Xuân Ý Nháo

Chương 56: Chương 30-1



Hai người cùng nhau xuất hiện trước cửa Lưu Hương Phường, lập tức gây ra chấn động. Mấy cô nương xinh đẹp đứng ở đó, tất cả đều vây xung quanh đưa bọn hắn vào bên trong, đứng hơi gần quá, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, túm chặt Nguỵ Vô Tiện kéo sát vào người y, khí tức kia quá mức lạnh giá, khiến cho những cô nương đó không dám tiến gần hơn nữa, mang theo nụ cười quyến rũ lượn quanh bọn hắn.

Đi vào đại sảnh, một đại nương trang điểm lộng lẫy bước ra nghênh đón, nhìn thấy hai bọn hắn, đôi mắt toả sáng, khuôn mặt tươi cười: "Hai tiểu công tử, lần đầu tiên tới ha?"

Người có diện mạo thế này, nếu đã từng tới thì nàng chắc chắn sẽ nhớ rõ, hơn nữa nhìn bộ dáng của bạch y công tử này, khẩn trương bám sát vào công tử bên cạnh, khẳng định là lần đầu tiên.

Thế là cười nói: "Lần đầu tiên chọn chỗ chúng ta là đúng rồi, các cô nương của chúng ta là xinh đẹp nhất dịu dàng nhất".

Đám cô nương kia vội vàng chạy tới, đều nói: "Dì Huyên, để ta hầu hạ hai vị tiểu công tử đi".

"Để ta để ta!" một đám người ầm ĩ, tranh nhau muốn hầu hạ.

Nguỵ Vô Tiện bị sự nhiệt tình kia doạ sợ đến mức thu mình lại bên cạnh Lam Vong Cơ, sau đó cười nói: "Xin chào, vui lòng cho chúng ta một nhã gian".

Nụ cười đó, khiến người ta loá mắt tại chỗ, các nàng có thể gặp được công tử đẹp trai như thế này ở đâu cơ chứ, vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú, muốn thuê nhã gian chứng tỏ còn có tiền nữa! Vị được kêu là dì Huyên lập tức gọi người: "Nhanh, nhanh dẫn hai vị công tử lên lầu".

Một đám người lại oanh oanh yến yến vây quanh hai người đi lên lầu, Lam Vong Cơ vẫn luôn nhíu mày, túm lấy Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng chặt, Nguỵ Vô Tiện cảm giác tay mình bị túm chặt đến tê rần.

Bước vào nhã gian, hai người ngồi xuống ở vị trí tít trong cùng của cái bàn, các cô nương vây xung quanh, ai rót rượu thì rót rượu, ai cười tiếp chuyện thì cười tiếp chuyện, định tiếp cận Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ liền kéo hắn vào trong lòng mình, không cho ai chạm vào.

Những cô nương đó liền cười nói: "Hai vị tiểu công tử, đến thanh lâu tại sao còn ngồi sát rạt như vậy, đến chơi cùng các tỷ tỷ đi chứ".

Nói rồi cánh tay kia định bám vào Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện một chưởng hất ra, chặn đứng động tác của nàng, nàng ấy sửng sốt, Nguỵ Vô Tiện cười cười, nói với dì Huyên: "Dì Huyên, kêu các tỷ tỷ này xuống đi".

Dì Huyên kỳ quái hỏi: "Hai vị công tử đến chỗ này của chúng ta mà không chọn cô nương ha?"

Nguỵ Vô Tiện cười, nói: "Chọn thì sẽ chọn, nhưng không cần nhiều như vậy, chỉ cần tỷ tỷ nào được chào đón nhất, xinh đẹp nhất trong số những người này là được."

Dì Huyên nhìn hai người bọn hắn, thầm nghĩ cũng phải, hiện giờ mấy cô nương này đều có dung mạo không đẹp bằng hai vị công tử đây, bọn họ sao mà nhìn trúng được, nhưng hai vị này lớn lên cũng quá anh tuấn đi, nàng tìm đâu ra cô nương đẹp hơn bọn hắn.

Thấy nàng không có hành động gì, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chúng ta là bằng hữu ở nơi khác đến của Lý Đào Duyên, tới phúng viếng hắn, đã sớm nghe nói hắn hay đến nơi này chơi, hiếm khi có dịp nên chúng ta liền tới nhìn xem, thường ngày hắn thích vị tỷ tỷ nào?"

Nghe thấy tên Lý Đào Duyên, các cô nương kia lập tức yên tĩnh lại, biểu tình phức tạp, chỉ có dì Huyên vẫn tươi cười như cũ, "Ánh mắt Lý công tử rất cao, thường ngày thích nhất Đỗ Quyên cô nương đứng đầu bảng của chúng ta".



