Xung Động

Chương 29



Trước tiên nhẹ nhàng ôm lấy Tú Phương, ta hôn lên má cô ấy rồi cười nói: “Còn một bước là đến thắng lợi rồi ha?”

“Ừa ừa, cách mạng chưa thành công, hoan nghênh quân sư phát huy nha~” Cô ấy cười khúc khích ngả vào ta, hôm nay Tú Phương có vẻ thực sự rất hạnh phúc.

Lại bước tới trước mặt Trịnh Diệu Dương, cậu ấy đang nhìn ta chăm chú, như thể muốn tìm kiếm bằng được thứ gì đó trong mắt ta, ta chỉ ung dung dang tay ôm cậu ấy, chạm lướt môi qua bên vành tai: “Chúc mừng cậu.”

Cả quán bar phút chốc im ắng tuyệt đối, vừa xong Tú Phương thân mật ôm ấp ta ngay trước mặt mọi người, còn không hề khách sáo cười rộ lên, chỉ thế thôi đã làm người khác vô cùng kinh ngạc, giờ, ta còn thản nhiên kề má hôn Trịnh Diệu Dương, vụ này thật khiến đám đông không sao che giấu được phản ứng kịch liệt.

Ta làm như chẳng can hệ gì, dợm lùi lại rồi quay sang nói với Bolde: “Tôi mời tất cả Champagne!”

Ai bảo uống Champagne nhất định phải đến Bán Đảo, ta biết Bolde vẫn trữ đủ loại thượng hạng chứ. Phải ngày hôm nay, anh ta sao dám không mang ra.

Trở về chỗ ngồi ban nãy, xung quanh đã nhanh chóng ồn ào lên, Trương Ký Vân lại sán tới cạnh ta, bộ dạng ngạc nhiên vô cùng: “Ây cha! Trần Thạc, anh gớm thật, chị Phương cũng cua được! Vụ này là quậy tới bến rồi nha, để chị Phương ôm riết như vầy, đúng là làm gương cho bọn này a. Cơ mà… mà đến đại ca cũng dám kiss, rồi anh còn gì không dám làm nữa hử? Đây là Hồng Kông, không phải Mỹ nhà anh nha, tự nhiên làm trò Tây vậy, bộ tính hù chết người phỏng? Trần Thạc, anh ngầu, chào thua anh rồi!”

“Bộ cậu quên lần trước để chơi tôi, còn hại tôi hôn hít cậu ta nhiệt tình trước đám đông hả?”

“Lần ấy…” cậu ta làm bộ đau khổ, “Lần ấy đâu biết ai với ai, mà có gì cùng lắm cũng tại đại ca ảnh nổi hứng bất tử thôi a, tôi không liên quan mà~”

“Hôm nay đến lượt tôi nổi hứng bất tử, cũng không liên quan đến cậu. Còn tưởng người Trụ Phong rắn lắm, xem ra cũng tầm tầm thôi nhỉ.” Ta nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.

“Bì với anh, tụi này đúng là chưa ăn thua.” cậu ta đột nhiên cười phá lên, “Tất cả cùng Champagne, anh đúng thật là!~ Nói một câu đã hại hàng xịn Bolde giếm kĩ cả năm trời thành đồ vỉa hè cho cả đám xả láng tiệt, bọn này nhà quê biết gì Champagne thật, dỏm đâu! Bolde còn không oán anh chết thôi.”

Ta cũng không ngồi lại lâu, lựa lúc vãn vãn bỏ về, đi party tư của Joanna, tổ chức ở Vườn Hồng, thì ra gia đình cô ấy khá như vậy. Đêm đó, không có người lớn, toàn bộ đều là thanh niên máu nóng, chúng ta mải mê nhảy cả đêm, ba giờ sáng ta mới rời đi, cô ấy còn ngồi trên bậu cửa sổ hét với xuống: “Trần Thạc, em yêu anh, em yêu anh!!”, cả tầng đều nghe thấy. Ta bật cười đánh tay lái, phóng xe về Hải Cảnh.

Vừa đi lên vừa cởi nút áo khoác, toàn thân rã rời mở cửa phòng mình, chưa gì đã thấy đèn ngoài buồng khách đang bật, người không nên xuất hiện lúc này nhất lại đang ngồi yên vị trên cái sô pha bọc da trắng, cau mặt nhìn ta chăm chú.

