Lạc Thần gả tới Kinh Khẩu, Tiêu Vĩnh Gia tuyển mấy chục thị nữ vú già đi theo nàng. Không tới mấy ngày đại bộ phận đều bị nàng cho về thôn trang, chỉ để lại có mấy người, trong đó có hai đầu bếp nữ.
Lạc Thần giữ lại đầu bếp nữ nguyên nhân chính là vì suy nghĩ cho Lư thị hai mắt không nhìn rõ làm việc không tiện, A Đình tuổi vẫn còn nhỏ, muốn họ được thư giãn và làm việc ít hơn.
Lư thị cũng không phải người khăng khăng giữ thể diện, địa vị con dâu nhà này cao hơn nhà mình rất nhiều, khi nàng đến còn mang theo nhiều người hầu như vậy, đây là điều hiển nhiên. Bà biết Lạc Thần không quen ăn các món ăn do mình và A Đình nấu, cho nên khi A Cúc đề nghị để đầu bếp nữ xuống bếp nấu cơm, Lư thị đồng ý ngay.
Nhưng bữa ăn tối nay, lại là Lục thị tự mình nấu, kêu A Đình giúp, hai người tự làm.
Mới vừa thắp đèn, Lý Mục đã trở về nhà.
Lư thị rất vui mừng, thúc giục con trai đi ăn cơm.
Lý Mục đi rửa tay ngồi vào mâm.
Lạc Thần ngồi đối diện với hắn, A Đình ngồi ở cuối nhất.
Có vẻ như hắn rất đói, vừa ngồi vào đã bắt đầu ăn.
Lư thị không ăn mấy, chỉ chăm chú lắng nghe những âm thanh tinh tế mà hắn phát ra trong khi ăn. Lý Mục buông bát đũa, quay sang Lư thị cười nói:
– Con no rồi ạ. Cảm ơn mẹ.
Lư thị mỉm cười gật đầu.
– A huynh ơi, bao giờ thì huynh mới trở về ạ?
A Đình cũng buông đũa theo, hỏi.
Lý Mục nói:
– A huynh sẽ sớm trở về thôi. Khi huynh không ở nhà, muội phải ngoan ngoãn nghe lời a mẫu nhé.
A Đình đỏ hoe cả mắt, gật đầu thật mạnh.
Lạc Thần nhìn cảnh tượng này đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa ở đây.
Lý Mục an ủi A Đình xong cũng không biết là cố ý hay vô tình, ánh mắt chuyển sang Lạc Thần.
Lạc Thần tim đập mạnh. Trong tình huống như này có vẻ như mình cũng nên nói một hai câu gì đó nhỉ…Nhưng mà nếu như mình nói chắc chỉ bảo hắn cẩn thận, sớm ngày trở về thôi. Có điều nói kiểu này có đánh chết nàng cũng không thể nói ra được.
Nàng giả như chưa ăn no cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của hắn, vờ như gắp món ăn trước mặt.
– A Di!
Bỗng nhiên nàng nghe Lư thị gọi mình.
Lạc Thần vội đáp lại, buông đũa, quay sang Lư thị:
– Mẹ có gì dạy bảo con ạ?
Lư thị nói:
– Từ lúc con gả tới nhà chúng ta đến nay đã được một thời gian rồi, chắc là con rất nhớ cha mẹ mình. Ngày mai Mục nhi phải đi Giang Bắc, lần này đi không biết khi nào mới trở về. Không có nó ở bên, mẹ nghĩ một mình con ở nơi này cũng rất buồn, hay là nhân dịp này về nhà mẹ đẻ một thời gian nhé?
Lạc Thần sửng sốt.
Vấn đề này vào ban ngày nàng đã nghĩ phải tìm cơ hội như thế nào để đề nghị được trở về Kiến Khang đây, nào ngờ đâu không đợi nàng mở miệng thì Lư thị đã chủ động nhắc trước rồi.
Lạc Thần nghi ngờ bà là con sâu trong bụng mình biết được tâm tư mình, không khỏi xấu hổ, vội xua tay:
– Mẹ ơi, con không về đâu ạ. Con ở lại đây hầu hạ mẹ ạ.