"Vậy giúp chúng ta kêu Đỗ Quyên cô nương đi". Nguỵ Vô Tiện cười nói.

Dì Huyên nhìn bọn hắn, lại nói: "Hai vị công tử đến nơi này của chúng ta, chỉ kêu một cô nương thôi sao? Đỗ Quyên cô nương là đứng đầu bảng của chúng ta, bình thường muốn gặp phải hẹn trước, vậy... hai vị cùng đến thì phải hai cô nương chứ... Mạt Lị cô nương mới tới của chúng ta cũng không tệ, hay là cũng kêu lên luôn nhé?"

Sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng tối sầm, lạnh lùng nói: "Đỗ Quyên cô nương, giá gấp ba".

Thấy ánh mắt lạnh băng của y, khí chất thật sự khó gần, dì Huyên cũng là người có nhãn lực, không dám nói nhiều lời, dù sao kiếm được tiền là được, tiếp tục mang gương mặt tươi cười, nói: "Được được, ta đi mời, hai vị công tử uống nước trước".

Thấy nàng nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy hơi đói bụng, nhớ ra chưa ăn cơm trưa, lại nói: "Đem lên vài món đặc sản, ít món chay, còn có một bình trà, ngoài ra, chúng ta thích yên tĩnh, ngoại trừ Đỗ Quyên cô nương, những người khác không cần tới".

"À, à, được". Trong lòng dì Huyên thật sự thấy kỳ lạ, hai người này cùng nhau tới thanh lâu chỉ để ăn cơm à? Cùng một đám cô nương bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa các nàng liền bắt đầu bàn tán.

Có người nói: "Hiếm lắm mới có hai vị thần tiên công tử tới, thế mà lại là bạn của Lý Đáng Ghét, sợ cũng là cái loại cổ quái gì đó".

Một người khác nói: "Thật đáng tiếc, hai vị này diện mạo thật đẹp, thế mà... haizz...."

Lại thêm người nữa nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ cũng thật đáng thương, vừa thoát khỏi Lý Đáng Ghét, lần này tới một lúc hai người, hy vọng nàng sẽ không bị việc gì".

"Đi đi đi, đến lượt các ngươi mắng chửi khách hay sao, các ngươi có biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ những người này không! Có thời gian lải nhải ở đây còn không bằng xuống dưới giúp ta đón tiếp thêm nhiều khách đi, nuôi các ngươi ăn không ngồi rồi à!". Dì Huyên mắng vài câu, đuổi hết tất cả xuống dưới lầu, tự mình đi tìm Đỗ Quyên.

Tai của hai người Vong Tiện rất thính, đều nghe thấy toàn bộ, Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Lam Trạm, ngươi thật là lãng phí tiền, cần gì phải thế".

Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, nắm rất chặt, nói: "Các nàng ấy không muốn đi ra ngoài".

Lại nghĩ đến có cô nương muốn chạm vào Lam Vong Cơ, trong lòng liền cảm thấy mất hứng. Ngẫm lại cũng đúng, Lam Vong Cơ đẹp như vậy, đừng nói cô nương thanh lâu chảy nước miếng, chính hắn cũng nhịn không được phải đổ gục, cảm thấy Lam Vong Cơ vẫn là làm rất đúng, các nàng đi ra ngoài là tốt, hắn không chịu nổi lỡ như có ai đó chạm vào Lam Vong Cơ.

Vì thế cười tủm tỉm, nói: "Lam Trạm, ngươi nắm tay làm đau ta".

Lam Vong Cơ lập tức thả lỏng tay ra, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng nắm lấy bàn tay đó, nhẹ nhàng bóp vài cái, Lam Vong Cơ cũng không lấy ra, để mặc hắn tuỳ ý đùa nghịch bàn tay mình, vuốt ve các đốt ngón tay thon dài kia.

Tiếp theo có tiểu nhị tiến vào, bày đồ ăn và trà cho bọn hắn, dì Huyên đã dặn dò hai người thích yên tĩnh, nên khi tiểu nhị ra ngoài liền đóng cửa lại cho bọn hắn. Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý ăn mấy miếng, nói: "Không thể ăn được".



Nghĩ cũng đúng, đồ ăn thanh lâu thì có gì ngon, vì thế hết muốn ăn, nhìn Lam Vong Cơ cũng không động đũa gì, mới nói với y: "Thôi bỏ đi, Lam Trạm, đừng ăn, tối nay chúng ta trở về Liên Hoa Ổ, ở trước cửa có quán bánh ăn ngon lắm, chúng ta sẽ ăn cái đó"

"Được", Lam Vong Cơ đồng ý, Nguỵ Vô Tiện cười cười, duỗi cái eo lười, nói: "Người này đi cũng lâu dữ, ta ngồi đến mức đau thắt lưng rồi".

