Cuối cùng là đưa được Nguỵ Vô Tiện trở về, nhưng Nguỵ Vô Tiện mà gặp Lam Vong Cơ, chính là chẳng còn chút khí thế nào.
Được người ta dỗ dành, là hoàn toàn quên mất tại sao mình tức giận, chỉ lo quan tâm đến thương thế của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mệt mỏi, vừa trở về nhà là bắt y nằm trên giường, ân cần hỏi han, không cho làm gì hết. Lam Vong Cơ thành thành thật thật nằm xuống, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ y, kiểm tra thương tích, thấy vẫn chưa đủ, đứng lên nói: "Ta đi tìm Ôn Tình đến xem thử".
Lam Vong Cơ vội vàng kéo hắn lại, tay Nguỵ Vô Tiện vẫn rất lạnh, người bị tà khí xâm nhập sẽ khác với người bình thường, lại ở bên ngoài lâu như vậy, Lam Vong Cơ có chút tự trách, lại đau lòng, sao có thể nỡ để hắn chạy ra ngoài như thế, y nói: "Không cần, không sao đâu".
Bàn tay đó cũng không chịu buông ra, kéo hắn xuống, Nguỵ Vô Tiện đứng không vững, ngã nhào xuống mép giường, Lam Vong Cơ cũng kéo luôn cánh tay còn lại của hắn qua và phủ lên, nhưng tay Nguỵ Vô Tiện vẫn còn bị thương mà, lúc kéo bị đau, hắn cau mày "hít" một tiếng.
"Đau?" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lên cánh tay đang băng bó của hắn, cánh tay dài, quấn vải kín mít, có thể tưởng tượng vết thương dài như thế nào, Lam Vong Cơ cảm thấy rất đau lòng.
Nguỵ Vô Tiện thật ra cũng có cắt một vết thương nhỏ, không đau lắm, thanh niên trai tráng bị thương một chút, có chuyện gì lớn đâu, nhưng nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ, chợt nhớ đến nỗi ấm ức hồi nãy, cố ý kêu lên: "Đau, đau muốn chết". Rồi mỉm cười: "Lam Trạm, ngươi hôn ta, hôn hôn ta thì sẽ không đau nữa á".
Lam Vong Cơ hơi nhấc đầu lên, hôn lên trên chỗ băng vải.
Tiểu cũ kỷ, hay quá rồi. Mặc dù không có hành động nào thái quá, nhưng làm như thế, so với hôn lên môi thì còn đánh thẳng vào lòng người hơn. Nguỵ Vô Tiện có chút chịu không nổi, nhìn thấy cánh tay phải bị treo của y, hắn đổi đề tài: "Lam Trạm, ngươi bị thương còn nặng hơn ta đó, để ta tìm ra hắn, ta sẽ không tha cho hắn".
Lam Vong Cơ gật gật đầu. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ đây là lần đầu tiên trong đời, lại đồng ý với hành động kiểu này của hắn, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi không cản ta sao?"
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Hắn làm ngươi bị thương".
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện trực tiếp toát mồ hôi hột giùm cái kẻ thậm chí không biết tên kia. Gã đó còn nói Lam Vong Cơ nhìn thấy gã thì tim sẽ đập mạnh, là giống Nguỵ Vô Tiện sao, thật là không biết tự lượng sức, nực cười, có người nào có thể giống Nguỵ Vô Tiện được chứ, Nguỵ Vô Tiện là người mà tiểu cũ kỷ đích thân thừa nhận, trên thế gian tuyệt đối không có người thứ hai.
Lại nhớ tới bộ dạng hồi nãy Lam Vong Cơ cố gắng giải bày tâm tình của mình cho hắn nghe, trong lòng đều tràn ngập ngọt ngào. Nguỵ Vô Tiện đi tới đầu giường, vẻ mặt tươi cười.
Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, nói: "Nguỵ Anh, nên nghỉ ngơi rồi".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, nhưng người lại không nhúc nhích, ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên, hỏi hắn: "Ngươi có muốn, ngủ cùng không?"
Ôn Tình sắp xếp cho bọn hắn đều là giường đơn, so với giường của Nguỵ Vô Tiện ở Vân Mộng thì không lớn hơn bao nhiêu, suy xét đến thương tích trước đó, hai người bọn hắn đều là ngủ riêng, nhưng Lam Vong Cơ nằm trên giường, đôi mắt nhạt màu lấp lánh tia mong dợi, Nguỵ Vô Tiện nào còn nghĩ nhiều được nữa, chỉ biết gật đầu.
