Khi ấy nỗi đau của hắn chỉ tạm giấu đi khi đám quỷ lại đến gặp hắn nhận chỉ thị.
Tơ tội xe ra từ phạm nhân ở Khởi La Huyền Hoàng, thông thường sẽ có màu trắng, chẳng qua nếu gặp phải những kẻ có tội nghiệt hết sức trầm trọng, thì sẽ mang màu sắc khác, trong đó màu tím là hiếm thấy nhất. Âm Dương Đạo tích lũy suốt bấy lâu nay, mới có đủ số chỉ tơ màu tím đặng dệt nên một bộ trường bào tím cho quân thượng. Bản thân quân thượng, cũng cực kỳ trân trọng kiện y phục này, song quá trình hỗn mang trung hòa tội ác vẫn diễn ra quá là thần tốc. Mỗi khi bộ đồ màu tím ấy sút chỉ, liền sẽ được gửi trả về Khởi La Huyền Hoàng vá lại. Quỷ lại khó khăn lắm mới xe ra được một sợi tơ tím để vá, tuy nhiên, do tội ác tỏa ra luồng khí quá nặng nề, quỷ lại không dám tùy tiện đụng vào, đành phải nhờ tổng tư hình tự mình đi lấy về.
Tại Khởi La Huyền Hoàng, chiếc bóng đen kịt vận chuyển khay vàng, bên trên có đặt bộ trường bào màu tím, được đưa đi cùng với đai lưng, sắc tím sẫm diễm lệ ấy cơ hồ muốn chảy tràn ra khắp nơi. Lũ quỷ lại nháo nhào bỏ chạy, làm như lại gần sẽ bị thương vậy. Tổng tư hình mở cánh cổng không gian ra, vượt không gian để nhận lấy bộ đồ, rồi ném đại lên cái bàn trước mặt mình.
Sản phẩm dệt từ tơ tội có màu sắc lòe loẹt thế này, là đại diện của biết bao sự kiện đẫm máu. Đáng lý ra thứ này nên nhanh chóng được đưa đến Cửu Uyên mới phải, ấy vậy nhưng tổng tư hình lại chẳng có tâm trạng làm chuyện này, hắn ngồi vạ vật ra ghế, tâm tư vẫn đang rối bời vì chuyện của Lý phán quan.
Bản thân Tổng tư hình nào có sợ chết đâu, với tư cách là tư hình của Khởi La Huyền Hoàng, từ sớm hắn đã giác ngộ được điều này.
Nếu Hình Tu muốn hắn dùng hồn phách để lọc chữ nhằm điều chỉnh lại đạo lý đất trời, hắn rất sẵn lòng.
Thế nhưng điều khiến hắn đau khổ lại là, ý đồ của Hình Tu đối với Vu Nhiên quá ư là tàn nhẫn, mà hắn lại chẳng có tư cách để dị nghị. Đây chính là hy sinh sao, để bảo vệ tuyệt đại bộ phân sinh linh, nên những thiểu số cực kỳ ít ỏi, cực kỳ nhỏ nhoi, đành phải chịu sự ruồng bỏ. Tuy thế, sao không ai thử nghĩ xem, thứ có số lượng cực ít, cực bé nhỏ này, cũng giống như phần lớn những thứ khác, đều phải chịu cùng một nỗi thống khổ. Đã vậy, đó còn là nỗi đau dai dẳng không bao giờ dứt.
Tổng tư hình càng nghĩ, lại càng bị sự vô dụng của bản thân làm tức giận, khi dòng suy nghĩ của hắn bắt đầu xa rời khỏi những chuyện này, ánh mắt hắn lại tình cờ đáp xuống bộ đồ đặt ngay trước mặt, sắc tím rực rỡ ấy, là minh chứng cho vô số tội nghiệt đẫm máu, vậy mà lại diêm dúa theo cách hết sức kiều diễm và lộng lẫy.
Nhìn đi, số hồn phách phải gánh tội ác tày trời này, hình phạt mà bọn chúng nhận được, cũng chỉ là chút ít đớn đau thế thôi, sau khi thanh tẩy hết tội nghiệt rồi, liền có thể tiếp tục vòng luân hồi. Mà linh hồn thuần khiết của Vu Nhiên, lại phải hết lần này đến lần khác, chịu đựng nỗi thống khổ đến nhường ấy, thiên lý ở nơi đâu?!
Ha, tổng tư hình bật cười tự giễu, thiên lý? Hiện tại chính cái vị thiên lý ấy đang nằm phè phỡn trong sảnh xét xử, đực mặt ra đó chẳng làm gì kia kìa.
