Im lặng.
Câu trả lời nàng luôn là sự im lặng.
Sự im lặng đáng sợ đó.
Lạc Thần lau nước mắt đi.
– Lý Mục.
Nàng nói.
– Muội còn nhớ rõ những lời mà huynh nói với muội và đêm xem thủy triều trên sông, rằng tương lai sau này dẫu cho người trong thiên hạ coi huynh là kẻ địch, huynh cũng sẽ không làm tổn thương đến muội và cha mẹ muội. Huynh còn nói với muội, chỉ c ần sau này muội còn muốn huynh, thì huynh sẽ không bao giờ phụ muội.
Nàng buồn bã cười, lắc đầu.
– Nếu huynh đã làm ra những hành vi không hợp quy tắc, a cữu và cha muội đều không dung thứ cho huynh, huynh bảo muội làm sao muốn huynh đây?
– Muội biết huynh là một anh hùng. Nhưng cha nói rất đúng, đạo bất đồng thì khó lòng hợp tác huống chi là vợ chồng?
– Từ sau khi huynh đi, muội rất đau khổ. Lòng biết rõ là huynh đã bỏ muội rồi, thế mà muội vẫn không cam lòng mặt dày tìm đến huynh để hỏi cho rõ.
– Giờ thì muội đã hiểu rõ rồi. Huynh có việc lớn phải làm, so sánh ra thì muội có là gì đâu.
Nàng nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước sau không nói lời nào, khẽ nở nụ cười buồn.
– Muội biết sau này nên làm thế nào. Muội cũng an lòng.
– Muội mệt rồi muốn đi ngủ. Huynh cứ tự nhiên.
Lạc Thần nói xong cũng không hề nhìn hắn, xoay người bò lên trên giường, để nguyên quần áo nằm xuống.
Cả một đêm nàng cuộn mình ở trên giường, nhắm mắt, như ngủ như tỉnh, như đang ở trên thế gian, lại như đang ở trong mộng.
Khi tỉnh dậy, nắng sớm mờ mờ, cánh cửa khép hờ.
Nàng nhìn thấy Lý Mục ngồi trên bậc thềm bên ngoài cửa.
Bộ quần áo của hắn ướt đẫm sương, dính chặt vào vai và lưng hắn.
Bóng dáng của hắn bất động.
Giống như là đã ngồi như thế cả một đêm.
Lạc Thần yên lặng nhìn bóng dáng của hắn một lúc mới đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Khi nàng hơi cúi người xuống thu dọn y phục và cho vào rương hành lý đã được mở ra tối qua thì bị ai đó từ phía sau lưng ôm lấy. Cơ thể hắn đã không còn lửa nóng hừng hực mà nàng quen thuộc, mà ướt đẫm và lạnh lẽo sau một đêm ngâm sương. Vòng tay quanh eo nàng không còn kiên định và mạnh mẽ như trước. Một khuôn mặt lạnh và ướt không kém với bộ râu lởm chởm dính chặt vào làn da ấm áp và mềm mại sau gáy nàng.
Đôi môi lạnh lẽo cọ nhẹ vào d ái tai nhạy cảm của nàng.
– A Di ơi…xin đừng bỏ ta như thế này…
Một tiếng nghẹn ngào mang theo sự khẩn cầu rơi vào trong tai nàng.
Lạc Thần cứng người lại.
– Lý Mục, muội có tài đức gì đâu mà được huynh hết lòng yêu thích? Nếu như trong lòng huynh đã có nghiệp lớn, giữ lại muội có ích gì?
– Nếu như huynh có vài phần áy náy với muội thì đừng ép muội ở lại. Muội cũng không cần huynh phải đưa tiễn.
Nàng thì thầm nói, không quay đầu lại, chỉ gỡ đôi tay đang ôm lấy vòng eo của mình ra, đẩy hai tay đó đi, đi đến bên cửa nói với A Cúc đã thức dậy hiện đang bất an đứng ở bên ngoài:
– Cúc ma ma, cháu đã xong việc rồi, giờ chúng ta trở về luôn đi.