"Muốn muốn muốn!" Lúc đầu định nhào lên giống như trước đây, nhưng e ngại thương thế của Lam Vong Cơ, cho nên đổi thành leo lên từ từ, "Bây giờ bị thương thế này không thể ngủ trên người của ngươi, ta ngủ bên cạnh nha".
Vì giường nhỏ, hai người nằm gần như chiếm hết cả cái giường, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất vừa, cầm lấy cánh tay trái của Lam Vong Cơ đặt xuống dưới người, rồi rúc người vào lòng y. Lam Vong Cơ cũng cảm thấy rất vừa, cả người Nguỵ Vô Tiện đều lạnh, siết chặt hơn một chút, cũng vừa lúc cho hắn nguồn nhiệt.
Mặc dù nói là muốn nghỉ ngơi, nhưng tâm trạng cả hai đều vẫn còn phấn khích, tiếng thình thịch vang lên, làm sao có thể ngủ được, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, len lén nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vong Cơ, phát hiện Lam Vong Cơ cũng vẫn đang thức.
Vì thế hỏi y: "Lam Trạm, ngươi không ngủ ha?"
Lam Vong Cơ trả lời: "Ngươi ngủ trước."
"Nhưng ta muốn nhìn ngươi ngủ trước". Nguỵ Vô Tiện lại nói, ánh mắt hai người chạm nhau, mới nhìn ra trong mắt đối phương đều có chung một ý tứ, bọn hắn đều không muốn ngủ trước.
Nguỵ Vô Tiện lại cười nói, "Vậy chúng ta chơi một trò chơi đi, bày tỏ với đối phương một chuyện rất quan trọng nhưng không phải chuyện của đối phương, được không?"
Vừa nghe, Lam Vong Cơ liền biết hắn muốn biết điều gì, lúc đầu Lam Vong Cơ không nói, là không muốn Nguỵ Vô Tiện có áp lực, không muốn lấy tính mạng của mình để ràng buộc Nguỵ Vô Tiện, nhưng hiện giờ Nguỵ Vô Tiện đã nói thích y, bản thân không cần lo lắng mấy chuyện này nữa, y gật gật đầu, "Được".
Nguỵ Vô Tiện chống đầu dậy, liếc nhìn y một cái, "Vậy thì thành thật nói đi!"
Cho dù đối mặt với Nguỵ Vô Tiện, lời nói của Lam Vong Cơ vẫn luôn có khuynh hướng đơn giản, đem chuyện gặp con yêu sói, cũng như chuyện Thanh Hành Quân mang y đi tìm tiền bối đắc đạo của Lam thị đều kể hết một lượt, sau đó nói: "Nguỵ Anh, chỉ cần có ngươi ở đây, ta sẽ không phải lo lắng về tính mạng". Y nhìn sang, tận trong đáy mắt đều ngập tràn sự dịu dàng đến chết người, "Không nói với ngươi, là bởi vì nhỡ đâu ngươi không nguyện ý..."
Nguỵ Vô Tiện lập tức nghiêng qua chặn môi y lại, không để y nói tiếp, nhẹ nhàng liếm lên vết thương mà trước đó hắn nổi giận cắn y, trong lòng đầy áy náy, nếu như cho hắn một cơ hội khác, hắn nhất định sẽ chọn tự cắn chính mình. Dán lên đôi môi mỏng, nhẹ nhàng hỏi y: "Đau không?"
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, cũng biết là y sẽ nói là không đau, Nguỵ Vô Tiện hôn y một cách vô cùng say đắm, rồi nói với y: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý mà, trước giờ cũng chưa từng không nguyện ý."
Từ khi nào thì bắt đầu thích Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói được, nhưng cẩn thận nghĩ lại, có lẽ ngay từ lúc đầu Lam Vong Cơ đã khác biệt rồi. Hắn cười nói: "Nếu ta không nguyện ý, vậy có nam nhân nào bị một nam nhân khác làm như thế, mà còn lo lắng người đó sẽ bị phạt nặng không".
