Xuân Hương Thuyết

Chương 1



"Hôm nay ta xin thề, đời này kiếp này, tuyệt đối không động tâm với Phó Lâm Xuân, nếu một ngày cẩu thí nào đó cùng Phó Lâm Xuân kết duyên tần tấn, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, thiên lô đánh chết. Như vậy ngươi an tâm chưa? Xuân Hương công tử."

"Đa tạ Lý cô nương thành toàn." Phó Lâm Xuân nói.

* * * Xuân Hương tình sử.

Lưu giữ tại tầng thứ hai sau đại môn Cấp Cổ các, không lâu sau, phát sinh đại hỏa hoạn, thiêu hủy hơn vạn cuốn sách, Xuân Hương tình sử cũng nằm trong số đó.

Sau đó ít lâu, cuốn sách lại được biên soạn lại, nhưng chưa đến nửa năm, hỏa hoạn lại diễn ra, từ đó về sau, Xuân Hương tình sử không hề được đề cập đến nữa.

Xe ngựa vội vã trên đường. Đêm tháng chạp gió khô và lạnh, xa phu thân thể đơn bạc, đôi vai co rúm cong lưng, khuôn mặt bị giấu dưới cái nón rách nát.

Đột nhiên, đèn xe tắt.

Xa phu há hốc mồm, đang muốn thúc ngựa chạy nhanh hơn, nào ngờ, ngựa đột nhiên dừng lại, làm xa phu thiếu chút nữa thì bay ra ngoài.

Dưới ánh sao thưa thớt, một thân hình cao lớn lặng yên đúng trước ngựa.

Người cao lớn đó chậm rãi nói:

"Ta, không giết người vô tội, ngươi đi đi."

Xa phu ánh mắt thất kinh, mặc dù bị dọa mất mật, nhưng vẫn linh hoạt bỏ chạy, khi lướt qua bên người nam nhân cao lớn thì nhìn thấy trên khuỷu tay hắn có khối bớt đỏ, hình giống Lão Ưng..

Nương a, giang hồ sát thủ xuất hiện rồi!

Nam nhân cao lớn hướng người trong xe, nói:

"Kim lão bản, ngươi cũng coi như người vô tội, muốn oán thì oán Vân gia trang a. Nếu không phải ngươi thay họ làm việc, cũng sẽ không rơi vào kết cục này." Dứt lời, thở dài một tiếng đồng thời vung trường kiếm bổ xuống xe ngựa.

Phía xa bầu trời vụt sáng, bạch quang rơi xuống, chiếu sáng một vùng trời hắc ám.

Xa phu còn đang tận dụng cả tay chân, chạy như điên.

* * *

Giọt mưa đầu tiên rơi xuống nhanh chóng bị mặt đất ẩm ướt hấp thu, tiếp đó là cơn mưa to tầm tã.

Leng keng thùng thùng, leng keng thùng thùng, mưa rơi đánh vào mái hiên, vẫn không quấy nhiễu được nam nhân đang ngủ say trong phòng.

Nam nhân một thân hồng sam, bên hông quấn thắt lưng đen, ngủ rất tùy ý, mái tóc dài xen kẽ hồng y rộng thùng thình, đáng lẽ sẽ là một vẻ diễm lệ, nhưng nam nhân này khí chất lại ấm áp như ánh trăng, triệt để phá vỡ cảm giác yêu mị.

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên.

"Xuân Hương? Xuân Hương?"

Nam nhân trên giường hé mắt, đùa nghịch mái tóc dài, lười biếng nói:

"Cửa không khóa, vào đi."

Cửa nhanh chóng bị mở, bầu trời ầm ầm chớp sáng, nam nhân cũng không để ý, chỉ nhìn người vừa đến. Vừa đến có hai người, một người sắp thoái ẩn Tam công tử, người kia đứng đầu Sổ tự công tử Phó Doãn, đang bưng trường bào mới vào phòng.

"Đã có trường bào mới rồi sao?" Phó Lâm Xuân cười nói, đưa tay ra lấy. "Làm sao mà lại phiền cả Tam thúc đưa tới.." Đột nhiên dừng lại, mục quang rơi trên trường bào đã được mở ra.

"Xuân Hương cũng nhìn ra sao?" Tam công tử đáng tuổi cha Phó Lâm xuân nghiêm túc hỏi: "Ngươi thấy sao?"