……
Tin tức này đối với Cao Hoàn vừa mới tới mà nói chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Mới đêm qua thôi, cậu vừa mới phóng ngựa xuyên qua thành trì hoang vắng này, xuyên qua bốn góc tường thành, bước lên đôn đài hùng vĩ vừa mới xây dựng xong, đón gió nhìn về hướng Bắc, nhiệt huyết bừng bừng, bao nhiêu kim qua thiết mã đạp lên giấc mơ mà đến.
Ngủ một giấc tỉnh dậy thì a tỷ lại nói là phải đi ngay?
Đồ đạc chỗ Lạc Thần bởi vì tối qua quá gấp gáp nên cũng chưa lấy ra hết toàn bộ, cho nên sáng nay thu dọn cũng rất nhanh.
Khi ánh nắng ban mai rọi vào khoảng sân đổ nát, nàng đã xong xuôi chỉ chờ xuất phát, đang chờ Cao Hoàn đến thì một tùy tùng của cậu vội vàng chạy tới, nói rằng Lục lang đêm qua khi từ bên ngoài trở về đã bị miệng nôn trôn tháo, buổi sáng rất khó chịu, không thể dậy nổi.
Lạc Thần giật cả mình.
Cao Hoàn trước giờ thể nhược cho nên Cao Kiệu mới dạy võ cho cậu, sau khi lớn lên thể chất của cậu mới dần dần tốt lên. Cũng chính bởi vì thế cộng thêm cha mẹ cậu mất sớm mà Cao Kiệu vẫn luôn không muốn để cậu đi vào quân đội. Cả chặng đường đi này cậu chịu khổ cực rất nhiều, bị dãi nắng dầm mưa, tới nơi này rồi chẳng những đen hơn trước rất nhiều mà cũng gầy đi rất nhiều. Lúc này lại nghe nói cậu bị ốm, Lạc Thần sao mà không lo lắng cho được, vội vàng đi qua đó.
Cao Hoàn đêm qua ngủ ở một gian phòng trống cách đó không xa, cửa sổ khép hờ, A Cúc dọn dẹp phòng cho cậu đã lấy vải che lại, cậu thấy oi bức nên lại kéo nó ra. Hiện giờ cậu đang nằm trên giường, cả người quấn chặt trong chắn, nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân của Lạc Thần đi vào liền r3n rỉ lên.
Lạc Thần ngồi bên mép giường, hỏi cậu đêm qua đã ăn cái gì, lại đưa tay đặt lên trán cậu, Cao Hoàn chỉ r3n rỉ nói khó chịu lắm, rất đau đầu và thấy choáng váng, muốn đứng lên cũng đứng không vững.
Lạc Thần mới vừa rồi còn rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy người thật, lại sờ trán thấy rất mát, cả người cậu ta cũng chẳng có dáng vẻ bị ốm đau gì, nhìn một cái là biết rõ ràng cậu ta giả ốm. Nàng nói:
– Nếu như đệ thật sự khó chịu, tỷ sẽ bảo Tưởng nhị huynh đi mời quân y tới khám cho đệ.
Nàng quay ra ngoài định gọi người.
– Ấy a tỷ đừng đừng. Đệ biết mình từ nhỏ ghét nhất là uống thuốc. Í, hình như lúc tỷ đến đệ đã đỡ một chút rồi, chỉ là vẫn không dậy nổi, đầu hơi choáng váng. Tỷ để đệ nằm nghỉ đi, nằm nghỉ lâu lâu đệ sẽ dần dần hồi phục…
Lạc Thần nhìn cậu.
– Lục lang, nếu như đệ không muốn quay về thì cứ ở lại thôi. Nhưng mà đệ phải cẩn thận một chút. A tỷ sẽ để lại vài người cho đệ, tỷ đi về trước.
Nàng vỗ nhẹ lên cánh tay Cao Hoàn, đứng lên.
