*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàng Suất muốn đưa Đóa Lai về nhà, cái này không phải là đùa đâu!!! Đóa Lai luôn miệng từ chối, tiếc là Chúc Khải đứng một bên chặn hết đường lui của cậu, nhất thời làm cho Đóa Lai không kiếm cớ được, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay đồng ý.
“Lai thần tài, sao tôi thấy cậu có vẻ không tình nguyện nhỉ?” Chúc Khải cợt nhả: “Có phải chê anh Bàng của cậu lái xe tệ không? Nếu không thì tôi chở cậu về?”
“Thôi bỏ đi, anh mà lái xe chắc em cũng không dám ngồi, dễ chết lắm.” Đóa Lai vừa nói xong, Bàng Suất nhịn không được cười: “Mày thấy chưa, Lai thần tài cuối cùng cũng theo tao thôi!” Nói xong, Bàng Suất khoác vai Đóa Lai, một lúc sau, tiếp tục nói: “Sáng mai tập trung ở cửa, đi thôi.”
Chúc Khải khoác áo, nhìn Đóa Lai cùng Bàng Suất ra khỏi tiệm, lúc bóng dáng của hai người khuất xa, lúc này Chúc Khải mới chợt phản ứng mạnh mẽ, nhìn cửa hét to một tiếng: “Đại gia Lai thần tài!!! Cậu ngồi lên xe của tôi hồi nào?!!!”
Đóa Lai vừa ngồi lên xe, nghe tiếng hét của Chúc Khải, không nhịn được hỏi: “Anh Khải hét gì vậy?”
Bàng Suất cũng nghe không rõ, cười: “Ai biết gì thằng điên đó.” Nói xong, Bàng Suất khởi động xe: “Nhà cậu ở đâu?”
Đóa Lai không chút do dự nói: “Đường Dược Hâm”
Đường Dược Hâm mà Đóa Lai vừa nói là chỗ nhà cũ của cậu, ở vùng ngoại thành, hơn nữa lại gần một quặng mỏ lớn. Mặc dù là ở gần môi trường xây dựng nhưng lại rất lạc hậu. Vài năm trở lại đây, không ít nhà ở trên đường Dược Hâm đã bắt đầu dời đi nơi khác, với tình hình như vậy thì không sớm cũng muộn, nhà cửa sẽ hóa thành hư ảo.
Đóa Lai buồn bực không hé răng, không phải cậu không muốn nói chuyện với Bàng Suất, mà là cậu không biết nên nói cái gì.
“Không có gì ạ.” Đóa Lai cười ngốc.
Bàng Suất mỉm cười: “Tôi chưa thấy ai ngốc như cậu hết đó.”
“Từ nhỏ người trong nhà ai cũng nói em ngốc, cũng chẳng có chút tiền đồ nào.” Lúc nói mấy câu này, Đóa Lai thật sự thấy có lỗi với người nhà, may mà cậu nói dối không đỏ mặt.
Bàng Suất lấy một điếu thuốc ra, ngậm ngoài miệng: “Giúp anh châm lửa.”
Đóa Lai vội vàng tìm bật lửa giúp Bàng Suất châm thuốc, Bàng Suất hút một ngụm, lúc sau hỏi: “Cậu ở với ai?”
“Ông nội của em.” Đóa Lai cất bật lửa vào rồi nói.
“Ba mẹ cậu đâu?” Bàng Suất lơ đãng liếc Đóa Lai một cái.
Đóa Lai trừng mắt, lập tức cúi đầu: “Mất lâu rồi ạ.” Đóa Lai cúi đầu nghịch bật lửa trong tay, bộ dáng như vậy nhất thời khiến trong lòng Bàng Suất căng thẳng, vội vàng nói: “Anh chỉ tiện miệng thôi, cậu đừng để trong lòng.”
Đóa Lai ngẩng đầu, cười ngây ngô: “Không có việc gì đâu.”
