Xuân Sinh yên lặng nhìn hắn một lúc rồi nhẹ giọng hỏi hắn, "Tại sao vậy? Tại sao em lại không được đi đâu hết? "
Ngụy Đình Chi hỏi ngược lại cậu: "Em muốn đi đâu? "
"Em không đi đâu cả, nhưng em không muốn anh nói như vậy."
Xuân Sinh nghe Ngụy Đình Chi nói như vậy thì thấy rất khó chịu và ngột ngạt, cậu cảm thấy khó thở, như thể có thứ gì đó chặn ngang cậu lại vậy, cậu không thể biểu đạt được cảm giác này, cậu chỉ có thể xin Ngụy Đình Chi đừng nói như vậy nữa.
Ngụy Đình Chi thấy sự khác thường của cậu, biết cậu có hơi không vui, nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề an toàn của Xuân Sinh, hắn không thể nhường nhịn được.
Trong phút chốc, hàng ghế sau bỗng nhiên im lặng, hai người không ai nhìn ai, người nào người nấy tự quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau vẫn là Xuân Sinh xuống nước trước, cậu quay đầu nhìn Ngụy Đình Chi, "Đình Chi, anh không muốn nói chuyện với em sao? "
"Anh không có không muốn nói chuyện với em, là em không muốn nói chuyện với anh."
"Em không có, chỉ là em đang chờ anh."
"Anh cũng đang chờ em."
Xuân Sinh nghe xong thì tò mò hỏi, "Chờ em làm gì? "
"Chờ em nói cho anh biết tại sao em lại muốn ra ngoài làm việc?"
Xuân Sinh khó hiểu hỏi ngược lại: "Có công việc thì không tốt sao? Tất cả mọi người đều có việc làm, anh có, cậu Lâm cũng có, tất cả mọi người đều có, chỉ có em là không có, em cũng muốn làm việc. "
"Em không cần công việc, em muốn gì anh cũng có thể mua cho em, cho nên em không cần phải làm việc."
Trong lòng Xuân Sinh xuất hiện một cảm giác rất khó nói, cậu phát hiện mình không thể nói lại Ngụy Đình Chi, cậu không đồng quan điểm với Ngụy Đình Chi, nhưng lại không biết nên phản bác hắn như thế nào, nhất là câu "Em không cần làm việc", vì sao lại như vậy? Tất cả mọi người đều cần phải làm việc, vì sao trong mắt Ngụy Đình Chi cậu lại không cần? Chẳng lẽ bởi vì cậu vô dụng sao? Bởi vì cậu không thể kiếm được nhiều tiền?
"Tại sao?"
Hiếm khi Xuân Sinh thể hiện một khía cạnh khác của mình ra ngoài, mặc dù đó không phải là xấu, nhưng cũng làm cho người ta thấy bất ngờ.
"Rõ ràng là khi nãy anh nói em rất lợi hại, chẳng lẽ anh lừa em sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau."
"Anh gạt em, anh thấy em không lợi hại, anh thấy em không thể làm nên việc, anh thấy em vô dụng." Xuân Sinh buồn bã nói, "Nếu em tệ như vậy thì anh còn thích em không? Chắc là không rồi. "
Khả năng diễn đạt của Xuân Sinh có hạn, cậu thường không diễn đạt được hết suy nghĩ của mình, cậu không thể diễn tả được cảm giác khó chịu đang tràn ngập trong lòng mình, cho dù cậu có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể nói ra được hai phần ba suy nghĩ trong đầu mình, những suy nghĩ còn lại của cậu đều phải để Ngụy Đình Chi đoán.
Cậu buồn bã mà nói ra những lời này, mặc dù cậu nói là "Anh thấy", nhưng trên thực tế đây chỉ là suy nghĩ của một mình cậu. Thông qua câu nói của cậu, ta có thể đoán ra được nguyên nhân vì sao tâm trạng cậu không được tốt.
Ai cũng sẽ quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt người mình yêu, ai cũng sẽ muốn thể hiện khía cạnh tự tin, mạnh mẽ của mình với người yêu, Xuân Sinh cũng vậy.
