Anh nói, anh muốn ở bên em. Nhưng những nơi anh ở không có chỗ nào dành cho cô cả.
Cô chỉ còn cách ép mình ở khách sạn. Đây là không gian độc lập với đờisống thực của anh. Họ chưa bao giờ được ở nơi nào cố định để nghỉ ngơivà bình tĩnh sống. Cô không sao quen được mùi khách sạn và đống va lolổng chổng. Hai người luôn long đong trên đường, mỗi lần ăn cơm ở mộtnhà hàng, quanh quẩn qua các phòng khách sạn khác nhau. Như một cặp đôiđược số phận định sẵn là ôm ấp chóng vánh rồi chia tay. Như một vở kịchbiểu diễn vội vàng trên một sân khấu dựng tạm.
Cái kết của mỗi lần đĩ nhiên đều là, hai vé máy bay và ai bay đường nấy. Họ chưa bao giờ trở về trên cùng một lộ trình, chưa bao giờ có mộttương lai chung hướng. Cô nhạy bén nhận ra rằng người đàn ông này khôngđủ sức thu xếp ổn thỏa cho tình cảnh của họ, mặc dù cũng thông cảm làanh lực bất tòng tâm. Những cuộc tranh luận gay gắt liên miên tác độnglớn đến trạng thái làm việc của anh. Cố một thời gian anh hoàn toàn suysụp.
Bất kể thế nào. Sau khi Phùng Ân Kiện rời Trung Quốc, anh lại quấn quýtvới Vu Khương y hệt trước đây. Vì công việc, anh thường xuyên phải vềVancouver, tiện thể ghé nhà thăm vợ con. Sang Bắc Kinh thì ở biệt thựcủa Vu Khương. Nhưng anh giấu biệt Khánh Trường chuyện này, có lẽ là sợcô bận lòng. Anh luôn giả vờ như mình vẫn sống trong ngôi nhà của giađình, nhưng qua blog đều đặn của Vu Khương, cô trông thấy quỹ đạo cuộcsống chung ngăn nắp ổn định của họ: anh cùng Vu Khương đi nghe nhạc, đến cổ vũ cô biểu diễn ở lớp học dương cầm, đưa cô đi khám răng, lên kếhoạch dẫn cô đi châu Âu trượt tuyết, sinh nhật tặng cô bó hoa hồng ta và quá cáp xa xỉ... Ảnh chụp và các ghi chép say sưa phơi bày một sự thậttrần trụi.
Trong khi ấy, anh vẫn gửi tin nhắn cho Khánh Trường, hằng ngày gọi điệnthoại đường dài, thổ lộ bao quyến luyến nhớ thương. Anh không biết rằngKhánh Trường có kênh riêng để quan sát cuộc sống hai mặt của anh. Nếucòn cách nào theo dõi được nhịp điệu gia đình anh ở Vancouver thì mớithực sự là một trải nghiệm tàn khốc. Nhưng thật ra không cần tưởng tượng cũng biết, khi bên vợ con, Hứa Thanh Trì nhất định là một người chồngvà người cha kiểu mẫu về mọi mặt. Trừ trái tim của anh, và cũng chỉriêng trái tim của anh. Trái tim ấy vẫn chưa nguôi khát khao chạy trốnlên đỉnh núi cao, đứng tách riêng với đời, dõi mắt về trời cao đất xa.Bên trong con người này, là sự tự mâu thuẫn khủng khiếp.
Trong một lần xung đột gay gắt, anh đã nói thẳng, Anh bảo, Khánh Trường, anh chưa rảnh giải quyết mối quan hệ với Vu Khương. Công việc bận rộn,sự vụ chất chồng, thuyết phục cô rằng anh cần thời gian. Đây không phảilà việc đơn giản. Anh lại nói, anh không nhẫn tâm làm tổn thương VuKhương. Em ấy theo anh từ năm mười bảy tuổi. Bứt khỏi anh, cuộc sống của Vu Khương coi như tan nát.
Đúng. Vu Khương sẽ rơi trở lại giai cấp của cô. Sẽ mất đi lối sống vốnkhông phải của cô, bị hiện thực quăng quật cho hiện nguyên hình, bươn bả vì cơm ăn áo mặc và tìm chỗ trú chân, giống như bao người cùng tranglứa, trừ phi lại tìm thấy một chốn nương thân mới. Nhưng không một người đàn ông nào đủ già để làm cha cô mà sánh bằng Hứa Thanh Trì. Cô biếtcác ưu điểm của anh. Rời khỏi anh không phải là việc dễ dàng. Hơn nữagắn bó đã lâu, họ cũng không biết phải chia cắt những hồi ức, thói quen, lòng tin tưởng và tình cảm tích lũy tròn cuộc sống chung bấy nhiêu nămbằng cách nào. Cho dù anh không còn yêu cô nồng nàn, nhưng vẫn thấy áynáy và muốn chịu trách nhiệm về cô.