Bàng Suất quay đầu nhìn Đóa Lai một cái, sau đó nhìn phía trước: “Đến đường Dược Hâm rồi, đi như thế nào?”
Đóa Lai vội nhìn về phía trước, tay chỉ giao lộ ở phía trước nói: “Phía trước rẽ phải, ra đường nhỏ đi 100 mét là tới.”
Bàng Suất gật đầu tiếp túc lái xe tiếp, lúc quẹo, Bàng Suất nhịn không được nói: “Nơi này nhiều bụi vậy?”
“Gần đây là quặng mỏ, bụi nhiều cũng bình thường thôi.” Đóa Lai ngồi thẳng, tiếp tục nói: “Mùa đông tới là mặt đường đóng băng, cục băng đen thui luôn, mùa xuân thì ấm áp hơn, băng tan, trải đầy đường toàn là than đen.”
Bàng Suất càng nghe càng trẹo miệng: “Nơi này của cậu cũng dọa người vl.”
Đóa Lai vui vẻ nói: “Ở lâu thì quen thôi.” Nói xong, Đóa Lai nhìn quần áo trên người Bàng Suất, trêu ghẹo nói: “May là hôm nay anh không mặc đồ trắng, chứ không có khi đi dạo một vòng thì thành áo đen mất.”
Bàng Suất cười híp mắt: “Tôi cũng không lo lắm, dù sao cũng có cậu rồi mà.” Nói xong, Bàng Suất còn nhìn Đóa Lai đá lông nheo.
Lời này của Bàng Suất làm tim Đóa Lai nở hoa tưng bừng, không chút do dự gật đầu nói: “Ừm, em giặt cho anh.”
“Đm!” Bàng Suất cười, tay nắm chặt vô lăng: “Cậu cũng không phải vợ tôi, sao tích cực vậy?” Bàng Suất không nghĩ rằng Đóa Lai lại trả lời nhanh như vậy, lại rất quyết đoán.
Đóa Lai giật mình, chột dạ nói: “Không phải em làm việc cho anh sao, cũng không thể lấy tiền mà không làm gì.”
Bàng Suất cười cười, không nói chuyện.
Ô tô vào hẻm nhỏ, cách 100m, Đóa Lai vội vàng chỉ căn nhà trệt trước mắt, nói: “Dừng ở đây đi, đến kia ngồi.”
Bàng Suất nghe vậy thì dừng xe, tắt máy, đi theo Đóa Lai xuống xe: “Nhà nào á?”
“Căn mà toàn là hoa ấy.”
Bàng Suất ngẩng mặt lên nhìn, cười: “Giỏi thật, ông nội cậu trồng nhiều hoa vậy à?”
Đóa Lai cười nói: “Không hẳn, ông nội của em chỉ thích vài loại trong đó thôi, còn lại đều là em trồng.” Có lẽ đây là sở trường duy nhất của Đóa Lai nên lúc nói đến đây, nét mặt của cậu rất tâm đắc.
Bàng Suất thấy Đóa Lai vậy thì hừ một tiếng: “Không nên gọi cậu là thần tài, gọi là có tài mới đúng.”
“Em thích được gọi là thần tài.” Đóa Lai cười ngây ngô.
“Được, cậu mau vào nhà đi, tôi về trước, sáng mai tôi lại đến đât đón cậu.” Bàng Suất mở cửa xe, chưa kịp bước lên xe liền nghe tiếng có người gọi Đóa Lai cách đó không xa.
Đóa Lai nghe tiếng liền quay đầu, nhìn thấy lão Đóa đang ôm một bó rau cần lớn đi tới.
“Lão Đóa, ông mua nhiều cần tây vậy để làm gì đó?” Đóa Lai thấy lão Đóa cầm trong tay bó rau cần lớn như vậy, không nhịn được liền lên tiếng.