Đúng là cách diễn đạt của cậu có hơi thẳng thắng, đôi khi cũng bởi vì vậy nên cậu làm cho người ta hiểu lầm, giống như việc cậu từng cảm thấy Ngụy Đình Chi giống cục cưng, còn mình thì giống mẹ, đó là cách giải thích của cậu với dục vọng chiếm hữu của mình, cũng như là dục vọng bảo vệ người mình yêu, nó giống như tình cảm của mẹ dành cho con cái.
"Anh không có lừa em, anh cũng không có không thích em." Lòng bàn tay Ngụy Đình Chi nhẹ nhàng áp lên gò má Xuân Sinh, xoay mặt cậu về phía mình, "Lỗ tai của em vẫn chưa khỏi, em còn nhớ bác sĩ bảo mình phải nghỉ ngơi thật tốt, không được tức giận không? "
Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng bẳn đi một lúc thì Xuân Sinh sẽ quên đi, cậu biết mình là người gây sự trước, cậu biết Ngụy Đình Chi như vậy là vì muốn tốt cho cậu, cho nên cậu gật đầu cười cười, tỏ vẻ mình không tức giận.
Sau khi Xuân Sinh mất tích, có rất nhiều người giúp việc lo lắng cho cậu, nghe nói hôm nay cậu về, những người giúp việc bắt đầu chen chúc bên cửa sổ len lén nhìn ra bên ngoài, thấy Xuân Sinh ngồi trên xe lăn, còn Ngụy Đình Chi thì đẩy xe lăn cho cậu, trên tai trái còn để lại dấu vết của ca phẫu thuật.
Bây giờ thấy người mình lo lắng vẫn còn sống, bọn họ không nhịn được mà phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ, dù sao chuyện Xuân Sinh bị bắt cóc không còn là bí mật nữa, không riêng gì các cô mà bên ngoài cũng đã có nhiều người biết.
Trên báo có rất nhiều câu chuyện được bẻ cong sự thật, ví dụ như có người nói người bị bắt cóc là con dâu nuôi từ bé của Ngụy Đình Chi.
Nhưng cho dù bọn họ nói gì đi nữa thì cũng không có ai dám công khai ra tên người bị bắt cóc, từ đầu đến cuối, cái tên Xuân Sinh không hề xuất hiện ở bên ngoài, không phải bọn họ chột dạ hay là sao hết, chỉ là không dám công khai thôi.
Hầu như tất cả các phương tiện truyền thông nếu muốn kiếm được sự chú ý và lượng truy cập thì phải viết những lời phàn nàn, thêm mắm dậm muối vào những câu chuyện của những gia tộc lớn, nếu bọn họ công khai cái tên Xuân Sinh này ra, Ngụy Đình Chi chắc chắn sẽ cho bọn họ đi ăn cơm tù, nên là cho dù bọn họ có nói thế nào đi nữa cũng không dám công khai tên của Xuân Sinh.
Xuân Sinh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cậu thậm chí còn không biết người lên kế hoạch bắt cóc mình là Ngụy Trạch, vừa về đến nhà liền vui vẻ nói với mọi người là mình đã về rồi, giống như mấy ngày cậu không ở nhà là do cậu phải đi đến bệnh viện một chuyến vậy.
Ngụy Đình Chi đẩy xe lăn đưa cậu về phòng, bây giờ là lúc hắn phải giải quyết những công việc mà mình bỏ bê mấy ngày nay.
Hắn đưa Xuân Sinh về phòng rồi đi đến phòng làm việc với Lâm Linh.
Xuân Sinh ngồi trên giường một lát, cậu không đọc truyện tranh, cậu tính toán một chút thì thấy Ngụy Đình Chi sẽ không về nhanh như vậy, nên liền to gan leo xuống giường, nhảy cò cò lại chiếc xe lăn được để ở góc phòng.
Chiếc xe lăn loạn choạng đi ra khỏi phòng ngủ, cậu mất một lúc mới có thể điều khiển được hướng xe lăn.
Người giúp việc không ngờ cậu lại ra ngoài, hơn nữa cậu còn đi một mình, mà Xuân Sinh vất vả như vậy là muốn hỏi bọn họ những câu hỏi mà Ngụy Đình Chi không thèm trả lời mình.
"Đình Đình, Tiểu Trân."
Hai người giúp việc đang làm việc thì nghe thấy giọng nói liền dừng lại, "Xuân Sinh, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ra ngoài một mình? "
"Tôi muốn nói chuyện với mọi người, hơn nữa có một số chuyện tôi không thể hiểu được."
Hai người giúp việc liếc nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn làm việc, nhưng Đình Chi nói tôi không cần phải làm việc, tôi không biết tại sao Đình Chi lại nói tôi không cần làm việc nữa, mọi người có biết tại sao không?"
Các nữ giúp việc không ngờ cậu lại hỏi như vậy, nên họ cũng không biết nên trả lời cậu như thế nào, sau khi liếc mắt nhìn nhau, người giúp việc tên Tiểu Trân hỏi: "Xuân Sinh, cậu muốn làm gì? "
Câu hỏi này là câu hỏi mà Xuân Sinh không cần phải suy nghĩ, khi sống một mình, người ta thuê cậu làm gì thì cậu làm đó.
"Trước đây tôi làm việc trên công trường, vác xi măng và gạch."
"Nếu cậu muốn đi đến công trường thì ngài Ngụy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nếu cậu có thể tìm một công việc nhẹ nhàng thì chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý."
Xuân Sinh nửa hiểu nửa không.
Đình Đình lại nói, "Trước đây cậu làm việc ở công trường để làm gì? Để kiếm tiền, để có thể thuê một ngôi nhà, để có đồ ăn ăn, đúng không? Tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng bây giờ cậu không cần phải làm việc nữa, bởi vì cậu đã có nhà, có đồ ăn để ăn, vậy cậu muốn làm việc để làm gì? "
"Tôi thấy mình rất lợi hại, gì cũng có thể làm được."
"Không phải lợi hại là có thể làm được tất cả."
"Nhưng tôi muốn Đình Chi phải công nhận tôi là người lợi hại."
"Chuyện này e là sẽ khó khăn lắm đây, bởi vì ngài Ngụy là người rất lợi hại."
Xuân Sinh nghe xong cũng cảm thấy đây là chuyện rất khó khăn, cậu buồn bực chống cằm, "Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Tôi sợ sau này mình sẽ chẳng làm gì được nữa? "
Ngoại trừ Dĩnh Dĩnh thì Đình Đình và Tiểu Trân cũng là những người bạn thân thiết với cậu, cho dù không thể hiểu cậu rõ như Ngụy Đình Chi và Lâm Linh, nhưng cũng không khó để đoán ra những gì Xuân Sinh muốn nói.
Sau khi hai cô suy nghĩ một chút thì hai cô cũng đã biết Xuân Sinh muốn nói gì, không phải là cậu muốn làm việc, cũng không muốn Ngụy Đình Chi công nhận mình là người lợi hại, chỉ là cậu cảm thấy nếu cuộc sống như này cứ kéo dài mãi thì cũng không phải là cách, bởi vì cậu đã dần dần quên đi một số kỹ năng của mình, cậu sợ trong tương lai mình sẽ biến thành một người không thể làm gì cũng như không biết gì.
Cậu không biết cách biệt xã hội là gì, nhưng theo bản năng cậu vẫn rất lo lắng, những chuyện này không hề liên quan đến Ngụy Đình Chi, đây là do cậu căn cứ vào suy nghĩ của mình mà nghĩ ra.
Đình Đình và Tiểu Trân cũng là những người có đầu óc sáng suốt, thấy việc này cũng không có gì là xấu nên hai người bắt đầu giúp cậu tính toán.
Tình huống của Xuân Sinh rất rõ ràng, trong hoàn cảnh này, cậu khó mà tìm được một công việc tốt, cậu không có bằng cấp, không có kỹ năng, cậu chỉ có thể bán cơ thể mình giống như lúc làm việc ở công trường, nhưng chắc chắn Xuân Sinh sẽ không đồng ý cho cậu đi bán sức khỏe của mình như vậy, hơn nữa bây giờ Xuân Sinh không cần phải lo cơm áo gạo tiền, cần gì phải đi đến công trường để tự làm khổ mình chứ?
Vậy nếu không tìm được việc làm... Đình Đình ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, đôi mắt cô to tròn, đột nhiên cô nhớ tới gì đó liền vỗ vỗ tay, "Xuân Sinh, không phải cậu đang học điêu khắc sao? Cậu quên là cậu nói với chúng tôi rằng nếu cậu khắc được một cặp kính, cậu Lâm sẽ mua nó sao? "
"Tôi không quên, nhưng tôi vẫn chưa biết khắc."
"Nhưng đây là cách tốt nhất! Cậu nghĩ xem, nếu cậu khắc đẹp, cậu sẽ bán được với giá vài tệ, nhưng chỉ cần có người mua thì cậu sẽ tiếp tục làm, như vậy thì cho dù cậu không tìm được một công việc tốt thì cậu cũng có công việc của mình, hơn nữa tôi cảm thấy ngài Ngụy nhất định cũng sẽ ủng hộ cậu. "
Xuân Sinh nghe vậy thì cảm động, hai mắt cậu sáng rực, "Thật sao? "
"Đương nhiên là thật!"
Xuân Sinh trò chuyện với hai cô một lúc thì cảm thấy như mình được khai sáng, sự buồn bực trong lòng cũng từ từ vơi đi, "Vậy nếu tôi không biết bán thì phải làm sao bây giờ? "
"Cái đó không có gì khó cả, cậu cứ từ từ mà luyện tập, trong nhà có nhiều người như vậy, cậu có thể mở một quầy hàng nhỏ trong nhà, cậu bày những thứ mà cậu khắc ra, sau đó chúng tôi sẽ giả vờ làm khách tới mua của cậu."
Xuân Sinh cảm thấy đây thật sự là một ý tưởng rất hay, cậu liên tục gật đầu, "Được, vậy, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu! Mọi người có thể đem bàn tới cho tôi không? Tôi sẽ đi lấy tác phẩm điêu khắc của mình. "
"Được, bọn tôi ở đây chờ cậu."
Xuân Sinh xiêu xiêu vẹo vẹo điều khiển xe lăn đi đến phòng làm việc của Ngụy Đình Chi.
Lúc cậu gõ cửa cũng là lúc Lâm Linh đi ra, hai người gặp nhau ở cửa, Xuân Sinh đang rất vui vẻ, cậu vội vàng chào hỏi Lâm Linh rồi đẩy xe lăn đến chỗ Ngụy Đình Chi.
Ngụy Đình Chi im lặng nhìn cậu kéo ngăn kéo dưới bàn ra, lấy tất cả những tác phẩm mà mình điêu khắc ra, hắn khẽ nhíu mày hỏi: "Em muốn làm gì? "
"Em muốn bán mấy thứ này đi."
Ngụy Đình Chi còn tưởng là mình nghe nhầm, nhưng hắn thấy Xuân Sinh thật sự định đem mấy tác phẩm mà cậu cho mình đi bán thì hắn dùng sức chặn tay cậu lại, không cho cậu nhúc nhích, "Đây đều là đồ của anh, em muốn bán cho ai? "
Xuân Sinh ôm chặt đồ trong tay, không chịu buông, "Giả vờ bán thôi, em chỉ luyện tập thôi, cho em mượn một chút, lát nữa em sẽ trả cho anh. "
Ngụy Đình Chi không hiểu ý cậu cho lắm, hắn chỉ có thể buông tay mà đi theo Xuân Sinh, xem cậu muốn luyện tập như thế nào.
Đình Đình và Tiểu Trân đã đem bàn tới cho Xuân Sinh, thậm chí còn kêu thêm mấy người khác tới giúp đỡ, nhưng các cô không ngờ Ngụy Đình Chi và Lâm Linh lại xuất hiện ở đây, bọn họ có hơi luống cuống.
Xuân Sinh không phát hiện ra sự khác thường của các cô, cậu vui vẻ bày những tác phẩm mà mình đã đưa cho Ngụy Đình Chi lên bàn, khi bày xong thì cậu quay qua hỏi Đình Đình, "Tôi nên bán nó với giá bao nhiêu bây giờ? Năm tệ có đắt quá không? "
Đình Đình nhìn Ngụy Đình Chi không dám nói gì.
Ngụy Đình Chi đứng ở một bên nhìn một lúc thì cuối cùng hắn cũng đã biết Xuân Sinh muốn làm gì, hắn thản nhiên đi đến chỗ cậu đang luyện tập, sau đó lấy một cái thẻ ngân hàng màu đen ra đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt cậu, "Anh mua hết, em bán hết cho anh đi. "