Lúc Bộc Dương ngồi trên xe ngựa nghĩ lại, nàng còn chưa hỏi tiên sinh tại sao nàng ấy cho rằng Khiên Vũ không phải người có thể quản lý biên cương.
Bộc Dương nhớ lại kiếp trước, Khiên Vũ nhậm chức Thứ sử Giang Châu, ba năm sau chuyển tới Tịnh Châu, trước khi phụ hoàng băng hà, hắn đã được điều tới kinh thành, tấn chức Cửu Khanh, đường làm quan coi như thuận lợi. Loại người này, từ đầu tới cuối không tính là có đại tài nhưng cũng coi như là vững vàng ổn định, không tới mức tệ hại như tiên sinh đã nói, có thể trở thành sỉ nhục của quốc gia.
Sau khi trọng sinh có nhiều việc đều không giống như kiếp trước, trong kinh thành chỉ cần thay đổi một chút là ảnh hưởng tới địa phương. Bộc Dương không thể phỏng đoán tình thế phát triểu theo hướng đi ban đầu, đối với Khiên Vũ cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng tiên sinh đã chắc chắn như vậy thì có lẽ không phải là không có bằng chứng.
Khương Hồ đã hạ được Sổ Thành, người Nhung từ ba mươi năm trước đã di dân vào quan nội(1), tụ tập cùng sinh sống, ở chung với người Hán thì cũng thường có xung đột, nhiều năm rồi vẫn không thay đổi. Người Nhung dũng mãnh, hung hãn bất nhân, sức khỏe cũng hơn người Hán rất nhiều. Khương Vũ gây chiến với Khương, Nhung, nếu không thể dẹp tan mối họa này thì Lương Châu chắc chắn sẽ gặp nguy.
(1) Những khu vực miền Tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc.
Trong đầu Bộc Dương vẽ lên bản đồ của Đại Ngụy, một khi mất Lương Châu, Tính Châu cạnh Lương Châu coi như là mất một tấm chắn. Hung Nô chắc chắn không đứng yên mà nhìn, đến lúc đó thì kỵ binh tiếp cận biên cương, muốn thu dọn cục diện này phải mất rất nhiều công sức, lúc đó lại phải đổ bao nhiêu máu đây?
Trong lúc suy nghĩ thì Tuyên Đức điện đã ở trước mắt.
Hoàng đế không phải đang thảo luận chính sự cùng với triều thần, mà là nói chuyện với Lý phi. Ngài cũng đã lớn tuổi rồi, đối với phi tử cũng không phải như thời còn trẻ, có nhiều thời gian thì đều dành cho việc xử lý chính sự. Hoàng đế thấy Bộc Dương tới thì cười sai người đưa Lý phi lui xuống.
Bộc Dương hành lễ với Lý phi, thấy bà ấy đi ra ngoài rồi với tiến lên nói thẳng lý do mình tới.
"Lương Châu là địa phương trọng yếu mà cho tới khi Khương Nhung giết sạch một thành trì, Khiên Thứ sử mới biết chuyện khẩn cấp, e là hắn không hiểu rõ địa phương mình cai quản. Hiện để hắn dẫn quân diệt thổ phỉ chỉ sợ là không làm được việc gì." Nàng không thể nói là lời của Vệ Tú, nàng ấy chưa nổi danh, đại sự trên triều, Hoàng đế sẽ không để cho một kẻ hàn môn không rõ lai lịch chỉ điểm. Nàng chỉ có thể nói ra khả năng của Khiên Vũ không đủ.
Hoàng đế khẽ mỉm cười, nghe nàng nói xong thì lắc đầu.
"Hắn vừa đến Lương Châu, tất nhiên sẽ có những sai sót, nhưng lúc trẻ hắn cũng đã có kinh nghiệm chinh chiến, chắc chắn không sao." Hoàng đế dường như không xem trọng chuyện ở Lương Châu, Bộc Dương vẫn còn muốn tiếp tục khuyên thì ngài lại nói. "Lương Châu có trọng binh trấn thủ, dù cho Khiên Vũ không có khả năng thì quân đóng ở biên cương cũng có thể cứu viện, không có việc gì đâu. Quân Khương Nhung có mấy ngàn, cũng không đủ làm nên được đại loạn gì."
Hoàng đế nói chuyện rất hờ hững, không hề chú tâm đến chuyện này. Lương Châu có ba vạn quân đóng ở đó, đánh mấy ngàn quân giống như là giết một con kiến thôi. Nhưng Bộc Dương không yên lòng, cho dù không đổi Khiên Vũ thì cũng nên có một đạo quân chi viện trợ chiến mới được.
