CHƯƠNG 49
Ngân Thương sáng ngời nắm chặt trong tay, không nhanh không chậm bước từng bước một tiến thẳng vào nơi ở của Tiên Tôn.
Một dấu ấn màu vàng hiện giữa không trung trông giống kí hiệu phong ấn phát ra bạch quang rực rỡ, và thứ bị phong ấn kia chính là Đại Môn Ma giới.
Tiên Tôn huyền tọa dưới phong ấn, vẻ mặt cương nghị có điểm mỏi mệt, khi người nọ dừng trước phạm vi bạch quang chiếu đến, đứng ở đằng xa nhìn thẳng về phía Tiên Tôn, Tiên Tôn từ từ mở mắt ra, nhãn tình vô trần lặng yên nhìn người đối diện.
“Ngao Phóng.” Mỗi lần y gọi tên hắn, trong lòng không mong sẽ có ngày hắn xuất hiện trước mắt mình.
Ngao Phóng phiến môi khẽ nhếch lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, “Ta cho ngươi ba sự lựa chọn, ngươi chết, ta chết, ta tiến vào Ma giới.”
“Chưa đến bước đường cùng ta quyết không chọn lựa.” Thiên Nhất siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch vô cùng đau nhức.
“A?” Ngao Phóng thiêu mi, huyết sắc trong mắt càng lúc càng sậm, ma khí khắp người quấn quanh đầu ngón tay, âm thầm xiết chặt cán thương, “Chẳng lẽ ngươi định tiêu hao sinh mệnh nhiều thêm chút nữa để Tịnh Hóa Tiên Trận càng thêm lớn mạnh, sau đó xuyên qua da thịt ta, khóa chặt Long Mạch của ta, trói ta lên Xanh Thiên Trụ, lại tiếp tục nhốt ta thêm một vạn năm nữa sao? Chờ đến ngày sinh mệnh của ngươi tiêu hao tẫn lực sao?”
“Ta không còn cách nào khác.” Thiên Nhất trả lời bất đắc dĩ, từ khi Ma Sát xâm nhập cơ thể Ngao Phóng, y cũng đã không còn cách nào để cứu Ngao Phóng, chỉ có thể dùng phương pháp tàn nhẫn nhất bảo vệ tính mạng của Ngao Phóng, ngày nào Ngao Phóng chưa nhập ma, thì ngày đó y sẽ không phải động thủ.
“Ta hận nhất chính là cái tính nửa cứng nửa mềm, sắp chết rồi mà vẫn còn ngang ngạnh này của ngươi.” Vẫn luôn nhìn y gồng mình chịu đựng, vẫn luôn nhìn y bất lực không vượt qua được Thiên Dục, vẫn luôn nhìn y càng ngày càng già nua, khiến cho người ta vô cùng đau lòng, nhưng lại càng thêm căm hận.
Ngao Phóng trở tay, Ngân Thương quét ngang hệt như ngàn vạn ma quân hướng đến Thiên Nhất, “Ta và ngươi sớm muộn gì cũng dùng binh khí gặp lại nhau.” Thanh âm trầm thấp hai mắt nhìn thẳng tất cả đều không cho phép Thiên Nhất lùi bước, “Mau rút kiếm của ngươi ra.”
Thiên Nhất nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, thanh kiếm ẩn tàng trong cơ thể tựa như vừa rút ra khỏi vỏ phát ra tiếng “Keng!” thật êm tai, hóa thành hai đạo quang ảnh giao nhau bao quanh người y.
Quang ảnh luân chuyển, Ngân Thương lạnh lẽo bén nhọn đâm thẳng về phía Thiên Nhất, kiếm khí cường thịnh lập tức hóa thành một đạo kim quang bảo vệ xung quanh Pháp Bào Tiên Tôn, hóa giải lực đạo của Ngân Thương, Ngao Phóng cười nhạt, xoay người một cái, Ngân Thương bắn ra hàng ngàn phong mang, tiễu trừ kiếm khí, như muốn xé nát Tiên Khí Hộ Thể của Thiên Nhất.
Đột nhiên hai đạo quang ảnh hợp nhất thành một, trực tiếp nghênh đón Ngân Thương, thương kiếm tương kích, chuôi kiếm run lên, nằm trong tay Thiên Nhất, “Ngao Phóng!” Thiên Nhất quát khẽ từng chữ từng chữ một, “Phóng, tay!”
Nụ cười ấm áp như ánh dương mai năm đó tất cả đều tan biến mất, chỉ còn lại đôi mắt đỏ ngầu như máu đổ, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Thiên Nhất, Ngao Phóng lạnh nhạt nói.”Ha hả, Thiên Nhất, mềm lòng chính là điểm trí mạng của ngươi, đối với ta, ngươi cũng không được phép khinh suất, khinh suất sẽ nhận lấy kết quả như thế này đây!” Kèm theo một trận cuồng tiếu, Ngân Thương đột nhiên chuyển hướng, đâm tới kí hiệu phong ấn sau lưng Thiên Nhất.
