"Đây là người tình của Ngụy Đình Chi à? Tao còn tưởng người như hắn sẽ thích một người phụ nữ xinh đẹp chứ, ra là hắn thích loại người như này! Hơn nữa còn là đàn ông! "
"Nói nhỏ một chút."
"Tao phải xem xem tên nhóc này có gì đặc biệt mà lại quyến rũ được hắn."
"Đừng tùy tiện đụng vào nó, nếu không hốt được chỗ này thì tao sẽ đem bán mày sang Bắc Myanmar."
"Được được, mày là ông chủ.....ôi, nó tỉnh rồi "
Đây là nhà kho bỏ hoang, bên trong có những tấm tôn rỉ sét, méo mó khó mà nhìn được nhìn dạng, nước trộn với bùn tạo nên một mùi hương hôi thối, nó thối đến nỗi làm cho người ta buồn nôn, ở giữa căn nhà là một cái thùng sắt, bên trong là ngọn lửa đang cháy rực lên, ngọn lửa có thể chiếu sáng được những chỗ lân cận.
Tay chân Xuân Sinh bị trói chặt, cậu nằm cuộn tròn trên mặt đất, miệng bị dán băng keo, chúng dán chặt đến mức cậu không thể thốt ra bất kì âm thanh nào, cậu mở mắt ra thì nhìn thấy ba người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.
Người đàn ông đầu đinh, mặc áo lông vũ màu đen và quần jean là người đầu tiên phát hiện Xuân Sinh đã tỉnh, gã khoảng 26, 27 tuổi, gã rất giống với những người lái xe tốc độ cao ở đường Tây Giác.
"Tỉnh sao không lên tiếng?"
Người đàn ông đầu đinh ngồi xổm trước mặt Xuân Sinh, cơ thể gã che đi phân nửa ánh sáng, gã đi tới véo tai Xuân Sinh.
"Mày bị bệnh à? Miệng nó bị bịt như vậy thì còn lên tiếng gì nữa? "
"Thằng chó Trương Điền này! Mày bớt nói chuyện với tao như vậy đi! "
Người đàn ông đầu đinh buông tai cậu ra, gã đứng dậy quay đầu chỉ vào người đàn ông mập mạp ở trong góc.
Trương Điền bị gã mắng như vậy cũng không dám nói gì nữa.
Trong ba người này hình như có một người là thủ lĩnh, nhưng cậu không thể nhìn thấy được mặt gã ta, kiểu tóc cũng không đặc biệt gì, nếu như gã ta chìm vào biển người thì khó mà tìm được, người này làm người đàn ông đầu đinh có hơi sợ hãi, gã chỉ có thể đè nén cơn giận trong lòng mình.
Xuân Sinh giữ nguyên tư thế nằm nghiêng trên mặt đất, cậu nằm yên nhìn chằm chằm mặt đất chứ không dám ngước mắt lên nhìn ba người này, lỗ tai của cậu bị gã đầu đinh nhéo đến phát đau, nên cậu không dám giãy giụa hay nhúc nhích gì cả, nhưng vì đau nên vẫn rơi vài giọt nước mắt.
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, ngay cả thở cậu cũng không dám thở, cậu rất muốn hỏi đây là đâu? Đình Chi đang ở đâu? Hắn có thể tới đưa cậu về được không?
Nhưng cậu chỉ có thể giữ những câu hỏi này lại trong lòng, bởi vì cậu biết cho dù có hỏi cũng vô dụng, ba người này là người xấu, cậu bị người xấu bắt đi, nhưng vì sao người xấu lại bắt cậu?
"Chắc là mày đang rất muốn biết tại sao tụi tao lại bắt mày chứ gì?"
Câu hỏi trong lòng cậu được một người nói ra, Xuân Sinh ngạc nhiên ngước mắt nhìn người đang nói chuyện, người đang nói chuyện với cậu có đôi mắt nhỏ.