".. Cũng không tệ, rất đặc biệt." Phó Lâm xuân khẽ vuốt qua chất liệu áo, khuôn mặt cúi xuống làm người khác không nhìn ra thần sắc hắn.

Tam công tử cười khổ. "Đúng là rất đặc biệt. Đây là trường bào cho mùa xuân năm tới của mỗi vị công tử, đều đã bị hỏa hun qua. Một hồi đại hỏa, làm cho cửa hàng vải kiếm lợi nhiều nhất của Vân gia trang tổn thất lớn, do đó Kim lão bản mới nghĩ ra biện pháp này."

Trường bào đưa đến cho Phó Lâm Xuân lúc này, những năm gần đây, nữ tử rất yêu thích màu sắc này, nam nhân thì ít mặc, phần viền áo có thêu thêm vào các loại trang sức rất khéo léo tinh xảo, nhưng rõ ràng là, vẫn còn vết lửa vàng nhạt không đều.

Phó Lâm Xuân thoải mái thay trường bào, Tam công tử dò xét nửa ngày kinh ngạc nói:

"Màu sắc này khá hợp với Xuân Hương." Vân gia trang mỗi người ít nhiều đều có điểm yêu thích riêng, chỉ có Xuân Hương, màu gì cũng không quan trọng, cũng không biết người nào chọn màu hạnh vàng này cho Phó Lâm Xuân, là ngại màu hạnh vàng bị hun sẽ không bán được, hay là thấy rằng màu sắc này chính là phù hợp với hắn nữa..

Phó Doãn lấy làm lạ hỏi: "Tam thúc, cái gì mà cửa hàng vải kiếm lợi nhiều nhất của Vân gia trang tổn thất lớn? Vân gia trang có cửa hàng vải? Trong trang hàng năm cắt may y phục mới bốn lần, đều là do Xuân Hương phụ trách chọn màu, chọn công thêu, chọn phường y phục.." Nói cách khác, những việc nhỏ nhặt ở Vân gia trang đều do Xuân Hương lo liệu.

"Xuân Hương phụ trách. Đều là sản nghiệp sau lưng của Vân gia trang." Tam công tử nói: "Ta sắp thoái ẩn, mà ngươi thân là đại công tử trong các Sổ tự công tử, nên biết một ít sự tình, từ nay về sau cố gắng hỗ trợ Xuân Hương."

Phó Doãn nghe vậy chấn động, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Hắn quay đầu lại đóng cửa cẩn thận, mới thẳng thắn nói:



"Ta xác thực cũng có chú ý tới, chi phí của Vân gia trang không phải chỉ có mặt ngoài là một hiệu in, ba hiệu sách có thể cung cấp đủ, nhưng ta không nghĩ tới, Xuân Hương phụ trách.."

Phó Lâm Xuân liếc hắn một cái, không thèm để ý đến ngữ khí kinh ngạc của Phó Doãn.

Tam công tử cười nói:

"Phụ trách sản nghiệp bí mật của Vân gia trang là một người khác. Vân gia trang bắt đầu bồi dưỡng người kế nhiệm thì cũng đồng thời bồi dưỡng người sau màn kia."

"Ta đã gặp hắn chưa?" Phó Doãn hiếu kỳ nói

Tam công tử trầm ngâm, không dấu vết liếc Phó Lâm Xuân, nói:

"Ngươi đã gặp rồi, nhưng ta nghĩ, ngươi không đoán ra ai đâu. Lần này hiệu vải cháy, tổn hại rất nhiều vải vóc tốt, theo lý vải này sẽ không thể dùng được. Kim lão bản đề nghị, phải biến những vết lửa kia thành vô giá, dùng những miếng vải bị ảnh hưởng đó để may y phục cho các chủ tử Vân gia trang."

Phó Lâm Xuân nghe vậy, mỉm cười, trong nụ cười có vài phần khen ngợi.

"Để cho chúng ta mặc sẽ thành vô giá, làm sao có thể.." Phó Doãn nghi hoặc.

Phó Lâm Xuân phân phó:

"Ngày đầu tiên năm mới, vẫn như cũ đặt chỗ tại" Kim hương lâu ", coi như làm lễ chia tay Tam thúc, đến lúc đó mọi người đều mặc bộ đồ mới này."

