CHƯƠNG 44
Tuy sự ‘hy sinh sắc tướng’ lần này tạm thời đã làm Mạc Thụ bình ổn, nhưng Nam Ca Nhi cũng không thể bảo đảm Mạc Thụ lúc nào sẽ thay đổi suy nghĩ, có lẽ tâm huyết dâng tràn sẽ làm chút gì đó, thế là sau khi an ủi người này xong, y cũng phải ra ngoài dọ thám tin tức.
Cho dù y đã bị tướt đoạt quyền lợi của thân vương, lại thêm đã rời khỏi Bắc Quận năm sáu năm, nhưng dù sao y cũng từng là vị Ly vương đó, tự nhiên có cửa ngỏ dọ thám tin tức của mình.
Hôm nay Mạc Thụ vừa trở về, đã nghe nói Nam Ca Nhi ra ngoài, điều này khiến hắn nhất thời không có hưng trí làm cái gì, cả buổi sáng đều ngồi phát ngốc trên giường.
Đương nhiên, hắn không có suy nghĩ sẽ giới hạn hành động của Nam Ca Nhi, chỉ là cái người mà bình thường hễ muốn nhìn thấy là liền có thể nhìn thấy đó, đột nhiên không còn trước mặt nữa, hắn cảm thấy rất không thích ứng, rất khó chịu.
Hơn nữa, bọn họ tối hôm qua mới tiến thêm một bước nữa rồi không phải sao? Tại sao hôm nay Tiểu Nam liền có thể dứt khoát bỏ đi như thế chứ? Một chút cũng không có vẻ luyến tiếc!
Nhận thức này, khiến tâm tình của hắn càng thêm không tốt.
Vốn mỗi buổi sáng sau khi hắn ra ngoài dạo quanh một vòng trở về, nhất định sẽ thấy được bộ mặt còn đang ngái ngủ của Nam Ca Nhi, nếu vận khí tốt, còn có thể mò mò hôn hôn này nọ.
Càng khỏi nói thêm, hôm nay hắn là mang theo tâm trạng tràn đầy vui vẻ trở về.
Kết quả vừa về phòng, lại không thấy bóng người đâu.
Thế là, tâm tình tốt liền biến thành phiền muộn, hắn ngốc ngốc ngồi trên giường đất ngây ngẩn, đợi người về.
Kỳ thật, cho dù Nam Ca Nhi ra ngoài, cũng sẽ không ngừng có người về hồi báo lại hành tung của Nam Ca Nhi, nên hắn không đến mức quá lo lắng.
Nhưng biết là một chuyện, không thấy được lại là chuyện khác.
Tóm lại, Mạc Thụ ngồi trong phòng, chính là trên dưới không thoải mái, toàn thân không tự tại, chỉ muốn ra ngoài tìm người.
Nhưng hắn cũng biết nếu Nam Ca Nhi đã không hẹn mình cùng đi, thì nhất định là có chuyện quan trọng gì đó cần y đơn độc hoàn thành, bản thân đi theo ngược lại sẽ khiến Nam Ca Nhi phân tâm.
Cho nên hắn chỉ đành ngồi như khúc gỗ, trong lòng không ngừng phỏng đoán Nam Ca Nhi rốt cuộc là đang làm cái gì, có bị lạnh hay không, nghe nói cũng không có ăn cơm sáng đã ra ngoài rồi, cũng không biết y ăn ở bên ngoài có ngon không.
Vân vân, tóm lại chính là lục thần vô chủ, có người đến đàm luận với hắn hắn cũng vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Cho nên mọi người cũng dứt khoát không tới nữa, để hắn một mình vướng mắc ngồi đó.
Nhưng cho dù Mạc Thụ nhất thời nhịn được, nhưng qua buổi trưa, hắn vẫn xuống giường, đi lòng vòng quanh phòng___ Hắn rất muốn đi tìm người.
Nhưng hắn cũng không nguyện ý khiến Nam Ca Nhi không vui, cho nên chỉ có thể đi tới đi lui không ngừng, ý đồ muốn giảm bớt cảm giác nóng ruột này.
Nhưng, khi gần tới giờ cơm tối, người đến nói Nam Ca Nhi tựa hồ tính trở về, thuê xe, đang đi về hướng này.
Nghe vậy, Mạc Thụ lập tức dựng dậy tinh thần, mặc áo chống gió, đi ra ngoài.
Đứng trước cửa chờ người về nhà.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa dừng lại, rèm được vén lên, đầu tiên là mấy người trong trạch cùng đi theo bước ra, tiếp đó Nam Ca Nhi bọc kín trong áo lông dày cộm, lộ cái đầu ra.