Thiên Nhất kinh hãi, xoay người ngăn cản, kiếm khí càng thêm mãnh liệt, quang mang chói mắt, Ngân Thương một lần nữa chuyển hướng, Thiên Nhất lập tức minh bạch kia chỉ là hư chiêu, mục đích của Ngao Phóng căn bản chính là y, Thiên Nhất lập tức vung tay trái lên chộp lấy mũi thương đã đâm sâu vào ***g ngực, máu tươi từ mũi thương chầm chậm chảy xuống, từng mảng từng mảng nhuộm hồng Pháp Bào, cảnh tượng ghê người.
Thiên Nhất bi lương nhìn mũi thương đang cắm sâu vào ***g ngực, y đau không phải là do bị thương, mà là thái độ của Ngao Phóng từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt thờ ơ.
“Đây là hậu quả của việc khinh suất.” Ngao Phóng mạnh rút mũi thương, huyết dịch lâm li bắn khắp mặt hắn, mỉm cười hỏi: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ta chết, ngươi chết, ta tiến vào Ma Giới, ngươi chọn cách nào?”
Thiên Nhất lấy tay che vết thương trước ngực, mũi thương chưa đâm trúng tim, nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến y, hơn nữa Ngao Phóng còn cố ý truyền vào một chút ma khí khiến cho y phải dồn hết dư lực để tiêu trừ ma khí, đối với một người am hiểu Kiếm Tiên Thuật Pháp như Thiên Nhất mà nói hành động đó khiến cho y mất hết hai ba thành công lực.
Song, chưa đến bước đường cùng y vẫn như cũ, kiên trì không giết Ngao Phóng, chưa bao giờ dao động, nhưng mà hôm nay, y phải phá lệ.
“Cả ba con đường, không con đường nào ta muốn đi, Ngao Phóng, đây chính là trận chiến đầu tiên giữa ta và ngươi, cũng là trận chiến sau cùng, từ nay về sau, thế gian này nếu không có Ngao Phóng ngươi, cũng sẽ không còn Thiên Nhất ta.” Thiên Nhất cầm kiếm lên, vùi lấp sự đau thương trong đôi mắt, kiếm khởi phân tranh.
Kì quang thiểm động lóe lên trong mắt Ngao Phóng, “Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận, ta cũng không muốn cùng ngươi chết chung một chỗ, nhất là dưới kiếm của ngươi!”
Trường thương vung lên, Ngao Phóng quét ngang hóa thành muôn vàn kiếm ảnh, Thiên Nhất liên tiếp thay đổi Kiếm Trận, kiếm ảnh xuất ra mãn thiên phi vũ sớm nhìn không ra nhân ảnh của hai người bọn họ, bất quá chỉ nửa khắc sau, hơn một trăm loại Kiếm Trận đã bị Ngao Phóng công phá.
Kiếm ảnh đột nhiên tiêu biến, khi hai người chạm mặt nhau, thương và kiếm gắt gao cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau đã không còn triền miên lưu luyến nữa, tựa hồ chỉ còn cách làm tổn thương nhau mới có thể giải thoát.
Một tiếng ”Ầm!!!”—— Vang lên, cát bụi trắng xóa, kinh thiên địa chấn, chớp mắt cả Tiên Cung lung lay sụp đổ, một đạo quang mang kim sắc ngân sắc chọc thủng hàng rào kết giới kiên cố do Kim Tiên và Thiên Tiên tạo ra, ngay lập tức, ma khí từ bốn phương tám hướng cuồng dũng tràn ra.
Trận oanh tạc này khiến cho Huyền Thanh và Thiên Tứ, đang chạy khắp Tiên Cung tìm Long Đế và Tiên Tôn phải té ngã nhào xuống đất, Huyền Thanh phủi phủi tro bụi trên mặt xuống, cúi xuống hỏi Thiên Tứ đang được hắn ôm trong lòng: “Không có việc gì chứ?”
Thiên Tứ lắc đầu, ngẩn ngơ nhìn khoảng không trước mắt, “Phụ hoàng và mẫu thân.”
Huyền Thanh liền ngẩng đầu lên nhìn, hai người nọ mỗi người đứng một bên, bọn họ đều là những người sở hữu sức mạnh chí tôn lăng xả vào nhau tạo thành một hắc động sâu không lường được, cắn nuốt mây bay trên bầu trời, nhưng đáng sợ nhất là dòng khí lưu xung quanh bọn họ khiến cho hắc động không ngừng tàn phá tứ phương.
Không một ai dám can ngăn bọn họ, hắc động sẽ đem những ai bay vào ngăn cản họ cuốn vào trong, ngay cả một hồn phách để được đầu thai chuyển thế cũng không chừa lại, triệt để tiêu diệt.
