Triệu Hằng cụp mắt, gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh."
Hai người cùng lên xe tải, để lại một mình Chu Dư Vĩ đứng bên đường.
Xe tải nhanh chóng rời đi, Triệu Hằng vô thức nhìn gương chiếu hậu, đợi đến lúc cơ thể hơi nảy lên, cô mới lấy lại tinh thần lại. Cô vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: "Bây giờ anh phải đi sửa xe luôn sao?"
"Tối nay mới đi." Chu Dương nói.
"Đi cửa hàng 4S hay là tiệm sửa xe? Có cần tôi giới thiệu không?"
"Không cần, tôi có quen một tiệm sửa xe."
"Xin lỗi, hôm nay đã gây rắc rối cho anh rồi."
Chu Dương ngậm điếu thuốc lắc đầu.
Việc hôm nay hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt lại gặp phải tai bay vạ gió, dù cho Chu Dương vốn không thiệt thòi về tiền bạc, nhưng về tình về lý mà nói, Triệu Hằng cũng phải làm chút gì đó để đền bù tổn thất, ví dụ như mời đối phương ăn bữa cơm, dù sao cũng là cô gây ra phiền toái cho người ta.
Dù cô và Chu Dương chỉ là quan hệ chủ thuê tạm thời, không quen biết, ngoài lúc kết thúc công việc lắp đặt thiết bị và lắp đặt dây điện sẽ chạm mặt anh, thì hai người sẽ không còn bất cứ lần chung đụng nào nữa.
Hơn nữa mời người ăn cơm lại tốn tiền...
"Chi bằng buổi tối tôi mời anh ăn bữa cơm nhé? Dù sao mọi chuyện cũng là do tôi." Cuối cùng Triệu Hằng vẫn mở miệng.
Đúng là lúc ánh mặt trời chiều rực rỡ nhất, Chu Dương lái xe trong ánh mặt trời, ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt anh.Không biết điếu thuốc đã cháy sạch từ lúc nào, trong nháy mắt tàn thuốc rơi xuống hết trên đùi anh.
Anh bỏ đầu lọc thuốc xuống trả lời: "Cô khách sáo quá, không cần đâu."
"Tôi áy náy mà. Chỉ một bữa cơm mà thôi, tối nay anh không có thời gian thì hôm nào cũng được."
Chu Dương nói: "Vậy tối nay cũng được." Anh nói xong, mới nhớ tới việc phủi tàn thuốc trên quần.
Sau khi đã quyết định xong, Triệu Hằng lấy điện thoại di động ra, muốn tranh thủ thời gian rãnh rỗi, tính toán một chút diện tích phòng ngủ cần dùng đá cẩm thạch. Cô không xác định được mình tính có đúng hay không, vì vậy hỏi Chu Dương.
Chu Dương báo số liệu cho cô: "Cửa sổ dài khoảng 2m3, rộng 75 đến 78. Chỗ để giường rộng khoảng 1m3, rộng khoảng 80."
Triệu Hằng: "Anh biết rõ như vậy sao?"
"Lúc di chuyển từng ước lượng, đếm nhẩm, không chắc đã chuẩn đâu."
"Vậy cũng chuẩn hơn tôi rồi." Triệu Hằng nói với anh số liệu cô đã tính toán.
Chu Dương nhìn cô, nói: "Không phải mai người ta sẽ đến đo đạc sao?"
Triệu Hằng ấn máy tính, khẽ mỉm cười nói: "Mai ông chủ bên đó sẽ đến đo, tôi chỉ muốn tính thử chút thôi."
"À." Chu Dương thấy cô dường như đã tính xong, lại nhắc nhở một câu, "Vận chuyển đá cẩm thạch còn thu thêm phí đấy."
Triệu Hằng sững sờ, "Vậy sao, vừa rồi anh ta chả nói gì."
"Vậy lần sau sẽ nói."
Triệu Hằng nhíu mày.
Chu Dương nói: "Cửa hàng nào cũng mất phí vận chuyển, chỗ cô có thang máy, phí vận chuyển sẽ rơi vào khoảng 200~300."
Triệu Hằng nhớ kỹ.
Chu Dương nhìn thời gian, hỏi cô: "Cô có bận gì không?"