Người đàn ông có đôi mắt nhỏ thốt ra câu nói làm Xuân Sinh sững sờ, hình như chỉ là tùy tiện nói ra thôi, chứ không muốn cho Xuân Sinh một câu trả lời.
Trong cái nhà kho bỏ hoang này không có một âm thanh gì, chỉ có tiếng cành cây bị cháy trong thùng sắt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài liền phát ra tiếng xe máy, sau đó có một người đẩy cửa ra đi vào, trên người hắn ta có mùi tương ớt và thịt nướng.
Xuân Sinh không ngờ bọn chúng không chỉ có ba người, cậu ngạc nhiên nhìn người đội mũ bảo hiểm đi vào, đến khi người đó đi đến gần đám lửa rồi cởi mũ bảo hiểm ra thì cậu mới nhận ra đây là người lạ khi nãy lừa cậu.
Người đàn ông đầu đinh nóng lòng mở túi đồ ăn ra, "Sao mày đi lâu quá vậy? Tao sắp chết đói tới nơi rồi. "
"Mày nghĩ chỗ này dễ tìm chỗ bán đồ ăn lắm sao? Chê tao lâu thì lần sau mày đi đi. " Hắn ta nói xong thì phát hiện Xuân Sinh đã tỉnh lại, "Xuân Sinh à, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, ngủ có ngon không? "
Xuân Sinh nhìn hắn ta một cái, cậu từ từ cúi đầu xuống, thầm mắng bản thân thật ngốc, ngốc tới nỗi bị người ta lừa gạt, nếu Ngụy Đình Chi biết chắc chắn sẽ rất tức giận, sẽ mắng cậu là đồ ngốc.
Xuân Sinh sợ hãi nằm trên mặt đất, bốn người kia ngồi trước mặt cậu ăn thịt nướng và uống bia, bọn chúng ăn uống rất thoải mái, không ai quan tâm là Xuân Sinh đã có hạt cơm nào bỏ bụng chưa.
Người đàn ông đầu đinh từ từ ăn thịt nướng, uống một lon bia sau đó mới nhìn người đang nằm trên mặt đất, "Tên nhóc này ngoan thật, đây là lần đầu tiên tao thấy có người bị bắt cóc mà bình tĩnh như vậy. "
Người đàn ông lừa gạt Xuân Sinh, tên là Lưu Phong, hắn ta giơ tay vỗ thái dương , "Chỗ này của nó không giống người bình thường. "
"Dù không giống thì cũng phải biết sợ chứ? Mày thấy nó có sợ miếng nào không? "
"Mày muốn nó sợ mày? Sao mày không dọa chết nó luôn đi? "
"Được, coi như tao vẫn chưa nói gì, mà ngoan ngoãn như vậy cũng tốt."
Bốn người bọn chúng thoắt cái đã ăn xong hai túi thịt nướng, bọn chúng ném túi rác vào một góc sau đó nói.
"Tên nhóc này vẫn chưa ăn gì."
"Nó không chết được đâu, đừng để ý tới nó."
Người có đôi mắt nhỏ không quan tâm đến người khác, ăn uống no say thì tìm một chỗ nghỉ ngơi, không bao lâu sau mọi người liền ngáy như sấm, chỉ có người có đôi mắt nhỏ là không ngủ, thỉnh thoảng sẽ nhặt hai cành cây khô ném vào trong thùng sắt để lửa cháy.
Xuân Sinh nửa buồn ngủ nửa không, cậu vừa đói vừa khát nằm trên mặt đất nhìn lửa cháy hừng hực, cũng may ngọn lửa này khá gần cậu, cho nên cậu không bị lạnh.
Cậu ngẩn người nhìn đám lửa trước mặt, không biết bây giờ Ngụy Đình Chi đang ở đâu? Hắn đang làm gì vậy? Hắn có biết cậu bị kẻ xấu bắt đi không?
Nghĩ đến đây thì có tiếng chuông điện thoại phát ra.
Người có đôi mắt nhỏ thờ ơ lấy điện thoại ra rồi nghe máy.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì với gã ta, cậu chỉ có thể nghe gã ta nói chuyện, nhưng cậu nghe không rõ cho lắm, một lúc sau thì người đó cúp điện thoại.
