Trước khi gặp được Xuân Sinh, Ngụy Đình Chi chưa bao giờ dỗ dành ai, với địa vị của hắn thì cho dù là nhà họ Ngụy hay là Thiên Vinh, khi hắn đi đến đâu người ta đều sợ làm hắn không vui, tuyệt đối không có chuyện hắn lo lắng người ta có vui hay không.
Cho nên sự quan tâm của hắn chỉ dành cho mỗi một mình Xuân Sinh, dường như sự thờ ơ bẩm sinh cộng với sự kiêu ngạo của hắn đã làm cho hắn không biết dùng cách nhẹ nhàng nhất để dỗ dành người ta, mà thay vào đó là bộc trực, thô lỗ.
Nguyên nhân Xuân Sinh không vui là do người thợ làm vườn, ngày hôm sau Lâm Linh liền đi tìm bọn họ.
"Ngài Ngụy bảo tôi tới đây hỏi một chút, hôm qua những ai đã nói chuyện với Xuân Sinh?"
Mặc dù Lâm Linh vừa cười vừa nói, giọng điệu cũng rất dịu dàng, nhưng mấy người hôm qua nói chuyện với Xuân Sinh cũng chột dạ mà nhìn tới nhìn lui, họ do dự một lúc mới dám bước ra.
"Là chúng tôi."
Lâm Linh liếc nhìn bọn họ một cái, "Các người đã nói gì với Xuân Sinh? Tại sao chiều hôm qua lúc trở về cậu ta lại không vui, Xuân Sinh không vui thì ngài Ngụy cũng không vui, ngài ấy có hỏi nguyên nhân, Xuân Sinh nói là các người không thích Xuân Sinh, có chuyện này không? Các người bắt nạt Xuân Sinh? "
Mấy người thợ làm vườn đương nhiên sẽ không thừa nhận, hơn nữa Xuân Sinh rất chậm tiêu nên bọn họ vội vàng phủ nhận.
"Chúng tôi không bắt nạt cậu ta, chỉ nói chuyện vài câu thôi."
"Nói chuyện gì?"
"Cũng, cũng không có gì." Người con trai kia rất hoảng loạn, cậu ta sợ mất việc, cậu ta cố gắng bình tĩnh mà giải thích.
Lâm Linh nghe xong không phản ứng gì, cũng không biết là cậu ấy tin hay là không tin, chỉ từ từ gật đầu một cái, "Xuân Sinh là người rất nhạy cảm, có một số từ Xuân Sinh nghe không hiểu nhưng vẫn có thể biết được là tốt hay xấu, lúc cậu ta tới tìm các người chơi thì các người cũng phải kiên nhẫn một chút, đừng làm gì ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ta, Xuân Sinh muốn làm gì thì cứ để cậu ta làm, nếu không cho dù Xuân Sinh không tính sổ với các người thì cũng sẽ có người tính sổ với các người. "
Mặc dù Lâm Linh không nói rõ, nhưng bọn họ cũng có thể hiểu là Ngụy Đình Chi muốn bọn họ lịch sự với Xuân Sinh một chút và coi cậu như ông chủ của bọn họ, không nên ỷ Xuân Sinh ngốc nghếch mà giấu kim đâm sau lưng cậu, nếu không cho dù cậu không muốn trả thù gì thì Ngụy Đình Chi cũng sẽ tính sổ với bọn họ.
Thấy mấy người người thợ làm vườn nghiêm túc lắng nghe, chắc là bọn họ cũng đã nghe hiểu hết rồi nên Lâm Linh cho bọn họ tiếp tục làm việc.
Xuân Sinh hoàn toàn không biết Ngụy Đình Chi bảo Lâm Linh đi tìm mấy người thợ làm vườn nói chuyện, hai ngày sau cậu liền quên mất chuyện này.
Bởi vì tất cả sự chú ý của cậu đã bị thu hút bởi một ngày đặc biệt, cậu không biết nên tặng gì cho ngày sinh nhật của Ngụy Đình Chi, sinh nhật hắn là ngày 23 tháng 11, trùng vào ngày lễ Tạ Ơn*.