Lư thị cười hiền hoà, lắc đầu nói:
– Mẹ không sao đâu. Mẹ biết con hiếu thuận, nhưng mẹ có A Đình rồi, trong nhà không cần con phải ở lại hầu hạ gì cả, con cứ yên tâm đi về đi. Đợi khi nào Mục nhi thắng trận trở về thì mẹ sẽ bảo nó đi qua bên kia đón con về.
Có thể nghe được trong lời nói của Lư thị bộc lộ rõ sự chân thành. Trong đầu Lạc Thần bất giác hiện lên một suy nghĩ. Tuy rằng Lý Mục năng chinh thiện chiến, thế nhưng đao thương không có mắt, trên chiến trường rất có khả năng không thể sống sót trở về được. Lư thị bảo mình quay về Kiến Khang, còn nói “đợi khi nào Mục nhi thắng trận trở về thì mẹ sẽ bảo nó đi qua bên kia đón con về”, cũng không biết có phải mình nghe nhầm rồi không, nàng luôn cảm thấy Lư thị như đã có tính toán trong trường hợp xấu nhất rồi. Rằng nhỡ đâu Lý Mục không thể trở về, vậy thì chính là mình có thể ở lại luôn Cao gia, từ nay về sau không cần phải trở lại Kinh Khẩu nữa, đúng không nhỉ?
– Mẹ ơi, con không về đâu ạ. Con cũng sẽ ở lại đây, cùng với A Đình bầu bạn với mẹ, chờ lang quân trở về ạ.
Lạc Thần ngay lập tức tỏ thái độ của mình.
Sự thật là nàng không thích con trai của mẹ chồng, nhưng trời cao minh giám, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ có suy nghĩ mong muốn hắn sẽ chết đi.
Lư thị yên lặng một lát, chậm rãi gật đầu nói:
– Như thế cũng tốt. Mẹ cảm ơn con.
– Mẹ ơi mẹ đừng nói vậy ạ. Đó chính là bổn phận làm vợ của con mà.
Lạc Thần đỏ cả mặt lên.
– A tẩu ơi, tẩu thật là người tốt.
A Đình mắt đỏ hoe dựa sát vào người Lạc Thần, làm cho Lạc Thần cũng bị lây nhiễm bầu không khí ly biệt này, đột nhiên thấy chua xót, xoa đầu A Đình, thì thầm an ủi.
Lý Mục vẫn luôn nhìn nàng, trước sau không mở miệng nói nửa câu.
– Mục nhi, sáng sớm ngày mai con đã phải lên đường rồi, hai ngày này chắc con cũng rất mệt, con cùng A Di đi nghỉ ngơi sớm đi, chỗ mẹ không có việc gì nữa đâu. – Lư thị quay sang nói với con trai.
Lý Mục nói:
– Để con đưa mẹ về phòng trước ạ.
Hắn đỡ Lư thị đứng lên.
Lư thị yên lặng đứng lên.
Lạc Thần đành phải đi theo cùng đưa Lư thị về phòng, tới cửa phòng rồi Lư thị lại thúc giục, Lý Mục đành phải đáp ứng, nhìn Lạc Thần, ôn hoà nói:
– Chúng ta về phòng đi.
Lạc Thần đi theo hắn trở về phòng của hai người, một trước một sau đi vào.
Trong phòng đã sáng đèn.
Không biết vì sao, có lẽ là bởi chuyện vừa rồi mà bầu không khí trong phòng làm cho Lạc Thần cảm thấy rất kỳ lạ. Cùng hắn ở chung một phòng, thậm chí khiến cho nàng sinh ra cảm giác không được tự nhiên mà trước nay chưa từng có.
Nàng không nhìn hắn, chỉ gọi A Cúc chuẩn bị nước thơm tắm gội cho mình.
A Cúc vâng dạ. Chẳng mấy chốc đã có vú già khiêng nước đi vào, ra ra vào vào.
Lạc Thần thấy hắn ngồi trên chiếc sập mà nay đã trở thành giường ngủ của mình trong một thời gian, hơi nghiêng người chếch với mình, tay cầm quyển sách đang đọc sách. Dáng vẻ vừa trầm ổn vừa nhàn nhã.