Ba người kia nhìn thấy hành động của người có đôi mắt nhỏ nhưng chỉ có Lưu Phong là dám hỏi.
"Có tin tức gì không?"
"Không có."
"Phải đợi bao lâu nữa?"
"Đợi đến khi trời sáng hơn một chút, sau khi Ngụy Đình Chi trở về thì không có động tĩnh gì, hình như là hắn đang chờ chúng ta gọi đòi tiền chuộc."
Vừa nói đến tiền chuộc, hai người còn lại lập tức ngồi dậy, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Xuân Sinh.
Giọng bọn chúng có hơi khàn vì mới ăn thịt nướng xong, "Tên nhóc này đáng giá bao nhiêu tiền? "
Trương Điền không nhịn được mà nói: "Tao nghe nói tiền chuộc năm đó của Ngụy Lang Chi là 600 triệu. "
Người cắt đầu đinh nói, "Mày đang nằm mơ à? Làm sao tên nhóc này có thể so với Ngụy Lang Chi được? "
"Vậy mày nói xem nó đáng giá bao nhiêu?"
Người đàn ông đầu đinh chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông có đôi mắt nhỏ đã lấy một điếu thuốc ra, "Người đó nói là chúng ta có thể lấy số tiền này, chia nhau xong là có thể về nhà. "
Mọi người đều hiểu lời gã ta nói, nhưng lại không biết ý gã ta là gì.
Người đàn ông có đôi mắt nhỏ cũng không định giải thích, để cho bọn họ chờ trời sáng rồi nói sau.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sáng hôm sau.
Xuân Sinh mơ mơ màng màng bị cơn đau ở đầu gối đánh thức, cậu mở mắt ra thì thấy mình đang bị người đàn ông cắt đầu đinh đạp.
"Nếu chưa chết thì dậy ăn đi."
Gã dùng sức nắm lấy cổ áo Xuân Sinh, dùng sức xé toạt băng keo đang bịt miệng Xuân Sinh ra, làm cậu đau đến ứa nước mắt.
Người đàn ông đầu đinh đút nước cho cậu uống, sau đó nhét nửa cái bánh bao vào miệng cậu, nhét xong thì rời đi, gã mặc kệ Xuân Sinh có ăn được hay không.
Mùa này bánh bao nóng hổi để một lúc là sẽ lạnh ngay, đương nhiên là mấy tên này sẽ không cho Xuân Sinh ăn ngon, bánh bao lạnh vừa cứng vừa khô, Xuân Sinh nhai nhai muốn nuốt xuống nhưng nuốt không trôi được.
Vẫn là Lưu Phong chú ý tới sự khác thường của Xuân Sinh, vội vàng đưa nước cho cậu, hắn ta vừa đút nước cho cậu vừa quay đầu giận dữ mắng, "Nếu nó chết nghẹn thì lấy gì mà đòi tiền! "
"Mày bớt dạy dỗ tao đi!"
Người có đôi mắt nhỏ không quan tâm bọn họ cho lắm, khi thấy người có đôi mắt nhỏ đi vào, người đàn ông đầu đinh khó chịu nhìn gã ta, Lưu Phong cho Xuân Sinh uống nước xong liền đứng dậy đi về phía gã ta.
"Có tin tức gì không?"
"Người đó yêu cầu chúng ta kích thích Ngụy Đình Chi nhiều hơn."
"Là sao?"
"Theo nghĩa đen."
Lưu Phong nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía người ngồi trên mặt đất vẫn chưa ăn bánh bao xong, rồi quay mặt lại, "Cắt ngón tay hay là cắt lỗ tai? "
Xuân Sinh nghe thấy thì có hơi sợ hãi, cậu quên luôn việc mình phải nhai bánh bao trong miệng, cậu ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn về phía đám người đang bàn tính xem nên cắt ngón tay hay lỗ tai cậu.