Tam công tử sắc mặc co rút. Bảo hắn mặc y phục rực rỡ này..

Phó Lâm Xuân lại nói: "Tam thúc ngày đó quy ẩn, cũng mời Tam thúc mặc bộ này mới được quy ẩn a."

Tam công tử sắc mặt co rút hơn. Hắn có nhất thiết phải vì Vân gia trang làm trâu ngựa đến phút cuối cùng không?

"Nếu có người hỏi nơi cắt, thì nói ở" Xuân Bảo Y Phường "tại huyện bên." âm thanh ôn nhuận có chút không quan tâm, nói: "Liên tiếp bảy gian trong bảo khố ở tất cả các huyện đều bị cháy, cái này tuyệt không phải trùng hợp."

Tam công tử sắc mặt nghiêm túc trở lại, đáp:

"Đúng là không phải trùng hợp. Nửa năm bảy lần đại hỏa, đều liên quan đến sản nghiệp sau lưng Vân gia trang, nếu là cạnh tranh thương trường, Vân gia trang chúng ta không nhúng tay vào, nhưng Kim lão bản đã tra xét rất lâu, cũng không có kết quả. Hôm nay tiểu ca mang y phục tới thay mặt truyền lời lại: Hãy để bọn hắn tự giải quyết, đừng xen vào."

Phó Doãn chen miệng nói: "Ý Kim lão bản là, chuyện này có thể do người giang hồ làm, bọn họ đừng để ý?"

"Không phải không để ý, mà là không xen vào. Vân gia trang ghi chép giang hồ sử, mà Kim lão bản hoàn cảnh vị trí bất đồng, không biết võ công, cũng không hiểu giang hồ, căn bản không thể nào quan tâm, giang hồ sử với Kim lão bản mà nói, chỉ là một đống giấy lộn, nói tóm lại, Vân gia trang cùng Kim lão bản có liên hệ chặt chẽ nhưng lại hoạt động độc lập, đừng nói chúng ta, cả Xuân Hương và Hiển nhi đều không được xen vào việc làm của Kim lão bản." Tam công tử nói.

Phó Doãn nghe vậy, không khỏi đối với Kim lão bảo có chút khâm phục, không những ẩn danh lâu như vậy, mà lại có thể nhiều năm duy trì cuộc sống Vân gia trang, hẳn là nhân vật rất lợi hại.

Tam công tử lại nói: "Phó Doãn, lần tới ngươi thấy trên người nào có 5 đồng tiền hình hoa hồng, thì đó chính là Kim lão bản, nhớ lấy, trước mắt người biết chỉ có Xuân Hương, Hiển nhi, ngươi và ta, các sổ tự công tử khác trừ phi Xuân Hương đồng ý, nếu không phải tuyệt đối giữ bí mật, mà ngươi, dù có nhận ra Kim lão bản cũng tuyệt đối coi như không quen biết."

Phó Doãn nghiêm túc đáp: "Ta đã biết."

Phó Lâm Xuân nghe bọn họ nói chuyện, không yên tâm mở cửa sổ ra. Phóng mắt nhìn quanh, Vân gia trang trìm trong mưa đêm, chỉ khi có tia chớp lóe sáng trên bầu trời thì Vân gia trang mới ngắn ngủi vài giây tiến vào tầm mắt Phó Lâm Xuân.

"Tam thúc, bảy gian bảo khố hẳn là bị Huyết Ưng phóng hỏa a?" Phó Lâm Xuân có điều suy nghĩ.

"Cái này cũng có thể. Cũng như sổ tự công tử xuất quỷ nhập thần, thì Huyết Ưng chính là nơi nào cũng có mặt, bọn chúng có thể tra ra bí mật sau lưng Vân gia trang, ta cũng không biết, tiếp theo chúng sẽ phá hủy sản nghiệp nào nữa."

"Đây rõ ràng là muốn bức chúng ta đến đường cùng mà!" Phó Doãn ảo não nói

"Vân gia trang địa vị trung lập, vốn không nhúng tay vào. Hai năm trước, Công Tôn Hiển đem danh sách Huyết Ưng giao cho Văn Nhân trang, mới rước lấy một hồi trả thù của chúng." Phó Lâm Xuân ngữ khí nhàn nhạt, không biết từ đâu biến ra được một đống hạt dưa.