"Hôm nay tại sao con lại lo lắng chuyện này như vậy? Mấy ngàn người mà thôi, cho dù là Khương Nhung thì cũng không gây được sóng gió lớn nào." Hoàng đế cả thấy Bộc Dương hơi kì lạ, lên tiếng hỏi nàng, sau đó lại trấn an nàng. "Con chưa trải qua chiến sự, cũng không hiểu dụng binh. Mấy ngàn người đó, dù là đã thuận lợi hạ được Sổ Thành thì lương thực cũng không đủ dùng, một đám ô hợp, không đáng để con lo lắng như vậy. Địch sẽ bị đánh lui rất dễ dàng. So với việc lo lắng chuyện này, chuyện trợ cấp dân chúng Lương Châu như thế nào mới đáng lo hơn."
Hoàng đế cũng rất thương xót cho dân chúng, mấy vạn người Hán đều là con dân của ngài đã mất mạng dưới đao của đám ô hợp đó, quả là thê thảm.
Kì thật vẫn còn một nguyên nhân, Khiên Vũ là người của Triệu Vương. Ngài vừa động tới Tấn Vương, trong triều đã có lo lắng. Kinh Vương vừa bồi dưỡng lên khá ổn định, nếu lại động tới Triệu Vương, triều đình sẽ rung chuyển.
Điểm này ngài không nói tới thì Bộc Dương cũng hiểu rõ.
Quả nhiên có một số việc là không thể cưỡng cầu. Bộc Dương nhớ tới vẻ mặc bình tĩnh của Vệ Tú, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.
"Trận chiến này của Khiên Vũ chắc chắn sẽ thua, Chu Kỷ không cần quá vội vàng lập công, đợi khi Khiên Vũ thua phải trốn chạy, thì hãy thu nạp lòng quân." Trước mặt Vệ Tú là một bức địa đồ tinh tế giống như địa đồ trong Tuyên Đức điện của Hoàng đế, hơn nữa còn có một bộ phận an bài quân phòng ngự.
Nghiêm Hoán cung kính nhận lệnh.
Tay Vệ Tú dừng lại ở lãnh thổ Lương Châu, đầu ngón tay hơi dừng lại rồi lại chuyển qua hướng đông, vẽ ra một đường tắt trên chiến trường. Nếu Khương Nhung có thể đánh chiếm được Lương Châu, kị binh của quân Hồ sẽ đánh qua Bình Dương, Thượng Đảng, vào Mạnh Tân, trong vòng ba ngày có thể tiến thẳng tới Lạc Dương.
Trong mắt Vệ Tú có một ngọn lửa, đầu ngón tay của nàng khựng lại có chút run rẩy, đây đúng là một cơ hội cực kì tốt. Nếu quân Khương Nhung nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ có khả năng này, như vậy chiến hỏa sẽ nổi lên từ quan nội.
Cơn đau trên đùi nàng đột nhiên tăng vọt nhưng muốn tiến thẳng vào tim nàng, Vệ Tú hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự điên cuồng và hận ý của mình. Quân số của Khương Nhung quá ít, triều đình có căn cơ thâm hậu, tiêu diệt loạn này chỉ là vấn đề thời gian. Nàng nên lợi dụng cơ hội lần này một cách tốt nhất, mà không phải cứ xúc động tiến quân một cách hồ đồ.
"Lương Châu có một lão tướng là Giang Thống, là tướng tài bách chiến bách thắng dưới trướng phụ thân ta. Đáng tiếc,... " Trong triều đình hiện tại, mỗi người đều tranh công, ông ấy là bị tập kích đến tức giận mới phải tới nơi này. Lão tướng không có người chống lưng nên càng lúc càng bị người khác xa lánh, không có nhiều người hỏi thăm trong mấy năm nay, ngay cả số lần được tiến vào hoàng thành cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nghiêm Hoán biết nàng đang nhớ những việc lúc trước, có lòng muốn an ủi mấy câu, nhưng hắn không giỏi ăn nói, mà lúc này sợ nói cái gì cũng chỉ tăng thêm đau lòng. Vệ Tú lắc đầu, lấy ra một túi gấm trong tay áo.