Mà bản thân hắn, rõ ràng đang ở Trầm Đường, thế nhưng cứ mỗi lần tận mắt chứng kiến Vu Nhiên bị kéo vào vòng xoáy đục ngầu tăm tối, là lại sốt ruột đến độ quên luôn cả pháp thuật, trong cơn quẫn trí chỉ biết dùng đôi tay trần của mình nỗ lực kéo người đó trở ra, thế nên cứ luôn thất bại, sau rốt đành trơ mắt nhìn người đó mang theo vẻ mặt chết lặng, chìm sâu trong bóng đêm. Để rồi khi hắn tuyệt vọng mà gào lên, thì đúng lúc ấy, tất cả lại quay về với khởi đầu. Hắn lần nữa bắt gặp cảnh Vu Nhiên đứng bên rìa xoáy nước đen ngòm ấy, song bất kể có cố cỡ nào, cũng chẳng thể chạm được đến người ta, chỉ có thể giương mắt lên nhìn người nọ bước chân vào sâu trong vòng xoáy.
Như có thứ gì đó mạnh mẽ đấm vào tim gan hắn, hắn đột ngột mở choàng mắt ra!
Khung cảnh hiện ra vẫn là Trầm Đường, bên bờ hồ tĩnh lặng.
Là mơ.
Mình đang nằm mơ.
Chung quy đã bao lâu rồi mình chưa nằm mơ?
Từ lúc thoát ly thân phận loài người, hết mình phục vụ cho Âm Dương Đạo đến nay, hầu như chẳng còn mộng mị chi nữa.
Hắn cố cử động thân thể, rồi chợt nhận ra bộ trường bào màu tím nọ, lại đang khoác lấy người hắn, đắp lên trên ngực hắn, tỏa ra vầng hào quang lập lòe sáng chói.
Hình như mình đâu có đụng chạm gì tới món đồ này, là nó tự dịch chuyển sang đây ư?
Lẽ nào nó có thể cảm nhận được tâm lý bất ổn của mình, nên muốn tranh thủ cơ hội?
Phải chăng bản thân đã suy kiệt đến độ, tơ tội còn cho rằng nó có khả năng làm phản rồi?
Tổng tư hình vung tay, ném bộ đồ trở lại bàn, một góc của bộ trường bào chậm chạp cuộn lại, như đang muốn bày tỏ điều chi.
“Cỡ ngươi ấy hả?” Tổng tư hình hậm hực.
Bộ trường bào dần bung hết cả ra, từng sợi chỉ đều tự tách mình khỏi đó, không còn giữ nguyên hình dạng bộ trang phục ban đầu nữa.
Chết tiệt, tổng tư hình thầm mắng, không ngờ lại để cho nó cướp mất một phần pháp lực, nhờ đó mà phá giải được phòng tuyến nối thành trong quá trình dệt vải. Cần biết rằng xưởng dệt may ở Âm Dương Đạo, luôn phải tuân theo phương thức truyền thống của Âm Dương Đạo để dệt tơ tội, bản thân từng sản phẩm dệt may tinh xảo, đều chính là kết giới hoàn mỹ nhất, để phòng ngừa tơ tội tuột ra rồi lẩn đi mất.
Giờ đây lại bất ngờ tự giải phóng được, ắt hẳn là đã cuỗm được nguồn pháp lực từ trên người mình rồi.
Có điều cũng chẳng sao cả, biện pháp để xử lý tơ tội thì nhiều không kể xiết, tổng tư hình nhoẻn miệng cười, “Những lúc ta đau khổ, thì rất thích lôi mấy thứ tội nghiệt ra san sẻ nỗi đau với mình.” Trong lúc hắn đang suy xét xem nên dùng loại pháp thuật nào mới có thể khiến cho nó chịu nỗi đau tột cùng, thì tơ tội đột nhiên cong vòng lên, tạo thành một vòng tròn, vây lấy tổng tư hình ở chính giữa.
Xung quanh là ánh sáng tím lịm nhức cả mắt, tổng tư hình cảm thấy như mình đang chìm trong biển ánh sáng tím. Bên tai vang lên vô số giọng nói rủ rỉ liên miên “Nếu bọn ta có thể giải quyết nỗi khổ đau của người thì sao?”
“Không thể nào.” Tổng tư hình nghĩ, ba cái trò mèo này, vừa toan vận dụng pháp lực để đập tan ma chướng, bỗng đâu lại xuất hiện giọng nói khiến hắn chần chừ.
“Nếu bọn ta làm được thì sao? Giúp ngươi được sống bên người kia mãi mãi, từ nay về sau không còn bị bắt nhốt trong Âm Dương Đạo nữa.”
“Sống bên người kia mãi mãi.”
“Hay là cứ để người nọ đời đời kiếp kiếp, cứ phải dốc sức vì Âm Dương Đạo vậy.”
“Ngoài ngươi ra thì còn ai giúp được anh ta?”
“Vu Nhiên, Vu Nhiên đó, ngươi không muốn cứu anh ta sao?”
“Vu Nhiên.”
“Vu Nhiên.”
“Vu Nhiên.”
Hai chữ này cứ như một lời nguyền, trói buộc tổng tư hình, khiến nơi yếu mềm nhất trong trái tim hắn đau nhói, hắn không cách nào dời mắt khỏi đó được, mà pháp lực tập trung trong lòng bàn tay cũng từ từ tan biến. Thay vào đó là một sự thôi thúc kì lạ trỗi dậy, khiến hắn chậm chạp vươn tay tới, sờ vào sắc màu sặc sỡ óng ánh ấy.