Cao Hòn nhìn theo nàng, ngây người.
Mặt trời dần dần lên cao.
Lạc Thần và tùy tùng đi lên xe ngựa, Phàn Thành tập hợp hộ vệ, đoàn người xuất phát từ cửa phủ thứ sử, doc theo con đường đất mà hôm qua đã tới, lẳng lặng đi về hướng cửa thành.
Những đứa trẻ đó vẫn đang chơi bên vệ đường, thấy đoàn người đi ra lại không còn sợ hãi giống như lần đầu tiên gặp ngày hôm qua nữa, đứng ở bên đường nghiêng đầu nhìn theo xe ngựa của Lạc Thần chậm rãi đi qua.
– A tỷ ơi, chờ đệ với.
Phía sau có tiếng gọi to.
Lạc Thần nhìn qua cửa sổ, thấy Cao Hoàn từ cánh cửa nát của phủ Thứ sử chạy ra, thở hổn hển đuổi theo, mặt mày đưa đám nói:
– Thôi, đệ đưa a tỷ tới thì cũng phải đưa tỷ về. Đệ không ở lại nữa
Cậu nhận lấy cương ngựa mà tùy tùng đưa cho, tung người lên ngựa, quất một roi, phi nhanh về phía trước.
Lạc Thần nhìn theo bóng dáng cưỡi ngựa của cậu dần dần đi xa, theo bản năng quay mặt lại nhìn về phương hướng phía sau.
Trước cửa trống không, chỉ có hai binh sĩ cầm kích đứng ở cửa, giống như có hai cây cột trụ.
Lạc Thần cụp mắt xuống, buông rèm cửa sổ, quay mặt trở lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của A Cúc ngồi cùng xe nhìn mình, bèn hơi mỉm cười với bà.
– Cúc ma ma, cháu không sao cả, bà yên tâm. Chúng ta lên đường đi.
A Cúc không nói gì, chỉ yên lặng nhét một chiếc gối dựa vào sau lưng nàng.
Đoàn xe rời khỏi phủ thứ sử, đi trong thành trì vắng vẻ trống trải.
Khi mà sắp đến cửa thành, Tưởng Thao mang theo một đội nhân mã thở hồng hộc đuổi đi lên, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói muốn đích thân đưa nàng một đoạn đường.
Lạc Thần khách sáo từ chối, thấy anh ta kiên quyết thì chỉ cười rồi mặc anh ta.
Đoàn xe dưới ánh mắt chăm chú của một đội binh lính tuần tra gần cửa thành, đi qua cửa thành.
Đột nhiên A Cúc ở trong xe đang nhắm mắt giả vờ ngủ chợt mở mắt ra, nói với Lạc Thần:
– Tiểu nương tử, tôi sực nhớ ra sáng nay đi hơi gấp mà quên mất còn mấy thứ chưa mang đi. Cô lên đường trước đi, tôi đi lấy xong sẽ đuổi theo ngay.
Lạc Thần nói:
– Ma ma không cần phải quay về lấy đâu, cho người khác đi lấy là được mà.
– Không được đâu. Là vật cá nhân của tôi, tôi sợ người khác không tìm được. Tốt nhất là để tôi đi lấy thì mới yên tâm.
Nói xong, cũng không nghe theo Lạc Thần mà thò đầu ra ra lệnh cho xe dừng lại, mình đi xuống, bảo xe cứ tiếp tục đi trước, còn mình đi lên một chiếc xe nhỏ khác, dặn dò xa phu đánh xe trở lại phủ thứ sử.
Lạc Thần thấy bà rất vội vàng lại nói đó là vật cá nhân thì cũng không cản nữa, chỉ kêu Phàn Thành dẫn đội đi chậm một chút, chờ bà hội hợp rồi thì lại cùng nhau lên đường.
…..
Chiếc xe nhỏ dừng ở trước cửa phủ Thứ sử, A Cúc xuống xe hỏi binh lính canh cửa:
– Xin hỏi Thứ sử các ngươi đã ra ngoài chưa?