"Lương Châu là địa phương trọng yếu, Hoàng đế chắc chắn không yên tâm để một mình Khiên Vũ ở đó, có lẽ là đã có chuẩn bị trước. Chỉ là Lương Châu bây giờ cũng không phải là Lương Châu của mấy năm trước, Hoàng đế sẽ phải chịu sai lầm. Để Chu Kỷ tận dụng hết khả năng thu lại lòng quân, làm việc như trong túi gấm này đã ghi. Trận chiến này sẽ khiến Chu Kỷ thành danh, Khiên Vũ thua trận sẽ hỗn loạn, hắn thắng được sẽ danh chấn thiên hạ."
Nàng vừa nói vừa chỉ trên địa đồ, Nghiêm Hoán chuyên chú lắng nghe, mỗi một điểm đều ghi nhớ lại.
Khương Nhung một khi tiến vào quan nội thì sớm hay muộn cũng sẽ làm loạn, Vệ Tú đã sớm đoán trước được, không thì cũng sẽ không để mấy người Chu Kỷ đầu quân ở chỗ đó. Đợi Nghiêm Hoán lui ra, Vệ Tú lại nhìn địa đồ một lần nữa. Khương Nhung còn sinh sống ở mấy chỗ khác nữa, nếu loạn lần này mà khuếch tán rộng ra, những chỗ khác cũng có thể thấy lợi sẽ hùa theo mà tác loạn, vậy thì phải xử lý như thế nào cho tốt.
Từ khi mùa đông bắt đầu, Hung Nô đã di chuyển đi nơi khác có nước, có đất để tránh đông, mùa xuân lại trở về. Lúc đó, Hung Nô thấy quan nội đại loạn, sợ sẽ không cam tâm ngồi yên, chắc chắn đưa quân xuôi Nam, muốn chia một miếng bánh lớn của Trung Nguyên.
Nếu đến mức đó thì nên tiếp tục đi như thế nào?
Tống, Tề hai nước thì gần giống nhau, sẽ nhân cơ hội này Bắc tiến đánh Ngụy. Đại Ngụy có cường thịnh như thế nào thì vẫn lâm vào thế gọng kiềm. Đây là một cơ hội tốt, đáng tiếc.
Vệ Tú thở dài, nhìn trời ngoài cửa sổ, ánh mắt lãnh khốc lại lộ ra vẻ dịu dàng, có lẽ điện hạ đã trở về.
Bộc Dương chưa trở về, nàng vừa xuất cung thì lập tức đi tới phủ Vương thừa tướng.
Vương thừa tướng là ông ngoại nàng, Vương hoàng hậu mất sớm, chỉ để lại một tiểu công chúa là Bộc Dương, Vương gia từ trên xuống dưới đều rất yêu thương, quan tâm nàng. Nàng vừa đến Vương phủ thì Vương lão phu nhân lập tức đi ra đón, miệng kêu lên tiếng "Hoành Nhi", đối xử giống như là công tử, tiểu thư trong nhà.
Bộc Dương tới tìm thừa tướng, thấy ngoại tổ mẫu từ ái cũng nói chuyện với bà vài câu. Đến một độ tuổi nào dó, chuyện thành thân sẽ trở thành vấn đề mở đầu câu chuyện. Bà ngoại nàng nói bóng nói gió cố ý hỏi ý của nàng, muốn biết là nàng thích dạng người như thế nào.
Vương lão phu nhân là người nhân hậu, yêu thương con cháu. Nghĩ tới mẹ của Bộc Dương không còn, cha nàng tuy rất yêu thương nàng nhưng có một số việc cũng không xem xét kĩ càng được, bà là bà ngoại thì nên suy xét cho nàng, tránh đến một ngày công chúa và phò mã phu thê không hòa thuận, để lỡ một đời của Bộc Dương.
Khi nói về hôn sự của mình, Bộc Dương luôn giữ thái độ thoải mái, nhưng lúc này, Vương lão phu nhân kín đáo dò hỏi người được chọn làm Phò mã, trong đầu nàng lại là hình ảnh của tiên sinh.
"Vâng, việc này phụ hoàng cũng có nhắc tới, con chỉ nói không vội, phải xem duyên phận như thế nào." Lời nói của Bộc Dương tự nhiên hào phóng, nhưng hai má lại hơi đỏ lên, giống như một tiểu công chúa còn đang tuổi mới lớn.
Cho dù trong lòng có sợ hãi như thế nào thì ngoài mặt nàng vẫn tự nhiên không có gì khác lạ.
Vương lão phu nhân liên tục gật đầu, sâu sắc thừa nhận chuyện này.