*Lễ Tạ ơn là một ngày lễ hàng năm được tổ chức chủ yếu tại Hoa Kỳ, Canada, một số đảo ở Caribe và Liberia. Ý nghĩa ban đầu là mừng thu hoạch được mùa và tạ ơn Thiên Chúa đã giúp cho cuộc sống no đủ và an lành. Đây cũng là ngày nghỉ lễ chính thức cho tất cả người lao động tại Mỹ và Canada
Cậu tình cờ biết được sinh nhật của Ngụy Đình Chi trùng với lễ Tạ Ơn, lúc đó cậu lén nghe những người giúp việc nói chuyện với nhau, nói không biết sinh nhật năm nay của Ngụy Đình Chi có trang trí hoa trắng như năm ngoái không.
Sự chú ý của Xuân Sinh đều bị bốn chữ "Sinh nhật ngài Ngụy" cướp đi, cậu không thèm chú ý đến vế sau của lời nói kia có gì bất thường.
Sinh nhật của Xuân Sinh là ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6, đương nhiên đây không phải là sinh nhật thật sự của cậu, tất cả trẻ em trong cô nhi viện đều sinh ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6, đây là ý tưởng của người đứng đầu cô nhi viện.
Trong ký ức của Xuân Sinh, tổ chức sinh nhật là chuyện vô cùng hạnh phúc, bởi vì vào ngày sinh nhật, mọi người đều có thể nhận được một quả táo, dì sẽ dạy bọn họ cầm táo trong tay mà ước, để bọn họ lớn lên một cách bình an và hạnh phúc.
Xuân Sinh quyết định vào ngày sinh nhật của Ngụy Đình Chi, cậu sẽ dạy hắn cầm táo để ước, nhưng sinh nhật không phải chỉ ước là xong, mà còn phải tặng quà nữa.
Mặc dù cậu chưa từng được nhận quà từ người khác, nhưng cậu đã thấy người khác nhận, chẳng hạn như trong cô nhi viện không phải ai cũng sinh vào ngày 1 tháng 6, những đứa trẻ có ngày sinh nhật thật sự sẽ nhận được một vài cây bút chì màu hoặc là cục tẩy có mùi trái cây.
Xuân Sinh thấy như vậy rất ghen tị, nhưng táo cũng là quà sinh nhật của cậu, cậu không thể yêu cầu người ta tặng cái khác cho cậu được.
Nhưng Ngụy Đình Chi thì khác, Ngụy Đình Chi là một ngài Ngụy tuyệt vời, cậu nghĩ Ngụy Đình Chi nhất định sẽ nhận được rất nhiều quà, mà trong những món quà mà hắn nhận được nhất định phải có quà của cậu, vì thế mấy ngày nay Xuân Sinh rất đau đầu.
Cậu phát hiện mình có rất nhiều đồ nhưng lại không thể nào đem tặng Ngụy Đình Chi được, bởi vì những thứ đó đều là Ngụy Đình Chi mua cho cậu, cậu muốn tặng cho Ngụy Đình Chi cái gì đó hợp với hắn, hơn nữa phải là tiền mà mình bỏ ra.
Nghĩ đến đây, Xuân Sinh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Vì không muốn Ngụy Đình Chi biết nên cậu cố ý tìm Lâm Linh rồi nói chuyện với cậu ấy.
"Cậu Lâm, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Lâm Linh buồn cười nhìn người nhỏ giọng nói chuyện với mình, "Nói đi, chuyện gì vậy? "
"Tôi muốn lấy số tiền mà mình để ở nhà, nó ở ngay dưới gầm giường, nằm trong hộp sắt."
"Nhưng cậu không thể đi ra ngoài."
Xuân Sinh gật đầu, "Tôi biết mình không được đi ra ngoài, nên là cậu Lâm có thể giúp tôi đi lấy được không? Tôi muốn mua quà sinh nhật cho ngài Ngụy. "
Lâm Linh nghe thấy thì có hơi giật mình, "Làm sao cậu biết Đình Chi sắp tổ chức sinh nhật? "
"Tôi nghe người khác nói, trùng vào ngày lễ Tạ Ơn đúng không?"
Lâm Linh phức tạp nhìn Xuân Sinh, "Đúng là sắp tới sinh nhật Đình Chi, chỉ là.... "
Xuân Sinh ngạc nhiên, "Sao vậy?"
"Bởi vì mẹ của Đình Chi và Lang Chi vì khó sinh mà qua đời, cho nên bọn họ không thích sinh nhật, bây giờ Lang Chi cũng không còn nữa, Đình Chi sẽ nhân ngày lễ Tạ Ơn này mà tưởng niệm bọn họ."
Xuân Sinh nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu, cậu nóng lòng nắm lấy tay Lâm Linh: "Vậy không thể tặng quà cho ngài Ngụy sao? Cũng không được nói câu chúc mừng sinh nhật với anh ấy sao? "
Lâm Linh nhìn cậu một lát rồi nói: "Nếu cậu muốn tặng thì có thể chuẩn bị trước, đợi đến ngày lễ Tạ Ơn thì quyết định xem mình có nên tặng cho hắn hay không. "
"Được." Xuân Sinh gật đầu.
Lâm Linh lại hỏi: "Tôi chỉ cần giúp cậu lấy tiền thôi đúng không? "
"Tôi muốn mua một cây bút cho ngài Ngụy."
"Bút có phải không?"
"Ừm."
Lâm Linh lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh mấy cây bút cho cậu xem, "Cậu muốn tặng hắn loại bút nào? "
Xuân Sinh nhìn màn hình điện thoại di động của cậu ấy, nhưng cậu không biết mấy cây bút này có gì khác nhau, nhìn một lát thì chỉ vào cây bút màu đen, "Ngài Ngụy thích màu đen. "
Lâm Linh lưu ảnh lại, cười cười nói, "Bởi vì hắn luôn mặc quần áo màu đen? "
Xuân Sinh gật đầu.
"Tôi hứa với cậu sẽ hoàn thành việc mà cậu nhờ tôi."
Xuân Sinh nở một nụ cười, "Cám ơn cậu Lâm. "
"Không có gì, tôi hứa với người ta là mình sẽ quan tâm giúp đỡ cậu."
"Ai vậy?" Xuân Sinh tò mò hỏi.
"Một người rất quan tâm đến cậu."
Số tiền tích góp mà Xuân Sinh giấu dưới gầm giường khi trích ra mua bút cho Ngụy Đình Chi thì không còn lại bao nhiêu, cậu giấu mấy tờ tiền lẻ cũng như mấy tờ 100 tệ đi, sau đó cất kỹ cây bút kia để khi đến ngày lễ Tạ Ơn sẽ tặng cho hắn.
Ngày diễn ra lễ Tạ Ơn, có mấy chiếc xe tải chạy vào nhà, mỗi chiếc xe đều chở đầy hoa trắng, có hoa hồng trắng, hoa huệ, hoa nhài, hoa loa kèn, hầu như là tất cả những bông hoa màu trắng đều nằm ở đây, bọn chúng tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Đây là lần đầu tiên Xuân Sinh nhìn thấy nhiều bông hoa trắng như vậy, cậu khiếp sợ trước số lượng những bông hoa này, cũng như ngạc nhiên trước vẻ đẹp của chúng.
Xuân Sinh ngồi trên bậc thềm, nhìn công nhân và người giúp việc vận chuyển hoa vào nhà, trong lòng cậu có một cảm xúc bi thương khó mà vơi đi.
Cậu cảm thấy những bông hoa trắng này rất đẹp, nhưng khi chúng được chuyển hết vào nhà thì lại trông như ngôi nhà đang chìm vào bi thương vậy.
Mấy công nhân và người giúp việc mất một lúc lâu mới chuyển hoa vào hết trong nhà, cho dù là có ai vào nhà thì đều sẽ nhìn thấy bông hoa màu trắng, nguyên căn nhà được nhấn chìm trong hoa, trong khung cảnh đầy hoa trắng này là một Ngụy Đình Chi tiếc thương cho người mẹ, người anh trai đã khuất của mình.