Binh lính lắc đầu.
A Cúc đi vào, đi một mạch đến tiền đường nghị sự đẩy cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ sau án, bóng lưng thẳng tắp không nhúc nhích, chính là người mình đang muốn tìm.
A Cúc nện bước qua đó.
– Lý Thứ sử, lúc trước ngài mạnh mẽ đòi cưới tiểu nương tử mà chẳng quan tâm đ ến những uất ức mà con bé phải chịu, tôi đã biết ngài chẳng phải kẻ tốt lành gì rồi. Cũng chỉ có tiểu nương tử mới không so đo tôn ti dòng dõi của ngài mà hiếu thảo mới mẹ ngài, đối tốt với tiểu cô, một lòng làm phu thê với ngài. Ngài xem ngài đã đối xử với cô ấy thế nào?
Bà quét mắt nhìn bốn phía.
– Ở một nơi đổ nát như vậy, ngay cả một người hầu như tôi cũng không muốn ở lại, thế mà tiểu nương tử không có một câu phàn nàn gì. Ngài có biết cô ấy để được đi chuyến này mà đã tốn bao tâm tư nói những gì ở trước mặt trưởng công chúa và Cao tướng công không?
– Ngài có biết trên đường đi cô ấy đã chịu bao nhiêu khổ cực không? Để đến nơi sớm hơn, cô ấy thà đi xe xóc nảy gập ghềnh như điên khiến người ta như muốn nôn hết gan hết phổi cũng không muốn đi đường thủy không, mỗi lần nghỉ lại, bàn chân cô ấy sưng lên, buổi tối ngủ cũng ngủ không được
– Trải qua bao vất vả trăm cay ngàn đắng tới nơi này, dù cô ấy có tức giận ngài, ngài dỗ dành cô ấy vài câu thì có làm sao? Thế mà ngài lại chẳng nói năng gì, mới qua một buổi tối thôi mà cứ mặc cho cô ấy đi là sao?
– Ngài làm thế chẳng phải đã phụ tấm lòng của cô ấy với ngài rồi ư?
A Cúc càng nghĩ càng tức giận, “phụt” một tiếng, nhổ một miếng nước bọt vào mặt Lý Mục.
– Tôi quá uất ức thay cho tiểu nương tử. Loại đàn ông vô tình vô nghĩa này không cần càng tốt.
– Ngài mở to mắt ra mà nhìn, không có loại cô sát tinh như ngài, tiểu nương tử nhà tôi trở về rồi cuộc đời sau này chắc chắn sẽ càng vui vẻ hạnh phúc hơn.
Ngụm nước bọt kia rơi trên trán Lý Mục.
Hắn dường như không phát hiện, cũng không lau đi, để mặc nó từ trên trán chảy xuống.
A Cúc lau sạch nước bọt trên khóe miệng, xoay người đi đến căn phòng mà Lạc Thần đêm qua đã ngủ một đêm, cuốn hết chăn đệm mà sáng nay cố ý để lại, cười nhạt:
– Cái đồ không có lương tâm này tốt nhất là ngủ trên đống rơm rạ của mình đi.
Nói xong ôm lấy chăn đệm tức giận bỏ đi.
….
A Cúc mau chóng đuổi theo kịp.
Lạc Thần thấy bà quay lại còn ôm theo đống chăn đệm kia thì liếc bà một cái.
A Cúc không quan tâm thản nhiên nói:
– Đàn ông da dày thịt béo ngủ ở đâu mà chẳng được. Nhưng chúng ta đi đường rất mệt nha, có thêm chăn và đệm thì luôn tốt hơn.
Bà đã mang về hết cả chăn đệm, Lạc Thần cũng không thể bảo đưa trở lại, trong lòng càng thấy trống trải và chán chường, ngay cả sức để nói cũng không có, liền nhắm mắt lại không lên tiếng.