"Nói không sai, chờ khi duyên phận tới mới là tốt nhất." Hiện tại hoàng thất coi như đã ổn, công chúa không cần thông hôn, Hoành Nhi cũng có thể tự do chọn ra một người xứng đáng để làm phò mã của nàng.
Vương lão phu nhân vừa nói xong thì cười ấm áp, tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của Bộc Dương.
Bộc Dương càng lúc càng bất an, tiên sinh xuất hiện trong đầu nàng, cho dù làm như thế nào cũng không xua đi được.
Một lát sau, lão thừa tướng đã tới, mời công chúa đến thư phòng nghị sự.
Công chúa đúng là cháu ngoại của ông nhưng cũng là công chúa, không thể chậm trễ. Hơn nữa lúc này, trời đã ngã về chiều, bái phỏng trưởng bối thường là đưa bái thiếp lúc sáng sớm, giờ này mà đến, lão thừa tướng liền biết Bộc Dương không phải tới thăm lão phu nhân, chắn chắn nàng có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Nghĩ đến việc liên quan đến Triệu Vương, Bộc Dương nếu tiếp tục cưỡng cầu người thay thế Khiên Vũ sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ nàng bắt đầu tiến vào tranh đấu cùng chư vương. Nhưng nàng cũng không thể mặc kệ việc này nên đã nghĩ tới nói việc này cho thừa tướng.
Ông ngoại nàng chưởng quản Lại Trị(2), có lẽ hiểu rõ Khiên Vũ hơn nàng nhiều lắm.
(2) tác phong và uy tính của quan lại thời đó.
Lão thừa tướng vừa nghe qua lý do nàng đến đây thì thở dài.
"Công chúa quả thật có mắt nhìn, nhưng việc này lão thần không quản được."
"Xin ngoại tổ phụ nói rõ." Bộc Dương cũng không ngạc nhiên, chỉ điềm tĩnh lên tiếng.
"Khiên Vũ..." Lão thừa tướng chần chờ một lát, chòm râu bọc có chút run run, thở dài. "Hắn là người của Triệu Vương, lần này nhậm chức Thứ sử Lương Châu là kết quả trận cờ của Triệu, Tấn, hai vị Vương gia. Nếu vô duyên vô cơ chuyển hắn đi, Triệu Vương sẽ bất mãn."
Bộc Dương đương nhiên hiểu chuyện này, nàng không phải là không nắm tình hình, nhanh chóng nói.
"Nếu ngoại tổ phụ lo lắng triều đình rung chuyển, sao không đưa một người khác của Triệu Vương lên thay? Tấn Vương hiện tại còn không lo nổi cho thân mình, Kinh Vương cũng không lớn mạnh, Đại Vương sẽ không can thiệp chuyện này. Tiêu diệt Khương Nhung mới là chuyện quan trọng hiện tại." Những chuyện khác nếu được thì cứ chấp nhận, có chuyện gì có thể qua được vận mệnh quốc gia.
Lão thừa tướng thở dài nhìn Bộc Dương lắc đầu, không biết tại sao hôm nay công chúa cố chấp như vậy.
"Không cần phiền toái như vậy, Lương Châu là địa phương quan trọng, bệ hạ sẽ không để một mình Khiên Vũ xử lý việc này, còn có một danh tướng là Giang Thống, trải qua trăm trận chiến, từng cống hiến... " Ông giống như là nghĩ tới chuyện gì, trong ánh mắt lóe qua một tia thương tiếc, hối hận, cũng không nói tiếp mà là khẳng định chắc chắn. "Khiên Vũ không được, còn có ông ấy, Lương Châu không thể loạn nổi."
"Nhưng Khiên Vũ giữ chức Thứ sử, chấp trưởng một châu, cho dù có tướng quân dụng binh như thần nhưng chủ soái vô đạo thì cũng không tránh khỏi kết quả là chiến bại!" Bộc Dương nhanh chóng chỉ ra điểm mấu chốt vấn đề, triều đình hiện tại vẫn còn những bậc vương công của tiền triều, những đại thần đó không có tài sao? Vì sao thiên hạ vẫn đổi chủ? Là vì quân vương vô đạo, xã tắc cũng rơi vào tay người khác!
Bộc Dương càng nghe càng cảm thấy bất an, phụ hoàng của nàng cùng với thừa tướng đều cho rằng Khương Nhung thế yếu, chỉ có mấy nghìn người, không thể gây nên sóng gió gì lớn. Nhưng nếu mọi chuyện như lời của tiên sinh nói, Khiên Vũ không phải người thích hợp ở biên cương, đến lúc đó có một chủ tướng vô năng, sẽ liên lụy toàn quân!
Bộc Dương chán nản trở về phủ, đã thấy Vệ Tú đang ngồi ở dưới mái hiên chờ nàng.
Lúc này trời đã tối, trên người nàng ấy khoát áo hồ cừu, ngồi một mình trong đình, thái giám và tỳ nữ đều im lặng đứng xung quanh.
Bộc Dương dừng bước, Vệ Tú quay đầu thì thấy nàng trở về, hơi mỉm cười khom lưng, im lặng hành lễ. Bộc Dương nhớ đến lúc bà ngoại nhắc tới chọn phò mã, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một người là tiên sinh, lúc này lại nhìn thấy Vệ Tú, tim đập hơi hỗn loạn.
Nàng lấy lại bình tĩnh rồi đi qua, nhẹ nhàng nói.
"Khí trời bên ngoài rất lạnh, tiên sinh nếu có chuyện tìm ta thì chỉ cần sai một người tới báo tin là được, cần gì phải đích thân tới đây?"
Vệ Tú nhìn sắc mặt nàng có chút mơ hồ, lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thân thiết.
"Ta sợ chuyến đi của điện hạ không thuận lợi, không giải quyết được lo lắng trong lòng nên cố ý đến đây giúp người xử lý."
Quả thật không thuận lợi.
Bộc Dương đẩy Vệ Tú đi vào phòng, sai người đem lên hai cái chậu than rồi mới kể hết chuyến đi lần này của nàng và kết quả cho Vệ Tú. Vệ Tú cẩn thận nghe hết. Đến khi nghe tới đoạn nàng lập tức đi Vương phủ bái kiến lão thừa tướng thì cười nói.
"Điện hạ ứng biến nhanh nhạy, chỉ là với mấy ngàn quân Khương Nhung, đúng là không đủ để triều đình chú ý chuyện này."
Nếu là thái bình thịnh thế, trong nước có mấy ngàn lưu dân bạo loạn thì nhất định là đại sự. Nhưng Đại Ngụy lập quốc không lâu, ba mươi năm trước vẫn trong tình trạng chiến sự không ngừng, điều khiển mấy vạn hay mấy mươi vạn binh mã là chuyện bình thường, trên triều hơn phân nữa quan lại đều đã trải qua chiến tranh, đến Hoàng đế và lão thừa tướng đều đã từng đích thân ra chiến trường, lão thừa tướng cũng đã từng làm chủ soái. Trong mắt bọn họ, chỉ với mấy ngàn quân Khương Nhung thì cũng không khác con kiến là bao.
Lúc nhà Chu cùng với Tề, Tống liên tiếp khai chiến, vì đề phòng dị tộc tác loạn, đã thu xếp để đưa người Khương Hồ và người Nhung vào quan nội sinh sống để giải trừ nỗi lo.
Hơn mười năm tương giao cùng với người Hán, trong mắt triều đình, những người man di này dù có hung hãn thì chỉ cần có rượu ngon mỹ thực đánh tan ý chí, dễ dàn bị người Hán đồng hóa, chiến lực sẽ không bằng lúc trước. Vả lại cũng chỉ có mấy ngàn người, Lương Châu có ba vạn tinh binh, quân đóng ở biên cương cũng có tám vạn, quân lực hơn hẳn đám người Khương Nhung đang tác loạn, vậy thì cần gì phải để tâm?
"Đáng tiếc lời nói ta lại không được coi trọng." Bộc Dương hạ mi mắt, rất chán nản.
Vệ Tú thấy công chúa suy sụp, tuy là khí chất là thành thục nhưng khuôn mặt mười bảy tuổi của nàng nhìn như thế nào cũng thấy còn mang vẻ trẻ con giống như một tiêu công chúa lần đầu bị đánh bại. Vệ Tú cười cười, giọng nói cũng vô thức nhỏ nhẹ hơn.
"Điện hạ đừng thất vọng, thời gian mà điện hạ cử trọng nhược khinh(3) đang ở gần trước mắt rồi."
(3) Cử trọng nhược khinh: ý chỉ cầm vật nặng dễ dàng như vật nhẹ.
Bộc Dương ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sáng như ngọc đối diện thì có cảm giác không dám nhìn nhiều hơn.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tú cười.
Bộc Dương (hiếu kỳ cắn ngón tay): Ngươi nhìn rất giống phò mã của ta.
- -------------