Phó Doãn thấp giọng nói:

"Năm đó dù sao cũng là Vân gia trang giao ra danh sách Huyết Ưng, nếu như bởi vậy mà khiến người vô tội bị giết, Vân gia trang cả đời sẽ phải gánh tội nghiệt này trên lưng. Nếu lúc này, Kim lão bản đang bị Huyết ưng đuổi giết.."

"Thì đó chính là số mệnh của nàng." Phó Lâm Xuân cũng không quay đầu lại, ôn nhu nói.

Nói dễ dàng quá a? Phó Doãn có điểm nghi hoặc, liếc về Tam công tử thầm than, không khỏi hỏi:

"Xuân Hương, ngươi biết Kim lão bản sao?"

Phó Lâm Xuân chậm chạp quay đầu lại, cái nhìn kia, làm cho Phó Doãn không nhìn ra suy nghĩ. Có chút nuối tiếc, lại như hồi tưởng lại. Là hắn nhìn nhầm sao?

"Ừ. Ta biết nàng." Phó Lâm Xuân cười đến vui sướng.

Một đợt thiên lô mãnh liệt vang lên. Cây đại thụ phía xa bị đánh nứt ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ thấy từng trận bạch quang, cùng với..

Phó Lâm Xuân trước nay luôn bộ mặt hiền hòa, chợt hiện lên nét hận ý rất nhạt.

* * *

Mưa to một mực trút xuống.

Xa phu một mực chạy.

Chém dọc xe ngựa nhưng không thấy có ngươi, nam nhân cao lớn kinh ngạc, chậm rãi quay đầu. Ánh mắt hắn lợi hại, dừng trên người xa phu đang thở hổn hển chạy trốn trên đường.

Một cái xe ngựa không có chủ nhân, chạy suốt đêm để làm gì?

Trừ phí, xa phu chính là chủ tử!

Nam nhân cao lớn bay về phía trước, lưỡi kiếm sắc bén hướng lưng xa phu đâm tới.

"Nương a!" Xa phu kêu thảm thiết, hai chân mềm nhũn, cá người té xuống đất. "Cứu mạng a cứu mạng a!" Nàng vừa hô vừa lăn, một đường lăn rồi lăn, dùng cả tay và chân, gia tăng tốc độ lăn, tựa như muốn lăn đến chân trời góc bể.

Sát thủ chấn động, hoài nghi mình nhìn nhầm người. Lão bản chủ quản một phương sao lại như vậy.. Thật mất mặt a?

Tiếp đó, hắn lại chấn động. Cái nón rách nát chẳng biết rơi ra từ lúc nào, một đầu tóc dài ướt nhẹp, dính vào thân thể.

Xa phu là nữ nhân!

Kim lão bản lại là nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân rất xinh đẹp!

"Kim Triêu, ngươi phải chết!" Sát thủ hét lớn một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén khóa trụ nàng, một kiếm xuyên tim không có bất kỳ đau đớn, đây là hắn nhân từ với nàng rồi.

"Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a!" Nàng hô to, chưa từ bỏ ý định làm một quả cầu lăn trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm đang muốn xuyên qua quả cầu lăn trên đất kia, đột nhiên, đại đao từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ khảm xuống đất ngăn chặn mũi kiếm sắc nhọn.

Sát thủ ngạc nhiên, tập trung nhìn, thanh niên toàn thân ướt đẫm đang dùng cánh tay đỡ đao, ngăn cản kiếm phong đằng đằng sát khí.

Nàng mở lớn mắt, cao hứng kêu to:

"Ông trời có đức hiếu sinh! Trời phù hộ, trời phù hộ rồi!" Vạn tuế! Vạn tuế

"Tiến vào ngõ." Thanh niên kia cũng không quay đầu lại nói.

Nàng chạy nhanh vào ngõ nhỏ trốn, tính toán ai mạnh ai yếu, lại quyết định có hay không có nghĩa khí chạy trốn trước.

Nàng ngồi xổm trong ngõ trộm dò xét, nhưng mưa đêm quá lớn, chỉ có thể mơ hồ trông thấy hai bóng đang giao chiến.

Bay a! Nhảy a! Đánh a!

