Tạ Xuân Thu không biết Đàm Minh nói gì với trường học, càng không biết Đàm Minh hiện đối với mình có ý gì. Chỉ là trải qua chuyện này, cậu luôn cảm thấy mình thiếu Đàm Minh một phần ân tình.
Hôm đó, Tạ Xuân Thu đang ngồi xổm dưới đất để bỏ thêm hàng vào kệ. Đột nhiên cảm thấy có một bóng đen bao trùm sau lưng.
Cảm thấy kỳ quái, Tạ Xuân Thu quay đầu lại nhìn. Vì vậy, không hề có chuẩn bị gì, liền nhìn thấy người mà mình sáng nhớ chiều mong kia đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Tạ Xuân Thu sợ hết hồn, giật mình luống cuống, lảo đảo một cái liền ngã ngồi xuống đất.
"Em không sao chứ?"
Đàm Minh vội kéo Tạ Xuân Thu từ dưới đất lên.
"Có đau không?"
"Không, không có chuyện gì, trơn quá thôi..."
Tạ Xuân Thu khó giải thích được cảm thấy mặt nóng ran, mất tự nhiên hỏi:
"À... cậu tới mua đồ sao?"
Khóe miệng Đàm Minh cong lên một nụ cười ôn nhu.
"Không phải. Tôi tới tìm em."
"Tìm tớ có chuyện gì?"
Tạ Xuân Thu rất cao hứng, thậm chí cao hứng đến suýt nữa không khống chế được mình cong lên khóe môi.
"Em mấy giờ tan tầm?" - Đàm Minh hỏi.
"Đến tám giờ tối là có thể thay ca."
Tạ Xuân Thu ngoan ngoãn trả lời.
"Vậy được, tôi chờ em."
Đàm Minh liếc nhìn thời gian, nói.
Tạ Xuân Thu cho là "chờ" của Đàm Minh ý là đến giờ tan tầm sẽ quay lại tìm mình, nào ngờ Đàm Minh căn bản không có ý định rời đi. Hắn đi theo Tạ Xuân Thu, Tạ Xuân Thu làm việc hắn liền ở bên cạnh phụ một tay. Mấy công việc bưng bưng bê bê tốn sức hắn đều đến giành làm, động cũng không cho Tạ Xuân Thu động vào.
Dù là bạn bè bình thường làm như vậy Tạ Xuân Thu còn thấy băn khoăn, huống chi đây là người cậu thích, thích đến mức thấy đối phương cau mày liền cảm thấy khổ sở thì sao nỡ để đối phương thay mình dốc sức.
"Cậu để đó đi, để tớ làm là được rồi."
Tạ Xuân Thu ngăn Đàm Minh lại
Đàm Minh đối với Tạ Xuân Thu nở nụ cười, không nói gì, công việc trên tay cũng không có ngừng lại...
Bận tới tối mịt, Đàm Minh đem hết phần công việc của Tạ Xuân Thu làm xong, hai người mới từ siêu thị đi ra.
Ánh sao lấp lánh, đèn đuốc sáng lóa. Phố xá nhộn nhịp, rộn rộn ràng ràng. Hai người sóng vai nhau mà đi, bầu không khí lại rất yên tĩnh.
"À.. Cậu đói bụng không?"
Tạ Xuân Thu quay mặt đi không dám nhìn tới Đàm Minh.
"Chuyện ở trường, cảm ơn cậu, tớ mời cậu ăn bữa cơm... Nếu cậu không có thời gian cũng sao."
"Ồ? Chỉ ăn bữa cơm thôi sao?"
Đàm Minh nhướn mày nhìn Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu đối với dáng vẻ đó của Đàm Minh hoàn toàn không chống đỡ nổi, suýt nữa nhìn đến ngây dại.
"Cái đó... Tớ..."
Tạ Xuân Thu căn bản không đoán được Đàm Minh cần cái gì, muốn cảm ơn cũng không biết nên làm thế nào.
"Đùa em thôi. Đi ăn đi, lẩu được không?"
Đèn đường màu vàng lấp lóe trong ánh mắt hắn, như là chấm sáng trong bầu trời đêm.
"Được..."
Tạ Xuân Thu nhìn xuống đất, không tiếng động vẽ lên một khuôn mặt tươi cười.
Tạ Xuân Thu rất thích ăn lẩu. Lẩu tượng trưng cho ấm áp, lẩu tượng trưng cho đoàn viên.
Nhưng bây giờ cậu thích chính là, thời gian ăn lẩu rất dài...