Tơ tội màu tím nguy hiểm biết chừng nào, tổng tư hình là người hiểu rõ hơn hết, vậy nhưng trong khoảnh khắc này, thần trí hắn đã không còn thanh tỉnh nữa, toàn thân tê dại khi đắm chìm trong khoái cảm, chẳng muốn động đậy. Ngay cả khi sợi tơ tím lịm bắt đầu bung ra, chậm rãi quấn quanh bàn tay hắn, mon men bò lên cánh tay, hắn cũng chẳng buồn cục cựa miếng nào.
“Tại sao phải khốn khổ như vậy?”
Đúng đó, hà cớ gì phải khốn khổ thế chứ?
“Không muốn được giải thoát sao?”
Muốn được giải thoát, thoát khỏi bể khổ của sự lực bất tòng tâm.
Thế nên giờ đây hắn mới buông xuôi tất cả, mặc cho sợi tơ màu tím ấy quấn chặt lấy khắp người mình, xâm nhập vào trong da thịt, bò trườn lổm ngổm trên đó.
Hắn chỉ dửng dưng mà nhìn.
Mỗi tấc da thịt mà tơ tội lướt qua, đều bị kích thích mà phát ra những tia sáng lấp lánh mờ ảo, đó là tu vi pháp lực của bản thân hắn, đang chiến đấu với hơi thở của tội ác một cách bị động, nỗ lực bảo vệ người chủ đã hoàn toàn bỏ cuộc của mình. Cơn ngứa râm ran lan dần trên khắp cơ thể, cơn đau của nỗi buồn rầu, lại có thể khiến hắn sảng khoái tột cùng.
Sợi tơ màu tím ấy, chậm rãi bện chặt lấy, len lỏi vào trong thân thể hắn, mang đến cảm giác sung sướng đến mụ mị. Ở nơi nào đó trong tim, bất chợt kêu rắc một tiếng, như có mối liên kết nào vừa bị bẻ gãy mất rồi.
Cảm giác ấy, giống như có ai vừa đâm một nhát sau lưng, trước mắt tối sầm, rồi ngay sau đó, tổng tư hình nhận ra tâm trạng của mình quay ngoắt về phía đối diện, mọi ưu phiền đều tan thành mây khói, cả người cứ lâng lâng, như thể mọi thứ đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Nếu chỉ vì Hình Tu, mà chẳng được như ý muốn, thế thì hãy để Hình Tu biến mất đi.
Nếu ở Âm Dương Đạo Hình Tu bất khả chiến bại, thế thì hãy để y lên trần gian.
Chỉ cần nguyện vọng của mình có thể thành hiện thực, thế thì tuyệt quá.
Nhưng mà, nguyện vọng của mình là gì, sao nghĩ mãi mà chẳng ra nhỉ.
Tuy nhiên, Hình Tu, nhất định phải tìm cách để y rời khỏi Âm Dương Đạo!
Tổng tư hình đưa một phần thần thức của mình bám vào phần lớn tơ tội, tranh thủ lẻn ra khỏi Trầm Đường để chuồn lên dương gian trước một bước, lùng kiếm người có thể nhập vào, sau cùng ở một ngôi làng nhỏ, đã tìm ra được một thiếu niên có sức mạnh phi thường, cho dù có dung nạp vô số tơ tội, cơ thể cũng không chút dấu hiệu tổn hại nào. Mọi công tác chuẩn bị đều được dàn xếp ổn thỏa.
Cộng thêm vài chất xúc tác thích hợp, nguyên hồn của Hình Tu cứ thế ngoan ngoãn rời khỏi Âm Dương Đạo. Thân thể của Hình Tu, tuy hôn mê bất tỉnh trong hỗn mang ở Cửu Uyên, nhưng lại không cách nào chạm tới, mà cho dù có chạm tới được, thì cũng không biết nên làm cách nào để hủy diệt.
Cho nên, hắn đã dốc hết toàn bộ tâm huyết vào việc đối phó với nguyên hồn của y, chỉ cần hồn phách y không thể về lại được Âm Dương Đạo, thì cũng cho ra kết quả tương tự.
Tàn sát toàn bộ tộc Câu Tinh dị thể đồng hồn, cắt đứt quan hệ giữa Hình Tu và Âm Dương Đạo, dùng quyền hạn của tổng tư hình, để khống chế chặt chẽ toàn bộ Âm Dương Đạo, đồng thời sắp đặt hồn trận ở nhân gian, đợi Hình Tu rơi vào bẫy.
Nếu tiến triển thuận lợi, Hình Tu sẽ vĩnh viễn bị nhốt chặt trong hồn trận.
Vậy nhưng, đến tột cùng thì vì cái gì, mà mình lại phải làm tất cả những chuyện này, lắm lúc hắn lại hốt nhiên chẳng nhớ ra nổi.
-Hết chương 44-