Có đổ máu không nàng không biết, chỉ biết hai người này ra sức tung kiếm chém tới, không chết một người không bỏ qua! Có huyết hải thâm thù sao?

Nàng một lòng chú ý đánh nhau, hồn nhiên không phát hiện trong ngõ nhỏ có một bóng đen đang tới gần nàng.

Bóng đen nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nàng, nàng run lên, sắc mặt trắng bệch.

Chậm rãi lướt lên lưng nàng..

Lướt lên cổ nàng..

Cuối cùng dừng lại trên vai nàng..

Đầu nàng bị đánh mạnh, đông đông đông..

Nàng không khỏi khóc lớn, dùng sứcđánh xuống đất, kêu gào: "Ông trời có đức hiếu sinh, đã cho ta cơ hội sống sao lại còn đưa tới Đại đầu chùy! Ta là đang dẫn dụ người nào tới nữa đây!"

Đầu nàng tiếp tục bị công kích mạnh, mưa rửa trôi gương mặt đầy nước mắt, nàng lên tiếng khóc lớn, vô cùng thê thảm.

Không lâu, thanh niên đi đến trước mặt nàng, nhìn tình huống này không khỏi kinh ngạc, ấp a ấp úng nói:

"Ta không thể để Đại Nữu ở nhà.. Đại Nữu đừng đánh Kim Triêu nữa." Thanh niên ôm oa nhi mập mạp trên vai, "Xe ngựa đang đỗ đằng trước, đi thôi."

Lý Kim Triêu nghẹn ngào, lau nước mắt, đồng tử không ngừng chuyển động, hỏi:

"Ngươi là ai?"

Thanh niên trầm mặc trong chốc lát. "Đến Tây phương bái Phật." có tiểu hài tử, lời nói hàm ý.

"Đó.." Nàng theo sát thanh niên đi tới xe ngựa bên kia. "Mới vừa rồi là ngươi cầm cục đá bắn vào huyệt đạo quỷ quái gì ở đầu gối khiến ta lăn lộn ra đất đúng không?"

"Ách.. Ta không kịp đuổi tới, cho nên.."

"Lan Thanh, ngươi đánh chả lưu tình gì cả, nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi, nếu không hiện tại người đi Tây Thiên bái Phật là ta mới đúng."

Lan Thanh xấu hổ cười, đỡ nàng lên xe, rồi sau đó đặt con gái vào, lúc này mới ngồi vào vị trí xa phu.

"Giá" một tiếng, xe ngựa lập tức chạy nhanh về phía trước.

Lý Kim Triêu lấy khăn đang phủ trên đầu Đại Nữu, sau đó ghé vào thành xe, vén rèm, thuận miệng hỏi:

"Ngươi làm sao biết mà đến đón ta?"

"Gần đây giang hồ không ổn, ngươi cùng Vân gia trang có quan hệ, ít nhiều sẽ gặp nguy hiểm, vốn hôm nay đến không phải là ta, nhưng Đại Nữu cả ngày không an tĩnh được, ta liền đóng cửa hàng đi đón ngươi. May mà, là ta đi, nếu như là người ngoài, chỉ sợ.." Giọng nói hàm chứa may mắn

"Chỉ sợ gặp Phật tổ đúng là ta, phải không?" Nàng thở dài, cảm khái nói: "Lan Thanh, các ngươi đối với ta thật tốt nha."

Trong mưa, Lan Thanh nhẹ nhàng cười, cũng không quay đầu lại.

Lan Thanh tự nhiên cùng Vân gia trang không quan hệ, nhưng nàng cũng không che giấu thân phận trước mặt hắn. Vân gia trang trong giang hồ có lịch sử trăm năm, ngoài mặt là có hai chủ tử, một viết sử, một bảo vệ sử, thủ hạ là Sổ tự công tử, chuyên ghi chép chuyện giang hồ. Chỉ cần là giang hồ sử dưới ngòi bút Vân gia trang, tuyệt đối chân thật, chỉ cần là người Vân gia trang xuất mã, người giang hồ tuyệt đối bị thuyết phục

Mà nàng, chính là chủ tử thứ ba không thể lộ mặt của Vân gia trang – Kim Toán Bàn.