Lão Đóa đắc ý nói: “Ông mới lội chợ, vừa hay thấy giảm giá nên ông liền mua.” Nói xong, ánh mắt lão Đóa dừng trên người Bàng Suất, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, ấn tượng đầu tiên của lão Đóa đối với Bàng Suất chính là: Không giống người tốt.
Bàng Suất bị lão Đóa nhìn trên ngó dưới thì cảm thấy khó chịu, kiên trì gạt bỏ bực bội, vui vẻ cười: “Cháu chào ông.”
Lão Đóa dù sao cũng đã lớn tuổi, hơn nữa lại là một cán bộ kỳ cựu từ quặng mỏ đi ra, loại người nào mà ông chưa từng gặp, cho dù Bàng Suất thật sự không phải là người tốt, ông cũng sẽ không trở mặt tại chỗ.
“Đóa Lai à, đây là bạn con hả?” Lão Đóa lộ ra nụ cười ôn hòa.
Đóa Lai gật gật đầu: “Bạn tốt lắm ạ!”
Nghe vậy, lão Đóa không khỏi đánh giá lại Bàng Suất, xem từ đầu xuống chân, lão Đóa cảm thấy mặt thằng nhóc này vừa dài, lông mày vừa rậm, đôi mắt thì to, quần áo vô cùng nghiêm chỉnh, không phải là ông đã nhìn nhầm rồi chứ?”
Bàng Suất bị lão Đóa nhìn chằm chằm, ít nhiều cũng thấy lúng túng, đúng lúc hắn chuẩn bị ra ám hiệu cho Đóa Lai, Đóa Lai đã mở miệng hỏi lão Đóa: “Ông mua nhiều rau cần vậy để làm gì đó? Muốn làm sủi cảo ạ?”
Lão Đóa bị câu hỏi của Đóa Lai ngắt mạch suy nghĩ, vội nói: “Mấy ngày nay ông thèm ăn bánh chẻo, tính làm mấy cái ăn cho đỡ thèm, vừa hay con lại đến đây, ông phải làm nhiều nhiều một chút mới được!” Lão Đóa lấy từ trong túi ra chìa khóa, mở cửa sắt lớn, vào nhà trước, lão Đóa quay đầu lại cười nói: “Hai con đi nhà kho lấy thịt ra đây nữa đi.” Nói xong, lão Đóa vào phòng, hoàn toàn không cho Bàng Suất cơ hội mở miệng.
“Chậc, hình như tôi không đi được rồi?” Bàng Suất cười khổ nói.
Đóa Lai vui vẻ: “Ông của em là vậy đó, dù sao anh cũng không có việc gì, ở đây ăn bánh chẻo xong rồi đi.” Nói xong Đóa Lai dẫn Bàng Suất đến nhà kho, lúc Đóa Lai mở tủ lạnh lấy thịt, Bàng Suất đứng ở cửa cười nói: “Ông của cậu chắc chắn không xem tôi là người tốt rồi.”
“Anh cũng biết hả?” Đóa Lai ngồi xổm trước tủ lạnh cười nói.
“Nhìn ánh mắt cái là biết liền.” Bàng Suẩ bất đắc dĩ thở dài: “Không trách ông cậu được, đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân mình cũng không người tốt.”
Đóa Lai lấy thịt ra khỏi tủ lạnh, cười: “Em lại cảm thấy anh rất tốt đó!” Đóa Lai đóng cửa tủ lạnh, cầm thịt đến cạnh Bàng Suất: “Anh, tí nữa anh vào nhà đừng nói em đang làm ở chỗ anh, nếu không ông đánh nát đít em mất!”
Bàng Suất nhíu mày: “Hả? Nói làm việc ở chỗ tôi đáng sợ vậy à?”
Đóa Lai vội giải thích: “Ai da, em không có ý đó.” Đóa Lai vội la lên: “Ông em không biết em ra ngoài làm việc, nếu ông mà biết chắc chắn sẽ lôi em ra đánh!”
Bàng Suất lộ nụ cười tươi, nói: “Đi đi, anh tạm thời giữ bí mật cho cậu.”
