Trong sân có một bàn đá lớn, trên đó bày một ít đồ uống, còn có mấy ghế đá, sợ không đủ số lượng, bọn họ còn mang theo một số ghế gỗ.
Nguỵ Vô Tiện dắt Lam Vong Cơ một đường đến thẳng đây, Giang Trừng khi nhìn thấy thì trực tiếp trợn tròn mắt. Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bọn họ, mới buông tay ra, mấy sư đệ vội vàng chào hỏi bọn hắn: "Đại sư huynh, Lam nhị công tử, nhanh lại đây!"
Hai người ngồi xuống, những người khác cũng ngồi xung quanh bàn, bắt đầu rót rượu, Nguỵ Vô Tiện cầm lấy ấm trà trước, rót cho Lam Vong Cơ một chén trà, rồi giải thích: "Thỉnh thoảng chúng ta hay tụ tập ở đây ăn khuya, thảo luận vài vụ án nào đó".
Tam sư đệ là người thẳng thắn, nói: "Đại sư huynh đừng nói nghiêm túc như vậy, huynh chỉ muốn tụ tập mọi người để uống rượu thôi".
Tứ sư đệ cũng đồng ý, "Đúng rồi, đại sư huynh trước mặt Lam nhị công tử, toàn là giả bộ".
Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn hai người bọn chúng, quát lớn: "Câm miệng!"
"Đại sư huynh mỗi khi gấp lên, là chỉ muốn dán miệng của chúng ta lại." Ngũ sư đệ cười ha ha nói.
Nguỵ Vô Tiện rất muốn bước qua cho bọn chúng mỗi người một cước, chợt nghe Lam Vong Cơ hỏi: "Tại sao ở chỗ này?"
"Chỗ này cách xa chỗ ở của Ngu phu nhân nhất á, nếu không sẽ bị bắt, lại bị phạt". Nguỵ Vô Tiện trả lời.
Lục sư đệ ngốc nghếch, thành thật nói: "Nếu Ngu phu nhân nổi giận lên, đừng nói chúng ta, ngay cả nhị sư huynh cũng không chịu nổi".
Giang Trừng cầm ly rượu lên uống một hớp, nói: "Còn không phải tại lúc nào các ngươi cũng ồn ào như thế, mới thu hút mẹ ta lại đây".
"Lần nào ngươi cũng là người to mồm nhất". Nguỵ Vô Tiện nói như thế, các sư đệ khác đều gật đầu đồng ý, Giang Trừng này mỗi khi nôn nóng, là ồn ào, mấy người lại bắt đầu đánh đánh cãi cãi lên.
Sau đó, Nguỵ Vô Tiện lấy chiếc bình đeo bên hông, mở ra.
Giang Trừng nói: "Ngươi cũng không biết mang về thêm mấy bình, còn ở đó mà oán giận".
"Lần sau, lần sau về sẽ mang cho các ngươi". Lại uống thêm mấy ngụm, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu hỏi: "Trước hết hãy kể cho chúng ta nghe về vụ án liên quan đến người sói đi".
Ngũ sư đệ là nhát gan nhất, còn chưa bắt đầu kể mà đã bấu chặt lấy quần áo của mình, nói: "Đại sư huynh, chuyện này, rất là tà ác".
Nguỵ Vô Tiện thật muốn chưởng cho hắn một cái, nói: "Ngươi là một người tu tiên, còn sợ tà ác?"
Ngũ sư đệ lẩm bẩm, "Nếu ta có thân thủ như đại sư huynh, cũng không cần sợ đâu..."
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha nói: "Đại sư huynh ta đây không phải đã trở lại rồi sao, còn mang cho các ngươi một người trợ giúp nữa".
Mấy tên sư đệ lén nhìn Lam Vong Cơ đang ngồi im lặng, mặc dù y trạc tuổi bọn chúng, nhưng khí chất của y rất khác biệt, thoạt nhìn, rất là mạnh mẽ nha.
Ngũ sư đệ bắt đầu kể: "Vụ án này là do một người đồng hương của ta đến cầu xin giúp đỡ. Gã là người hầu trong một toà nhà lớn, nói rằng trong nhà có tà tuý quấy phá, nhớ rằng ta đang tu luyện trong tiên môn, mới đến tìm ta. Ban đầu nghe xong ta không nghĩ đó là việc lớn gì, nên mời nhị sư huynh cùng ta đi tới đó".
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Cuối cùng thì sao? Là một con quỷ rất mạnh hả? Là cái thứ gì?"
Giang Trừng uống vài ngụm, sau đó nói: "Không có, sau khi chúng ta tới đó, rất dễ dàng bắt được, là bốn cương thi cấp thấp, hàng ngày tới quấy rối, cũng chỉ là đập thình thịch ngoài cửa, ấn mấy dấu bàn tay máu, thậm chí cửa lớn còn chưa bước vào được".
Nguỵ Vô Tiện thấy kỳ lạ, hỏi: "Tuy là cấp thấp, nhưng bốn con tới cùng lúc, không phải là có gì đó không đúng sao".