"Người này nhìn qua là người giang hồ, ta thấy khủy tay hắn có nốt ruồi son.." Nàng nói

"Đó là Huyết Ưng.. Huyết Ưng cùng Vân gia trang kết thù, bọn chúng muốn rút củi dưới đáy nồi, đem ngươi Kim Toán Bàn trực tiếp trừ khử. Hừ, một tổ chức sát thủ, không đi đối phó với bọn người giang hồ Phó Lâm Xuân, lại đi đối phó ngươi, không khỏi quá mức không phóng khoáng đi."

".. Đúng a, ta có tài đức gì, lại dính vào người giang hồ khó dây như vậy." Nàng thở dài

"Kim Triêu, ngươi.." Lan Thanh lầm bầm một tiếng: "Hắn có gì tốt chứ?"

Lý Kim Triêu chớp chớp đôi mắt nhỏ dài, cười ha ha:

"Một chút cũng không tốt! Hắn chính là một chút cũng không tốt, ta đã sớm quên rồi. Năm nay, ta cũng đã có tuổi, loại thiếu nữ mê luyến đã sớm quên, huống chi người nọ còn chán ghét ta, cực kỳ ghét!"

Lan Thanh âm thầm thở dài, nói:

"Ngươi tìm cơ hội, gọi người Vân gia trang đến xử lý, ngươi chỉ là người dân bình thường thôi."

Nàng đáp ứng qua loa hai tiếng, có Lan Thanh, tuyệt đối an toàn.

"Ngươi hãy nhớ, từ nay về sau chỉ cần trông thấy trên người có nốt ruồi son giống Lão Ưng, đều là của Huyết Ưng, tuyệt đối đề phòng, đừng để bọn chúng lại gần người mình."

"Được được được, ngươi nói ta đều nghe.."

"Còn có, đừng cho ai vẽ lên người hình Huyết Ưng, nếu không từ nay về sau ngươi đều phải dựa vào giải dược của hắn mới sống được, hắn muốn ngươi làm gì ngươi đều phải làm thế."

"Thần kỳ như vậy sao?"

"Đến nay, vẫn chưa có người nào biết được thuốc đó rốt cuộc là điều chế như nào, ngươi phải hết sức cẩn thận."

Nàng suy nghĩ, nói: "Ngươi có con gái lớn như vậy, từ nay về sau hay là cách xa ta một chút a."

Lan Thanh trầm mặc.

"Không.. Ta lại thấy, từ nay về sau ngươi hãy cùng con gái ta ở bên cạnh ta là tốt nhất." Lý Kim Triêu nghẹn ngào, cuối cùng cất tiếng khóc lớn, dùng sức chống bào thành xe mắng: "Cô nãi nãi của ta, ngươi có biết ngươi nặng như nào không hả? Ngươi cứ đè ta như vậy, nếu lưng ta mà gãy, ta sẽ làm mẹ kế chặt đứt hai chân ngươi."

Lan Thanh nghe vậy, nhìn lại, thấy con gái mập mạp đang trên lưng Kim Triêu nhảy nhảy, sau đó lại dùng đại đầu đập vào cái đầu nhỏ của Kim Triêu.. Hắn ho một tiếng, lập tức nhìn thẳng con đường phía trước.

Con gái đầu rất lớn a, đập như vậy khẳng định lực khá lớn. Hắn không nhìn thấy gì hết, không biết gì hết..

* * *

"Kim Triêu! Kim Triêu! Quả nhiên là ngươi!" Bà mối Lý chạy vội tới trước cửa hàng, nắm lấy vai Lý Kim Triêu. "Đến, đến giúp một việc."

"Ta đang ăn mỳ a!" Nàng vừa ăn mỳ vừa uống rượu, cực kỳ thỏa mãn.

Lan Thanh bưng một tô mỳ cho khách, rồi hướng phía này liếc một cái.

"Ăn mỳ gì chứ, ngươi là đang mượn rượu giải sầu đi! Nhìn ngươi xem, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng phù, một mực uống rượu, sớm muộn cũng xảy ra chuyện!" Bà mối Lý móc trong người ra một túi tiền, lấy chút bạc vụn ra. "Ừ, có bạc sống qua năm mới rồi nhé, nhìn ngươi đi, một năm bán được vài hũ rượu, bôn ba như vậy, không bằng đi kiếm một chút tiền, đến đến đến, có việc làm tốt lắm!" Dứt lời, cũng không để ý kháng cự của nàng, cứng ngắc lôi kéo nàng chạy như điên đến Kim Hương Lâu.