"Không."
"Phía trước sẽ đi ngang qua tiệm sửa xe, nếu cô không bận, tôi đi qua đó hỏi."
Triệu Hằng tất nhiên là không có ý kiến.
Tiệm sửa xe ở ngay trên đường về, hơn mười phút sau, Chu Dương dừng ở chỗ đậu xe, sau đó ấn còi mấy tiếng. Triệu Hằng và anh xuống xe.
Một người trẻ tuổi tóc vàng từ trong đi ra, hiển nhiên là quen Chu Dương, vừa thấy anh đã nói: "A, đến rồi?" Lại đưa cho anh một điếu thuốc, "Sao hôm nay lại rảnh đến đây thế?"
Chu Dương nhận lấy điếu thuốc, ngón tay cái chỉ về phía sau, "Đi xem cho tôi đuôi xe đằng sau."
Người trẻ tuổi đi ra phía sau, cười ha ha: "Ôi trời, bị “hôn” hả? Đi ra ngoài không xem lịch sao?"
Chu Dương giục cậu ta, "Được rồi, cậu xem phải sửa như thế nào."
"Còn có thể như thế nào nữa, phải “phẫu thuật thẩm mỹ” toàn bộ đấy!"
"Mất mấy ngày?"
"Nhanh nhất cũng phải hai ba ngày." Người trẻ tuổi hỏi dò, "Dùng bảo hiểm hay là giải quyết riêng? Tôi tiện thể giúp anh kiểm tra toàn bộ xe?"
Chu Dương liếc qua Triệu Hằng, đối phương đang gọi điện thoại bên kia.
Người trẻ tuổi nhìn theo tầm mắt của anh, cười hỏi: "Ai thế? Có quan hệ với anh à?"
Cô gái này tướng mạo xuất chúng, cách ăn mặc đầy vẻ trí thức, khí chất không thể nói rõ, dường như có sự dịu dàng đặc biệt. Nhìn cô là biết thuộc loại gia giáo tốt đẹp, công việc cực kỳ có thể diện. Người phụ nữ như vậy trên đời có rất nhiều, nhưng cũng không phải tùy tiện là có thể gặp được.
Người trẻ tuổi tóc vàng quan sát cô từ đầu đến chân, cô gái đẹp mắt như này ai mà chẳng thích.
Chu Dương nói: "Không đi bảo hiểm, đừng làm những chuyện thừa thãi, giúp tôi sừa đuôi xe đằng sau thôi."
Người trẻ tuổi cũng quên mất câu hỏi cuối cùng của mình.
Bên đường tạp âm ầm ĩ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Hằng nghe rõ đầu kia phàn nàn.
Cô vừa xuống xe, đã nhận được điện thoại của Lý Vũ San, đối phương lập tức mở miệng: "Phiền chết tớ mất, tớ vừa cho con uống sữa xong, thằng nhóc kia lại trở về. Cha của nó bảo tớ quản nó, tớ dựa vào cái gì mà quản được nó chứ!"
Trước khi kết hôn Lý Vũ San đã chuẩn bị tâm lý làm mẹ kế, nhưng ý nghĩ lúc nào cũng khác với thực tế. Triệu Hằng đã nghe cô ấy phàn nàn không ít lần, cuộc sống của cô bạn cô hiện tại chỉ xoay quanh chồng và mẹ chồng.
Sau khi phụ nữ bước vào hôn nhân, thường sẽ gặp phải thêm rất nhiều phiền não, vậy mà vẫn có người thèm muốn cuộc sống đó.
Triệu Hằng lại an ủi vài câu như bình thường, Lý Vũ San cuối cùng đã đi vào chuyện chính: "Vừa rồi Chu Dư Vĩ gọi điện thoại tới, cậu nói xem có phải anh ta thèm ăn chửi không?"
"Anh ta tìm cậu?" Triệu Hằng hỏi.
"Đúng vậy, hỏi tớ số điện thoại di động của cậu, nói gặp phải cậu trên đường, coi tớ là heo à?"
"À, vừa rồi chúng tớ mới chạm mặt."
"... Được rồi." Lý Vũ San hỏi, "Hai người đã nói gì hả?"