"Nguỵ Anh, ta...." Sợ y nói ra câu xin lỗi, Nguỵ Vô Tiện lại hôn lên, không cho y nói tiếp, "Không cho nói xin lỗi, nếu trong lòng ngươi thật sự không vượt qua được, đợi thương thế lành rồi, ngươi để ta xâm phạm trở lại là được".
Lam Vong Cơ, thế mà, gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thầm nói, tiểu cũ kỷ này là muốn hại chết hắn bằng cách đem hắn sủng lên tận trời đây mà. Cứ tiếp tục thế này, nếu là người thì sẽ không thể tránh khỏi dương dương đắc ý được sủng mà kiêu nha.
***
Lam Vong Cơ kể xong chuyện cũ, tất nhiên đến lượt Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện chậm rãi kể, "Khi đó chắc là ta khoảng ba tuổi, có một hôm đi dạo phố cùng cha mẹ, cha nương kêu ta đợi họ ở đầu ngõ nhỏ, ta đang chơi, thì phong cảnh thay đổi rất đột ngột, biến thành bên trong một hang núi.
"Ảo cảnh" Lam Vong Cơ nói.
Nguỵ Vô Tiện đồng ý, nói: "Lúc đầu không nghĩ ra, Tiền Vận và Lý Thanh Viên cũng nói đột nhiên đến một hang núi, ta vẫn tưởng rằng vì bọn họ là những đứa nhỏ bình thường khi hoảng loạn sẽ cảm thấy như thế, từ việc lần trước ở trong ảo cảnh, ta mới nghĩ ra, không phải là vấn đề ký ức, mà là bị mắc kẹt trong ảo cảnh". Nghỉ một chút, hắn nói tiếp: "Trước mặt là một con sói lớn, toàn thân lông dài màu đen, toả ra khói đen, nhưng lòng can đảm bẩm sinh của ta lại lớn hơn, cũng không khóc quấy, nó đánh giá ta một hồi, sau đó đưa ta một chén máu".
Lam Vong Cơ nhíu mày, "Ngươi đã uống?"
Nguỵ Vô Tiện bĩu bĩu môi, "Lại còn không, từ nhỏ ta đã tham lam nha, còn tưởng đó là thứ gì tốt, nên cực kỳ hào hứng uống hết".
Lam Vong Cơ hoàn toàn không nói nên lời, chỉ thốt lên nhận xét: "Lá gan, thật lớn".
"Ha ha ha ha ha ha, lá gan lớn". Nói xong sau đó lại gặm môi ngươi ta một cái, nói: "Lá gan không lớn thì đã bị Lam nhị công tử lạnh lùng băng giá doạ sợ chạy mất từ lâu rồi, ta không phải vẫn còn dám bám riết không rời đó sao?"
Lam Vong Cơ dứt khoát vòng tay qua ôm eo hắn, để hắn dán sát vào bên người, không cho nhổm dậy, "Nhưng trên người ngươi không có lời nguyền máu".
Nếu có, thì khi Nguỵ Vô Tiện sử dụng năng lực, y sẽ phát hiện ra.
Nguỵ Vô Tiện cũng dứt khoát không nhổm dậy nữa, thoải mái dán sát vào, trên người Lam Vong Cơ vẫn ấm hơn, hắn nói: "Bởi vì khi ta vừa mới uống xong, ta nói với nó là uống không ngon, con sói chắc là cảm thấy ta kỳ quái, cười một trận, không hạ lời nguyền ngay, sau đó lúc định hạ lời nguyền, thì mẹ ta dẫn cha ta tới tấn công vào."
Nhớ tới cha mẹ mình, Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy hoài niệm và hạnh phúc. Tàng Sắc Tán Nhân là một tay kiếm mới nổi lên thời bấy giờ, danh tiếng bay khắp bốn phương, gả cho Nguỵ Trường Trạch, hai người tay trong tay, đi săn đêm khắp nơi, cũng để lại rất nhiều giai thoại.
Tàng Sắc Tán Nhân thật sự rất mạnh, chém giết một trận với con sói đó, mặc dù không phân thắng bại, nhưng cũng khiến con sói đó bị thương, thu ảo cảnh lại và bỏ chạy. Mặc dù Nguỵ Vô Tiện được cứu, nhưng từ đó kéo theo phiền phức, máu của con sói đó, có năng lực siêu mạnh, bỏ không xong, đuổi không đi, diệt không được, ngay lúc đang đau đầu, con yêu sói đó vẫn luôn tranh thủ được khoảng trống, tới tìm Nguỵ Vô Tiện, muốn lấy lại sức mạnh đó, nhưng Tàng Sắc Tán Nhân lần nào cũng liều mạng bảo vệ hắn.