Anh không thể phũ phàng làm tổn thương Vu Khương. Dù phải chia tay, cũng quyết lẩn tránh vai trò chủ động, anh sẽ lạnh nhạt, trễ nải, né tránh,thờ ơ, hờ hững, mong chờ người kia chịu không nổi phải đề xuất trước. Vu Khương mới hai mươi mốt tuổi, cô còn nhiều thời gian để chung hưởng với anh. Cũng chưa bao giờ muốn rời khỏi người đàn ông đã thay đổi và đầutư cho cô. Vì thế, kt buộc phải xếp hàng, cùng anh đợi vk tự động rútlui.
Hoặc là. Anh có thể giữ nguyên tổ ấm vốn có với Vu Khương, rồi mở mộttổ ấm mới cho Khánh Trường. Nhưng anh không còn sức nữa. Gánh nặng quálớn rồi: ở Vancouver và Bắc Kinh có tổng cộng ba biệt thự, năm chiếc xe, chi tiêu hằng ngày, phí tổn học hành của ba đứa con, bảo hiểm y tế,thuế má các loại, phụng dưỡng cha mẹ, rồi chăm lo mua sắm cho ba ngườiđàn bà của anh. Sức lực anh đã dốc hết, cạn kiệt gần hết. Anh chỉ cònkhả năng thuê căn hộ, chứ không thể mua cho Khánh Trường một ngôi nhà ởđất nước mà giá bất động sản đang leo thang từng ngày này. Anh nói, anhkhông định mua nhà ở Trung Quốc nữa. Anh lấy một cuốn catalô bất độngsản Vancouver, cho cô xem các khu biệt thự của Canada, môi trường tronglành, kiến trúc đẹp đẽ, giá lại rẻ hơn Trung Quốc nhiều. Anh không tinvào bất động sản Trung Quốc. Nói rằng, nếu sau này chúng ta ở bên nhau,anh sẽ mua một ngôi nhà ở Vancouver, dĩ nhiên tiền đề là em bằng lòngcùng anh ra nước ngoài sinh sống.
Những miêu tả tương lai thế này hoàn tòan vô nghĩa với Khánh Trường. Côđoán anh cũng từng tâm sự tương tự với Vu Khương, và cũng đã thực hiệnít nhiều, đưa Vu Khương sang Canada du lịch hơn một tháng. Nhưng bây giờ hai người vẫn cứ sống ở Bắc Kinh. Khí hậu và giao thông Bắc Kinh rấtkhủng khiếp, sinh hoạt bất tiện, môi trường ô nhiễm, ai cũng thấy rõ.Công việc của anh là ở đây nên không có lựa chọn nào khác. Huống hồ ởTrung Quốc, hôn nhân của anh chỉ tồn tại trên danh nghĩa, xa xôi cáchtrở, Phùng Ân Kiện khuất mắt trông coi, vui vẻ giả vờ như không biết,không có xung đột trực tiếp nào. Nhưng nếu sang Canada, cha mẹ và vợ con anh làm sao xuôi tay đứng nhìn, không can thiệp cho được.
Đứng về mặt pháp luật, anh không còn tự do nữa. Địa vị, tinh thần, kinhtế, tính cách anh, phương diện nào cũng có hạn chế và ràng buộc. Anhkhông còn không gian cũng không còn khả năng để mở mang một cuộc sốngchung với Khánh Trường.
Khi ở một mình, Khánh Trường dã dùng lý tính phân tích hết những khíacạnh này, cân nhắc lợi hại, suy luận lần lượt, càng hiểu rõ rằng tươnglai với Thanh Trì trùng trùng trở ngại, bế tác hoàn toàn. Chưa nói đếnngười sinh con đẻ cái chung sống với anh mười lăm năm nay như Phùng ÂnKiện, mà ngay cả Vu Khương, cô cũng không đủ sức bẩy đi. Và không muốnbẩy đi. Khánh Trường kiêu hãnh cứng cỏi, không đời nào đẩy mình vào chỗbị động, càng không dễ sa vào tranh chấp. Cô cảm thấy thái độ nên có của Hứa Thanh Trì là chấp nhận đối mặt. Nếu muốn ở bên cô, anh phải, đồngthời cũng chỉ có cách, kiên quyết xử lý mọi vấn đề trong đời sống tìnhcảm của mình, chứ không phải là ngần ngừ trì hoãn, lý do lý trấu, cốgắng duy trì cục diện vốn có trong thế giới của anh.
Nếu anh không làm được, vậy thì hai người họ sẽ tách ra hai bờ đối lập nhau. Không thể thỏa hiệp.