Đoàn xe khỏi thành trì, Tưởng Thao vẫn luôn đưa đi chưa chịu quay về.
Lạc Thần mời anh ta dừng bước.
Anh ta nói Cừu Trì ở cách trăm dặm là địa bàn của Hộ Phất Hầu thị.
Hộ Phất Hầu thị là một họ lớn người Yết, tộc nhân đông đảo, sau khi bị Yết Hạ chinh phục, bị bắt phải thần phục. Năm ngoái Bắc Hạ nội loạn, Hộ Phất Hầu thị dưới sự lãnh đạo của Hầu Định đã tới nơi này tự lập làm vương. Trước mắt tuy chưa phát sinh xung đột chính diện với Lý Mục nhưng có thêm phòng bị luôn luôn không thừa, cho nên nhất quyết muốn đưa tiễn.
Qua Cừu Trì rồi, Lạc Thần lại xin anh ta dừng bước, Tưởng Thao mới dừng lại, dẫn người quay trở về, nói với Lý Mục đang đứng bên đường.
– Họ đã qua Cừu Trì rồi, hẳn là không có việc gì đâu.
Lý Mục không nói gì mắt nhìn về phía trước, một lúc sau mới nói:
– Làm phiền Tưởng nhị huynh rồi. Huynh mang các huynh đệ về thành trước đi, đệ muộn một chút mới quay về.
Tưởng Thao thật sự không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hai vợ chồng họ rốt cuộc là có chuyện gì mà con gái Cao thị trèo đèo lội suối mãi hôm qua mới đến, nhưng chỉ qua một đêm thôi sáng nay lại lập tức lên đường ngay?
Nhưng vì Lý Mục không nói gì nên anh ta cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng, dặn dò hắn cẩn thận về sớm một chút, sau đó dẫn người rời đi.
……
Cùng ngày, đoàn người Lạc Thần đi thêm vài chục dặm nữa, đến sâm sẩm tối, Phàn Thành thấy sắc trời đã tối dần, đi ngang qua một nơi bằng phẳng bên dòng nước và tìm một nơi thích hợp để cắm trại, mấy trăm người ổn định xuống, chôn nồi nấu cơm.
Lều trại của Lạc Thần được dựng ở trung tâm chung quanh là lều trại của thị vệ.
Khi trời tối xuống, Phàn Thành ra lệnh thuộc hạ thay phiên nhau canh gác. Đến nửa đêm, bản thân mình cũng đứng lên đi ra khỏi lều đi tuần tra các lều trại, thấy mọi nơi đều ổn, thủ vệ đều đứng ở vị trí của mình, đang chuẩn bị quay về trướng, đột nhiên nghe được nơi xa thoáng có tiếng vó ngựa.
Đi ra khỏi nhà, ăn ngủ ngoài trời ở vùng hoang dã như này, lại không phải địa giới quản lý của Đại Ngu, huống chỉ người mà anh ta bảo vệ là ái nữ của đương kim trưởng công chúa cùng Cao Kiệu, làm sao anh ta dám lơi lỏng. Anh ta vọt ra khỏi doanh khu, chạy lên một sườn đồi ngay gần đó từ trên cao nhìn xuống.
Dưới ánh trăng, trên con đường nhỏ hẹp, một kỵ sĩ đang đi về phía này, dần dần tới gần, thấy chỉ có một người mà thôi, Phàn Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám lơ là, ra hiệu thủ hạ bảo vệ nơi vào doanh trại, mình thì mang theo mấy người đi ra khỏi doanh, hướng về phía đối phương cao giọng nói:
– Người tới là ai? Phía trước là doanh địa của bọn ta, nếu ngươi đi ngang qua thì hãy đi đường vòng đi.
Người nọ không đi đường vòng mà tiếp tục giục ngựa lội nước đi đến.
Phàn Thành ngay lập tức rút kiếm ra chuẩn bị sẵn sàng.
Người nọ lên bờ, dừng ngựa, xoay người xuống ngựa đi về phía Phàn Thành.