"Bốn con này vốn là người hầu trong nhà bọn họ", Giang Trừng nói với hắn: "Nhị thiếu gia nhà họ ra ngoài hơn nửa tháng trước, mang theo một thư đồng và bốn người khiêng kiệu, tất cả đều bị giết chết tại con đường mòn qua núi, bị dã thú cắn chết, quan phủ điều tra không phát hiện điều gì khả nghi, vì vậy gia đình đã an táng toàn bộ những người chết. Nhưng nửa tháng sau, nghe nói mộ bị vỡ ra, gia đình đi kiểm tra, tất cả những thi thể mới chôn đều biến mất, bốn người khiêng kiệu và thư đồng, kể cả nhị thiếu gia không chôn cùng chỗ đó, đều biến mất. Vốn tưởng là có ai đó lén trộm thi thể, nhưng vài ngày sau, bốn người khiêng kiệu đó đã biến thành hung thi, ngày nào cũng đến cửa gây ồn ào, không còn cách nào khác bọn họ đành đến đây xin giúp đỡ."
Nguỵ Vô Tiện vừa uống vừa nghe, thắc mắc: "Chỉ có bốn người tới quấy phá? Còn hai người nữa thì sao?"
Giang Trừng lắc lắc đầu, nói: "... Không biết, cùng chết cùng chôn cùng biến mất, nhưng nhị thiếu gia và thư đồng chưa bao giờ xuất hiện lại, sau khi chúng ta bắt được bốn người đó, cũng không nghe nói có thứ gì đến cửa quậy phá nữa, nhưng gia đình đó muốn tìm thi thể của thiếu gia về, còn muốn mời chúng ta điều tra."
"Lam Trạm, ngươi nghĩ thế nào?" Nguỵ Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ mở miệng, hỏi: "Mộ bị đào lên? Hay cương thi tự bò ra?"
Ngũ sư đệ càng nói càng sợ, giọng nói hơi run run, trả lời y: "Chúng ta đã đi xem chỗ mộ đó, có lẽ là tự bò ra".
"Có oán hận" Nguỵ Vô Tiện nói, Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nói chung nhập thổ an toàn, xây mộ, dựng bia mộ, cũng là một loại nghi thức tịnh hoá, nếu không phải là oán hận quá lớn, thì sẽ không bò ra khỏi mộ.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Giang Trừng, không phải nói do dã thú cắn chết hay sao, tại sao lại có oán hận".
Giang Trừng nói: "Điều này cũng có chút kỳ lạ, trong ngọn núi đó nói là có sói hoang, nhưng nhóm người đó không đi sâu vào trong, mà đó cũng là con đường mòn mọi người vẫn thường đi, theo lý mà nói thì sói hoang sẽ không tuỳ tiện tấn công người ở đó, vì vậy trong bọn họ có người đáng nghi. Người đáng nghi này, chính là có liên quan đến các ngươi."
Nguỵ Vô Tiện thúc giục hắn: "Nói nhanh".
"Lão gia quá cố của nhà đó, có nhận nuôi một đứa trai con của người anh họ, đứa trẻ này nói là hồi nhỏ đã bị một con sói bắt đi, sau khi nuôi dưỡng một thời gian thì được tìm thấy, đều bị người dân địa phương gọi là, cậu bé sói". Giang Trừng nhìn nhìn bọn hắn, lại nói: "Không phải chính là người các ngươi đang tìm hay sao, ta nghe được chuyện này, lập tức quay về báo với phụ thân, thông báo cho các ngươi".
"Nè, Giang Trừng, ngươi thật là một thằng quỷ thông minh". Nguỵ Vô Tiện không tiếc lời khen ngợi hắn, rót cho hắn một ly rượu: "Hôm nay ngươi mời ta, ngày mai ta mời ngươi uống, uống tới ói thì thôi".
Giang Trừng bực tức nói: "Thôi cho ta xin, Nguỵ Vô Tiện, có bao giờ ngươi có tiền trong túi đâu, còn mua rượu, chắc tự mang mình đi bán quá".
Các sư đệ khác của hắn cười ầm lên, la ó: "Đúng đó đúng đó, đại sư huynh là người nghèo nhất Vân Mộng".
Nguỵ Vô Tiện mà thèm để ý đến bọn chúng, lại mở thêm một vò rượu tiếp tục uống, uống mấy ngụm, nói: "Lam Trạm, ngày mai chúng ta đi xem một chút?"
"Được". Lam Vong Cơ điềm tĩnh uống trà, điềm tĩnh trả lời.
Nhìn các sư huynh đệ Vân Mộng vui vui vẻ vẻ uống rượu, ầm ầm ĩ ĩ nói chuyện trên trời dưới đất, Nguỵ Vô Tiện nói với y, trước đây ở Vân Mộng hắn thường cùng các sư đệ uống những bữa rượu nhỏ như thế này, Lam Vong Cơ không cảm thấy ồn ào, thậm chí còn thấy thú vị.
