Anh thợ Chu thật vững vàng quá, chẳng khác gì tượng đá cả.
Có nghe không vậy.
À, không nghe được.
Không nghe được thì thôi.
Tô Dư đi xem mấy mẫu điện thoại trên quầy.
Nhân viên nhiệt tình giới thiệu, mẫu mới nhất với chức năng mới kèm theo màu sắc trông rất nữ tính.
Tô Dư bắt nhịp đáp lời.
Khiến nhân viên cười to.
Cô nói thêm vài câu, nhân viên lắng nghe rất thích thú.
Ngược lại, có vẻ như Tô Dư mới là nhân viên bán hàng trong tiệm.
Qua hai mươi phút, Tô Dư nhìn sang mấy lần: “Sửa được không?”
Anh thợ Chu đáp “ừm”.
Nghĩa là sao, được hay không, cho một câu trả lời hoàn chỉnh đi chứ.
Anh thợ Chu không trả lời, trái lại động tác tay vẫn không ngơi nghỉ.
Người ta nghiêm túc làm việc đến vậy, dùng “tinh thần nghề nghiệp” để chặn lời cô, Tô Dư thật sự không thể nói thêm gì nữa.
Thêm mười phút trôi đi, Tô Dư không nhịn nổi: “Có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi không.”
Chu Phi Trì chầm chậm tháo bảng điện nhỏ xuống, mới lấy điện thoại di động ra.
Tô Dư nghĩ anh sẽ đưa cho cô.
Chu Phi Trì không đưa cô, mà lại hỏi: “Số.”
“...”
Sự phục vụ của anh thợ Chu quả là đến nơi đến chốn.
Tô Dư đọc: “1387466531.”
“Số vùng ngoài à.”
“Tôi không biết, chắc vậy.”
Quá trình anh quay số như một pha quay chậm.
Nối máy rồi, tiếng tút tút dài nghe rõ mồn một.
Tiểu Triệu bắt máy rất nhanh, giọng to rõ: “Đàn chị.”
Chu Phi Trì cầm tuốc nơ vít, mũi dao khựng lại nửa giây giữa khoảng không.
Đưa tổng giám đốc Diêu ra sân bay rồi, không bị trễ giờ.
Cậu ấy đang trên đường về, sẽ nhanh chóng đến nơi thôi.
“Đàn chị, chị ở đâu vậy ạ, gửi định vị cho em đi.”
Câu này Tô Dư không nghe rõ.
Bởi bên tai đột nhiên vang lên tiếng dòng điện the thé.
Chu Phi Trì mày mò dụng cụ, rất chuyên nghiệp, những tia lửa nhỏ đang toé lên xoèn xoẹt.
“Đưa điện thoại di động cho tôi.” Anh bình tĩnh nói: “Tôi phải xem gắn linh kiện.”
“À.”
Tô Dư vội vã cúp điện thoại, trả lại.
Chu Phi Trì nói: “Hôm nay không sửa được.”
“Khi nào mới có thể sửa xong?”
“Ngày mai.”
Tô Dư nhìn anh.
Chu Phi Trì ngẩng đầu lên, có triển vọng rồi, đã dám đối đầu với khó khăn.
Tô Dư đề nghị: “Hay là, anh đổi cho thợ khác sửa đi?”
Anh thợ Chu bị nghi ngờ, bị chê bai.
Tô Dư bỗng dưng khẽ run rẩy, ánh nhìn kia như đang nói không sửa điện thoại di động nữa, mà là muốn sửa cô.
Nhân viên cửa hàng cho cô mượn một chiếc điện thoại cũ để dùng tạm, lắp thẻ sim vào là có thể nghe điện thoại và gửi tin nhắn.
Tô Dư hỏi: Khi nào tôi lấy điện thoại được.
Nhân viên đáp: Chị thêm số của anh Trì vào đi, chi tiết thì hỏi ảnh ạ.
Số điện thoại của Chu Phi Trì lại ngoan ngoãn nằm trong danh bạ của cô.
Số mới, Thâm Quyến.
Trí nhớ của Tô Dư khá tốt, thoáng cái đã nhớ ngay.
Tiểu Triệu không thể chạy tới, vì đàn em ngốc nghếch đó bị lạc đường. Thế là, Tô Dư phải tự gọi xe về.
Cô đứng ở cửa tiệm ké máy điều hòa không khí để chờ xe.
Chu Phi Trì đứng trong tiệm thử bút thử điện, nhưng không kết nối chính xác dẫn đến tia lửa làm bỏng tay anh.
