhân thật thụ. Từ giọng điệu cho tới lời nói… có khác gì người ngoài chính là cô đâu?
Cô, đang được em gái không đội trời chung mời vào phòng của chồng mình ngồi!
“Cô, cô… vì sao lại ở đây?”
Một từ sốc không thể hình dung tâm trạng hiền giờ của Điềm Nhiên. Toàn thân cô run rẩy đến đứng cũng không vững, khuôn mặt trắng bệch,đôi đồng tử co rút mãnh liệt.
Cô không bao giờ nghĩ hay và ngờ tới chuyện sẽ gặp lại cô ta trong hoàn cảnh này. Dật Nhuệ và Uyển Uyển… từ khi nào lại thân thích tới như thế?
Nếu có thể, cô thật mong đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi!
Uyển Uyển nhìn chăm chăm vào cô như thể đang xăm xoi dò xét từng chút một. Cuối cùng sau khi đã xác nhận xong, cô ta hả hê cười ra mặt, miệng thì khách sáo nhưng biểu hiện trên mặt lại toàn ý giễu cợt.
“Vì sao em lại không thể ở đây? Hừm… nếu em không có ở đây thì chị làm sao có thể dễ dàng lên được đây chứ?”
Cô ta đứng dậy, từng bước trầm ổn có quy luật lại gần cô. Cách khoảng ba bước chân nhưng Điềm Nhiên đã có thể thoang thoảng ngửi được mùi nước hoa từ trên người của cô ta.
Mùi hương này… thật sự rất quen!
Chiếc áo trắng tay phồng kiểu cách tiểu thư kết hợp cùng chân váy đen xoè làm tôn lên nước da trắng mịn màng không tì vết cùng đôi chân thon dài của cô ta. Mái tóc dài mềm mượt nhuộm màu vàng cùng lối trang điểm kiểu âu trông cô ta thật xinh đẹp và quyến rũ.
Điềm Nhiên nhìn cô ta, cô tự hỏi trên đời này có thiên thần không?
Thì ra… mọi người xung quanh đều yêu thương cô ta cũng là có lí do.
Xinh đẹp, yêu kiều và mỏng manh đến vậy mà…
Không yêu thương che chở cũng thật khó!
“Cô muốn gì?”
Chẳng biết vì sao nhưng đây lại là câu nói duy nhất mà trong đầu cô nghĩ ra. Điềm Nhiên nhìn thẳng vào cô ta với ánh mắt kiên định, dù trong lòng cảm thấy tràn đầy bất an nhưng theo bản năng hơn 20 năm đối mặt với cô ta cũng giúp Điềm Nhiên quen được đôi phần trấn tĩnh chống lại.
Cô ta tiến đến sát gần cô, nhếch môi cười thách thức nói:
“Chà! Khá khen cho chị dù sống với bộ dạng hèn mọn của hiện tại thì đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo. Tốt lắm, tôi khá thích người thông minh.”
“Ha ha ha… Tôi muốn gì chẳng lẽ đến bây giờ chị còn chưa đoán ra?”
Điềm Nhiên gạt bỏ tay cô ta đang níu giữ trên vai mình ra, lạnh giọng nói:
“Còn tôi thì không thích cô.”
“Thật tiếc quá, tôi chẳng phải là loại người tâm cơ như cô nên chẳng thể đoán ra được cái lối suy nghĩ dơ bẩn đấy.”
Điềm Uyển Uyển nghe xong thì bật cười ha hả thành tiếng, cô ta ngả nghiêng, cười đến run cả người. Hốc mắt ngấn lệ vì nghe được một trò đùa vô vị mà tỏ ra hài hước từ cô.
“Chồng mình ngoại tình cùng em gái mà xem ra chị vẫn rất bình tĩnh nhỉ?”
Ực!
Điềm Nhiên nuốt ngụm nước bọt một cách khó khăn. Bàn tay cô siết chặt lại khiến móng tay đâm sâu vào da thịt tạo cảm giác đau nhói. Hơi thở của cô dồn dập, đầu óc cũng bắt đầu ong ong khó chịu.
Uyển Uyển biết rất rõ chứng bệnh này của cô. Cô ta cố tình dàn dựng một vở kịch này để khiến cô mất đi lí trí và không thể kiểm soát được bản thân.
Thừa thắng xông lên, cô ta tiếp tục cất lời thách thức chọc cho Điềm Nhiên giận càng thêm giận.
Cô ta ngả ngớn ngả người về trước, ở sát bên tai cô thì thầm vài câu nhẹ tênh nhưng lời nói rơi vào tai của Điềm Nhiên lại trở nên nặng nề, trái tim như bị ai đấy bóp nghẹn lại.
“Chị biết vì sao bây giờ tôi lại muốn có được Dật Nhuệ không?”
Điềm Nhiên hé môi thở phì phò, khuôn mặt nhăn nhó đầy dữ tợn, đôi đồng tử co rút mãnh liệt như muốn ngay lập tức vươn tay xé xác cô ta ra.
Uyển Uyển thong dong lại chẳng hề có một chút sợ hãi.
Thấy tình trạng mất bình tĩnh của cô càng khiến cô ta vừa lòng hơn.
“Yêu? Ha ha ha… chị nghĩ rằng tôi yêu anh ta đúng không? Không, không phải vậy đâu. Tôi, không phải là vì tình yêu, càng không phải là vì chút thành tựu hiện giờ của anh ta.”
Nếu nói Điềm Nhiên bị điên thì Uyển Uyển cũng điên không kém.
Khuôn mặt cô ta bỗng chốc thay đổi bằng một bộ dạng đáng sợ. Đôi mắt trợn tròn đầy lòng trắng, hàm răng nghiến chặt như muốn cắn đứt thứ gì đấy.