“Cậu, tìm tôi à?” Ta bình thản hỏi.

“Muốn bàn chuyện hiệp nghị cùng Ngân Thuẫn với anh.”

“Tôi tưởng hôm nay miễn bàn công việc cũng được chứ.”

“Anh nói miễn được là hôm qua, không phải hôm nay. Mấy tiếng nữa, anh lái xe đi làm luôn là vừa.” Cậu ta nói lạnh băng.

“Ý cậu là, giờ này tôi đúng ra phải nằm ngủ trên giường chứ không phải du hí ngoài đường chứ gì? Cậu tưởng tôi bao nhiêu tuổi hả?!” Ta gào lên với cậu ta, “Cậu quản tôi chắc!”

Cậu ta sa sầm mặt: “Trần Thạc, anh chớ có được thể lên mặt, ở đây tôi mới là chủ.”

“Đã vậy tôi đi ngay đây, Trần Thạc này không cần cậu làm chủ!” Như thể có một ngọn lửa không tên đột nhiên cháy bùng trong ngực, ta hầm hầm quay lưng bỏ ra ngoài.

Lập tức một bàn tay rắn chắc ghìm cứng tay ta lại, mùi nước hoa ngọt ngào rõ mồn một tỏa ra từ người ta khiến cậu ta khẽ chau mày: “Anh đi tìm phụ nữ?”

“Phải, cuồng hoan một đêm, đại chiến ba hiệp.” Ta cũng không khách khí, trầm giọng kiên quyết nói: “Trịnh Diệu Dương, tôi cảnh cáo cậu, bỏ tay ra ngay lập tức, bỏ ra.”

“Anh thích dạng phụ nữ nào nhỉ?” Cậu ta coi như không nghe, thản nhiên hỏi.

Ta nheo mắt nhìn cậu ta, một hồi mới mỉm cười: “Vị hôn thê của cậu, thư ký riêng bây giờ, các cô em tóc vàng mắt xanh, chỉ cần là phụ nữ đẹp tôi đều thích. Thì sao nào?”

Cậu ta lại đáp hoàn toàn trật chìa: “Tôi đính hôn, anh mất hứng hả?”

“Đại ca, trước khi nói giỡn, phải nghĩ xem có đủ mắc cười không đã. Có nhiều câu nói ra rồi, chẳng thấy có nghĩa quái gì cả.”

“Thật hả? Anh thấy vô nghĩa thật hả?” Ánh mắt cậu ta lóe lên một tia nguy hiểm.

“Chẳng lẽ cậu thấy có?”

Ta có nhiệm vụ của ta, cậu ta có việc của cậu ta, bất luận hai bên hấp dẫn lẫn nhau đến mức nào, chung quy chúng ta vẫn là hai đường thẳng song song, một tia lửa ngẫu nhiên lóe lên có lẽ chỉ có thể giữ sức nóng trong khoảnh khắc, sau đó.. sẽ lụi tắt rất nhanh. Chúng ta giống như hai cực Nam, Bắc, vĩnh viễn không thể thỏa hiệp.

Cậu ta đột nhiên đùng đùng nổi giận túm chặt sau gáy ta: “Tôi thấy anh không chỉ thích quyến rũ đàn bà, còn đủ đê tiện, đến cả…”

Ta vùng ra, nắm lấy hai vai cậu ta, tiếp lời: “Cả đàn ông cũng không buông tha.”, rồi điên người gầm lên, “Mẹ nó câm miệng! Đừng tưởng tôi và cậu lên giường một lần đã là gì! Cậu đúng ra phải nhắc tôi nhớ, chúng ta lúc đó vẫn còn một chỗ khớp được với nhau mới phải? Cậu bảo tôi đê tiện, tôi còn muốn xem, là cậu đê tiện hay tôi đây!”

“Có nhiều lúc, tôi thật muốn giết anh.” Cậu ta nghiến răng gằn giọng.

“Đến đi!” Ta thô bạo hôn cậu ta, sức mạnh kinh người, cả người cậu ta mất đà, kéo ta chao đảo ngã xuống thảm. Như thể bị điện giật, cảm giác hoảng hốt cùng sự hưng phấn lập tức cuồng loạn dấy lên trong thân thể.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv