Sau khi loạng choạng xông ra khỏi đó, Quý Đằng mới phát giác bản thân đang đứng ở một nơi trông rất quen thuộc, có vẻ như là rừng thông bên ngoài ngôi làng. Lúc bấy giờ cậu mới bắt đầu ý thức được một chuyện, có lẽ mình chỉ bị tổng tư hình dùng huyễn thuật triệu hồn đi mất, còn thân thể hẳn là vẫn đang nằm ở nhà.
Quý Đằng không dám chậm trễ, lo giữ chặt cái túi bắt ma bên hông, rồi nhân lúc tối trời hộc tốc chạy về nhà.
Trong trạng thái linh hồn, Quý Đằng dễ dàng vào tới trong tứ hợp viện, rồi nhanh chóng chạy về khu nhà mình, quả nhiên, dây thường xuân nơi bờ tường vẫn xanh um tươi tốt, cảnh tượng úa tàn quả nhiên chỉ là ảo giác mà thôi.
Vừa vào tới phòng, liền trông thấy chính mình vẫn đang nằm trên giường, hơi thở đều đều, cứ như chỉ đang say ngủ, chứ ai ngờ hồn phách đã du hành hẳn một chuyến xuống Âm Dương Đạo cơ chứ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Quý Đằng bước tới trước mặt mình, gỡ túi bắt ma bên hông xuống, “Được rồi, đi thôi.”
Cậu vừa mới giơ túi bắt ma lên, một cơn gió bấc từ đằng sau thổi tới, không ngờ lại cuốn phăng lấy cái túi trong tay cậu, khiến nó bay vòng qua đầu cậu đi mất.
Quý Đằng cấp tốc xoay người lại, liền thấy cái túi rớt xuống ngay cửa, rồi bị một bàn tay nhặt lên. Lúc này cậu mới nhận ra, chẳng hiểu tự bao giờ, đã có hai người đứng sau lưng mình.
Bắt gặp bọn họ, Quý Đằng bỗng thấy yên tâm hẳn, vì người xuất hiện chính là Hề Đao cùng Lạc Hạ Thạch, Quý Quân đang được Lạc Hạ Thạch ôm vào lòng, anh ta đang ngủ mê mệt.
“Đại ca thế nào rồi?” Quý Đằng vội hỏi Lạc Hạ Thạch.
“Sau khi hồn phách của quân thượng rời đi, em ấy vẫn cứ ngủ như thế, chỉ cần đợi đến lúc Âm Dương Đạo trả hồn trở về, hẳn là sẽ tỉnh lại thôi.” Lạc Hạ Thạch ân cần đặt Quý Quân lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi mới đáp một câu.
Hề Đao nhìn cái túi bắt ma trong tay, lại ngó sang chỗ Quý Đằng: “Đây chính là túi bắt ma ư?”
Về phần Hề Đao làm sao nhìn thấy được hồn ma, lại còn biết đến sự tồn tại của túi bắt ma, thì Quý Đằng chả thắc mắc tẹo nào, Hề Đao cho người ta cái cảm giác như là, thế gian này chẳng có điều gì mà anh ta không biết hay là không thể. Kể cả khi có thứ mà anh ta không biết hay không thể, thì cũng chẳng điều gì mà anh ta không dám thử, không làm càn cả.
“Đúng vậy.” Quý Đằng gật đầu, thò tay ra, “Trả cho tôi nào.”
“Cậu kiếm ở đâu ra đấy?” Hề Đao còn chưa chịu trả lại túi bắt ma cho cậu, mà cứ giữ khư khư trong tay mãi thôi: “Trong này có gì thế?”
“Do tổng tư hình đưa cho tôi, bên trong là Lý phán quan!” Quý Đằng vồ tới định giằng lấy cái túi, mỗi tội đến góc áo của Hề Đao còn chẳng vớ được, cậu sốt ruột la lên: “Hề Đao, đủ rồi đó nha, Lý phán quan đang nguy kịch kia kìa!”
Hề Đao lắc đầu: “Hồn phách được bảo quản trong túi bắt ma thì rất an toàn. Về phần cậu, nói nghe coi, chung quy là đã xảy ra chuyện gì?”
Quý Đằng hết cách, đành phải đem hết đầu đuôi ngọn ngành ra mà tường thuật lại tất tần tật, Hề Đao chăm chú lắng nghe, còn hỏi cho rõ ràng những chỗ chưa nắm rõ, sau đó mới cười xòa, rồi hỏi: “Quý Đằng, cậu đưa thân xác cho Lý phán quan dùng, vậy còn cậu thì sao?”
Thoạt tiên Quý Đằng ngẩn tò te, sau mới đáp: “Chớ có lo, chỉ tạm thời thôi hà, đợi quân thượng xử lý xong chuyện của hỗn mang, là sẽ đổi trở lại ngay thôi. Tốc độ dòng chảy thời gian ở nhân gian và Âm Dương Đạo khác nhau mà, một ngày trên trần gian, bằng cả năm dưới đó, chắc không phải đợi lâu lắm đâu. Tôi chỉ cần né tránh ánh mặt trời là ổn.”
“Thế thì tùy cậu vậy.” Hề Đao nghiêng nghiêng đầu, lời còn chưa dứt, đã vạch mở túi bắt ma, lộn ngược ra ngoài, một cái bóng mờ ảo rơi xuống đất, không ai khác ngoài Lý phán quan đang ngủ li bì, nhanh như chớp, Hề Đao xé bỏ lá bùa trên lưng Lý phán quan cái roẹt.
Lá bùa rách làm đôi trên tay Hề Đao, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, anh chàng lập tức lẹ tay nhét lá bùa vào lại trong túi bắt ma, rồi buộc chặt miệng túi.
“Ê, phải đặt Lý đại ca lên người tôi chớ!” Quý Đằng cả kinh bổ nhào tới, xô Lý phán quan lên cơ thể mình, Lý phán quan nhanh chóng nhập hồn vào người Quý Đằng. Quý Đằng hồi hộp quan sát thân thể của chính mình, không quên càm ràm: “Anh làm ơn đừng có coi mạng người như cỏ rác chứ Hề Đao!”
“Anh ta cũng nào phải người, lấy đâu ra mạng người như cỏ rác?” Hề Đao vặt lại một câu, rồi cất túi bắt ma vào vạt áo trước ngực mình.
Quý Đằng cũng chẳng so đo hành vi chiếm dụng cái túi của riêng của anh chàng, bởi vào chính lúc này, Lý phán quan mở choàng mắt ra, Quý Đằng cuống quýt xông tới, Lý phán quan chớp chớp mắt, trông thấy Quý Đằng, anh ta tỏ ý muốn cử động, song lại chỉ có thể nằm im một chỗ.
“Lý đại ca? Lý đại ca?” Quý Đằng réo liên tục, Lý phán quan dùng mắt ra hiệu, tỏ ý anh vẫn nghe được, chỉ là không cách nào đáp lời.
“Thế này là thế nào?” Quý Đằng quay sang hỏi Hề Đao.
Hề Đao tỏ vẻ mắc mớ gì tới tôi, sau rốt mới trả lời: “Ai mà biết, chưa biết chừng là vì hồn phách anh ta không dung hợp được với thân xác của cậu cũng nên.”
Quý Đằng nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi: “Có khi nào là tại anh phá rối, không tuân theo lời dặn của tổng tư hình, nên hồn của Lý phán quan mới bại liệt rồi?”
“Nào giờ mới nghe thấy vụ hồn phách bị liệt lần đầu luôn đó.” Hề Đao nguýt cậu.
Quý Đằng cãi không lại Hề Đao, câm nín hồi lâu, mới chuyển sang nói chuyện với Lý phán quan đang nằm bất động: “Lý đại ca, anh đừng lo, ở đây là nhà em.”
Ánh mắt Lý phán quan dời tới chỗ Hề Đao và Lạc Hạ Thạch, rồi lại nhìn về phía Quý Đằng, sau lại liếc liếc Hề Đao và Lạc Hạ Thạch.
Phải vậy vài lần, Quý Đằng mới hiểu ra, anh ấy đang hỏi hai người này là ai.
Cơ mà để giải thích cho ra nhẽ thì hơi bị phiền phức à nha.
Quý Đằng lưỡng lự mãi, mới nói: “Đều, đều là họ hàng của đằng này cả đấy.” [1]
Lời vừa nói ra, cả Hề Đao lẫn Lạc Hạ Thạch đều gần như đồng loạt phì cười.
Quý Đằng tức tối lườm họ muốn toét mắt, rồi lại động viên Lý phán quan: “Lý đại ca, anh chớ lo, cứ ở yên trong thân thể em đi, không sao cả đâu, đợi khi nào quân thượng rảnh rồi, nhất định sẽ cứu anh mà.”
Ánh mắt Lý phán quan bỗng sáng quắc, như có điều chi muốn tỏ bày, khổ nỗi ngoại trừ mí mắt với tròng mắt ra, anh ta thật tình chẳng cử động nổi dù chỉ một ngón tay. Quý Đằng nghĩ, cứ nhìn ánh mắt đầy xúc động của ảnh mà coi, may mà ảnh miệng không nói được tay không động được, chứ không thì sẽ có biết bao nhiêu là ngôn từ cảm kích cử chỉ biết ơn hành vi đa tạ các kiểu ồ ạt xổ ra không chứ.
“Được rồi, Lý đại ca, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, nói không chừng lát nữa thôi, là anh có thể chạy nhảy như thường ngay ấy mà.” Quý Đằng toan tém chăn lại cho anh, nhưng tay lại bắt hụt, mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đang trong trạng thái linh hồn, không cách nào chạm vào vật thật được.
Cảm giác chới với này khiến người ta nhói lòng khôn tả, nhưng bây giờ đâu phải lúc để buồn rầu, Quý Đằng vẫn còn cả đống thắc mắc cần được giải đáp kia kìa.
“Hề Đao, quân thượng thế nào rồi, có bình an về được đến Âm Dương Đạo không?”
Hề Đao ừm gọn lỏn, rồi cười toe toét đầy ranh mãnh: “Rốt cục cậu cũng chịu nhớ tới người ta rồi heng.”
“Tôi làm gì mà rốt cục mới chịu nhớ tới, tôi lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nhá.” Quý Đằng ráng phân bua một câu, ấy thế mà người nào đó lại càng cười đến là mờ ám hơn, cậu đành mặc kệ anh chàng mà hỏi thẳng sang chuyện khác, “Tình hình thế nào rồi?”
“Có gì đâu, thì là tìm cho ra vết nứt của Âm Dương Đạo, xong rồi Hình Tu đi vào qua lối đó.” Hề Đao kể nghe mới đơn giản làm sao, rõ là hoàn toàn chẳng có ý định kể chi tiết tường tận cho Quý Đằng nghe mà.
“Quân thượng không có nói gì hết hả?”
Hề Đao nhấp một ngụm trà: “Cậu còn mong y nói cái gì nữa?”
Quý Đằng nghẹn họng trân trối, đành phải ngồi trở lại giường. ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
Giờ đây, nếu có người khác nhìn vào, sẽ chỉ thấy hai huynh đệ Quý Quân Quý Đằng nằm xếp lớp trên giường, chứ đâu ai biết linh hồn của bọn họ, đều chẳng đang ở trong thân xác.
Quý Đằng ngồi ở đầu giường, ngắm Lý phán quan không cách nào nhúc nhích nói năng gì, lại nhìn về phía đại ca đang say giấc, tự nhủ với lòng, cho dù có căng con mắt ra dòm tới cỡ nào, thì đó cũng chẳng còn là Hình Tu nữa rồi. Nào có phải cậu không mong đại ca quay lại đâu, ngặt nỗi, trái tim vẫn cứ nhức nhối không thôi, thật lâu sau đó, Quý Đằng mới bày tỏ: “Tôi khó chịu quá đi.”
“Tôi cũng chẳng dễ chịu chút nào.” Lạc Hạ Thạch thì ngồi ở cuối giường, “Vất vả gian nan là thế, sau rốt vẫn chẳng rõ đến khi nào Quý Quân mới sống lại?”
“Bớt làm phiền tôi bằng ba cái chuyện nhỏ nhặt này đi,” Hề Đao hớp miếng trà, “Chịu (thụ) không nổi thì vùng lên (làm công) đi.” [2]
-Hết chương 39-
Chú thích:Chỗ này bản gốc là 俺, là tiếng địa phương miền Bắc TQ dùng để xưng ‘tôi’ á, mình xài đỡ đằng này-đằng ấy cho vui. [↑]Thụ với công thì khỏi giải thích heng, còn khó chịu ở đây A Thất dùng cụm ‘bất hảo thụ’ nên mới có cái trò đùa này đấy. [