"Không nói gì, chỉ hỏi tớ khoẻ không, có thế thôi."
"Đàn ông đều cùng một giuộc!" Hôm nay cảm xúc Lý Vũ San không tốt, cô ấy bi quan nói, "Vẫn là các cụ nói đúng, gả cho ai đều được đừng ‘chỉ’ gả cho tình yêu."
Triệu Hằng bật cười.
Lý Vũ San nói tiếp: "Nếu thật sự không có lựa chọn nào khác, gả cho thận heo cũng được."
Lúc cô ấy nói lời này, Triệu Hằng đúng lúc chạm phải ánh mắt Chu Dương, hai người nhìn nhau, Triệu Hằng nhìn thấy người trẻ tuổi tóc vàng cũng nhìn qua, ánh mắt mở to phía sau Chu Dương.
Triệu Hằng nghe không hiểu câu nói sau cùng của cô bạn, "Thận heo?"
"Tớ nói là gả cho thận heo cũng được!" Lý Vũ San nói.
Triệu Hằng chẳng muốn nghe cô ấy nói linh tinh nữa.
Đã nắm được tình hình sửa xe, Triệu Hằng cũng đã nói chuyện điện thoại xong. Cô đi về phía anh, "Thế nào rồi?"
Chu Dương nói: "Không có nhiều vấn đề lắm, sửa mất hai ba ngày thôi."
"Hiện tại để xe ở lại đây sao?"
Chu Dương lắc đầu: "Tôi lái về trước, dụng cụ còn phải tháo xuống."
Hai người lại lên xe, không bao lâu đã đến gần đường vành đai Tây Bắc. Triệu Hằng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ nói: "Anh thả bừa tôi xuống chỗ nào cũng được."
"Cô muốn đi đâu?" Chu Dương nói, "Cũng đã đến đây rồi, thả cô ở cửa luôn."
Triệu Hằng suy nghĩ, cũng không muốn giả vờ khách sáo với anh, "Thả tôi ở khu Ngự Cảnh Dương, có được không?"
"Tiện đường."
Đã đến bên ngoài khu Ngự Cảnh Dương, Chu Dương đỗ xe, nhìn Triệu Hằng tháo dây an toàn ra, nghe cô nói cảm ơn. Cô mở cửa xe, đang muốn xuống dưới, đột nhiên lại quay đầu lại, "Đúng rồi, tôi còn chưa có phương thức liên lạc với anh, tí nữa anh chọn chỗ ăn cơm nhé."
Chu Dương lập tức cầm lấy điện thoại, quét wechat với cô.
Hơn mười phút sau, Chu Dương về tới chỗ trọ.
Những người cùng trọ còn chưa tan làm, trong nhà chỉ có anh và Tiểu Á. Tiểu Á vừa gọi video với chị gái xong, đang nhàm chán, cậu hỏi Chu Dương: Đi ăn cơm lâu như vậy sao?
Chu Dương gật đầu: "Ừ...."
Tiểu Á thấy anh đi vào phòng, không bao lâu lại đi ra, trên tay cầm bộ quần áo khác.
Tiểu Á: Bây giờ anh đi tắm sao?
Chu Dương nói: "Buổi tối cũng không cần phải tắm lại nữa."
Tiểu Á gật đầu.
Từ trước đến nay Chu Dương tắm rửa rất nhanh, mấy phút sau đi ra, anh vừa mặc quần áo vừa nói với Tiểu Á về hoá đơn lắp đặt thiết bị, không bao lâu, điện thoại báo có tin nhắn mới, Chu Dương ấn mở ra, nhìn thấy Triệu Hằng gửi tới.
Triệu Hằng: "Anh Chu, buổi tối gọi cả Tiểu Á cùng đi nhé."
Tiểu Á đang chơi đánh bài trên điện thoại di động, đột nhiên phát hiện ánh mắt kỳ quái, cậu ngẩng đầu.
Ánh mắt đến từ Chu Dương, anh hơi khom lưng ngồi trên ghế, hai tay cầm di động, ngón cái tùy ý lau màn hình, chỉ nhìn cậu, cũng không nói chuyện.
Tiểu Á khó hiểu hỏi: Làm sao vậy?