Cơ hội khó có được a, thời điểm cuối năm lại thấy Phó Lâm Xuân xuất hiện trong thành! Kỳ tích a!

Bà mối Lý đẩy nàng vào Kim Hương Lâu, đẩy lão bản Kim Hương Lâu đang cố ngăn cản các nàng ra, đi vào một bàn, cười nói: "Ơ, đây không phải Xuân Hương công tử sao? Lần trước lão thân có đưa qua tranh các khuê nữ, Xuân Hương công tử nhìn qua chưa?"

Phó Lâm Xuân mang phong thái mùa xuân, khuôn mặt trắng trẻo dung nhan ngọc bích, một thân hạnh áo ngày xuân thập phần ấm áp, mặt đầy ý xuân, tuyệt không để ý sự đường đột của bà mối Lý, ấm áp nói: "Còn chưa có xem."

"Không quan trọng không quan trọng, ngài không rảnh xem, lão thân liền đặc biệt mang theo vài bức họa đây." Bà mối Lý không sợ nhiệt tình dán mông lạnh, chỉ sợ người không thấy tung tích. Nhiệt tình trải từng bức họa ra. "Ngài xem, khuê nữ Trần phủ năm nay mười lăm, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng biết, rất xứng với Xuân Hương công tử!"

"Phải không?" Phó Lâm Xuân không để ý lắm, liếc mắt cũng không thèm.

Phó Doãn ngồi cùng bà khách khí thay mặt đáp:

"Vân gia trang đều là người gian hồ thô thiển, ngươi bày tiểu thư khuê các cầm kỳ thi họa, cái này không tương xứng a, huống chi tổ tông Xuân Hương có chỉ huấn, qua tuổi bốn mươi mới kết hôn, bây giờ còn quá sớm."

"Các ngươi là người gian hồ thô thiển, nhưng Xuân Hương công tử thì không, nhìn hắn một thân ngọc thụ lâm phong, cười.. cười khiến cho mùa xuân cũng tới! Đúng vậy! Xuân Hương công tử thân có hương khí, đây quả thực là.. là ngay cả thiên kim Trần gia cũng kém xa, vậy khuê nữ Hà gia, nàng thuở nhỏ học võ, chưa từng ra ngoài, tuyệt đối không có lời đồn không đứng đắn, sau khi lập gia đình, có thể cùng ngài phu xướng phụ tùy, vì giang hồ tận tâm tận lực!"

"Vậy sao? Ngươi uống nước a." Phó Lâm Xuân rảnh rỗi nói, cắn hạt dưa, tư thế như đang nghe người ta kể chuyện.

Bà mối Lý không khách khí đón lấy chén nước, một hơi uống cạn, lại nói:

"Kỳ thật a, mặc kệ chọn ai cũng đều tốt, chỉ cần qua tay bà mối Lý ta, tuyệt đối đều là khuê nữ ưu tú nhất, so với Kim Triêu, có thể nói là tốt hơn gấp trăm lần, điểm này, Xuân Hương công tử có thể hoàn toàn yên tâm."

Phó Doãn nghe vậy, ho một tiếng.

Các thực khách trong Kim Hương Lâu đang nghe lén cũng kho khan vài tiếng. Nói trước mặt như vậy, thật không tốt.. nhưng vẫn là muốn xem kịch vui a! Vì vậy, lại cùng nhau hướng ánh mắt tới – trông mong.

"Xuân Hương công tử, ngươi xem, ai tới đây?" Bà mối Lý cười, kiên quyết kéo Lý Kim Triêu đến trước mặt hắn.

"Ai?" Phó Lâm Xuân liếc nàng, nghi hoặc

Trong góc truyền đến vài tiếng cười trộm.

"Ngài thật sự là quý nhân hay quên, ngài bốn năm trước từng cứu nàng a! Anh hùng cứu mỹ nhân, đánh thẳng vào tâm hồn thiếu nữ, ba lần hướng ngài bày tỏ, đáng tiếc ngài tầm mắt quá cao, từ chối nhã nhặn, không phải sao? Kim Triêu." Bà mối Lý cười nói.

Lý Kim Triêu mấp máy miệng, cười cười.