Dần dần đi tới gần, Phàn Thành nhận ra người tới chính là Lý Mục.
Anh ta kinh ngạc vội thu kiếm đi, bước nhanh lên đón.
– Thì ra là Lý thứ sử, vừa rồi tôi không nhận ra mong được thứ tội.
Lý Mục mặc quần áo bình thường, thứ duy nhất khác với người bình thường là bên hông có đeo một thanh kiếm. Hắn dừng bước, góc áo bị gió đêm từ mặt nước thổi bay, khẽ mỉm cười, gật đầu với Phàn Thành.
– Ta muốn gặp mặt phu nhân của mình, làm phiền huynh hãy thông báo một tiếng.
Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên hắn xuất hiện ở nơi này, dĩ nhiên là không phải đến để hóng gió tâm sự đêm khuya với mình rồi. Trước khi hắn mở miệng, Phàn Thành đã đoán được mục đích của hắn. Nhưng mà khi nghe được những lời nói đó thốt ra từ hắn, anh ta vẫn khá là bất ngờ. Kiểu ăn nói này sao chẳng hề giống vợ chồng mà khách sáo giống như người ngoài thì đúng hơn.
Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ ra, chỉ khách sáo bảo hắn chờ một chút, mình thì quay lại vào trong doanh, đi đến đỉnh lều trại kia thấp giọng thông báo.
Tối nay A Cúc ngủ cùng Lạc Thần.
A Cúc đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy lúc nặng lúc nhẹ.
Từ nhỏ đến lớn, đây cũng không phải lần đầu tiên A Cúc ngủ với nàng.
Lạc Thần đã quen với tiếng ngáy của bà ấy.
Tối nay lại bị tiếng ồn làm không ngủ được, vẫn luôn thức đến giờ. Đột nhiên nghe bên ngoài trướng có tiếng thông báo của Phàn Thành, tim nảy lên một cái, nhất thời chưa dám lên tiếng.
– Bẩm tiểu nương tử, Lý thứ sử tới ạ, hiện đang ở bên bờ sông đầu doanh trại, nói muốn gặp tiểu nương tử.
Phàn Thành cho rằng nàng còn chưa thức, bèn lặp lại lần nữa
A Cúc trở mình.
Lạc Thần nhắm mắt, nói:
– Bảo huynh ấy đi về đi, tôi không muốn gặp.
Phàn Thành sửng sốt, chần chờ đợi một lát nữa vẫn không nghe được bên trong có thanh âm gì, đành phải trở về thuật lại lời của Lạc Thần.
Lý Mục yên lặng một lát, lại nói:
– Có thể làm phiền huynh đi thông báo một lần nữa cho tôi được không, nói tôi có lời muốn nói với cô ấy, rất quan trọng.
Phàn Thành lại quay vào, truyền đạt lại câu nói của Lý Mục một lần nữa. Một lát sau anh ta đi ra, thấy Lý Mục trông mong nhìn mình thì trong lòng thầm ai oán. Cao gả thấp cưới có khác, quả nhiên là có lý của nó.
Giống như trước mắt đây, Lý Mục là anh hùng đương thời có danh xưng là chiến thần, chỉ vì cưới con gái nhà cao môn mà nửa đêm nửa hôm này muốn gặp thê tử mà cũng phải nhờ người đi gọi, đúng là đồng tình sâu sắc.
Anh ta cực kỳ ái ngại thay, nhỏ giọng nói:
– Lý thứ sử, phu nhân ban ngày đi đường mệt nhọc, nay cô ấy đã ngủ rồi. Hay là ngài trở về đi…
Lý Mục yên lặng, cảm ơn anh ta.
Phàn Thành thầm thở dài, chắp tay với hắn, dẫn người về doanh trại.
….
Lạc Thần thấy tiếng bước chân của Phàn Thành đi lần thứ hai thì không quay lại nữa. Hồi lâu qua đi, tiếng ngáy của A Cúc càng lúc càng to, trong lều cũng rất oi bức.