Hắn vừa nói như vậy, ánh mắt Lam Vong Cơ liền chuyển động, lại nắm lấy tay hắn, không nói không rằng kéo hắn vào cái giường bên trong.

"Á? Lam Trạm, làm gì thế?" Nguỵ Vô Tiện không hiểu, nhưng lực tay của Lam Vong Cơ rất mạnh, hắn cũng không cách nào chống lại, đã bị người nọ kéo tới trước giường, Lam Vong Cơ bắt hắn nằm trên giường, tháo giày của hắn, hắn khẩn trương kêu to một tiếng: "Lam Trạm! Còn chưa hỏi thăm gì mà, ngươi muốn làm, đợi lát nữa chúng ta làm, Đỗ Quyên cô nương còn chưa tới, á!"

Trong khi hắn đang nói tay Lam Vong Cơ đã sờ lên thắt lưng hắn, chậm rãi mát xa cho hắn, chỉ một lát sau Nguỵ Vô Tiện liền thoải mái rên lên: "Ưm... ưm...."

Kỹ thuật tay của Lam Vong Cơ rất tốt, lực đạo cũng vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, khiến người hắn thoải mái cực kỳ, còn hỏi hắn: "Có tốt hơn chút nào không?"

Nguỵ Vô Tiện hài lòng gật gật đầu, "Ừm, rất thoải mái, ưm..."

Cho nên khi Đỗ Quyên bước vào, không nhìn thấy ai ở gian ngoài, chỉ có một bàn đầy đồ ăn, nghe trong phòng truyền ra tiếng động kỳ kỳ quái quái, Đỗ Quyên cau mày đi vào.

Sau đó nhìn thấy hai vị tiểu công tử tuấn tú, một người áo tím nằm trên giường, một người áo trắng ngồi ở mép giường, áo trắng đang mát xa cho áo tím.

Vừa rồi lúc dì Huyên tới khuyên nàng, nàng vốn không muốn tới, nghĩ rằng bạn của Lý Đáng Ghét, vừa đến còn đòi ba người chơi cùng nhau, không biết là quái nhân gì. Nhưng dì Huyên tỉ tê rót mật vào tai nàng, nói là hai tiểu công tử đặc biệt đẹp trai, ra tay lại hào phóng, nên nàng mới căng da đầu tới. Lần này trái lại dì Huyên không lừa nàng, những người này đúng thật là tuấn tú, những cũng thật là kỳ quái, nàng chưa từng nhìn thấy hai nam nhân cùng nhau tới thanh lâu, sau đó người này mát xa cho người kia ở trên giường của thanh lâu, tuy rằng bọn họ cũng không làm chuyện gì khác người, chỉ là ấn ấn xoa xoa thôi, nhưng Đỗ Quyên cảm thấy mình không bước qua đó được.

Lam Vong Cơ nhìn thấy nàng đi vào, thoáng nhìn qua, cũng không lên tiếng, tay vẫn tiếp tục làm. Nhưng Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy Đỗ Quyên, hỏi nàng: "Ngươi chính là Đỗ Quyên cô nương?"

Đỗ Quyên gật gật đầu, "Là ta". Nàng thấy người áo trắng không định dừng tay, mà người áo tím cũng không có vẻ muốn ngồi dậy, lại nói: "Ta thấy hai vị công tử tự mình chơi cũng rất vui, còn kêu ta tới làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười với nàng, nói: "Eo của ta bị thương, ngươi đừng để ý, ngươi, ngươi ngồi ở kia đi". Nguỵ Vô Tiện chỉ vào cái ghế đối diện giường, lại nói: "Chúng ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu".

Thầm nghĩ đúng là quái nhân. Đỗ Quyên ngồi xuống cái ghế đó, dù sao khách muốn nàng làm gì, nàng cứ thành thật làm cái đó là được.

Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, đừng nhúc nhích".

"Ờ, được được, Lam Trạm, ngươi nhẹ một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ta nói chuyện". Ra lệnh cho Lam Vong Cơ xong, Nguỵ Vô Tiện mới quay đầu lại đây, nói với nàng: "Đỗ Quyên tỷ tỷ chắc có quen biết Lý Đào Duyên, có thể kể cho chúng ta chuyện của hắn không?"

Vừa nghe thấy cái tên này, cộng thêm thái độ của bọn hắn, liền biết không phải là khách làng chơi, là tới điều tra sự việc, Đỗ Quyên cười một chút, nói: "Biết, nhưng cũng chỉ là khách quen của ta thôi, các ngươi muốn hỏi cái gì?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv