Đường xá ở thành phố nhỏ thật sự rất chật hẹp, hơn nữa còn có một vài đoạn đường đang thi công nên xe buýt chạy trên đường liên tục bị xóc nảy, nhưng mà cái này cũng có thể xem như tặng cho Đóa Lai một cơ hội để tiếp cận Bàng Suất. Tối hôm qua đúng là Đóa Lai đã chạm vào Bàng Suất, nhưng mà cũng không có kích thích như thế này đâu, hay là do lúc này Bàng Suất đang tỉnh táo nhỉ?
Trong lòng Đóa Lai điên cuồng lồng lộn, xe buýt lắc lư một cái, Đóa Lai dính sát người vào người Bàng Suất luôn. Hiện tại đang là mùa hè nắng chói chang, hai người lại mặc quần áo khá đơn giản cho nên Đóa Lai có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bàng Suất một cách rõ ràng, sau đó…Đóa Lai liền có phản ứng.
Bàng Suất một tay nắm tay vịn, một tay cầm điện thoại, không để ý đến người đằng sau đang làm gì. Hắn lục điện thoại nhất quyết tìm cho ra ảnh của Hoa Kì, rốt cục cũng tìm được. Ảnh chụp Hoa chó con tóc cắt ngắn, cười thật tươi lộ ra hàm răng trắng tinh, thoạt nhìn thì cực kì ngốc, nhưng mà Bàng Suất lại rất thích, cho nên mới còn giữ lại tới giờ.
Tối hôm qua, Bàng Suất không biết ai đã thay đổi hình nền điện thoại của hắn, nhưng mà việc này khiến Bàng Suất tỉnh táo lại, hắn với Hoa chó con…Nghĩ vậy, Bàng Suất hai mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp, sau đó ấn nút xóa.
Toàn bộ đều được Đóa Lai đang trộm nhìn thu hết vào mắt, nhưng cậu không kịp nghĩ ngợi nhiều, bởi vì cậu đã sớm hiểu rõ hướng tính của người trước mặt. Cậu vội vàng thay đổi tư thế, sợ Bàng Suất phát hiện ra tình hình.
Sau khi xóa ảnh, Bàng Suất nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đút điện thoại di động vào trong túi quần.
Đóa Lai đứng nghiêng người, tư thế như vậy khiến tay của cậu vừa vặn dính mông Bàng Suất, xe chợt lắc lư, mu bàn tay của Đóa Lai cứ thế trượt qua sượt lại trên mông người ta, đúng lúc Đóa Lai cảm thấy chơi vui vl, Bàng Suất đột nhiên quay liếc cậu một cái, chỉ cần liếc một cái thôi đó, toàn thân cậu toát mồ hôi lạnh.
Bàng Suất quả thật cảm giác có gì đó, hắn quay đầu lại nhìn qua, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của người đối diện, hắn nhận ra người này không có vẻ gì là hoang mang bối rối cả nên quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Đóa Lai liền thở phào nhẹ nhõm, cậu lén đánh giá sườn mặt của Bàng Suất, mu bàn tay vẫn như cũ ở phía sau Bàng Suất trượt qua trượt lại. Đóa Lai không biết Bàng Suất sẽ xuống ở trạm nào, cơ hội như hôm nay chắc chắn sẽ rất khó có lại phải không? Dù gì thì Bàng Suất cũng có xe riêng mà…
“Côn tử, có chuyện gì à?” Lúc này, điện thoại Bàng Suất reng lên, hắn nhìn thoáng qua rồi bắt máy.
Côn tử ở đầu dây bên kia nói: “Anh, có một tin xấu em muốn nói anh nghe, nhưng mà anh tuyệt đừng có băm em ra nha!”
Bàng Suất nhăn mày: “Có cái đéo gì nói mau!”
Côn Tử nuốt nước miếng cái ực, cười cười nói: “Tối hôm qua em lái xe anh về nhà, đi được nửa đường thì em lỡ làm nó hư, chỉ bị chút xíu thôi hà.” Côn tử dừng nói một chút, sau đó vội vàng bổ sung: “Nhưng mà anh cứ yên tâm, em đem xe anh ra tiệm sửa rồi, hai ngày sau em lấy, nhất định sẽ trả lại anh lành lặn như ban đầu!!”
Bàng Suất cười nhạo nói: “Mày ngon thật, dám phá luôn xe tao, tin tao bằm nát óc mày không hả?”
“Đương nhiên là em tin rồi, em cam đoan với anh lần sau em sẽ cẩn thận!”
“Hai ngày sau, lái xe tao tới dưới lầu, nếu không tự mày hốt xác mày đi!!”
“Chắc chắn, em cam đoan với anh hai ngày sau sẽ có xe!”
“Được rồi, tao đang ở trên xe buýt, nhiều người lắm. Cúp máy đây!” Bàng Suất cúp điện thoại, tiện tay nhét vào túi quần.
Đóa Lai khắc sâu từng câu từng chữ Bàng Suất nói, một chữ cũng không bỏ sót, vừa mừng thầm vừa quan sát Bàng Suất, hắn cười rộ lên như vậy thật khiến người ta cảm thấy hào hứng. Đóa Lai như mở cờ trong bụng, nóng lòng muốn nhéo mặt một cái thật đau để cậu biết rằng đây không phải là mơ. Nếu cơ hội đến, Đóa Lai sẽ không dại gì mà không nắm chặt lấy, cậu phải chuẩn bị toàn bộ từ A đến Z, theo dõi cho đến cùng!!!!
“Có ai muốn xuống xe không? Nếu không thì tôi không dừng nhé!” Bác tài ở phía trước đột nhiên hét to một tiếng, Bàng Suất nghe vậy, vội vàng đáp: “Có!”
Đóa Lai đưa mắt nhìn trạm dừng, vừa hay phía trước chính là khu trung tâm giải trí của thành phố.
Hai phút sau, xe buýt dừng trước trạm, cửa xe mở ra, Bàng Suất xuống xe, Đóa Lai cũng vội vàng xuống theo. Sau đó, cậu mới phát hiện, cả xe chỉ có mình hai người bọn họ là xuống trạm này.
Đóa Lai đứng tại chỗ cảm thấy mất tự nhiên, Bàng Suất quay lại nhìn một cái, dường như không có gì đó sai sai nên mới cất bước đi.
Đây là khu vực đa sắc nhất trong thành phố, sống một cách phóng túng tùy tiện, nhất là khoảng thời gian sau 10 giờ đêm, đèn đóm sáng trưng dẫn đường cho dòng người di chuyển không ngừng, trai xinh gái đẹp đều tập trung hết ở đây. Bàng Suất lựa chọn nơi này để xây tiệm massage là vì hai nguyên nhân, một là làm ăn cực tốt, hai là Chúc Khải ở khu này có mối quan hệ chặt chẽ.
Tiệm massage mới của Bàng Suất được gọi là “Kim Đế Huy Hoàng”. Ngay vào lúc mới vừa khai trương đã có không ít người ghé vào hỏi thăm, cứ nghĩ rằng công trình sắp khai trương này là sàn nhảy. Kim Đế Huy Hoàng có tổng cộng 4 tầng, không gian khá giống với Ngũ Hành lúc trước, hình thức quản lí cùng cơ sở vật chất cơ bản đều giống nhau, tầng 1 để phục vụ mọi người tắm rửa, tầng 2 là phòng khách, còn lại lầu 3 là khu phòng trọ, còn về lầu 4 thì chưa có, Bàng Suất dự định mở nhà hàng địa phương, nhưng mà vẫn chưa thi hành được.
(Trước đây, Bàng Suất có mở một tiệm massage tên là “Ngũ Hành” nhưng mà bị chơi một vố mất sạch, mọi người có thể tìm đọc thêm bộ “Tắm cho đại ca” do anh Bàng thủ vai nam phụ để biết thêm nha =))))
Bàng Suất vừa mới bước đến cửa đã bắt gặp Chúc Khải thả rông phần thân trên, bên dưới chỉ mặc duy nhất một chiếc quần cộc rộng thùng thình, trên cổ còn đeo một chiếc dây chuyền vàng nặng chừng 30g, đang ngồi trước cửa gặm từng miếng dưa hấu.
Bàng Suất nhìn cái thể loại đạo đức này của Chúc Khải thì không khỏi bật cười: “Mày ngồi ở đây định gạ tình em gái nào à?”
“** mẹ mày” Chúc Khải phun mấy hột dưa trong miệng, nén giận nói: “Tao có gạ cũng đéo phải gạ ở chỗ này”. Chúc Khải chỉ chỉ vào dĩa dưa: “Ăn không mày? Ngọt lắm”
Bàng Suất đi đến ngồi xuống cạnh Chúc Khải, ánh mắt phiêu đãng nhìn hình xăm của y, nói: “Dạo gần đây mày không tìm em nào tập luyện à?”
Chúc Khải thở dài: “Tao thật sự chán lắm rồi, đéo có nghĩa gì nữa cả”. Chúc Khải ném vỏ dưa đang cầm trên tay qua một bên: “Bây giờ làm đéo gì tao có thể gặp được người mình thật tâm yêu thương. Nếu người đó không thích tao cũng chả sao, tao cưới phát rinh về nhà sống cùng là xong”
Nghe vậy, Bàng Suất cười đùa: “Cạnh phòng tao, cân nhắc đi mày!”
“Mày đừng đùa với tao. Bố mày thẳng.” Chúc Khải từ từ đứng lên, ưỡn lưng lắc lắc hai cái, hướng Bàng Suất ở đằng sau nói: “Ê mày, so hàng không?”
Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Hàng của mày đi so với tao đéo sợ thua à?”
“Trời ** mẹ” Chúc Khải cười đùa: “So thì so thôi chứ sợ cl gì, bố mà sợ mày thì bố đéo phải họ Chúc, vào…Vào phòng mày!”. Chúc Khải túm cổ Bàng Suất kéo vào phòng tắm, vừa túm vừa nói: “Mày đừng nghĩ mày được người ta tung hô là Bá Vương Súng Vô Địch thì tao sợ mày nhé!” (Ý là thanh niên có JJ to nhất ấy ạ =))))
Bàng Suất đi theo Chúc Khải, cười nói: “Vậy mày cũng được người ta tung hô là Súng Vàng, một cây hống hách uy phong, so với tao cũng trâu bò như nhau thôi.”
“Mày đừng hòng tán dóc với tao, coi chừng hốt xác súng về giờ”. Nói xong, Chúc Khải kéo Bàng Suất vào trong phòng tắm.
Đóa Lai trốn sau bức tượng sư tử đá cách phòng tắm chừng hai mươi mét lén nghe Bàng Suất và Chúc Khải nói chuyện không sót từ nào, cậu ngẩng đầu lên nhìn tên của tiệm massage, hắn đúng thật là nhân viên ở đây hả trời. Đóa Lai nhân tiện nhìn thấy tờ poster thông báo tuyển nhân viên dán trên cửa, ở đầu còn ghi cả thời gian khai trương, chính là hai ngày sau.
Đóa Lai thầm sắp xếp các chi tiết lại, lờ mờ cảm thấy Bàng Suất cũng có thể lắm nha…Hơn nữa, đã ba tiếng trôi qua rồi mà Bàng Suất vẫn chưa đi ra, lúc này Đóa Lai mới vội vã tìm WC. Ở lối vào có một cái WC công cộng, Đóa Lai một mạch chạy vào.
Trên đường đi, Đóa Lai cực kì hưng phấn, mà hưng phấn thì phản ứng rất chi bình thường chính là cái phía dưới đó…rất là “nhớp nháp”. Đóa Lai thừa dịp trong WC không có ai liền xông vào, vội vàng “chỉnh đốn” một chút, lúc đi ra ngoài, Đóa Lai cười đến tươi rói.
Một ngày hoàn hảo giờ mới thật sự bắt đầu nè trời ơi, trước hết, Đóa Lai điện cho Lương Sinh một cuộc điện thoại để thông báo kết quả rình mò, Lương Sinh ở đầu dây bên kia hưng phấn cực kì, lúc Đóa Lai nói cho Lương Sinh biết Bàng Suất đã phát hiện ra cậu là gay, Lương Sinh dùng hết sức bình sinh siết chặt điện thoại, rống to lên, cậu nói, tớ làm sao mà giống được chứ hảaaaaa?????? Tớ rõ ràng rất rất rất bình thường mà đm đm đm.
Đóa Lai cười không nói, sau đó liền cúp điện thoại. Đóa Lai bắt đầu đi bộ lòng vòng quanh tiệm, cậu muốn đợi đến buổi tối, chờ Bàng Suất tan làm về.
Đến trưa, Đóa Lai đi bộ đến mệt mỏi rã rời, liền tìm tiệm ăn ở con đường bên cạnh, gọi một khay bánh bao nhân thịt cùng với một phần cơm, lúc cậu đang ăn, cửa tiệm đột nhiên bị người khác kéo ra, tên kia vừa vào vừa nói: “Cho một phần tiết canh, 10kg xương sườn, 6 hộp cơm đem về”
Đóa Lai vừa ăn vừa nhìn lén, tên này là cái tên đứng trước cửa tiệm nói chuyện với Bàng Suất chứ đâu.