Một áp lực vô hình rơi xuống, đè ép lên bầu không khí xung quanh hai người. Điềm Nhiên bất tri bất giác nhìn cô ta, thấy rõ cách cô ta tháo dỡ lớp mặt nạ mong manh khi đối diện với bao người.
Có lẽ bộ mặt này của cô ta chỉ tháo xuống khi đối diện với cô mà thôi.
Cô ta đưa tay nắm chặt lấy hai bên bả vai của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào cô ta ở khoảng cách gần. Điềm Nhiên đau tới mức phải nhăn mặt, những đầu ngón tay của cô ta bấu chặt vào da thịt của cô.
Điềm Nhiên đưa tay muốn đẩy cô ta ra nhưng cô ta lại đưa chân đạp vào cẳng chân của cô, dùng sức đẩy cô vào tường khiến lưng của Điềm Nhiên đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo phía sau.
“Sao? Muốn chạy trốn sao? Chị sợ sẽ mất kiểm soát rồi gây chuyện có đúng không? Tôi không cho phép chị chạy trốn.”
“Chị… phải mở to lỗ tai ra mà nghe cho kĩ cho tôi.”
“Tôi cướp đi Dật Nhuệ của chị chỉ đơn giản là vì muốn chị phải đau khổ mà thôi. Chị chỉ là món đồ chơi, là con chó mặc tôi chơi đùa. Chỉ cần tôi buồn chán, muốn thì ngay lập tức sẽ tìm chị, cướp đi thứ mà chị yêu quý nhất. Chẳng phải chị rất trân trọng Dật Nhuệ sao? Tôi cướp đi rồi đấy, cảm giác của chị như thế nào? Ha ha ha…”
Chát!
Trong lúc cô ta đang hả hê cười như điên thì một cái tát điếng người rơi trên gò má phải của cô ta. Điềm Nhiên hoàn toàn trở thành kẻ điên như những gì người ngoài nói, biểu hiện dữ rợn cùng điên rồ.
Điềm Nhiên đẩy cô ta ra khiến cô ta loạng choạng xém ngã, cô từng bước nặng nề lại gần, miệng phát ra một tiếng chửi rủa.
“Con ch* điên rồ này!”
Hơi thở của cô dồn dập, đôi đồng tử co lại vô thần, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đấy. Chẳng biết từ đâu ra mà cô lại có được một sức mạnh phi thường vật ngã cô ta xuống sàn nhà, nhanh chóng ngồi trên người của cô ta, khoá chặt cô ta dưới thân mình.
Uyển Uyển dù bị khoá chặt thì vẫn mặc kệ, ngoan ngoãn nằm yên. Cô ta không sợ mà còn nhếch môi cười, cứng miệng tiếp tục cất lời công kích cô.
“Rồi chị có thể làm gì tôi nữa? Ha ha ha… chẳng có ai bên chị thấy chưa? Chỉ cần tôi muốn thì tất cả bọn họ đều sẽ vây quanh tôi. Chị thì có gì? Ba của chị đã không còn là của chị, Dật Nhuệ bây giờ cũng là của tôi. Một kẻ bị người đời ghét bỏ và không ai quan tâm như chị, đến mẹ của mình như nào cũng không biết. Ha ha ha… đúng thật là đáng thương…”
Chát!
Một cái tát nữa rơi trên mặt của cô ta, đôi bàn tay của Điềm Nhiên run rẩy, đôi mắt hung dữ giờ đây đã ngấn lệ nhưng khí thế thì tuyệt đối không thuyên giảm.
Biểu hiện và hành động của cô bây giờ như muốn ngay lập tức gi.ết ch.ết Uyển Uyển để cô ta không thể tiếp tục phát ra bất cứ một lời khó nghe nào nữa.
“Con khốn… Im mồm, mày không được phép nói nữa…”
“…”
“Chị… chị à, em xin lỗi… làm ơn đừng đánh em nữa, hức hức… Uyển Uyển thật sự rất đau…”
Một kẻ cứng đầu khi nãy không sợ trời không sợ đất mà thách thức cô bây giờ bỗng nhiên lại thấy đổi 180%, cô ta như một diễn viên quốc tế chuyện nghiệp, nháy mắt một cái nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy ra. Toàn thân cô ta run rẩy vô lực, ra vẻ mong manh yếu đuối nằm dưới thân của cô. Khuôn mặt đau khổ, miệng nói những câu nài nỉ cầu xin trông cô ta thật chật vật và đáng thương.
Trái với vẻ ngoài dữ tợn như ăn tươi nuốt sống người khác, cô ta bây giờ như một con thỏ con run rẩy sợ sệt đứng trước cái ch.ết.
“…”
Điềm Nhiên thoáng khựng lại, cô âm thầm cảm thấy có gì đấy không đúng.
Chưa kịp để cô kịp tiêu hoá mọi chuyện thì một luồng khí tức ập đến khiến cho Điềm Nhiên không rét mà run. Cô chậm chạp cứng ngắc quay đầu liền thấy một khuôn mặt lạnh lẽo sau lưng.
“Dật…”
Cô cất tiếng gọi, chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh lạnh lùng bước nhanh đến, thẳng tay hất văng người cô ra khiến Điềm Nhiên ngã đập mạnh đầu vào cạnh bàn, cơn đau nhói kéo đến ngay lập tức, máu cũng từ trán mà ứa ra chảy dọc theo thái dương của cô.
Anh cẩn thận đỡ Uyển Uyển đứng lên rồi ôm chặt cô ta vào lòng, nhìn cô với ánh mắt căm phẫn đến cực độ.
“Điềm Nhiên! Cô đã đi quá xa rồi đấy. Một kẻ điên tàn ác như cô vì sao đến bây giờ vẫn còn sống vậy hả?”