“Vào nhà đi.” Đóa Lai cười ngây ngô, đi ra khỏi nhà kho.
Bàng Suất bị lão Đóa giữ lại dùng cơm là điều Đóa Lai không đề phòng trước, vì tránh sự tình bại lộ, Đóa Lai đành phải đối phó cả hai bên, lúc sau vào nhà, Đóa Lai để Bàng Suất ngồi trong phòng khách, còn mình thì cầm thịt chạy vào trong bếp, cậu đi vào bên cạnh lão Đóa, nhỏ tiếng nói: “Lão Đóa, tí nữa ông ngàn vạn lần đừng đề cập đến Lương Sinh nha, cũng không được đề cập đến chuyện tiệm cây cỏ luôn, biết chưa ạ?”
Đóa Lai nhíu mày nói: “Sau này con lại nói cho ông sau, tóm lại là hiện tại ông không được đề cập đến.”
Lão Đóa mơ màng gật gật đầu: “Này Đóa Lai, con, không phải làm gì xấu ở bên ngoài đấy chứ?”
“Ai da, sao con có thể làm gì xấu được chứ, sau này con sẽ kể cho ông sau.” Đóa Lai bưng rau cần lão Đóa vừa rửa chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Bàng Suất rảnh rỗi đến phát chán, đánh giá căn phòng này, lúc hắn nhìn đến bức ảnh chụp cũ kĩ treo trên tường cuối cùng cũng không ngồi yên được liền đứng dậy lại gần, Bàng Suất chuẩn bị nhìn kĩ gương mặt trong ảnh, còn chưa thấy rõ mặt đã nghe Đóa Lai hô to một tiếng: “Ui da mẹ ơi.”
Đóa Lai chạy như điên vọt tới, nhảy lên người Bàng Suất, hai tay che kín mắt hắn, miệng gào lên: “Không được xem, anh mà xem em móc mắt anh!!!”
Bàng Suất vốn không định xem kĩ, nhưng hiện tại lại bị hành động của Đóa Lai gợi lên lòng hiếu kì, hắn vội bắt được cổ tay Đóa Lai, túm lại kéo cậu xuống, đồng thời cười nói: “Đm, anh hôm nay nhất định phải xem được!”
Đóa Lai làm sao có thể để Bàng Suất thực hiện mong muốn được chứ!? Cậu dùng hết sức ôm lấy đầu Bàng Suất, hai chân kì kèo, chặt chẽ khóa quanh eo Bàng Suất.
Bàng Suất bị Đóa Lai che kín mắt, eo lại bị khóa, trong lúc nhất thời không vùng vẫy được, hắn chỉ có thể cười khổ: “Mau nhanh xuống dưới, anh xem một tí cũng có mất miếng thịt nào của cậu đâu!”
“Nói không được là không dược mà!” Đóa Lai quay đầu nhìn ảnh chụp trên tường, trong ảnh là hình cậu và Lương Sinh đang vân vê quả ớt trên tay, cái này làm sao mà để Bàng Suất thấy được!!!!???
Bàng Suất hừ một tiếng: “Người cậu nhỏ như vậy so với tôi như trứng chọi đá! Mau mau buông ra không chừng tôi lại mạnh tay với cậu!” Bàng Suất xoay tay lại ôm lấy mông Đóa Lai, dùng sức nhéo một trận.
Đóa Lai đau đến nheo mày, nhịn không được nói: “Em cho anh xem, nhưng anh phải chờ một chút!” Nói xong, Đóa Lai dùng tay phải che mắt Bàng Suất, tay trái vươn dài ra, vất cả gỡ khung ảnh xuống, lấy ảnh cậu và Lương Sinh chụp chung ra, sau đó ném vào trong ngăn tủ.