"Đúng a, Xuân Hương công tử tầm mắt cao quá, liên tiếp ba lần cũng không để ý ta, ta lúc ấy a, thật sự là thương tâm gần chết!" Nàng che miệng nấc một tiếng, tươi cười mở một bức họa trên bàn ra, nói: "Bà mối Lý, ngươi chọn lựa người thật đẹp a, so với ta, quả thực như.. Như.."

"Như khác nhau một trời một vực. Không phải ta muốn nói ngươi, ngươi nếu đọc sách thêm vài năm nữa, cũng sẽ không bị cự tuyệt triệt để như vậy."

Lý Kim Triêu đảo tròng mắt, thởi dài:

"Đúng đúng, khác nhau một trời một vực." Nàng cười hì hì, ngón tay mơn mớn bức họa mỹ nữ. "Nàng là thiên tiên, ta chính là bùn nhão, Xuân Hương công tử ngươi cũng đừng bị ta hù dọa, khuê tú trong thành này đều không giống ta, các nàng mỗi người trẻ tuổi lại biết phép tắc, tuyệt đối thích hợp với ngài, về phần tổ huấn gì đó của Phó gia, dù sao mọi người đều chết cả rồi, cho dù không nghe theo họ, họ cũng không đội mồ sống lại được, tiểu thư này thật sự có thể so với Tây thi a."

"Dạ dạ dạ, đây là khuê nữ Dương gia, tổ tiên phú quý còn có người đang làm quan, nàng đọc đủ thứ thi thư, am hiểu sâu sắc tam tòng tứ đức, đối với chuyện giang hồ cũng rất có hứng thú, Xuân Hương công tử không phải lo lắng a." Ầm thầm đánh mắt với Kim Triêu.

Thiếu chút nữa ngủ gật, Lý Kim Triêu đột nhiên thanh tỉnh, gật đầu phụ họa.

"Rất xứng đôi rất xứng đôi.." Mục quang khẽ nâng, không cẩn thận chống lại một đôi xuân hoằng của Phó Lâm Xuân, phản xạ nàng lảng tránh, lại nhịn không được ngáp một cái, nói: "Xuân Hương công tử, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nếu cứ lần lữa mãi, sớm muộn cũng biến thành người chọn ngươi, không phải ngươi chọn người.. Bà mối Lý, ta không được nữa rồi, Xuân Hương công tử trong mắt ta thành hai cái rồi, ta phải về ngủ đây."

"Đi đi." Dù sao "vật so sánh" cũng dùng xong rồi, chỉ cần nam nhân có mắt, trông thấy hình dạng Lý Kim Triêu, đều mong nhanh chóng lấy một lão bà tốt về ấm giường, để tránh phải chịu cảnh úp mặt góc nhà.

Lý Kim Triêu rung đùi đắc ý, không chút che đậy ngáp lớn một cái, lướt qua dân chúng đang xem kịch hay, ung dung ra khỏi Kim Hương Lâu.

"Hôm nay có rượu nay cứ uống, ngày mai sầu đến thì kệ mai sầu.. Có tiền sẽ quay lại uống, quay lại uống.." tiếng lầm bầm lầu bầu nhỏ, một chữ cũng không sót truyền vào tai Phó Lâm Xuân.

Phó Doãn thở dài: "Bà mối, ngươi đây không phải đang làm nàng mất mặt sao?"

"Có thể nào tính là mất mặt? Chấp nhận làm chấp nhận hậu quả, nàng chính là cái tính cách này, từng yêu mến Xuân Hương công tử, nhưng nàng cũng biết vô vọng, còn chẳng bằng một chút bạc vụn, dù sao cả thành đều biết chuyện này của nàng."

Phó Lâm Xuân lơ đãng, mục quang hòa thuận vui vẻ nhẹ rơi xuống đường, nhìn bóng lưng nàng.

Nàng co vai, hai tay luồn vào trong tay áo, tư thế không tính là nhã nhặn, toàn thân mang theo một khí tức phố phường.

Nàng cứ đi về phía trước, đột nhiên lùi lại, móc chút bạc vụn, cười hì hì ném vào cái chén bể của tên khất cái, sau đó lại hừ nhẹ, nhanh chóng tiến vào ngõ nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt hắn

Một mực biến mắt khỏi tầm mắt hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv