Được mọi người dìu vào phòng, Đàm Minh liền ngủ thiếp đi, cứ thể ngủ thẳng đến sáng.
"Minh ca ca..."
Đàm Lâm thấy Đàm Minh như hồn bay phách lạc từ phòng ngủ đi ra thì sợ hết hồn.
"Sao em không gọi anh dậy? Anh thật sự có chuyện rất quan trọng!"
Đàm Minh hỏi, giọng nói mơ hồ có ý trách cứ.
Đàm Lâm cũng rất oan ức.
"Em có gọi, nhưng anh không tỉnh..."
Một bụng lửa giận lại không có chỗ để phát tiết. Đàm Minh biết chuyện này cũng không thể trách ai, chỉ có thể tự trách mình, nhưng bây giờ có đấm ngực dậm chân cũng không giải quyết được chuyện gì. Quan trọng là... Tạ Xuân Thu, Tạ Xuân Thu sẽ nghĩ như thế nào? Có tức giận không? Sẽ thương tâm sao? Trong lòng hắn nhảy lên một dự cảm không tốt.
Đàm Minh nhanh nhẹn mặc quần áo xong liền gấp rút chạy về ký túc xá.
Chờ lúc Đàm Minh thở hồng hộc chạy đến phòng liền thấy một hộp bánh ngọt được đóng gói kỹ càng đặt trên bàn hắn.
Lúc nhìn thấy cái bánh ngọt kia, Đàm Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trong lòng còn trào ra cảm giác ngọt ngào.
Bánh ngọt Tạ Xuân Thu làm không có vẻ ngoài chuyên nghiệp như ở tiệm bánh, nhưng so với dân nghiệp dư làm tặng người yêu thì đã coi như rất tốt rồi. Bánh ngọt được làm rất dụng tâm, dùng dâu tây xếp thành một vòng, còn dùng kem viết vài chữ ngay ngắn "Đàm Minh sinh nhật vui vẻ."
Thật giống như xuyên qua cái bánh kem này, có thể tưởng tượng người làm bánh đã nghiêm túc thế nào mà trộn bột, nướng bánh, phết kem, trang trí,...
Những năm qua cũng được nhận bánh ngọt, thế nhưng Đàm Minh nhìn cái bánh ngọt kia, đôi mắt thậm chí có chút ẩm ướt.
Ngày mai lúc Tạ Xuân Thu đưa cơm đến, nhất định phải giải thích với cậu thật tốt, nói mình không phải cố ý không trở về, nói mình muốn cùng cậu tổ chức sinh nhật.
Ngày hôm sau, Tạ Xuân Thu cả một ngày cũng không xuất hiện.
Bạn cùng phòng của Đàm Minh đều cảm thấy kỳ quái, nhìn vẻ mặt Đàm Minh rõ ràng là thất lạc cùng luống cuống, đều ăn ý mà không hỏi đến.
Đàm Minh đói bụng cả một ngày, cuối cùng bất đắc dĩ phải ăn nửa hộp cơm mà Sở Hà mang từ nhà ăn lên cho hắn.
Thật khó ăn... Đàm Minh nghĩ, Tạ Xuân Thu ở đây thì tốt rồi. Ngày hôm nay chắc là có việc, ngày mai Tạ Xuân Thu đến thái độ của mình nhất định phải tốt một chút, không được bày sắc mặt cho cậu...
Ngày tiếp theo, Tạ Xuân Thu vẫn không xuất hiện.
Đàm Minh hiếm khi phát tác tính tình, đối với ai cũng một bộ dạng dữ dằn. Nữ sinh đến tỏ tình còn chưa nói được lời nào, liền đã bị dọa khóc.
Ngủ trước đã, Đàm Minh hung hăng nghĩ, nếu ngày mai Tạ Xuân Thu đến, mình nhất định phải hung ác với cậu hai câu!
Ngày thứ ba, Tạ Xuân Thu vẫn không xuất hiện.
Đàm Minh hoảng rồi, cả người bực bội, như con sư tử đực gặp ai cũng cắn. Bạn cùng phòng biết hắn đang là trung tâm áp suất thấp, đều bo bo giữ mình, tất cả đều cách xa ra, chỉ sợ đuôi bão quét trúng.
Nhưng qua ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, Tạ Xuân Thu vẫn không xuất hiện.
Đàm Minh bắt đầu từ nóng lòng giận dữ dần dần chuyển sang mờ mịt luống cuống, lượng cơm ăn từng ngày cũng giảm bớt, làm chuyện gì cũng không tập trung, bạn bè xung quanh nhìn mà không nhịn được cũng gấp thay hắn.
Đàm Minh cho dù trốn tránh thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng cùng đường mạt lộ, hắn nhận thức được rằng, hắn thích Tạ Xuân Thu, có lẽ từ rất sớm đã bắt đầu rồi.
Nước ấm nấu ếch, như thói quen, ỷ lại, dần dần từng ngày, ngầm đồng ý cho người kia tham gia vào cuộc sống của mình, yên lặng coi người kia như một phần của chính mình. Cũng chính như vây, khi người ấy không nói một lời liền biến mất, hắn mới cảm thấy tuyệt vọng như vậy, đau như vậy, cứ như miếng thịt gắn liền trên người nhiều năm bị cưỡng ép khoét đi.
Đàm Minh nếu không hỏi thăm, cũng không biết bạn cùng phòng của hắn đều biết Tạ Xuân Thu ở đâu, hắn lại bắt đầu yên lặng tự trách.
So với những gì Tạ Xuân Thu đối với hắn, hắn đối với Tạ Xuân Thu quả thực quá không tốt. Hắn không biết Tạ Xuân Thu thích cái gì, chưa từng làm cho Tạ Xuân Thu một bữa cơm, cũng không biết sinh nhật của Tạ Xuân Thu, tất cả những gì có liên quan đến Tạ Xuân Thu hắn cơ hồ đều không biết gì cả.
Vì tìm lý do đi gặp Tạ Xuân Thu, Đàm Minh bèn giả vờ đi mua một cái bánh kem nhỏ.
Không nhìn không biết, đi rồi Đàm Minh mới phát hiện nơi Tạ Xuân Thu ở quả thực không tốt, cảnh vật xung kém đến không thể kém hơn, nhà trọ rất cũ, không có thang máy, phòng Tạ Xuân Thu ở tầng tám, mỗi ngày đưa cơm cho hắn không biết phải leo lên leo xuống bao nhiêu lần.
Đàm Minh đi qua đi lại dưới lầu nhà trọ của Tạ Xuân Thu, qua một hồi lâu mới đợi được Tạ Xuân Thu tan học về.
Đàm Minh rất khiếp sợ.
Tạ Xuân Thu gầy hẳn đi, trong thời gian ngắn như vậy, cũng không biết làm sao có thể gầy thành như vậy, trên mặt cũng ít thịt, đôi mắt đã to tròn giờ càng to đến kỳ cục. Tuy rằng trạng thái tinh thần có vẻ không tệ lắm, thế nhưng Đàm Minh cũng không nhịn được mà đau lòng.
Đau lòng thì đau lòng, tức giận thì vẫn phải có. Tạ Xuân Thu có thời gian đi một mình, thế sao không đến gặp hắn? Liền tức giận hỏi:
"Cậu làm sao lại gầy thành như vậy? Thịt đâu?"
Vừa hỏi xong thì khí thế cũng mất tiêu, biết được Tạ Xuân Thu thực sự bị bệnh vào lúc mình hoàn toàn không biết gì.
Hắn muốn hỏi Tạ Xuân Thu bệnh có nghiêm trọng không? Có ai chăm sóc cậu không? Bị bệnh sao lại không nói với hắn? Khỏi bệnh rồi sao vẫn không đến tìm hắn?
Nhưng hắn lại sợ, sợ hết thảy đáp án chính là trường hợp xấu nhất kia, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám hỏi ra lời.
Tim mạnh mẽ xoắn thành một đoàn, vừa tê vừa đau.
Tạ Xuân Thu bình thường đối với Đàm Minh ân cần, nhưng trước giờ đều ít khi nói chuyện. Nhưng bây giờ đứng đối diện, lời nói của Tạ Xuân Thu quả thực ít ỏi, thái độ tựa hồ cũng không giống lúc trước. Loại ánh mắt tha thiết kia đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt xa lánh. Đàm Minh nói gì cậu cũng chỉ "Ồ" một cái qua loa.
Đàm Minh vừa giận vừa luống cuống, nếu như Tạ Xuân Thu không cần hắn nữa thì phải làm sao bây giờ?
Vấn đề này Đàm Minh thật sự chưa từng nghĩ đến.
Tạ Xuân Thu nhất định là giận rồi!
Lần đầu tiên Đàm Minh nhận ra Tạ Xuân Thu tức giận rồi, khổ não đến mất ngủ.
So với bộ dáng uất ức sầu não kia của Đàm Minh, Tiền Tiểu Đa thoải mái hơn nhiều. Từ lúc thành công bắt được giáo thảo S đại Tạ Lân vào tay, cả ngày đều một bộ nông nô vùng lên thành công hân hoan ăn mừng.
"Hôm nay thời tiết thật tốt, thích hợp nói chuyện yêu đương."
Tiền Tiểu Đa giống như mèo đến kỳ động dục, đôi mắt đào hoa, xuân tâm dập dờn. Dập dờn thì dập dờn đi, lại cố tình trước mặt Đàm Minh đong đưa qua lại không ngừng. Đối với Đàm Minh mà nói, quả thực chính là double damage, sắc mặt càng thêm tối tắm.
"Đàm Minh à, lát nữa cả ba người chúng tớ đều ra ngoài, cậu lại một mình cô đơn, liền ở lại trông phòng đi nha."
Đàm Minh mặt mũi tối sầm trở mình, xem như đồng ý.
Đợi đến hơn chín giờ nghe có người gõ cửa, Đàm Minh mới bị đánh thức.
"Ai?"
Đàm Minh mang theo bực bội do vừa mới dậy hỏi.
"Là tớ, Tạ Xuân Thu."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói mềm mại của Tạ Xuân Thu.