Lạc Thần cảm thấy cực kỳ khó thở.
Nàng vén chăn ngồi dậy, ngẩn ngơ một lúc trong căn lều tối đen như mực, trong bóng tối mặc lại y phục vào, cẩn thận bước qua A Cúc đang ngủ bên ngoài, đi ra khỏi lều trại.
Một thân vệ đang trực thấy nàng đi ra thì vội đuổi theo.
Lạc Thần lang thang không có mục đích trong doanh trại dưới ánh trăng một lúc, và dần dần đến mép nước, lúc này mới nhận ra rằng mình đã vô tình đi đến mé nước ở lối vào doanh trại.
Nàng bất ngờ dừng lại.
Cách đó vài bước, ở mép nước nơi mặt trăng đang chiếu sáng, nàng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông.
Hắn đưa lưng về phía nàng, khoanh chân ngồi bên cạnh một cây lau sậy bên dòng nước, trên hòn đá cuội ngay cạnh là thanh trường kiếm đã được tháo ra, bên cạnh là con ngựa đang lặng lẽ nhai nuốt tâm non của cây sậy vừa mới nhú ra.
Gió đêm thổi ngang mặt nước, cuốn theo từng làn sóng nước, bụi sậy, cỏ lá.
Cái bóng đen kịt kia vẫn không nhúc nhích, cả người như đang nhập định.
Lạc Thần nhìn chăm chú trong giây lát, đột nhiên, một cơn tức giận dâng lên trong lòng, hùng hổ đi về phía bóng lưng kia
– Sao huynh còn chưa chịu đi?
Lý Mục chậm rãi quay lại.
Ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt hắn cũng tái nhợt.
Hắn đứng dậy khỏi bờ lau sậy và khẽ mỉm cười với Lạc Thần.
– Tối nay nàng không chịu gặp ta, nên ta định chờ đến sáng mai nàng dậy để gặp cũng không muộn.
Lạc Thần tỏ vẻ lạnh lùng:
– Muội với huynh còn gì để nói nữa đâu? Huynh đùa bỡn với muội, muộn còn chưa rút kiếm đâm huynh đã là tận tình tận nghĩa rồi. Những gì nên nói đã nói hết, thế mà huynh còn mặt dày vô sỉ như thế, rốt cuộc là huynh còn muốn gì nữa?
Nàng nói xong, xoay người đi vào trong.
Phía sau có tiếng bước chân, Lý Mục đuổi kịp, từ phía sau nắm lấy cánh tay của nàng. Lạc Thần quay lại, nhìn vào bàn tay đang nắm chặt cánh tay của mình. Hắn khựng lại buông lỏng ra, nhưng lại tiến lên một bước, thay vào đó đứng trước mặt nàng, thấp giọng cầu xin:
– A Di ơi, ta thật sự có chuyện muốn nói với nàng mà.
– Đêm qua nàng nói, nàng có tài đức gì mà khiến ta yêu thích nàng. Nàng cũng từng mấy lần hỏi ta vì sao lại cưới nàng. Trước kia ta toàn tránh né không trả lời, không phải là ta không muốn nói cho nàng hay, mà là ta không biết nên nói từ đâu.
– Cầu xin nàng hãy nghe câu chuyện xưa ta kể, có được không?
Giọng nói của một người đàn ông vốn là rung trời rung đất, hiệu lệnh ba quân, nhưng đêm nay lại khàn khàn mềm mại, ở trước mặt nàng, cúi đầu nghẹn ngào van xin nàng.
Lạc Thần rất hận bản thân vì sao lại vô dụng như thế, bị một câu nói của hắn thôi mà chân như bị trói chặt lại, đi không nổi, đứng tại chỗ nghe hắn nói.