Đóa Lai ném khung tạo ra tiếng động rất lớn, khiến cho Bàng Suất vô cùng tò mò, lão Đóa nghe tiếng thì chạy từ trong bếp ra phòng khách, khi ông nhìn thấy Đóa Lai bám chặt trên người Bàng Suất, lão Đóa mở to mắt nhìn: “Đóa Lai, hai người các con đang làm cái gì vậy?”
Nghe vậy, Bàng Suất giành nói: “Không có gì đâu ạ, con chỉ muốn xem bức ảnh trên tường thôi, thế mà Đóa Lai bất luận thế nào cũng không cho!”
Lão Đóa bất đắc dĩ nói: “Không phải chỉ là tấm ảnh thằng bé nhảy dây thôi sao, có gì đâu chứ!” Lão Đóa bưng nồi nhân thịt ngồi vào bàn, sau đó cười nói: “Lúc trước Đóa Lai hay cùng mấy bạn gái trong lớp nhảy dây.” Nói xong, lão Đóa nở nụ cười.
Không có bức ảnh, Đóa Lai không còn lo lắng nữa, cậu chậm rãi buông tay ra, để Bàng Suất nhìn bức ảnh trên tường.
Bàng Suất mở to mắt, quay đầu thấy bức ảnh chụp trên tường, trọng tâm bức ảnh chính là Đóa Lai đang mặc đồng phục nhảy dây cùng mấy nữ sinh, khăn quàng đỏ trước ngực giương cao, cùng lúc đó lại cười ngây ngô.
“Giỏi thật, nhảy cũng cao lắm, đây chính là hoa sen ngựa phải không?” Bàng Suất vừa nói vừa cười, nhịn không được còn lại gần nhìn vài lần.
*Hoa sen ngựa (mã liên hoa) hay còn gọi là hoa lan ngựa, hoa ngựa, là một loại thảo dược lâu năm thuộc họ diên vĩ. (Mình để ảnh bên dưới nha ^^)
Đóa Lai ở trên người Bàng Suất hoàn toàn không có ý đi xuống, hai tay khoát lên vai Bàng Suất, cười ngây ngô: “Anh cũng biết hoa sen ngựa à?”
Bàng Suất ghẹo: “Chưa thấy con heo làm sao biết được heo chạy như thế nào.” Bàng Suất tự nhiên nói, động tác tay lại càng tự nhiên hơn, tay vô thức đặt trên mông Đóa Lai, Đóa Lai ở trên lưng hắn lại thưởng thức bức ảnh trên tường.
“Bức ảnh này cũng hơi sai sai, răng cửa của cậu đi đâu rồi?” Bàng Suất nhìn thấy trong ảnh chụp trên miệng Đóa Lai không có hai cái răng cửa, miệng lại còn cười rất tươi vô cùng sáng lạn.
Đóa Lai vui vẻ nói: “Em cũng quên mất rồi.”
Lão Đóa nghe vậy thì tiếp lời: “Hồi nhỏ con chơi dại trượt cầu than, mặt tiếp đất răng đi chơi chứ còn gì nữa.”
Đóa Lai quay đầu, ngẫm nghĩ kiểm tra chân tướng sự thật trong lời nói của lão Đóa, Bàng Suất đột nhiên nhịn không được, cười nói: “Cậu như vậy ăn bằng cái gì? Nhai bằng cả cái miệng luôn à?”
Đóa Lai vội vàng quay đầu, nhìn thấy bức ảnh lại chịu không được, nói: “Lão Đóa à, sao ông có thể chụp được bức ảnh mất mặt như thế chứ?:
Lão Đóa cười nói: “Cháu trai của ông, ông có gì mà mất mặt chứ!” Nói xong, lão Đóa đứng dậy, cười nói: “Lúc Đóa Lai bốn tuổi, ông không có ở trong phòng, nó lại lấy bánh dầu (cái bánh để bón cây á =)))), kết quả bên trong có dính hoa, thế mà nó lại ăn cơ chứ!” Lão Đóa càng kể càng cười, sau đó bưng nồi vào trong bếp.