"Cậu hôm nay tìm tớ có chuyện gì sao?"
Tạ Xuân Thu hỏi.
Đàm Minh dùng đũa dài ăn lẩu gắp cho Tạ Xuân Thu một viên chả, trầm thấp nói:
"Ăn trước đi đã, ăn xong rồi nói."
Tạ Xuân Thu sẽ không từ chối bất kỳ đề nghị nào của Đàm Minh, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cậu nhìn viên chả Đàm Minh gắp cho mình trong bát, cảm thấy hạnh phúc dâng trào.
"Ăn đi, nguội sẽ không ngon. Em nếm thử sợi miến này nữa đi, nghe nói đây là món đặc biệt của tiệm..."
Người luôn để lại ấn tượng lạnh như băng cho người ta như Đàm Minh lại trở nên ân cần, thỉnh thoảng gắp thêm ít rau cho Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu cắn miếng nhỏ nhai chậm, Đàm Minh cũng không giục, ăn xong rồi liền ngồi bên cạnh nhìn miệng nhỏ của cậu cắn cắn nhai nhai, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
"Ăn ngon không?" - Đàm Minh hỏi.
Tạ Xuân Thu miệng nhét đầy thức ăn không tiện nói chuyện, chỉ có thể khẽ gật gật đầu.
"Vậy thì... Lần sau tôi mời em đến đây ăn nữa được không?"
Đàm Minh giả bộ như vô tình nói, trong lòng lại âm thầm mong đợi, tim như nổi trống.
Tạ Xuân Thu cử động quai hàm nhai hai lần, cũng không biết có nghe rõ không, chỉ thấy cậu cúi đầu, buồn buồn, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cơm nước no nê, Đàm Minh đưa Tạ Xuân Thu trở về. Hai người đều ăn hơi nhiều, liền cùng tản bộ cho tiêu cơm.
Tuy là mùa xuân, nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, bao nhiêu hơi nóng tích cóp được trong quán lẩu đều bị gió bên ngoài thổi cho không còn bóng dáng.
Tạ Xuân Thu chà xát bàn tay lạnh như đá của mình, trên mặt lại nóng bừng, thậm chí hi vọng con đường này vĩnh viễn đừng có điểm cuối, để cậu có thể cùng Đàm Minh đi mãi cùng nhau.
Tạ Xuân Thu nâng mắt lén lút liếc nhìn Đàm Minh một cái, vừa vặn Đàm Minh cũng cúi đầu nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều đỏ bừng cả mặt.
"À.. Đã nói là tớ mời khách, sao cậu lại trả tiền? Để tớ trả lại cho cậu."
Tạ Xuân Thu lúng túng nói, tay với vào cặp sách tìm tiền.
Vốn đang xuân tâm nhộn nhạo, trái tim Đàm Minh bỗng dưng đau xót, nhanh chóng ngăn lại, nói: "Không cần. Bữa này là tôi mời, lần sau đến lượt em."
Lần sau... Tạ Xuân Thu nhanh chóng đưa tay lên cản lại nụ cười trên mặt, thầm nghĩ, còn có lần sau...
"Đúng rồi, hôm nay cậu tìm tớ có việc gì?"
Tạ Xuân Thu mất một lát để điều chỉnh tốt biểu tình mới hỏi.
Đàm Minh nghe vậy thoạt nhìn có vẻ rất đắn đo, một mặt do dự muốn nói lại thôi.
Vì còn đang nợ ân tình nên Tạ Xuân Thu nghĩ, không cần biết Đàm Minh muốn mình làm cái gì, cậu đều nhất định đồng ý. Không nghĩ tới Đàm Minh do dự mãi cuối cùng lại nói:
"Khụ, chính là... công việc ở siêu thị, có thể không làm nữa không?"
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tạ Xuân Thu, Đàm Minh cũng cảm thấy yêu cầu như thế là quá phận. Nhưng hắn vẫn kiên trì nói:
"Tôi biết nói vậy là làm khó em, nhưng mà tôi thấy thời gian làm việc của em như vậy, đến ăn cơm cũng không đúng giờ, lâu dài sẽ không tốt cho dạ dày, hơn nữa, còn cực khổ như vậy."
Nói thật, công việc ở siêu thị còn chưa vất vả bằng trước đây chăm sóc Đàm Minh, nhưng Tạ Xuân Thu không nói ra, cậu suy nghĩ một chút, hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
"Còn có..."