Chúc Khải diện nguyên một cây đen quần bó sát người cùng áo ngắn tay, body tuyệt vời cứ thế mà lộ ra nhìn một cái liền thấy hết, người y nóng nực, mồ hôi chảy đầm đề trên trán, ngồi ngay dưới quạt đợi đồ ăn đem ra, y vô tình liếc mắt đến chỗ Đóa Lai ngồi, thời điểm bốn mắt chạm nhau, Đóa Lai vội vàng cúi đầu, dồn nén hết sức lực khẩy khẩy cơm trong chén.
Chúc Khải nhìn thấy bộ dạng như vậy của Đóa Lai không khỏi nhíu mày, ủa bộ mình dọa người lắm hả ta?
Hai mươi phút sau, đồ ăn của Chúc Khải cuối cùng cũng làm xong ngon nghẻ, lúc ông chủ tính tiền, Chúc Khải rút mấy tờ tiền lẻ trong túi ra: “Ai da, thật sự xin lỗi nha anh trai, lúc nãy tôi đi mang thiếu tiền mất, cùng lắm chỉ thiếu có 30 đồng thôi, hay là đợi chốc nữa tôi nói bạn đem tiền đến đây trả đủ ha?”
Ông chủ nghe thế vội nói: “Người ở đây đông lắm, hay là cậu nghĩ ra cách khác đi, hay là cậu kêu bạn cậu tới đây trả tiền được không?”
Chúc Khải nén lửa giận, đẩy cửa tiệm ra quát: “Côn tử, trên người mày có tiền không?”
Côn tử ngồi trên đường cái nhả khói thuốc: “Em làm gì có tiền, sửa xe cho anh hết mẹ rồi.”
“***..” – Chúc Khải mắng một câu rồi quay trở lại tiệm ăn: “Ông chủ, nếu không thì như vầy đi…” Chúc Khải vừa mới rút điện thoại ra gọi một cú thì Đóa Lai đột nhiên buông đũa, sờ sờ túi rồi lấy ra 30 đồng đưa trước mặt Chúc Khải.
Chúc Khải bị hành động của Đóa Lai làm giật mình, ngay lúc này, Côn tử ở bên ngoài vừa đẩy cửa vào thì thấy cảnh này, liền hỏi: “ Chuyện gì vậy?”
Đóa Lai cười cười: “Em cho anh mượn tiền này.”
Chúc Khải nghe thấy thế liền nở nụ cười: “Em zai này thật là trọng nghĩa nha!” Nói xong, Chúc Khải nhận tiền đưa cho chủ quán, sau đó, y cầm đồ ăn rồi nói với Đóa Lai: “Em zai, đi tới chỗ anh ăn tiếp không?”
Đóa Lai nhe răng cười nói: “Em ăn no căng bụng rồi!” Đóa Lai vỗ vỗ bụng.
Chúc Khải không nhịn được cười: “Hay là như vầy đi cậu theo anh đi lấy tiền đi, anh ở gần đây lắm!”
Đóa Lai nào dám đi chứ trời ơi, cậu vội vàng từ chối: “Anh à, thật sự không cần đâu, có ai ra ngoài đường mà không gặp chuyện xui xẻo đâu chứ, anh đừng để bụng mà!”
Nghe vậy, Chúc Khải cẩn thận đánh giá Đóa Lai, thầm nghĩ, cậu trai trước mặt mình nhìn tuy tuổi đời không lớn nhưng quả thật là một người coi trọng nghĩa khí.
“Câu này nghe khí phách dữ ha!” Chúc Khải cười, y đưa đồ ăn cho Chúc Khải cầm rồi lấy giấy bút ra, viết lên trên đó số điện thoại của mình rồi nói: “Đây là số điện thoại của anh, có việc gì cậu cứ liên lạc với anh!”
Đóa Lai vội vàng nhận lấy, vui cười nói: “Cảm ơn anh”
Chúc Khải vừa cười vừa vẫy vẫy tay: “Đi”. Chúc Khải cùng Côn tử một trước một sau ra khỏi tiệm ăn.
Đóa Lai nhìn bóng dáng hai người rời đi, lúc này mới hít lấy hít không khí. Đóa Lai không biết cậu lấy sức mạnh từ chỗ quái nào ra mà có thể trả lời Chúc Khải nữa, nhưng mà nếu như trời cao có mắt ban cho cậu một cơ hội thì cậu phải sử dụng cơ hội này thật tốt.
Chúc Khải và Côn tử cùng về tiệm massage, trên đường đi, Côn tử đùa: “Anh Khải, cái cậu cho anh mượn tiền hồi nãy hình như là gay á.”
Chúc Khải vui cười nói: “Ý mày là cậu ta cho tao mượn tiền là vì phải lòng tao?”