Hắn nói:
– Vào rất nhiều năm trước, có một thiếu niên đến từ phương Bắc cùng a mẫu chạy trốn đến Kinh Khẩu, vào làm việc trong một trang viên cường hào, hằng ngày ăn cơm thừa canh cặn, ngủ ở trong chuồng trâu. Một năm sau, khi đã đến kỳ hết hạn, ác nô của nhà kia lại không chịu thả cậu đi, vu cậu ăn trộm tiền. Nếu cậu không bán mình thì họ uy hiếp sẽ báo lên quan.
Thiếu niên kia tính tình quật cường và nóng nảy, trong lúc phẫn nộ đã đánh ác nô kia. Họ bèn trói cậu ngay trước cổng trang viên, dùng đinh đóng vào lòng bàn tay nhằm giết gà dọa khỉ. A mẫu cậu được tin đã chạy tới, quỳ xuống cầu xin bọn chúng tha cho con trai của mình, thế nhưng không những vô dụng mà còn bị bọn chúng sỉ nhục.
Khi đó thiếu niên đã bị đóng đinh ba ngày, đã chẳng còn sức lực gì nữa, bởi vì phẫn nộ chuyện xảy ra với a mẫu mình mà rút bàn tay bị đóng đinh ra lao tới định cứu mẹ mình, thế nhưng mà đã bị đóng đinh ba ngày, lại không được cho ăn cho uống, thiếu niên đó làm sao mà đánh thắng một đám người trưởng thành kia?
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, giống như là câu chuyện hắn kể là câu chuyện của người khác.
Huyết dịch trong thân thể Lạc Thần dần dần tốc độ chảy nhanh hơn, nhịp tim cũng theo đó mà chuyển động. Nàng từ từ ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn cúi đầu hơi mỉm cười với nàng tiếp tục nói:
– Ngay vào lúc thiếu niên kia bị khống chế, rơi vào tuyệt vọng, thì có một cô bé đã xuất hiện.
– Cô bé đó đã giải vây cho cậu, cứu cậu xong thì đi ngay.
– Mà cô bé kia khi đó chắc chỉ mới bảy tám tuổi, còn rất nhỏ, nhưng lại là cô gái nhỏ đẹp nhất trên đời này mà hắn từng gặp, có giọng nói dễ thương nhất và cũng có trái tim thiện lương nhất…
– Sau ngày đó, thiếu niên kia chưa từng quên cô be ấy…
– Là huynh ư, sao có thể được!
Đoạn ký ức mơ hồ vốn đã phủ đầy bụi, giống như móng vuốt của bùn tuyết, đột nhiên hiện lên trong đầu Lạc Thần từng cái một khi hắn thuật lại.
Nàng giật mình mở to hai mắt, nhìn hắn chăm chú, căn bản không thể nào đem gương mặt thiếu niên trong trí nhớ kia gắn lên người đàn ông trẻ tuổi khổng võ dưới ánh trăng này được.
– Thiếu niên đó là ta, cô bé kia là nàng. Cho đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng ngày ấy, nàng mặc hoàng sam, đẹp cực kỳ…
Lý Mục nhìn vào khuôn mặt khiếp sợ của nàng, đưa tay lên trước mặt nàng, xòe lòng bàn tay ra.
Trên lòng bàn tay của hắn có một vết sẹo to bằng lỗ đồng xu, đó vết đinh sắt đâm vào lòng bàn tay ba ngày để lại nhưng đã bị hắn mạnh mẽ giãy thoát ra được. Chỉ là ngày thường so với những vết sẹo lớn nhỏ khác trên người hắn thì cực kỳ khó thấy, cho nên Lạc Thần trước nay chưa từng chú ý tới.
– A Di ơi, đây là vết đinh đâm vào lòng bàn tay để lại, lúc đó rất đau. Nếu nàng không tin, nàng sờ thử xem, được không?
Thanh âm của nam nhân còn dịu dàng hơn so với ánh trăng trên đỉnh đầu, thoáng ẩn chứa hương vị cầu xin thương xót vang lên bên tai nàng, tràn đầy mị lực.
Hết chương 66