Đèn xe không ngừng lướt qua hội tụ thành dòng sông chảy dài trong đêm, giống như ôn nhu róc rách chảy trong mắt Đàm Minh.
Đàm Minh hạ thấp thanh âm, ấp úng nói:
"Em... Có thể chuyển tới ở cùng với tôi được không? Tôi đã thuê một căn phòng..."
(Còn chưa chính thức bắt được người ta vào tay đã gạ gẫm đòi sống chung luôn rồi =))))
Mãi đến khi nằm ở trên giường, Tạ Xuân Thu vẫn cảm thấy tất cả rất không chân thực.
Lăn lộn khó ngủ, Tạ Xuân Thu không nhịn được lôi chìa khóa Đàm Minh đưa ra nhìn, vuốt nhẹ nhiều lần.
Nội tâm xoắn xuýt, tựa như có hai người tí hon đang tranh nhau nói.
Tiểu phản đối: Tạ Xuân Thu, ngươi có thể khôn lên một chút không, ngươi theo đuổi người ta tám năm không thành, lại ngay lúc này thích ngươi? Nằm mơ! Nói không chừng là có ý đồ riêng, muốn lợi dụng ngươi làm cái gì đó, ngược lại sớm từ bỏ sẽ chịu ít tổn thương hơn!
Tiểu đồng tình: Cơ hội một đi là không trở lại, lỡ may Đàm Minh quả thực có chút hứng thú với cậu ta thì sao? Chẳng lẽ muốn vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn? Kệ cái âm mưu gì đó hắn nói đi, lúc này liều mạng nắm lấy cơ hội vào tay mới chính là đạo lý!
Tiểu phản đối: Ngươi dựa vào cái gì để Đàm Minh thích ngươi, cơm ngươi làm sao? Nhà hàng làm còn ngon hơn ngươi nhiều!
Tiểu đồng tình: Lỡ như Đàm Minh ăn quen rồi thì sao?
Tiểu phản đối: Tạ Xuân Thu, ngươi cứ tiếp tục như vậy càng khiến bản thân rẻ mạt hơn thôi!
Tiểu đồng tình: Tình yêu chỉ có thích hay không thích, không có đắt rẻ! Chờ Đàm Minh thích ngươi, giá trị của ngươi liền tăng lên hàng tỷ rồi!
Tạ Xuân Thu đỏ mặt: Tôi cảm thấy... Tiểu đồng tình nói rất đúng!
Sau một phen xoắn xuýt, Tạ Xuân Thu cuối cùng cũng có cảm giác thông thoáng sáng sủa, kích động lăn trên giường hai vòng.
Cậu nói với Đàm Minh là muốn suy nghĩ hai ngày, nhưng bây giờ mới qua hai giờ, Tạ Xuân Thu liền đã hối hận. Sao lại bảo muốn suy nghĩ hai ngày chứ? Lỡ như Đàm Minh cảm thấy mình lập dị mà ghét bỏ, không muốn sống cùng nữa thì phải làm sao?
Tạ Xuân Thu lúc mừng lúc lo, mơ mơ màng màng mãi đến gần sáng mới ngủ.
Bởi vì Tạ Xuân Thu nói cần một khoảng thời gian để suy nghĩ, nên dù trong lòng gấp đến độ muốn phát hỏa, Đàm Minh cũng không dám gọi điện quấy rầy Tạ Xuân Thu.
Trong thời gian này, Đàm Minh lại tập trung phần lớn tâm tư vào căn phòng mới thuê.
Căn phòng Tạ Xuân Thu thuê trước đây dù sao cũng quá nhỏ, không đủ cho hai người. Đàm Minh phải qua vài chỗ môi giới mới tìm được chỗ hiện tại này.
Tuy cũng không quá xa hoa, nhưng được cái đi lại tiện, hơn nữa điều làm Đàm Minh vừa ý nhất chính là, căn hộ bảy mươi mấy mét vuông thôi nhưng vẫn có một ban công lớn để ngắm cảnh.
Đàm Minh vừa vặn có thời gian, đủ sức trang trí ban công nhỏ này. Hắn ở ngoài ban công trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ, nuôi vài con cá cảnh, mua thêm ghế ngồi bàn gỗ, thêm cả một cái dù lớn để che nắng... Thật là đẹp như trong mơ.
Nhưng mà Đàm Minh còn chưa đợi được Tạ Xuân Thu cùng hắn ngồi ngắm trăng sao cùng tán gẫu, đã nhận được tin Tạ Xuân Thu bị người ta dùng bình rượu đập vào đầu, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.