Người có đôi mắt nhỏ vẫn còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của Xuân Sinh.
"Các người muốn ăn thịt tôi sao?"
Từ lúc bắt cóc Xuân Sinh tới giờ, ngoại trừ Lưu Phong ra thì vẫn chưa có ai nghe được giọng nói của Xuân Sinh, hơn nữa cậu chỉ nói một câu thôi thì đám bắt cóc liền biết đầu óc cậu không được bình thường.
Người đàn ông cười lạnh, "Bọn tao ăn mày? Thịt mày ngon lắm hay sao, hay là ăn thịt mày xong thì bọn tao sẽ được trường sinh bất tử? "
Xuân Sinh cố gắng nuốt miếng bánh bao cuối cùng sau đó sốt ruột hỏi: "Vậy, vậy tại sao các người lại muốn cắt ngón tay và tai tôi."
"Cắt để làm quà cho Ngụy Đình Chi."
"Đừng làm như vậy? Đình Chi không thích đâu. "
"Không được, bọn tao không cần hắn thích mới tặng, bọn tao phải dọa hắn làm hắn lộ ra căn bệnh tâm thần của mình mới được." Người đàn ông đầu đinh cười dữ tợn.
Xuân Sinh nghe thấy thì đột nhiên khựng lại, giống như là thấy đối phương nói sai ở đâu đó rồi nên liền sửa lại, "Vừa rồi, anh nói Đình Chi bị bệnh tâm thần sao? "
Người đàn ông đầu đinh quay đầu lại nhìn người đàn ông có đôi mắt nhỏ và Lưu Phong rồi đi tới trước mặt Xuân Sinh ngồi xổm xuống, "Đúng rồi, tao quên hỏi mày, mày có biết Ngụy Đình Chi bị bệnh tâm thần không? Mày ngủ với hắn mỗi ngày nên mày phải biết chứ. "
"Không phải, anh không được nói Đình Chi như vậy."
Chát——
Gã hung hăng tát vào mặt Xuân Sinh, đánh cậu nghiêng sang một bên, má trái của Xuân Sinh cũng vì thế mà sưng lên.
Gã ra tay rất mạnh, làm cho lỗ tai trái của Xuân Sinh phát ra tiếng ong ong, cậu không còn nghe thấy gì nữa, má cũng theo đó mà nóng lên.
Xuân Sinh đau đến mức rơi nước mắt, cậu khóc không thành tiếng.
Lưu Phong thấy thế thì lấy điện thoại di động ra quay video, gã ta cẩn thận để không quay dính người đàn ông đầu đinh, chỉ nhắm ngay Xuân Sinh vừa chật vật vừa đáng thương mà quay.
"Tao hỏi mày một lần nữa, Ngụy Đình Chi có phải là tên tâm thần không?"
Nước mắt Xuân Sinh không ngừng rơi xuống, chỉ một lúc thôi là đã thấm ướt cả mặt, nhưng cậu vẫn không đầu hàng, cậu nức nở phản bác, "Đình Chi không phải. "
Chát——
Thêm một cái bạt tai nữa rơi vào mặt Xuân Sinh, lúc này Xuân Sinh bị đánh chảy máu mũi.
"Có phải không?"
"Anh ấy không phải."
Chát——
"Có phải không?"
Ba cái bạt tai liên tiếp rơi xuống làm tai trái của Xuân Sinh không còn nghe được nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong không dứt, máu mũi cũng từ từ chảy ra ngày càng nhiều, chỉ chốc lát sau đã nhuộm đỏ toàn bộ cằm của cậu.
Trong video của Lưu Phong, Xuân Sinh cúi đầu khóc rất thương tâm, ai cũng có thể nhìn ra sự sợ hãi và đau đớn của cậu, nhưng cho dù như vậy cậu cũng không chịu bỏ cuộc, cậu nức nở phản bác hết lần này đến lần khác.
"Đình Chi không phải, anh ấy không phải là tên tâm thần, anh không được nói Đình Chi như vậy."