Đây mới chính là sức mạnh thực sự của Long Đế và Tiên Tôn?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Huyền Thanh rất khó tưởng tượng sức mạnh của Huyền Tiên rốt cuộc cao thâm đến mức nào, càng khó ngờ hơn khi nhìn thấy Long Đế từng bị trói trên Xanh Thiên Trụ lại có sức mạnh ngang hàng với Tiên Tôn
Huyền Thanh rốt cuộc củng hiểu ra được: Chính mình cũng không thể ngăn cản bọn họ tương sát lẫn nhau, nhưng trên người Long Đế phát ra ma khí có thể khiến sinh linh tu hành bị ma hóa, hắn cởi Tửu Hồ Lô ra khỏi thắt lưng, tháo nút bình ném thẳng lên trời, Tửu Hồ Lô lập tức phình to ra, không ngừng hấp thu ma khí. Các Tiên Nhân khác thấy thế, liền làm theo cách thức của hắn, chỉ có Tiên Khí mới có thể hấp thu ma khí, như vậy không cần phải tới gần Long Đế cũng có thể thanh trừ ma khí.
Ngao Phóng liếc nhìn Huyền Thanh một cái, cuối cùng chuyển tầm mắt thâm tình nhìn Thiên Tứ, khóe môi bất giác nở một nụ cười thật ôn nhu, khi hắn ngẩng đầu lên, sự ôn nhu cuối cùng đều bị chôn vùi trong đôi huyết mâu, “Thiên Nhất, ta hỏi ngươi lần cuối, ba con đường ngươi chọn con đường nào?”
Sự bi thương không thể che giấu hiện lên giữa mi tâm, nhãn tình ôn nhuận tràn ngập sự kiên quyết, ngữ điệu bình thản trả lời: “Không chọn đường nào cả.”
“Được, ngươi không chịu chọn, để ta chọn thay ngươi.” Ngao Phóng nở nụ cười quỷ dị, vầng trán trắng mịn xuất hiện một ấn kí kim sắc, tựa như lân phiến mĩ lệ.
Thiên Nhất không biết hắn muốn làm gì, nhưng muốn cho ấn kí của Long Đế xuất hiện, sợ là Ngao Phóng đã xuất toàn lực.
Ngao Phóng vươn tay, Thiên Nhất đề phòng nắm chặt kiếm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ từ đôi lông mày cương nghị đến bờ môi mềm mại, xúc cảm quen thuộc khiến cho Thiên Nhất thả lỏng người, trong kí ức của y lúc Ngao Phóng quyến rũ nhất chính là khi hắn vuốt ve thâm tình chủ động hôn môi y.
Giống như trước kia, khóe miệng vẫn luôn tươi cười mị hoặc ấy lại một lần nữa đặt lên môi y, khác ở chỗ nụ hôn tràn ngập mùi máu tanh nồng, Thiên Nhất không biết đó có phải là mùi máu của chính mình hay không.
“Ta vẫn luôn hy vọng mình không phải là Long Đế, ngươi cũng không phải là Tiên Tôn, như vậy người giết ta sẽ không phải là ngươi, ta yêu ngươi, vẫn luôn yêu ngươi, ta vẫn luôn suy nghĩ: Đến tột cùng, giữa chúng ta có tương lai hay không?! Tương lai của chúng ta còn lại gì?! Suy nghĩ đã hơn một vạn năm qua, ta thực sự mệt mỏi rồi. . .”
Ngao Phóng đang nói đột nhiên dừng lại, tự hủy đi Nguyên Thần của mình rồi hóa thành vô số quang mang xuyên thấu cơ thể, nhanh đến nỗi không cho Thiên Nhất có cơ hội chế trụ lại Nguyên Thần bị vỡ nát, ngay cả Khế Ước của bọn họ cũng theo đó mà tan biến mất.
Ngơ ngác nhìn Ngao Phóng ngã vào trong lòng mình, bây giờ mới hiểu Giang Nam tương ngộ ngày đó mưa phùn đã thôi không còn rơi nữa, cũng chỉ vì một khối Ngọc Tủy ngàn năm mà bị y đuổi theo sát nút, đến mức khiến cho Ngao Phóng nổi giận mắng y: “Đúng là âm hồn bất tán!” rồi tự hủy đi Nguyên Thần phá trừ Khế Ước, mãi mãi rời xa y.
Ôm lấy Ngao Phóng, Thiên Nhất không rõ vui buồn nói, “Ngươi quá độc ác! Một chút hy vọng cũng không chừa lại cho ta, trước khi đi còn giày vò trái tim ta.”
Cả đời này, bọn họ đã không còn liên quan gì nhau nữa, cũng không còn cái gì gọi là:Kiếp sau gặp lại.