Một đứa bé làm sao chịu nổi, vô cùng sợ hãi, Tàng Sắc Tán Nhân đành phải dùng pháp thuật lên người hắn, để hắn xem mọi thứ như một giấc mơ, để hắn quên đi tất cả. Quên rồi thì sẽ không biết đến sự tồn tại của dòng máu đó, cũng không biết trong thân thể hắn còn có một sức mạnh tà ác.
Sau đó con sói không xuất hiện nữa, cha mẹ cũng gặp tai nạn, hắn lưu lạc bên ngoài vài năm rồi được Giang Phong Miên nhặt được đem về Liên Hoa Ổ, vài năm sau, đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, gặp được Lam Vong Cơ.
Hắn nói: "Bây giờ nghĩ lại, con sói đó bị gia đình ngươi xử lý, cho nên mới không đến tìm ta nữa".
Lam Vong Cơ nói: "Sức mạnh này còn có thể trả lại không?"
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ một lát, "Chắc là có thể, nếu không thì bọn chúng cũng không cần phải tìm ta suốt, chỉ là có thể không dễ dàng, ta nhớ lúc đó mẹ ta vì bảo vệ ta mà liều mạng, nếu chỉ đơn giản là lấy lại, mẹ ta hẳn là cũng không mong muốn giấu cái thứ này ở trong thân thể ta."
Tay để trên eo Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng xoa xoa, Lam Vong Cơ nói: "Ta cũng sẽ".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện không hiểu y nói vậy vì lý do gì, chớp chớp mắt hỏi hắn, "Chuyện gì?"
Nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên, sau đó cố gắng nhìn vào mắt hắn, nói: "Liều mạng, bảo vệ ngươi".
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bị y hạ gục không còn một manh giáp, nội tâm gào thét: Tiểu cũ kỷ, tiểu cũ kỷ!!! Quá thích đi phải làm sao bây giờ a a a a a a a!
Bị chuyện này làm cho khuôn mặt đỏ bừng, mắt không dám nhìn y, lại cứ khăng khăng cậy mạnh, nói: "Ta, ta khá lợi hại chứ bộ, ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu".
Thực lực của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đồng ý, gật gật đầu, "Ừm" một tiếng, Nguỵ Vô Tiện lại không vui, miệng nhếch lên, "Sao ngươi có thể nói ừm hả! Lúc này phải nói là bảo bối đừng sợ, có ta, ta sẽ bảo vệ ngươi chứ! Sao có thể công nhận là ta mạnh mẽ hả!! Trời ơi, tại sao lại có một tên tiểu cũ kỷ như thế này!"
Nhưng Lam Vong Cơ rất nghiêm túc, nhận xét một câu: "Nguỵ Anh, ngươi thực sự rất mạnh".
Nguỵ Vô Tiện thiếu điều tức chết mất, "Ta tất nhiên biết là ta rất mạnh, nhưng mà ta muốn nghe lời ngọt ngào, ta mới không cần nằm trên giường nghe nhận xét về thực lực nha". Cũng là hoàn toàn bất lực, nhưng hắn vẫn nói hăng say: "Đều là do lão cổ hủ dạy dỗ ngươi thành ra tiểu cổ hủ mà, ngươi không thể dỗ dành ta vài câu hay sao, a a ta không muốn nghe mấy lời này, ta muốn nghe những lời tình yêu ngập trời á".
Lam Vong Cơ thực sự là không giỏi nói chuyện, để y nói y cũng không biết, y kéo hắn vào sát hơn, không biết giải bày chỉ hôn hắn thật bá đạo, Nguỵ Vô Tiện nắm lấy áo của người nọ run rẩy không kềm được, hôn đến mức nghe tiếng nước vang lên nho nhỏ, tiếng rên tiếng thở qua giọng mũi thật mềm mại, Lam Vong Cơ liếm môi hắn, nói: "Không biết nói" ngừng một chút, lại tiếp: "Biết làm được không?"
Làm gì còn nhớ đến chuyện càm ràm này nọ, Nguỵ Vô Tiện đã bị người này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ôm lấy y tự mình nghiêng người qua, dùng hành động để trả lời câu hỏi kia.