Cậu em trong tiệm thấy lạ lắm, việc đơn giản như thay màn hình sao anh Trì phải đích thân xử lý thế, còn không chịu sửa xong màn hình. Quả là bất thường.
Chu Thấm Chi cũng lấy làm khó hiểu.
Chiếc điện thoại hỏng hóc anh trai mang về được đặt trên bàn, hai ngày qua không thấy thay đổi gì cả.
Cuối cùng, em gái kìm lòng không được bèn hỏi: “Có vấn đề kỹ thuật khó khăn cần phải giải quyết sao ạ?”
Chu Phi Trì bị hỏi.
Sửa điện thoại di động không khó.
Khó là ở con tim.
Không để em gái suy nghĩ nhiều và không muốn lừa cô bé, Chu Phi Trì đáp: “Của một người bạn thôi, họ để nhờ ở đây.”
Chu Thấm Chi lại càng nghĩ càng nhiều: “Bạn nào vậy anh?”
Trong mắt cô bé, thậm chí loáng thoáng mong đợi.
Giây phút này, hai anh em đều cùng nghĩ đến một người.
Chu Phi Trì tránh nặng tìm nhẹ, lảng sang chuyện khác: “Sắp phẫu thuật rồi, em nghe lời bác sĩ đi ngủ sớm đi.”
Trong phòng ngủ, trên mặt tủ, chiếc điện thoại di động hỏng bị bỏ quên một cách khéo léo đến ngày thứ ba.
Cuối cùng, chủ nhân của nó không kìm được bèn gửi tin nhắn tới hỏi liệu điện thoại đã sửa xong chưa?
Chu Phi Trì không trả lời.
Mãi đến khi cô gọi điện thoại tới.
Chu Phi Trì rất bình tĩnh mà “A lô”.
Giọng Tô Dư cực êm tai, tinh tế và mềm mại như con sóng đang nô đùa trên bờ cát dưới làn gió nhẹ và nắng mặt trời.
“Tôi đã nói phải đổi thợ sửa rồi mà.”
Tô Dư đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, không ghim gai khắp người và sẽ đâm bất cứ ai cô gặp phải như ngày xưa nữa. Hiện giờ, ngay cả khi cô không vui, quá lắm cô cũng chỉ nói kháy một cách uyển chuyển mà thôi.
Chu Phi Trì vốn có thể nhẫn nhịn tiếp.
Nhưng anh thợ Chu không thể chịu đựng được năng lực chuyên môn của mình bị nghi ngờ.
Thế nên, anh đầu hàng, anh chịu thua, anh tự tìm lối thoát cho mình: “Sửa xong rồi, em tới lấy đi.”
-
Chỗ ở của Chu Phi Trì rất dễ tìm, một nơi yên tĩnh giữa không gian sầm uất, tuy không phải là khu mới nhưng xung quanh tiện lợi và giá thuê không hề rẻ.
Chu Thấm Chi mở cửa.
Thấy người đến, cô bé không quá bất ngờ, trái lại đắc chí: “Em đã đoán được mà!”
Gặp lại, bé ngoan nói chuyện nghe cứ lạ lùng làm sao.
Tặng quà, cô bẹo mặt cô bé.
Tô Dư hỏi: “Anh của em đâu?”
“Đang gọi điện thoại ạ.”
Chu Phi Trì đứng trước cửa sổ phòng ngủ, đưa lưng về phía cửa. Thân hình được nắng phác hoạ tạo thành viền vàng, dáng người tuấn tú cao ráo như một đại thụ thẳng tắp và cứng cáp giữa vùng quê trống trải, chỉ đứng đấy thôi đã là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.
Anh quá tập trung nên không nhận ra có người ở cửa.
Tuy vậy, Tô Dư nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của anh thì vô thức khẽ nhíu mày.
Chu Phi Trì quay lại. Sau khi thấy Tô Dư, anh sửng sốt hẳn.
Tô Dư mỉm cười với anh, nghiêng đầu, tựa lưng vào cánh cửa.
Chu Phi Trì cau mày: “Em lại uống rượu?”
“Gì mà lại, tôi không phải là ma men đâu nhé.” Nhưng quả thật cô đã uống rượu. Hôm nay, công ty nhỏ của Tô Dư tổ chức liên hoan do lợi nhuận tháng trước đã nuôi cô đủ no.
Chu Phi Trì không nói gì, đưa điện thoại di động cho cô.
Tô Dư nhấn nút nguồn: “Không trộm xem bí mật nhỏ của tôi đấy chứ.”
Chu Phi Trì lạnh lùng đáp: “Chẳng phải chỉ có mấy cái đoạn video thôi sao.”
Giỏi đấy, cũng biết nói kháy rồi.
Tô Dư cười: “Có phải nam chính rất giống anh không.”
Chu Phi Trì im lặng.
Khi đi ngang qua cô, anh không màng nhìn cô mà chỉ vươn tay bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, cho cô mượn lực để vịn vào rồi dìu cô ngồi xuống ghế sofa.
Cánh cửa lành lạnh, uống rượu sẽ dễ bị cảm lắm.
Thật chẳng biết thương tiếc mình gì cả.
Tuy nhiên, điều mà Tô Dư nghĩ là sức tay của đàn anh Chu chỉ tăng chứ không giảm, một tay thôi anh đã có thể nhốt chặt cô, nếu mạnh hơn chút nữa thì anh có thể ôm lấy cô rồi.
Trước đây, anh thường hay làm chuyện này.
Nhưng không chỉ ôm, mà còn có rất nhiều động tác sàm sỡ khác nữa.
Sức Chu Phi Trì càng cứng rắn thì lòng cô lại càng mềm yếu. Đủ mềm để muốn lại được trò chuyện với anh, để được nhìn thấy nhiều cảm xúc của anh hơn. Trong điện thoại di động của cô có bí mật, vậy nhưng Chu Phi Trì cũng chẳng vô tội chút nào. Những bí mật nhỏ trong cảm xúc được che giấu mỗi lúc một kín hơn.
Tô Dư khẽ hỏi: “Ngoài mấy đoạn video, anh có xem cái khác không thế?”
“Xem cái gì?” Chu Phi Trì đỡ cô ngồi yên vị xuống ghế sofa, “tiện tay” vơ lấy một chiếc chăn nhỏ cho cô.
“Hình của tôi đó, ảnh nghệ thuật ấy mà, bộ hình không mặc quần áo ấy.”
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Chu Phi Trì bỗng hoá thành lửa lớn, và bầu trời đầy mây trên gương mặt biến thành bão táp, đang dần kéo tới. Khi anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt kìm nén đến khô khốc như dao cạo.
Tô Dư cũng cười, cười như người say ngắm sao, lười nhác nhưng hoàn mỹ.
Chu Phi Trì hờ hững đáp: “Không muốn xem.”
“Ờ,” Tô Dư nói: “Vậy đó là tổn thất của anh thôi.”
“Tôi đã được xem thứ tốt hơn rồi.” Anh nói.
Tô Dư chóng mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Vậy ư, còn nữa không, tôi cũng muốn xem thử.”
Quả đấm cứng, bông lại mềm.
Ai không ổn, nhìn là hiểu ngay.
Chu Phi Trì chưa bao giờ hy vọng xa vời cô sẽ tốt với anh.
Chỉ muốn một chút, một chút sự quan tâm chân thành thế thôi.
“Tô Dư, tôi không phải người không ai cần đến.” Quai hàm Chu Phi Trì run rẩy, động tác nghiến răng rất đỗi cứng ngắc.
“Tôi biết.” Tô Dư tiếp: “Tôi đâu có giành với cô ấy.”
“Vậy bây giờ em thế này là sao?” Chu Phi Trì gằn giọng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng tanh: “Em nói, em nói đi.”
Tô Dư không thể uống rượu, ngâm vào rượu cồn thì đầu óc sẽ bị mắc kẹt, sẽ chậm chạp, sẽ đánh mất phương hướng trong sương mù mờ mịt. Ngoài ra, cô còn không giấu được bí mật, không giải bày được tâm sự, sẽ bị mất kiểm soát…
Cô hướng ánh nhìn xuống dưới, như nước ấm chảy xuôi trôi tới tay Chu Phi Trì.
Tô Dư chậm rãi nắm lấy tay anh và nhẹ nhàng hỏi: “Bấm mình mạnh vậy, anh không đau à.”
Chu Phi Trì bị sự dịu dàng đánh trúng, vỡ tan nghìn dặm.
Khoé mắt anh chịu đựng đến đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
Tựa một cây cung đã bị kéo đến cực hạn, giây sau sẽ gảy lìa.
“Tô Dư, em cứ ức hiếp tôi đến chết đi, tôi cũng đau sắp chết rồi đây.”
Dứt lời, bóng anh cũng theo đó phủ xuống.
Một tay giữ lấy gáy cô, Chu Phi Trì tàn nhẫn cắn môi cô.
Đây không phải là hôn,
Mà là thuốc giảm đau.
--------------------
Lời tác giả:
Tiền đồ của anh giai này thật chẳng có bao nhiêu.