“Cậu đó, ăn chắc cũng ngon lắm nhỉ.” Bàng Suất cõng Đóa Lai trên lưng nhịn không được liền cười to: “Còn nhớ rõ vị gì không đó?”
Đóa Lai vui vẻ nói: “Không nhớ rõ.”
Bàng Suất cười cười, tay vỗ nhẹ mông Đóa Lai: “Cậu có định xuống không đó?”
“Á!” Đóa Lai vội vàng nhảy xuống dưới, lúng túng nói: “Em xuống bếp hỗ trợ, anh ngồi đây chơi đi.” Đóa Lai vội chạy vào trong bếp.
Bàng Suất nhìn thấy bóng dáng Đóa Lai chạy trốn thì cười cười, quay đầu tiếp tục nhìn bức ảnh trên tường.
Nửa giờ sau, bánh chẻo luộc chín, Đóa Lai ở trong bếp đi ra, Bàng Suất đã cởi áo sơ mi, chỉ còn chiếc áo ba lỗ trên người, ngồi trên ghế tthì hấy một quyển sách hướng dẫn trồng hoa.
“Anh” Đóa Lai ngây ngô cười lại gần.
Nghe vậy, Bàng Suất ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Đóa Lai thì nhíu mày: “Cậu làm sủi cảo mất rồi, có phải gói bánh chẻo đâu?”
Đóa Lai lắc lắc áo quần, cười: “Em nấu cơm không giỏi, nhưng nhất định là ăn rất ngon!” Nói xong, Đóa Lai chạy đến ngăn tủ trước mặt, lấy ra một bình thủy tinh, nói: “Anh, uống rượu không?”
“Uống một chút cũng được.”
Đóa lai cầm bình lại bên người Bàng Suất: “Đây là rượu hoa cúc nhà em ủ, chắc chắn là độc nhất vô nhị!” Nói xong, Đóa Lai mở bình ra đưa đến trước mặt Bàng Suất, Bàng Suất thò đầu ngửi ngửi, gật đầu nói: “Rất thơm.”
Đóa Lai vội vàng đưa chén cho Bàng Suất: “Cơm nước xong xuôi em dẫn anh lên sân thượng xem hoa em trồng.”
Bàng Suất nhận chén rượu, miệng nhấp một chút, chép chép miệng nói: “Tôi đọc thấy trong sách nói trồng câu xương rồng bà không khó, hôm nào cậu lấy một cây trồng trong phòng làm việc đi.”
Hai người nói chuyện phiếm vô cùng hăng say, lão Đóa bưng bánh chẻo vừa luộc xong đi đến, Bàng Suất không nói hai lời liền đứng dậy, nhận lấy rồi nói: “Ông có mệt nhiều không ạ?”
Lão Đóa sững sờ, nghĩ thầm, thằng bé này lễ phép vậy à, mỉm cười nói: “Mệt cái gì mà mệt! Ông một chút cũng không mệt, hai con ăn trước đi, ông đợi luộc xong nồi khác rồi ăn sau.” Nói xong, lão Đóa trở lại bếp.
“Anh, ăn trước đi.” Đóa Lai đưa đũ cho Bàng Suất, sau đó làm chén xì dầu giã tỏi đưa đến trước mặt Bàng Suất, sau đó lại thay Bàng Suất rót một chén rượu.
Trong lòng Bàng Suất vô cùng ấm áp, cầm đũa ăn một cái bánh chẻo.
Đóa Lai ngồi đối diện Bàng Suất, cười nói: “Ăn ngon không?”
“Ngon”. Bàng Suất ăn liên tiếp mấy cái, sau đó lại nhấp rượu, lúc buông chén, Bàng Suất cười nói: “Bánh chẻo rồi lại rượu, càng ăn càng nhiều.”
Đóa Lai nhìn hắn ngây ngô cười.