Tựa hồ cảm thấy có hơi lạnh, y nắm tay, để trước miệng thổi thổi, sau đó mới xuống xe.
Vừa xuống xe, liền bị người nắm tay.
Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay truyền vào.
Ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thụ cười: “Sao lại ra đây?”
“Ta ở đây đợi ngươi về.” Mạc Thụ cười đáp, sau đó nhìn vẻ mặt trắng bệch của Nam Ca Nhi, thò tay rờ mặt y, nhíu mày: “Thật lạnh, nhanh vào trong đi.” Vừa nửa ôm người, cản gió, mang y vào nhà.
Vì Nam Ca Nhi sợ lạnh, cho nên phòng của hai người gần như suốt hai mươi bốn tiếng đều được đốt lò, vừa bước vào, không khí ấm áp liền ào tới.
Cái này làm cho Nam Ca Nhi cả ngày bôn ba bên ngoài nhất thời hơi không thích ứng, đầu ong một tiếng, bắt đầu trở đau, y co người lại theo bản năng, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương.
Mạc Thụ thấy động tác của y, bước chân chậm lại, cũng nhấc tay dùng một chút nội lực nhu giúp y.
Có sự giúp đỡ của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Vào phòng để Nam Ca Nhi lên giường trước, sau đó xoa tay cho y, rót trà nóng, mang lò ấm tới…
Bận rộn một trận, Mạc Thụ mới lên giường, ngồi cạnh Nam Ca Nhi.
Y cũng không hỏi Nam Ca Nhi hôm nay đi làm gì, chỉ nắm tay y, hỏi y những vấn đề bình thường như có lạnh hay không, có đói hay không.
Nam Ca Nhi thở lấy hơi, quay mặt nhìn Mạc Thụ.
“Sao vậy?” Thấy Nam Ca Nhi nhìn mình như vậy, Mạc Thụ hỏi.
Gần đây, Nam Ca Nhi đã phát hiện, tuy gương mặt Mạc Thụ vẫn thường xuyên bày ra vẻ nhàn tản bâng quơ, nhưng trên thực tế, từ âm điệu khi hắn nói chuyện, thanh điệu cao thấp, vẫn có thể phán đoán được Mạc Thụ đang có tâm tình thế nào, hiện tại Mạc Thụ chính là đang ở trong tình huống có chút nghi hoặc.
“Ngươi không hiếu kỳ ta đi làm cái gì sao?” Nam Ca Nhi cười, hỏi hắn.
Mạc Thụ ngạc nhiên, sau đó đem tin tức hôm nay thuộc hạ truyền về nói cho Nam Ca Nhi nghe, xong rồi nói tiếp: “Lẽ nào không phải những nơi này?”
Nam Ca Nhi cũng không định giấu Mạc Thụ, hơn nữa trên cơ bản cũng không phải chuyện gì đáng che giấu. Cho nên nghe Mạc Thụ nói ra hành tung của mình, y cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, gật đầu: “Ngươi không hiếu kỳ ta làm gì ở những chỗ đó sao?”
Nghe Nam Ca Nhi nói như vậy, Mạc Thụ mới hơi ngập ngừng: “Vậy ngươi làm gì?”
Thấy biểu tình khẩu khí của hắn liền biết hắn hoàn toàn không hiếu kỳ rồi….
Nam Ca Nhi đen mặt, vẻ mặt nói chuyện đối phó có lệ này của ngươi là sao đây!
“Ta rất hiếu kỳ.” Có thể là thấy biểu tình Nam Ca Nhi không đúng, Mạc Thụ lại cường điệu một câu.
Nam Ca Nhi càng vô lực, phất tay: “Được rồi, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình.” Cứ làm như thể ta rất muốn nói cho ngươi nghe không bằng!
Biểu tình của Nam Ca Nhi khiến Mạc Thụ bật cười, thò tay rờ đầu y: “So với những thứ tạp nham này, ta càng để ý ngươi ở bên ngoài có lạnh hay không, bữa trưa có ngon hay không.”
“Mới không phải là những thứ tạp nham.” Nam Ca Nhi đen mặt___ Trọng điểm của ngươi hoàn toàn tương phản đó được không. “Ngươi không sợ ta làm chuyện gì gây bất lợi cho Quảng Điền sao, ngươi không sợ ta mang ý xấu sao?”
Mạc Thụ cười: “Đó không quan trọng.”
…. Cái này không quan trọng mà ngươi cảm thấy ta ăn cơm quan trọng hơn, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì a!
Thấy Nam Ca Nhi co giật khóe miệng, Mạc Thụ chỉ đành lộ lại ra biểu tình rất muốn biết: “Vậy thì, ngươi đi làm cái gì?”
“Ta không nói nữa!” Nam Ca Nhi bực bội quay phắt đi.
Thấy Nam Ca Nhi không vui, Mạc Thụ nhẹ cười một tiếng, nói: “Được rồi, ta không hiếu kỳ ngươi ở bên ngoài làm gì, là vì ta cảm thấy ngươi sẽ không làm chuyện gì xấu.” Đặt tay lên vai Nam Ca Nhi, nhẹ nhàng thầm thì: “Vì Tiểu Nam nhà ta là hảo hài tử cái miệng lợi hại nhưng lòng mềm nhũn.” Ngừng một chút, lại nói: “Nếu như có chuyện gì khiến ngươi khó xử, ngươi cũng không cần phải phiền não, chỉ cần chuyện vừa phát sinh biến hóa không tốt, ta sẽ lập tức giải quyết. Bất luận là cái gì.”
Lời Mạc Thụ nói ra rất tự hào, nhưng khiến Nam Ca Nhi buồn bực chính là, y phát hiện bản thân cư nhiên không có cách nào hoài nghi.
Quả nhiên có một câu nói rất chính xác.
Trước mặt sức mạnh tuyệt đối cường đại, tất cả mưu kế đều chỉ là cọp giấy?
Đột nhiên cảm thấy càng lúc càng vô lực.
Quả nhiên những gia hỏa này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với ta, ta rốt cuộc là vì cái gì mới ở chung với những người này!
Đây không phải là tự khiến mình khổ sở quẫn bách sao!
Nguyên bản tâm tình lúc trở về có chút âm trầm đã hoàn toàn bay biến, hiện tại Nam Ca Nhi chỉ còn lại một bụng đầy lời phỉ nhổ.
“Tiểu Nam.” Mạc Thụ sờ sờ tóc y, dùng giọng điệu như đang dỗ dành, nhẹ nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi rốt cuộc làm cái gì đi?”
Nam Ca Nhi quay đầu nhìn Mạc Thụ, nửa ngày không nói tiếng nào.
“Ân?” Không nghe thấy Nam Ca Nhi trả lời, Mạc Thụ nghiêng đầu nhìn y.
Một nhúm tóc cũng nương theo động tác của hắn, rơi lên mặt Nam Ca Nhi.
Nam Ca Nhi theo bản năng đưa tay ra, nắm lấy nhúm tóc đen nhánh tựa như tơ đó, cân nhắc nửa ngày, cũng không buông tóc ra.
“Sao vậy?” Mạc Thụ không rút nhúm tóc ra khỏi tay Nam Ca Nhi, hơn nữa nói thật ra, Nam Ca Nhi nguyện ý đụng chạm hắn, Mạc Thụ cầu còn không được mà, thế là dứt khoát cúi đầu xuống càng thấp, gần như chạm vào mặt Nam Ca Nhi.
Nam Ca Nhi bị khí tức Mạc Thụ thở ra phả vào mặt, mới tỉnh lại, nhìn Mạc Thụ, đột nhiên bật cười, nhẹ kéo nhúm tóc trong tay: “Ngươi thật sự là con heo.”
“Hả?” Mạc Thụ có chút giật mình, không hiểu tại sao Nam Ca Nhi lại cho ra kết luận như vậy.
Tín nhiệm toàn vẹn, không để ý ta làm cái gì, không lo lắng ta sẽ tổn thương hắn, ngược lại còn lo lắng ta có chiếu cố tốt bản thân không.
Không phải là heo thì là cái gì?
Nhưng Nam Ca Nhi chỉ cười, không giải thích gì cả.
Nếu ngươi đem nanh vuốt sắc bén nhắm vào ta, ta nhất định sẽ phồng mang chống trả, nhưng nếu ngươi bộc lộ trái tim dịu dàng nhất, ta lại không cách nào không động dung.
Ta hiện tại, nguyện ý một lần nữa tin tưởng một vài thứ đã bị quên lãng.
Những thứ mà Ly vương đã vứt bỏ, hiện tại sẽ do Nam Ca Nhi, lần nữa nhặt trở về.
Y cười một lúc, cuối cùng thả nhúm tóc ra, quay đầu nhìn Mạc Thụ, nói: “Ta hôm nay a, đi nghe ngóng tin tức của quân vương Bắc Quận.”