Lạc Thần bước vào thùng tắm, động tác nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra âm thanh gì lớn.
A Cúc theo thường lệ hầu hạ nàng tắm gội, muốn nói lại thôi, nét mặt cổ quái, nhưng chung quy vẫn không nói gì cả, ngay cả chuyện trở về Kiến Khang cũng không hề nhắc gì đến.
Lạc Thần tắm rất nhanh. Nhưng bởi vì mái tóc dài vẫn còn ướt cho nên đi ra rồi nàng không về giường ngay mà ngồi xuống trước bàn trang điểm. Quỳnh Thụ bước đến lau tóc cho nàng.
Lạc Thần nhìn qua gương thấy Lý Mục hơi nâng mặt lên, ánh mắt dịch chuyển từ quyển sách rơi xuống bóng dáng nàng. Gương đồng không phản chiếu rõ hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi kia, nhưng Lạc Thần vẫn cảm thấy thần sắc hắn ngưng trọng, nhìn mình chăm chú, như đang nghĩ gì đó.
Đột nhiên, người đàn ông trẻ tuổi trong gương cử động, đặt sách xuống, bước xuống sập, đi về phía nàng.
Lạc Thần bắt đầu hồi hộp khẩn trương.
– Ngươi đi ra ngoài đi.
Hắn đứng lại, nói với Quỳnh Thụ, giọng rất ồn hoà.
Quỳnh Thụ nhìn Lạc Thần, nhẹ nhàng đáp vâng, buông khăn lau tóc xuống, đứng dậy lui đi ra ngoài.
– Huynh có chuyện gì? – Lạc Thần không quay đầu lại.
Phía sau vẫn yên lặng.
Lạc Thần không kìm được quay đầu lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt của hắn, thấy hắn bỗng nhiên hơi mỉm cười với mình, ngồi xuống chỗ mà vừa rồi Quỳnh Thụ đã ngồi.
Khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.
Lạc Thần cả người căng cứng, thân mình lập tức thẳng tắp, đang muốn đứng lên rời đi lại cảm thấy một bên bả vai nơi trầm xuống.
Thế mà hắn lại đặt cánh tay lên nhẹ nhàng ép nàng ngồi trở lại, sau đó thu tay về.
Không thể làm gì khác hơn, Lạc Thần bị lực ở bả vai kia ép ngồi xuống trước bàn trang điểm, vành tai không khỏi nóng lên, lại âm thầm có chút bực bội khó tả.
– Huynh muốn làm cái gì?
Nàng quay mặt đi, giọng lạnh lùng.
– Ngày đó nàng ra tay trượng nghĩa giúp Tưởng nhị huynh cùng a tẩu ta. Vợ chồng nhị huynh rất cảm kích, ta cũng thế, nhưng mà chưa kịp nói cảm ơn nàng. Mong nàng bỏ quá cho ta.
Nàng nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, không ngờ được hắn lại nói với mình như thế.
Nàng từ từ quay đầu lại.
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt dịu dàng.
Lạc Thần với hắn nhìn nhau một lát:
– Tôi không phải giúp huynh. Tôi chỉ không quen nhìn thái độ của Thẩm gia thôi.
Nàng lại hừ một tiếng:
– Cũng không cần huynh phải cảm ơn. Huynh không trách tôi tự ý ra mặt là tôi đã cảm kích lắm rồi.
Hắn cười.
– Vì sao ta lại trách nàng được? Ta chưa làm gì cho nàng cả. Mà dù ta có làm thì cũng chưa chắc đã thoả đáng như nàng đâu.
Lồ ng ngực Lạc Thần như bị thứ gì đó chặn lấy, bật thốt luôn ra:
– Đã như thế tại sao buổi tối hôm đó về huynh lại mắng tôi?
Hắn ngẩn ra:
– Ta từng mắng nàng à?
– Huynh có! Huynh có mắng ta đó! – Lạc Thần trách móc.
Dù là chính nàng cũng không hề phát hiện trong giọng nói của nàng đã mang theo vài phần trách móc làm nũng.
Lý Mục mày giật giật, nhìn dáng vẻ nàng thở phì phì thì rất muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống.