Đàm Minh giật mình một cái vươn mình xuống giường, hoàn toàn thanh tỉnh. Cũng không có thời gian nhìn lại bản thân, nhanh nhẹn tay chân đem giường chiếu ngổn ngang thu thập xong, mới giả bộ như không quan tâm đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Tạ Xuân Thu như được dát lên một tầng nắng sớm ôn nhu.
Sợi tóc rối ngắn ngủi phủ lên trán cậu, có lẽ do gen mà màu tóc có chút vàng. Cậu lớn lên có ánh mắt sáng ngời, sạch sẽ như hồ nước mùa xuân. Thân hình cậu không cao, lúc đứng trước mặt lại khiến người ta có cảm giác kích động muốn đem cậu ôm vào lòng, đường nét khuôn mặt, khuôn mày của cậu, giống y giấc mộng hắn đã thấy trăm lần, ngàn lần, nhắm mắt liền có thể tưởng tượng ra...
Đây rõ ràng là Tạ Xuân Thu hắn quen biết, lại có gì đó không giống nhau. Nhìn cậu, Đàm Minh khẩn trưỡng đến có chút run tay.
Đàm Minh để Tạ Xuân Thu đi vào phòng mình.
Không gian bịt kín, một người ngồi trên ghế, một người ngồi trên giường, khoảng cách gần trong gang tấc... Những lo lắng bất an, căng thẳng kinh hoảng trong thời gian gần đây đều tức khắc tan thành mây khói, thay vào đó chính là cảm giác khó có thể kiềm chế.
Đàm Minh cảm thấy trước nay chưa từng ngượng ngùng như vậy, giống như liếc mắt nhìn đối phương một cái thôi cũng đều trở nên gian nan. Hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà bấm bấm điện thoại, âm thầm vắt óc suy nghĩ làm sao để nói chuyện với Tạ Xuân Thu.
"Rất bận?" – Đàm Minh hỏi.
Rất tốt, hô hấp không loạn, ngữ điệu bình thường, khống chế thành công trong phạm vi không dọa sợ Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu nâng trong tay ly nước Đàm Minh đưa, nhấp từng ngụm nhỏ mà uống, ngoan đến không thể ngoan hơn. Nghe vậy hơi dừng lại một chút, sau đó nói:
"A, có một chút."
Đàm Minh rất muốn hỏi "Có chuyện gì so với việc cậu đến gặp tôi còn quan trọng hơn sao?"
Nhưng hắn không hỏi, trì độn như hắn, cũng rõ ràng cảm nhận được giữa hắn và Tạ Xuân Thu, có gì đó đã thay đổi.
Nghĩ đến điều này, Đàm Minh không khỏi có chút khổ sở. Hắn chưa từng yêu đương, đối mặt với tình yêu, thông minh tài trí lúc thường ngày hay những kiêu ngạo tự tin đó đều biến mất ngay lập tức, hắn như một đứa trẻ chậm rãi tìm tòi, cẩn thận từng li từng tí đến luống cuống tay chân, lại vẫn cứ sai lầm chồng chất.
"Ăn cơm chưa?"
Đàm Minh còn có ý liếc nhìn đồng hồ mà hỏi. Chắc là hắn có thể có cơ hội cùng người mình thích ăn cơm trưa...
Tạ Xuân Thu không hề nghĩ ngợi nói: "Ăn rồi."
Đàm Minh nghe vậy sững sờ. Trừ ra thời gian đi đường cũng lúc hai người nói chuyện, Tạ Xuân Thu căn bản không thể đã "ăn rồi", nhưng cho dù là một vấn đề rõ ràng như vậy cậu vẫn nói dối... Là vì không muốn cùng mình ăn cơm sao.
Đàm Minh không biết nên nói cái gì, thương tâm cùng ảo não đều viết hết lên mặt, sợ là thế nào cũng không đẹp được.
Cho là đã cùng đường mạt lộ, chợt có hi vọng, trong tuyệt cảnh lại có cơ hội sống.
Hộp đồ ăn vẫn vậy, màu xanh da trời, mặt trên có cánh hoa màu vàng nhạt. Trước đây Đàm Minh cảm thấy hộp đồ ăn này quá màu mè nữ tính, hiện giờ nhìn lại, lại thấy nhìn thế nào cũng đáng yêu.
Tạ Xuân Thu của hắn sao có thể tốt như vậy, vừa đáng yêu vừa hiền lành...
Hộp cơm như một mũi an thần, làm cho cơn kinh hoàng luống cuống của Đàm Minh hơi hơi ổn định lại, cho dù lúc này Tạ Xuân Thu đã đứng lên phải đi, hắn còn có thể đuổi theo hỏi:
"Cậu, khi nào thì quay lại lấy hộp?"
Tạ Xuân Thu dừng bước, cũng không quay đầu lại, cậu nói:
"Không lấy nữa, cứ vứt đi..."
Hóa ra tìm được đường sống trong tuyệt cảnh chỉ là ảo giác, đặt trước mặt không phải cơ hội, mà chỉ là bữa cơm cho tử tù...