Sau ba vòng rượu, có lẽ vì quá cao hứng, Nguỵ Vô Tiện uống đến mức hơi say, lại uống hết một vò, tuỳ ý ném cái vò lên mặt bàn, còn định đi tới lấy một vò khác, người đã lảo đảo ngả nghiêng không thể đứng vững. Lam Vong Cơ lập tức chạy tới, ôm người trong vòng tay, đỡ ngay hông để hắn dựa vào.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, một phát hất bàn tay đang đỡ ở eo hắn ra, bực bội nói: "Buông ta ra! Ngươi là ai!"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài, kêu một tiếng: "Nguỵ Anh"
Nghe được giọng nói của y, Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào đầu, muốn vỗ cho mình tỉnh táo lại một chút, nhưng vô ích, dụi mắt nhìn nhìn, cười nói: "Là Lam Trạm ha". Sau đó nắm bàn tay đó đặt trở lại trên eo mình, cười tít mắt dựa vào, giọng mềm nhũn: "Lam Trạm, ta chóng mặt".
Lam Vong Cơ nhấc cánh tay của hắn, nói với mấy người kia: "Nguỵ Anh say rượu, ta đưa hắn về trước".
Những người kia cũng không khá hơn Nguỵ Vô Tiện là mấy, ngả nghiêng trên bàn đá hoặc băng ghế. Tam sư đệ mơ hồ nhìn theo bóng lưng của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đi xa dần, vỗ vỗ vào đầu Tứ sư đệ, nói: "Tứ sư đệ, có phải do uống quá nhiều mà ta bị ảo giác hay không, làm thế nào mà ta thấy đại sư huynh có vẻ yếu đuối vậy".
Tứ sư đệ nói: "Vậy thì ta cũng uống quá nhiều rồi, ta cũng thấy thế."
Giang Trừng cũng không thể uống nổi nữa, não đã ngừng hoạt động, nhưng vẫn nhớ mắng với theo một câu: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi là cái thằng không chịu phấn đấu"
***
Đưa người trở về phòng, Lam Vong Cơ lại ra ngoài hỏi chỗ lấy nước cho Nguỵ Vô Tiện tắm rửa, y không biết rượu gặp nước nóng sẽ càng làm say thêm, sau khi tắm xong Nguỵ Vô Tiện đã mê man. Đợi đến khi Lam Vong Cơ tắm xong, thì cái giường đó đã bị Nguỵ Vô Tiện chiếm cứ hoàn toàn, y không muốn quấy rầy giấc ngủ ngon của Nguỵ Vô Tiện, vì vậy quyết định ngồi xuống bên cạnh giường để canh chừng hắn, sẵn tiện nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa mới ngồi xuống, nhắm mắt lại, sau gáy truyền tới một luồng hơi thở ẩm ướt ấm áp, Lam Vong Cơ lại từ từ mở mắt ra, kêu: "Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện ở phía sau cười khúc khích: "Lam Trạm, tại sao ngươi không lên giường cùng ngủ vậy". Vừa nói, vừa nghịch những sợi tóc suôn mượt đó, dùng đầu lưỡi trơn ướt, liếm vào gáy của Lam Vong Cơ.
Mới biết ra người này chỉ là giả vờ ngủ, nhưng Nguỵ Vô Tiện thật sự là uống hơi say, lúc nãy trở về đi không nổi, hẳn là rất buồn ngủ, nên hỏi hắn: "Tại sao không ngủ?"
Nguỵ Vô Tiện vừa kéo vừa lôi người nọ lên trên giường, trên giường chật hẹp, hai người cùng nằm, chỉ có thể dán sát vào nhau, Nguỵ Vô Tiện cười một chút, rồi nói: "Ta chỉ sợ ta ngủ rồi, Lam nhị công tử sẽ nhường giường cho ta, tự uỷ khuất chính mình đúng không".
Lông mi Lam Vong Cơ khẽ rung động, không trả lời, Nguỵ Vô Tiện xoay một chút, thanh âm lười biếng, nói: "Chà, có hơi nhỏ".
Nói xong, lật người lại, nằm lên trên người của người nọ, lại cười nói: "Tuyệt, như vầy tốt, ngủ thế này thoải mái".
Hắn đã ngủ thế này vào buổi chiều, cả người nằm sấp trên người Lam Vong Cơ mà ngủ, nhưng thoải mái, Lam Vong Cơ lại gọi hắn: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện đã vui sướng nhắm mắt lại, ngủ mất tiêu.
Giường hơi nhỏ, hai người nằm ngủ có chơi chật, Nguỵ Vô Tiện chọn ngủ trên người y, đúng thật là biện pháp tốt. Lam Vong Cơ siết chặt vòng tay, ôm người vào lòng, để hắn không bị rơi ra khỏi giường.
Nguỵ Vô Tiện dường như lại nằm mơ, khoé miệng cong lên, dụi dụi trong lồng ngực của y, Lam Vong Cơ khẽ hôn lên trán hắn, cũng từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy, giường nhỏ một chút, dường như thật tốt.