Dưới bầu không khí này, cả nhà họ Ngụy chìm vào yên tĩnh, không ai dám phát ra tiếng động gì, lúc đi bộ họ còn cố gắng gồng cho không phát ra tiếng, giống như sợ sẽ làm phiền thứ gì đó vô hình vậy.
Ngay cả Xuân Sinh cũng vậy, trong lòng cậu tràn ngập cảm giác tang thương.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một sinh nhật như vậy, một sinh nhật mà mọi người không dám vui vẻ, tất cả mọi người đều im lặng, như thể bất kỳ tiếng ồn nào cũng sẽ làm cho những bông hoa này héo đi vậy.
Lễ Tạ Ơn im lặng này làm cho Xuân Sinh khó mà nói ra câu chúc mừng sinh nhật, cậu nghĩ mình không nên như vậy, mặc dù phải nhớ nhung những người đã khuất, nhưng người còn sống cũng rất quan trọng. Hôm nay là lễ Tạ Ơn, ngày này nhiều năm trước là ngày mà ngài Ngụy được sinh ra, đây không phải là điều đáng mừng sao? Mẹ và anh trai của ngài Ngụy cũng sẽ thấy rất hạnh phúc, bởi vì ngày này rất quý giá, người thích ngài Ngụy sẽ cảm thấy ngày này rất hạnh phúc.
Xuân Sinh nghĩ đến đây thì không thể ngồi im được nữa, cậu đứng dậy chạy vào phòng bếp, cậu chạy vào bếp tìm một quả táo, sau đó cầm quả táo chạy đi tìm Ngụy Đình Chi.
Sáng sớm hôm nay Ngụy Đình Chi có qua chỗ ông Ngụy, buổi trưa thì quay lại phòng làm việc, bây giờ cũng sắp đến giờ ăn tối mà hắn vẫn ở trong phòng làm việc không chịu ra.
Xuân Sinh đành phải một tay cầm táo, một tay xách túi đựng bút đi tìm hắn, cậu thở dốc gõ cửa phòng làm việc, "Ngài Ngụy. "
Ngụy Đình Chi thấy cậu đẩy cửa đi vào thì hỏi, "Có chuyện gì? "
"Đã, đã đến giờ ăn tối rồi."
"Cậu ăn trước đi."
Xuân Sinh đi đến trước bàn làm việc rồi đặt đồ trong tay xuống, "Tôi chờ anh, chúng ta cùng nhau ăn. "
Ngụy Đình Chi liếc nhìn cái túi mà cậu đặt lên bàn, đây là nhãn hiệu quen thuộc mà hắn thường mua, "Lấy ở đâu ra? "
"Tôi mua, mua về tặng cho anh, là quà sinh nhật."
Ngụy Đình Chi sững người, hắn nhìn chằm chằm Xuân Sinh, nhìn cậu nghiêm túc nói: "Tôi biết anh nhớ mẹ, nhớ anh trai, nhưng hôm nay cũng là ngày sinh nhật của anh, sinh nhật thì phải vui vẻ một chút, anh có thể cho tôi một chút thời gian không? "
Ngụy Đình Chi nhìn cậu nhưng không nói gì.
Xuân Sinh đợi một hồi mà không thấy hắn trả lời thì có hơi mím môi, cậu cầm lấy quả táo ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, rồi bỏ quả táo vào trong tay hắn.
"Nếu anh không ước thì tôi sẽ giúp anh ước."
Xuân Sinh nghiêm túc ôm lấy bàn tay to của Ngụy Đình Chi, bảo hắn khép tay lại cầm chặt quả táo, cậu thành kính nhắm mắt lại, "Đình Chi 25 tuổi, lớn thêm một tuổi rồi cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương, đừng để bị bệnh, khi băng qua đường phải cẩn thận, phải biết tiết kiệm tiền không được tiêu xài lung tung..."
Xuân Sinh nhẹ nhàng giúp hắn ước, nghĩ cái gì thì nói cái đó, cậu lặp lại những lời mà mình từng ước vào ngày sinh nhật của mình, nói xong cậu mở mắt ra nhìn Ngụy Đình Chi, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Đình Chi, sinh nhật vui vẻ."