Vào lần gặp gỡ cuối cùng, ông dặn, trước khi đi hẳn khỏi Lâm Viễn, emhãy tìm về Xuân Mai. Thăm viếng cố hương không còn tồn tại, coi như thay tôi hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đã hứa với em.
Cô tra lộtrình. Trước tiên đi máy bay, sau lại ngồi tàu hỏa, xe khách, rồi xebuýt nhỏ địa phương. Quay cuồng trên đường. Diện mạo càng lúc càng xơxác, dần dần mất hết sức sống. Dọc đường trông thấy dãy núi bị chẻ làmđôi vì động đất, vết thương trắng hếu trần trụi trông thật kinh hồn. Đất xiêu núi lở, địa tầng phải chỉnh trang sắp xếp lại. Một sức mạnh hoàntoàn áp đảo loài người. Cô không tìm thấy nơi chốn nào tên là Xuân Mai.Xe buýt nhỏ chở cô luồn lách lòng vòng khắp những con đường hẹp dài quađồng qua núi, cuối cùng vẫn loanh quanh. Bốn bề là những thửa ruộng mùađông trải xa tít tắp, đen xám một màu. Cỏ cây se sắt.
Sau rốt,xe dừng ở một cánh đồng ngút mắt, đằng xa là dãy núi nứt gãy và bịthương. Người trong vùng nói, đây là địa hình thay đổi sau trận độngđất, không còn tìm được dấu tích của thôn xưa. Ngay cả những viên gạchnhỏ nhoi cũng bị chôn vùi hết rồi. Cô tiến bước trong gió rít, mỗi bướcmỗi xa. Cuối cùng ở giữa nơi đồng dã, cô trông thấy một hồ nước xanhbiêng biếc im lìm lạ thường.
Hình bầu dục hoàn hảo. Những hơihướm và dấu tích cho thấy nơi này từng ấp ủ con người và thế tục đều đãbị quét sạch bong. Ngỗng xám dừng nghỉ trên mặt hồ, cất tiếng kêu dàirời rạc. Thấy có người lại gần, bầy chim lớn rào rào vỗ cánh bay đi nhưmột cơn cuồng phong, lao vút lên vòm không xa ngái.
Bất chợt,cô nhận ra chỗ trũng trầm lặng trong tâm hồn mình. Cô chưa bao giờ trông thấy cố hương Xuân Mai. Nhưng giờ thì cô biết, nó chưa hề đi xa. Nó làxương thịt trong cơ thể cô. Nó sẽ không biến mất. Sự tồn tại của cô làbằng chứng hiện diện của Xuân Mai trên thế giới này, và đang nối dài,tiếp tục.
Cô tuốt chiếc nhẫn kim cương của Trinh Lượng khỏingón tay vẫn đeo bấy nay, thả xuống nước. Đứng đó, chụp một tấm ảnh cáihồ xa cách nhân gian hình thành nhờ động đất. Xong xuôi quay mình cấtbước.
Từ đó, cô không trở lại đây thêm một lần nào.