Lời vừa thốt ra Lạc Thần cũng ý thức được mình không nên nói thế trước mặt hắn, mặt đỏ bừng lên, ngoảnh mặt đi, thân mình nhúc nhích muốn đứng lên bỏ đi, miệng nói:
– Thôi đi, tôi không hiểu biết bằng huynh …
Bên cánh tay kia lại trầm xuống. Nàng lại không làm gì được, một lần nữa bị hắn kéo ngồi trở lại.
Hắn tiện tay cầm khăn lông vừa đặt xuống kia lên, dùng tay nhẹ nhàng quấn lấy mái tóc dài buông xõa phía sau eo nàng, tiếp tục lau nửa ngọn tóc còn ướt cho nàng, nói:
– Kinh Khẩu là nơi nhìn về phương Bắc, cũng là nơi tụ tập của những người từ phương Bắc trở về, cá rồng hỗn tạp, thế lực phức tạp. Đối phó một Thẩm gia, tất nhiên là nàng dư dả. Điều ta lo lắng là nàng sẽ gặp phải những kẻ bụng dạ khó lường, nhỡ đâu bị hãm hại thì sao, cho nên mới nhắc nhở nàng vài câu, chứ không hề có ý trách gì nàng cả.
Lạc Thần ngẩn ra, cắn môi không nói gì nữa
Lý Mục cũng không nói chuyện nữa, chỉ tiếp tục cẩn thận lau khô tóc cho nàng.
– Ta còn có chút việc cần phải đi gặp mặt Tưởng nhị huynh. Ta đi một chút sẽ về ngay, nàng ngủ đi.
Lạc Thần vẫn ngồi yên như cũ.
Hắn nhìn cái gáy vẫn không nhúc nhích của nàng, chần chừ lại nói:
– Đề nghị vừa rồi của mẫu thân ta xuất phát từ lòng nhiệt tình thôi. Ngày mai ta đi Giang Bắc. Nếu như nàng muốn quay về Kiến Khang thì không cần phải ở lại, ta sẽ cử người đưa nàng về. Đợi ta trở về thì sẽ đi đón nàng.
Lạc Thần thấp giọng nói:
– Tôi không về đâu.
– Thế cũng được. Ta sẽ cho người bảo vệ mọi người, cũng sẽ để một người ở trong nhà, nếu như có việc thì có thể thông tri kịp thời cho ta…
Giọng hắn chợt khựng lại rồi im bặt.
Vừa mới tắm xong đi ra, bởi vì nước nóng, chân cũng rất ấm, cho nên Lạc Thần không đi tất, đôi chân trần vốn là giấu ở dưới váy, vừa rồi đứng lên hai lần lại bị hắn ấn ngồi xuống, tà váy xộc xệch, bàn chân nhỏ nhắn liền lộ ra ngoài. Tròn trịa, trắng nõn non nớt, nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.
Ý thức được ánh mắt của hắn dường như nhìn lại đây, Lạc Thần mặt đỏ lên, vội rụt chân về, bàn chân nhỏ xinh một lần nữa bị làn váy che kín mít.
Bầu không khí lại bởi vì động tác nhỏ này của nàng làm đột nhiên trở nên khác thường.
Lý Mục yên lặng một lát, đặt khăn lau xuống nói câu “nàng đi ngủ trước đi” rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn nửa đêm mới về. Trong phòng vẫn còn ánh đèn.
Lạc Thần nằm sấp trên gối, chống cằm trên khuỷu tay, lén lút mở mắt ra nhìn hắn cởi qu@n áo, tắt đèn, cuối cùng nằm trên chiếc sập kia.
Lại một đêm qua đi, Lạc Thần chỉ là ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ, khi trời mới tờ mờ sáng thì mở choàng mắt ra, phát hiện nơi sập kia đã không có ai nữa.
Lý Mục đã đi rồi.
Sương sớm lững lờ trôi trên sông, mặt nước mờ ảo, ven bờ sông là mấy chục độ thuyền, người lái thuyền đã cầm mái chèo chờ sẵn sàng.
Hắn cùng với ba nghìn quan quân Túc Vệ Doanh chuẩn bị dấn thân vào một cuộc hành trình chinh chiến mà tương lai có thể chưa biết là sống hay chết này.
Hết chương 39