Ăn xong, Bàng Suất rượu cơm no nê, sắc mặt đỏ bừng, hắn vỗ vỗ bụng nói: “Hương vị cơm nhà vẫn là nhất.”
Lão Đóa ở trong bếp đi ra thì nghe thấy những lời này, lão Đóa bưng nồi bánh chẻo nói: “Muốn ăn thì về sau thường xuyên đến đây, Đóa Lai gói cho con ăn.”
Bàng Suất không ngừng gật đầu: “Dạ.”
Đóa Lai lúc này cũng buông đũa xuống, lau miệng nói: “Anh, em dẫn anh lên lầu ngắm hoa.”
“Tới liền đây.” Bàng Suất vuốt bụng đứng lên, theo Đóa Lai lên sân thượng.
Trên sân thượng bày ra không ít loại hoa, Bàng Suất ngắm một chậu. Đóa Lai đứng ở phía sau hắn, do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Anh, tụi mình chụp một bức ảnh nha?” Đóa Lai vừa rồi đã suy nghĩ rất kĩ.
Nghe vậy, Bàng Suất quay đầu lại: “Chụp ảnh.”
Đóa Lai hưng phấn lôi máy ảnh mới mua ở trong túi
ra, mấy ngày nay không có cơ hội chụp, nhất định lần này cậu phải chụp cho đủ! Đóa Lai lấy máy ảnh lại gần Bàng Suất, lấy hoa làm nền, hai người cùng nở nụ cười.
“Anh, em chụp cho anh một tấm nha!” Đóa Lai cầm máy ảnh hưng phấn nói.
“Vậy chụp đi!”
Bàng Suất không biết có phải là do rượu tác động hay không mà bất kể Đóa Lai nói gì, hắn cũng đáp ứng, nói không chừng Đóa Lai mà nói Bàng Suất nằm xuống để cậu đè, chắc Bàng Suất cũng sẽ đồng ý, may mà Đóa Lai chưa nói ra.
Chín giờ tối, Bàng Suất lái xe rời đi, còn cậu đứng trước cửa nhà lão Đóa.
“Lão Đóa, con đi trước nha!” Đóa Lai thấy Bàng Suất đi rồi, cậu vội vàng thay giày, cầm máy ảnh nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Đóa Lai bắt xe trở lại chỗ ở của mình, vừa mới vào phòng, Lương Sinh liền chạy từ trong WC ra: “Mẹ ơi, cậu còn nhớ mà chạy về à?”
Đóa Lai thở dài một tiếng, cười: “Do tớ bận thật mà.”
Lương Sinh giở giọng xem thường: “Bận quyến rũ trai mới đúng!” Lương Sinh lau tay rồi trở về phòng mình, Đóa Lai vội vàng vào theo: “Sinh cục cưng, cậu nói thử tớ phải làm sao đây.”
“Gì mà phải làm sao đây?”
Đóa Lai ngồi trên giường Lương Sinh, kích động nói: “Tớ càng ngày càng thích Bàng Suất, làm sao đây!!!” Nói xong, Đóa Lai nằm uống, đánh ga giường thùm thụm: “Ai da, tớ giống như đã làm cùng với hắn vậy đó.” Đóa Lai theo bản năng sờ mông.
Lương Sinh nhíu mày nói: ” Cậu đờ ra cái gì, ở trong phòng tớ đừng có phóng bậy!” Lương Sinh cố ý lấy tay phẩy phẩy trước mũi.
“Không được.” Đóa Lai chà chà, đứng đậy: “Tớ phải về phòng bắn mới được, không chắc tớ nghẹn chết mất!” Nói xong, Đóa Lai nhanh chân chạy về phòng.
Đóa Lai vào phòng, vẫn như cũ không bật đèn, giống như trộm lén lút đến cửa sổ, cậu chậm rãi ló đầu, nhìn về phía phòng bên cạnh đang sáng đèn, lúc cậu nhìn thấy Bàng Suất, nhất thời mở to mắt, trong nháy mắt người anh em liền chào cờ.